Đại Tụng Sư

Chương 129: Chương 129: Hai Loại Phương Án




Q1 – CHƯƠNG 129: HAI LOẠI PHƯƠNG ÁN

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn đưa sáu vòng sắt cho Lưu bà tử: “Bà bà có biết, tiền này ở trong túi tiền của ngươi vào lúc nào không?”

Lưu bà tử cũng rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm tay của Đỗ Cửu Ngôn nhìn hồi lâu, lại cầm lấy lật qua lật lại xem, “Không biết.”

“Là không biết.” Đỗ Cửu Ngôn cầm vòng sắt nói với mọi người: “Đây là vòng sắt hay ngày trước, ta khen thưởng cho nàng, nàng tiện tay đặt ở trong túi tiền. Ta đoán tiền này chỉ dùng không được, nên trong một thời gian ngắn, sẽ vẫn ở trong túi tiền của nàng.”

“Ý gì?” Khu Hằng hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì mắt nàng nửa mù, không chỉ nói xa xa, đồ đã gần trước mắt, nàng đều đã nhìn không rõ.”

Mọi người a một tiếng, có người nghị luận: “Mắt của nàng sắp mù rồi, vậy còn làm sao nửa đêm thấy là Vương Lại.”

Khu Hằng hơi biến sắc mặt.

Tay của Tiết Nhiên bỗng nhiên siết lại, đầu lông mày chăm chú tụ một chỗ.

“Lưu bà bà, ánh mắt của ngươi, nhìn không rõ từ bao giờ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu bà tử suy nghĩ một chút, trả lời: “Lúc từ sớm, đoán chừng có mười bảy mười tám năm đi. Lúc ta còn trẻ thích thêu hoa, vẫn cứ thêu, đến già mắt thấy không rõ đồ.”

“Như vậy, đêm hôm đó có người từ chính viện lao ra, đến trước mặt ngươi, ngươi một mắt thấy rõ mặt của đối phương, nhận ra Vương Lại?”

“Không phải.” Lưu bà tử trả lời: “Ta lúc đó liền thấy một bóng người, người nọ chạy rất nhanh, ta nhìn ra một bóng đen thật cao thật to, không nhìn thấy là ai.”

Lời này vừa nói ra, trong ngoài nha môn phàm là người nghe rõ, đều là gương mặt khiếp sợ!

Mắt bà tử thấy không rõ, làm sao xác định là Vương Lại?

“Như vậy, lúc nào ngươi biết, người nọ là Vương Lại?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Bà tử nhớ lại một chút, có chút không xác định, suy nghĩ một chút nói: “Ta không nhớ rõ, phản chính chính là Vương Lại.”

“Đây không phải là hồ nháo sao.” Ngoài cửa có bách tính hô.

“Đúng đó, nhìn không rõ mặt, đây là cảm thấy Vương Lại chết tiệt, nên muốn tường đổ mọi người đẩy đi.”

Vương Lại gật đầu bất điệt, nhỏ giọng phụ họa nói: “Đúng rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua vẻ mặt khẩn trương của Khu Hằng, lại chắp tay nói với Phó Thao: “Đại nhân, ba yếu tố đã hỏi xong, ta thêm vào hỏi một câu nữa, trong ngoài nha môn, làm sao xác định hung thủ là Vương Lại?”

Phó Thao nhìn về phía Tiêu Tam.

“Đại nhân, là người của Mâu phủ báo án, nói Vương Lại đêm vào Mâu phủ giết Mâu Bằng, có bà tử tận mắt nhìn thấy, chúng ta mới đi bắt người.” Tiêu Tam đáp.

Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi: “Như vậy, là ai báo lại quan?”

“Là một vị quản sự của Mâu phủ.” Lúc nói chuyện, Tiêu Tam hướng ra phía ngoài quát: “Dẫn Tô quản sự tới.”

Oa Tử dẫn Tô quản sự đến, hắn quỳ xuống, trả lời: “Hồi lời của đại nhân, lúc đó trước khi tiểu nhân đến báo án. Trong nhà cũng đã truyền khắp. Nói là Vương Lại vào phủ giết người, còn trộm đồ. Nhị lão gia chính ta để tiểu nhân báo án, tiểu nhân mới đến.”

Tô quản sự nói xong, mọi người vẻ mặt phát, vẫn không có biết rõ ràng, rốt cuộc ai là người đầu tiên xác định người giết người trong đêm là Vương Lại.

