Đại Tụng Sư

Chương 36: Chương 36: Ngươi Thật Dễ Thương




Q1 – CHƯƠNG 36: NGƯƠI THẬT DỄ THƯƠNG

Editor: Luna Huang
“Đỗ Cửu Ngôn?” Tiết Nhiên vừa nhìn tên liền nghĩ tới, “Đúng! Chính là tiểu tử kiêu ngạo tự mãn, trước đó vài ngày đi qua nháo sự, mắt cao hơn đầu!”

“Tiểu tử này xảo quyệt lưu manh, vì sao ngươi có danh thiếp của nàng?” Tiết Nhiên kỳ quái, “Nàng tìm ngươi sao? Thỉnh ngươi thu làm đồ đệ?”

Quách Nhuận Điền xua tay, “Không phải.” Hắn kể chuyện đó ra, “… Ta nhất thời đại ý, cư nhiên bị hắn nhanh chân đến trước.”

“Tam Xích đường!” Lúc này Tiết Nhiên mới phát hiện, Tam Xích đường viết phía trước danh thiếp của Đỗ Cửu Ngôn, hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Quả thế. Tiểu tử này không học vấn không nghề nghiệp, ngực không vết mực. Tất nhiên sẽ đi đường ngang ngõ tắt.”

“Không cần để ý tới, không cần mấy ngày, thế đạo sẽ đào thải nàng. Sao cũng sẽ có người tới thu thập nàng!” Tiết Nhiên tức giận bất bình.

Quách Nhuận Điền cảm thấy khó chịu. Như là ăn cơm mà lại ăn trúng một hạt cát, thuận miệng nôn ra thôi, nhưng không ngờ bị hạt cát này hạ đo ván.

“Xem như vận khí của hắn tốt.” Quách Nhuận Điền chỉ có thể nhịn khẩu khí này, dù sao hắn là đường đường tụng sư Tây Nam tụng hành, dù là giận hơn nữa cũng không có thể trút giận lên tiểu bối vô danh, “Nếu có lần sau nữa, định không khinh tha.”

Tiết Nhiên gật đầu, “Việc này ngươi cũng không cần để ở trong lòng, sự tình phát sinh lúc ngươi không ở đây, nếu là ở, tự nhiên không có chuyện của hắn.”

Quách Nhuận Điền an ủi gật đầu.

“Tiên sinh.” Quách Nhuận Điền nói: “Người nói lần trước hắn đến muốn nhập quan học, đó chính là hắn còn chưa qua khảo hạch? Vậy năm nay hắn sẽ báo danh thi sao?”

Tiết Nhiên giật mình. Nghĩ đến cái dáng vẻ kia của Đỗ Cửu Ngôn, do dự nói: “Đây… chưa chắc.”

Hắn cảm thấy, tên tiểu tử kia nhất định sẽ đến.

“Người như vậy nhất định sẽ tới.” Quách Nhuận Điền hé mắt, nhìn chằm chằm danh thiếp trên bàn, hắn rất muốn biết, Đỗ Cửu Ngôn này rốt cuộc có lai lịch gì, bản lĩnh bao lớn.

Trên Đức Khánh lâu, Liêu Khanh Trường đứng ở cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: “Hoa gia và Thôi Thụ Lâm định thân rồi?”

“Vâng!” Thuộc hạ của hắn Lộ Trường Côn trả lời: “Sáng hôm nay vừa định xong. Công tử, tiểu nhân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện ngày đó có chút kỳ hoặc.”

Liêu Khanh Trường không nói chuyện, qua hồi lâu, hắn nói: “Để người nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tử kia không đơn giản.”

“Công tử, lá thư này không phải hắn đưa chưa?” Cả người Lộ Trường Côn rét run, “Nếu quả thật là hắn, vậy có phải biểu thị hắn ám chỉ người hay không?”

Liêu Khanh Trường suy nghĩ một hồi, lắc đầu, nói: “Cũng sẽ không. Mấy ngày như vậy, hắn chưa có bản lĩnh này.”

Nhưng không thể không nói, lúc đó hắn quả thực chột dạ, nên phong thư thông đồng với địch phản quốc vừa xuất hiện, hắn cũng có chút rối loạn đầu trận tuyến. Chỉ sợ Tiêu Tam tra Hoa gia, tìm hiểu nguồn gốc tra được hắn.

Hiện tại nghĩ, Tiêu Tam bất quá là ngụy trang kiếm bạc thôi.

Dù là hắn đi nói trắng ra cho Tiêu Tam biết, hắn cũng không dám tra.

“Mặc kệ nói như thế nào, khẩu ác khí này cũng phải xuất.” Lộ Trường Côn cảm thấy không phục, “Hắn để thiếu gia người xấu mặt, quyết không thể khinh tha hắn.”

Liêu Khanh Trường không nói chuyện, dựa vào cửa sổ nhìn đường.

Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn mua bốn cái màn thầu sáu cái bánh bao, trả tiền cười híp mắt hỏi củ cải nhỏ, “Thịt kho bài cốt của Đức Khánh lâu không tệ, chúng ta đi ăn có được hay không a?”

“Cha a, Đức Khánh lâu ăn một bữa cần một lượng bạc, chúng ta vẫn là ăn mì thịt bò đi. Có thịt ăn, lại rẻ.” Củ cải nhỏ cười hì hì.

Đỗ Cửu Ngôn quẹt mũi hắn, “Thần giữ của!”