“Đại nhân, đi qua ba yếu tố phản vấn, học sinh cho rằng, tuyến thời gian không chính xác, lộ tuyến tồn tại nghi vấn và lỗ thủng, mấu chốt nhất chứng nhân Lưu bà bà, khẩu cung của nàng căn bản không thể dùng.” Lúc nói chuyện nàng hơi ngừng, lớn tiếng nói: “Nên, án này nếu không thể định án, còn phải kiểm chứng triệt triệt để để lần nữa!”

bookwaves.com

“Hay!” Bên ngoài có người hô.

“Vốn đang cảm thấy án tử nhất định là Vương Lại làm, Đỗ tiên sinh vừa phản chứng thông suốt, ta cảm thấy vấn đề của vụ án này rất lớn a.”

“Ta cũng cảm thấy đúng.”

“Tỉ mỉ nghe bên trong nói. Nghe Đỗ tiên sinh biện tụng cảm giác mình cũng là danh bộ tụng sư, nhìn năng lực của các ngươi, ồn chết người.”

Hai người nói chuyện không phục, trừng người nọ, lại nhịn không được quan tâm tình huống trong nha môn.

Phó Thao nghe xong lời của Đỗ Cửu Ngôn, đầu lông mày chăm chú khóa một chỗ. Hắn nhìn về phía Khu Hằng,,: “Khu tiên sinh, đến phiên ngươi.”

Trong lòng bàn tay Khu Hằng đều là mồ hôi, không thể không nói, ngay cả hắn vừa một phen lời của Đỗ Cửu Ngôn, đều sinh ra hoài nghi đối với vụ án này.”

“Dĩ kỳ chi mâu công kỳ chi thuẫn!” Tiết Nhiên thấp giọng nói.

(Luna: Lấy mâu của đối phương đánh lá chắn của đối phương)

Trong lòng Khu Hằng rõ ràng, nhất thời nghĩ tới một biện pháp, hắn tiến lên đây, chắp tay: “Học sinh hỏi.”

Phó Thao gật đầu, Khu Hằng tiến lên hỏi Lưu bà tử, “Ngươi trước lúc này, có biết Vương Lại không?”

“Biết.” Lưu bà tử nói: “Hắn ở trong Thiệu Dương thành, người nào không biết, là một mặt hàng thiếu đạo đức.”

Khu Hằng Khu Hằng, lại hỏi: “Nếu cách bình phong chỉ nhìn thân hình, ngươi có nhận ra Vương Lại không?”

“Ta đây không biết.” Lưu bà tử nói.

Khu Hằng nói với Phó Thao: “Đại nhân, nếu đã có nghi vấn với chứng từ của Lưu bà tử, sao không thử nàng một lần.”

Phó Thao gật đầu, “Có thể.”

Khu Hằng để người đưa bình phong đến, ở ngoài cửa tìm năm vị nam nhân có thân hình tương tự Vương Lại, thay y phục nha môn như nhau trên đầu dùng khăn trùm tóc với mặt.

Lưu bà tử đứng ở trong viện, Khu Hằng nói: “Lưu bà tử ngươi xem.”

Năm nam nhân bao quát Vương Lại, từ trên bậc thang nha môn, mô phỏng theo hình dạng đào tẩu đêm đó của nghi phạm, đi nhanh xuống bậc thang.

“Ai là Vương Lại!” Khu Hằng hỏi.

Lưu bà tử giơ tay lên chỉ, người đầu tiên bên phải, “Là người này.”

Nàng vừa mới nói xong, Vương Lại tháo khăn, vứt xuống đất, nói: “Con mẹ nó, cái này không tính, làm lại.”

(Luna: haha, làm nhiều việc xấu trời chọc lại)

“Đa tạ các vị.” Khu Hằng chắp tay, đỡ Lưu bà tử đi tới, nói với mọi người: “Biết một người, không nhất định phải thấy rõ mặt, còn có thể thông qua thanh âm, ngữ điệu, khẩu âm cùng với bước đi và tư thế chạy.”

“Mới vừa rồi, Lưu bà tử ở trong năm người một mắt nhận ra ai là Vương Lại, cũng đủ để chứng minh, nàng làm chứng nhân, lời chứng không thể bị nghi ngờ.” Khu Hằng nói.

Phó Thao cũng gật đầu.

Tiết Nhiên hơi gật đầu, mắt lộ ra vui mừng, vụ án này người then chốt chính là Lưu bà tử, chỉ cần lời chứng của nàng có thể tin, như vậy mấy cái hỏi đáp vừa nãy của Đỗ Cửu Ngôn, đều là vô ích!

“Khu Hằng, có phong mạo năm đó của ngươi.” Tiết Nhiên lại cười nói.

Lưu Công Tể cũng hơi gật đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn một mắt, chỉ thấy tiểu tử kia như trước thần sắc đạm nhiên, không vội không hoảng hốt, hắn không khỏi nhíu đầu lông mày.

Luôn cảm thấy, đức hạnh của tiểu tử này, nhất định là có ý xấu gì.

“Về phần trong tam chứng của Đỗ tiên sinh có nhị chứng(minh, cứ), càng không cần biện nhiều hơn nữa, cũng chỉ là lời nói một bên của nguyên cáo, thêm suy luận.” Khu Hằng nói: “Nên, không có đủ bất kỳ hiệu dụng gì.”

Phó Thao nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn.

“Khu tiên sinh, bên ta mới liệt kê từng loại, cùng với các loại các ngươi và nha môn điều tra, theo ý của ngươi, khác biệt ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Ngươi không có chứng nhân, hết thảy tất cả đều là lời nói của một bên.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giả thiết, Vương Lại chính như ngươi nói, giờ hợi canh ba tiến nhập phủ, khi hắn kinh qua lấy đao giết người, giữa lúc trộm cùng chạy trốn, hắn còn phải quẹo đi ngọa thất của Mâu công tử, đi căn phòng chứa sổ sách phía tây, lại cấp tốc chạy về khách sạn, giấu tang vật, lại chọn một món, tang vật là vật của Mâu Bằng tất cả mọi người tất cả mọi người để đi cá cược.”

“Ngươi Ngươi, đây hết thảy có thể thành lập căn cứ gì?”

“Ngươi nói hai điểm cũng không thể tính ở trong đó.”

“Ngươi đánh quan ti chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Khu Hằng, “Nếu ngươi cảm thấy lời ta nói không thành lập, ngươi tìm luận điểm phản bác ngươi, ngươi vẫn cắn không thành lập, ngươi là chó sao?”

Khu Hằng lúng túng, hắn chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, hoàn toàn thật không ngờ, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên thay đổi chăm chú nghiêm cẩn, cư nhiên mắng người.

“Ngươi. . . Ngươi làm sao có thể mắng chửi người.”

“Ngươi rất phiền, ngươi làm sao vào tổ chữ giáp. Ta thấy ngươi cũng không bằng Điếu Tẩm.” Đỗ Cửu Ngôn trừng Khu Hằng một mắt, “Không nên nói với ta là ta vũ nhục ngươi, nếu ngươi không phục muốn đi cáo ta, cáo thắng ta xem như ngươi lợi hại.”

Phía sau, có người ho khan một tiếng, Khu Hằng cả kinh nhất thời tỉnh táo lại, thiếu chút nữa trúng gian kế của Đỗ Cửu Ngôn.

Đúng! Hắn không cần tìm lý do phản bác Đỗ Cửu Ngôn, hắn chỉ cần bảo trụ lôi đài của mình không cho nàng công phá là được.

Về phần lôi đài của nàng, hắn không cần thử thám cùng phản kích.

Chỉ cần giữ được, hắn liền thắng.

Phản bác là chuyện của bị cáo.

Tĩnh táo một chút!

bookwaves.com

“Nhát!” Đỗ Cửu Ngôn mắng, thuận tiện nhìn thoáng qua Lưu Công Tể và Tiết Nhiên, ngực của hai người nghẹn, tức giận choáng váng đầu.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Đại nhân, ngươi đồng ý với ba điểm (minh) chứng của ta không?”

“Bổn quan không phản đối, ngươi nói tất cả nhận chứng cùng thời gian, cũng không đầy đủ, đây là đúng. Nhưng điểm phản bác của ngươi, cũng giống như vậy, bởi vì cũng không có chứng cứ và chứng nhân.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, thở dài.

“Đỗ tiên sinh, ” Vương Lại sợ, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi, ngươi không thể chịu thua a.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vương Lại nói: “Thua thì sẽ không thua, thế nhưng muốn thắng cũng không dễ dàng a.”