Mẫu tử hai người nói đùa, bỗng nhiên cước bộ của Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười, phất phất tay nói: “Liêu công tử, buổi trưa an lành a!”

Mặt của Liêu Khanh Trường trầm xuống, ba một tiếng đóng cửa sổ, tức giận nói: “Lưu manh!” Hắn thế nào còn có mặt mũi chào hỏi hắn.

“Hẹp hòi!” Đỗ Cửu Ngôn dắt tiểu nhi chậm rãi đi về, củ cải nhỏ nói: “Cha a, ngươi làm người ta mất tức phụ, người ta sao không giận được chứ.”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả, “Cũng đúng nga, không tức phụ chắc là thương tâm lắm.”

Hai người ăn xong mì thịt bò dẫn theo màn thầu và bánh bao trở về, mặt của năm người trong Tam Xích đường, so với màn thầu còn trắng hơn.

Hơn mười ngày, nhét màn thầu trắng trắng, hiện tại đói bụng đến xỉu cũng tuyệt không ăn.

“Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng cầu xin nhìn nàng, “Hết đồ ăn rồi sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có a.” Sau đó cầm bánh bao thịt ra, chia ra, còn dư lại bốn cái màn thầu cho Tiền Đạo An và Tống Cát Xương.

“Thịt!” Mắt của Tống Cát Nghệ chiếu sáng, to mồm cắn hơn phân nửa, miệng đầy dầu mỡ.

Tiền Đạo An trầm mặt, da mặt của Tống Cát Xương co quắp, Chu Tiếu bất đắc dĩ cười nhìn bánh bao trong tay, “Cửu Ngôn, ta đây là đãi ngộ đặc thù?”

“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, nói: “Người xinh đẹp khả ái, ngày hôm nay thêm thức ăn!”

Chu Tiếu bật cười, sờ sờ mặt mình, “Nói như vậy, hôm nay ta dựa vào mặt mà có bánh bao ăn?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Tống Cát Xương nói: “Đắc ý cái gì, ta mới không hiếm lạ ăn thịt.” Lúc nói chuyện, lấy màn thầu tức giận gặm, một ngày nào đó, hắn cũng có thể nhận được tụng án, ăn thịt.
Mới không đi ăn xin.

Cũng không nhờ mặt để được ăn bánh bao.

“Có người gõ cửa.” Củ cải nhỏ đi mở cửa.

“Đỗ tiên sinh có ở đây không?” Cửa vừa mở ra, Thôi Thụ Lâm cười híp mắt đứng ở cửa, “Đỗ tiên sinh, ta, ta tới đưa tụng phí cho ngươi.”

Lúc nói chuyện, hắn rất khoa trương để một rương gỗ trầm điện điện trong tay lên trên bàn, vừa mở ra, ngân quang lóng lánh, đầy nhà sinh huy.

Vọng Thư Uyển.com
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Tống Cát Xương và Tiền Đạo An người nhìn ta, ta nhìn ngươi. . .

Thôi Thụ Lâm nói: “Một trăm năm mươi lượng bạc. Một trăm lượng là tụng phí ta đáp ứng tiên sinh, năm mươi lương là tiền riêng của Uyển Nương.”

“Nói một trăm lượng rồi, không cần cho nhiều hơn.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ nguyên bảo to, nàng vẫn là lần đầu thấy, “Ta là người có chữ tín.”

Thôi Thụ Lâm ha hả cười, nắm chặt tay của Đỗ Cửu Ngôn, kích động nói: “Đây là tâm ý của Uyển Nương, nàng nhất định muốn ta chuyển giao cho người. Tuy nói là tục vật, nhưng cũng chỉ có những thứ này có thể biểu đạt lòng cảm kích của chúng ta.”

“Tiên sinh, chờ ta và Uyển nương thành thân, người nhất định phải đi uống một chén rượu mừng.” Thôi Thụ Lâm nói: “Nếu tiên sinh nguyện ý, người chủ hôn. . .”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Người chủ hôn thì thôi, ta tuổi còn nhỏ, không kham nổi.”

“Nhất định phải đi uống rượu mừng.” Lúc nói chuyện, Thôi Thụ Lâm khom lưng rất cung kính cúc cung với Đỗ Cửu Ngôn, “Tạ ơn tiên sinh, đời này ta và Uyển Nương cũng sẽ cảm kích ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn cười, “Không cần khách khí, nên làm mà.”

“. . . Ta đây cáo từ, tiên sinh dừng bước.” Thôi Thụ Lâm cáo từ ra ngoài.

Củ cải nhỏ chờ người vừa đi, lập tức nhào vào trên cái rương, “Cha a, thật nhiều tiền a. . .” Cảm giác nhìn bạc với ngân phiếu đúng là bất đồng.

“Cha!” Củ cải nhỏ xích lại, “Ta giúp ngươi giữ.”

“Một hồi chúng ta đi gửi!” Đỗ Cửu Ngôn đậy cái rương lại. Trong phòng nhất thời tối sầm không ít, nàng ngẩng đầu nhìn mấy người Chu Tiếu.

Củ cải nhỏ hỉ tư tư ôm cái rương.

Tống Cát Xương hận hận nói: “Chia tiền, tiền này chúng ta đều có phần!”

—— lời nói ngoài ——
Sai, có thể chia tiền hay không? Nói, hôm nay là một tháng sáu, chúc các vị tiểu bằng hữu ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ nga. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.