Bên ngoài có người hô: “Không bằng phủ định toàn bộ án tử, điều tra lần nữa a.”

“A!” Đỗ Cửu Ngôn bún tay một cái, hướng về phía người nói chuyện chắp tay, “Vị đại thúc này nhắc nhở ta, nếu án tử đi tới nông nỗi phải lật lại điều tra thủ chứng, như vậy không bằng chúng ta lui về phía sau một bước, để nhìn vụ án này đi.”

“Khu tiên sinh, ngươi cho là thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Khu Hằng trả lời: “Không cần, án này chứng cứ rõ ràng, chứng nhân lời chứng cũng không có vấn đề, không cần lật lại nữa.”

“Khi ta không hỏi ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ xua tay, nói với Phó Thao: “Đại nhân, chúng ta bây giờ lui về phía sau một bước, giả thiết, Lưu bà tử đêm đó cũng không có nhận ra, hung thủ là đào tẩu từ chính viện ra là ai, trở lại suy luận, nghiệm chứng, người xem được không?”

“Nếu ngươi có chứng cứ, bổn quan đáp ứng.” Phó Thao nói.

Tiết Nhiên và Lưu Công Tể liếc nhau, song song khiếp sợ không thôi, Lưu Công Tể nói: “Nàng cư nhiên chuẩn bị hai phương án.”

Tiểu nhi này, không chỉ phản ứng nhanh, nhưng lại rất có lòng dạ và sách lược.

Thật giống như hai thanh song đao, thanh phía sau mới là hung khí chân chính của nàng.

Tiết Nhiên trầm mặt, không nói gì.

Đỗ Cửu Ngôn đạc bộ nửa vòng trong công đường, “Án hình sự, đầu tiên nói động cơ giết người. Như vậy trước ngày Vương Lại và Mâu Bằng phát án, là không quen biết, điểm này không thể nghi ngờ.”

Mọi người gật đầu.

“Như vậy, động cơ giết người của hắn cũng là bởi vì xế chiều, hai người phát sinh một chút cãi vã. Mâu Bằng bị giết, sau đó đi ra đụng phải Lưu bà tử. . .” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vương Lại, “Nếu như ngươi thực sự giết Mâu Bằng, đụng phải Lưu bà tử, như vậy ngươi lúc đó sẽ làm như thế nào?”

Mắt của Vương Lại chuyển nhanh như chớp, nói: “Giết nàng diệt khẩu, bởi vì nàng thấy mặt của ta!”

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một nam nhân trưởng thành, còn là một vô lại giết người không chớp mắt, sau khi giết người bị bà tử hoa mắt ù tai gầy yếu bắt gặp, giết nàng bất quá là chuyện tiện tay. Nếu như giết, như vậy thì không tồn tại khai đường xác định chuyện Vương Lại giết người là thật của án này.”

“Đại nhân, học sinh nói có đạo lý không?”

Phó Thao gật đầu, nói: “Xác thực có vài phần đạo lý. Chém người mười hai nhát tinh thần tất nhiên buộc chặt cực độ, lúc này lại thêm một cái mạng diệt khẩu, chẳng có gì lạ!”

“Đại nhân, suy luận như vậy vẫn không có căn cứ. Lúc đó Vương Lại giết người xong, nhét đao vào bên giường, hắn muốn giết Lưu bà tử, cũng không dễ dàng. Nếu giết không chết ngược lại sẽ làm ra động tĩnh, kinh động người bên ngoài. Lúc này phản ứng tốt nhất của hắn, là đổ cho Lưu bà tử không có nhận ra hắn, mà mau trốn đi.”

Phó Thao gật đầu, “Cũng không bài trừ khả năng như vậy.”

“Nếu hai cái đều có khả năng, như vậy ta theo suy luận của ta, tiếp tục.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đối phương không có lý do giết Lưu bà tử, mà là không có sợ hãi tiêu sái đi.”

—— lời nói ngoài ——

Nàng tiên dùng Vương Lại thời gian tuyến, lai phủ định thì ra là chứng cứ, nhưng Tiết Nhiên và Lưu Công Tể sai sử Khu Hằng ngăn chặn, vì vậy cửu gia lập tức thay đổi một phương pháp, trở lại giả thiết đệ nhị người hiềm nghi tồn tại!

Ân, còn có một chương, một hồi thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.