Đại Tụng Sư

Chương 218: Chương 218: Ngươi Chớ Đi A




Q1 – CHƯƠNG 218: NGƯƠI CHỚ ĐI A

Dịch giả: Luna Wong – bộ này hay mà ít người đọc nhỉ, có lẽ do ta dịch quá tệ =.=! chân thành xin lỗi mọi người, ta đã có giải thích tại đây https://bookwaves.com.vn/truyen/nhat-ky/vi-sao-luna-wong-dich-truyen-rat/reading/ mọi người vào xem sẽ hiểu nguyên do hen.

Nhâm Duyên Huy nghe xong hội báo, mâu quang lạnh lùng, trong nháy mắt thu liễm nhìn về phía Ngô đại nhân, “Khi nào thì đi, cũng không biết?”

“Lúc đầu có đội múa rồng vào thành, bây giờ suy nghĩ một chút, bọn họ có thể đi vào lúc đó.” Ngô đại nhân nói.

Tháng giêng có chơi đèn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm tặng bình an, mấy năm nay tục vẫn phải đến mười lăm tháng giêng mới có thể kết thúc.

Ngày ấy trong kinh tới mấy đội múa lân múa rồng đi ngang qua đường kia, nếu như bọn họ muốn rời khỏi không bị phát hiện, cũng chỉ có theo thời gian này.

“Quách Đình đã đi chưa?” Nhâm Duyên Huy hỏi.

Ngô đại nhân lắc đầu, “Phu phụ Quách Đình và Mã Ngọc Nương cùng với mấy phụ nhân trong phủ của nàng cũng không có đi, rời đi là Đỗ Cửu Ngôn và các vị tụng sư theo tới và người nhà.”

“Quên đim lại đi đường khác, một tiểu tụng sư, có thể sử dụng thì dùng, không thể dùng cũng không cần cố sức.” Nhâm Duyên Huy chợt nhớ tới một người, “Huyện lệnh Bảo Khánh Hạ Thành còn ở không?”

Ngô đại nhân chắp tay trả lời: “Còn ở.”

“Ngươi để hắn đến chỗ bổn quan, ta có nói mấy câu muốn đích thân hỏi hắn.” Nhâm Duyên Huy nói.

Ngô đại nhân khiển người đo thỉnh, bất quá hai khắc chung Hạ Thành đã đến, tư thái kinh sợ cực thấp quỳ lạy nói: “Hạ quan, khấu kiến đại nhân.”

Tuy là cấp trên dưới, cũng không dùng đại lễ như vậy. Nhưng Nhâm Duyên Huy không có gọi hắn đứng lên, mặt không thay đổi hỏi: “Bổn quan chỉ hỏi ngươi một câu, huyện lệnh Bảo Khánh, ngươi còn muốn làm hay không?”

“Muốn, muốn, đại nhân.” Hạ Thành nói.

Nhâm Duyên Huy nhìn hắn không nói lời nào, chờ Hạ Thành tự quy phục.

Không khí ngột ngạt khẩn trương, Hạ Thành quỳ cúi thấp đầu, đợi một hồi có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Nhâm Duyên Huy, “Đại nhân có cái gì phân phó, hạ quan nhất định phó thang đạo hỏa.”

“Năm trước tới, cũng là nói như thế với Lỗ Chương Chi?” Nhâm Duyên Huy nói: “Một mình ngươi huyện lệnh nho nhỏ đến một chuyến cũng không phải không công, làm mưa làm gió còn muốn có thể toàn thân trở ra?”

Hạ Thành phát mộng, nếu nói hắn sai rồi, đó cũng là Tiền thị lang bên kia. Lúc đó Tiền thị lang để hắn sửa án hắn không có sửa trái lại tìm Ngô đại nhân. Nhưng Nhâm các lão và Ngô đại nhân bên này, vì sao giận hắn?

“Đại nhân, hạ quan bất quá là một huyện lệnh, dù là cho hạ quan mượn mấy người lá gan, hạ quan cũng không dám đến kinh thành quấy rối, huống chi, hạ quan cũng không có bản lãnh này a.” Cả người Hạ Thành toát mồ hôi lạnh, hận không thể móc trái tim ra cho Nhâm Duyên Huy xem.

“Ngươi ở trong hồ sơ kẹp thư của Lý Chấp, ta thấy lá gan cũng rất to.” Nhâm Duyên Huy nhàn nhạt nói nhàn nhạt nói.

Vì sao hắn gọi một huyện lệnh nho nhỏ tới hỏi, cũng là bởi vì hắn cảm thấy Hạ Thành làm như vậy rất kỳ quái, đã nghiên qua bên Lỗ Chương Chi, quay đầu đến trước mặt thánh thượng nói Tiền thị lang không đúng.

Chỉ cần có đầu óc, cũng không thể làm như vậy.

“Thư?” Vẻ mặt Hạ Thành kinh khủng, “Không, không có a, hạ quan không có kẹp thư trong hồ sơ a.”

Nhâm Duyên Huy nhìn Hạ Thành không có lập tức nói, chỉ nhìn hắn.

“Thật… Thật không có, hạ quan căn bản không cần phải làm như vậy.” Hạ Thành nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một người, do do dự dự nói: “Có phải là. . . Ngô Điển Dần Ngô đại nhân để vào hay không?”

Nhâm Duyên Huy đương nhiên biết Ngô Điển Dần.

“Ngươi cảm thấy vì sao hắn đặt thư?” Nhâm Duyên Huy hỏi.

Đầu óc của Hạ Thành chuyển thật nhanh, “Trước đây hắn bởi vì Lý Chấp mà bị thánh thượng trách phạt, Bảo Khánh phủ nha còn có thật nhiều sổ nợ rối mù xử lý không xong, hắn khẳng định, khẳng định muốn mượn chuyện này đẩy hết lên trên người Lý Chấp.”

Giải thích này, nói thông.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi còn muốn quay về Bảo Khánh?” Nhâm Duyên Huy đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Hạ Thành trắng bệch! Ngay lúc nãy hắn còn muốn, thế nhưng hiện tại hắn dù là muốn cũng không có thể về a.

Nếu Ngô Điển Dần đã biết ngày hôm nay hắn nói xong lời nói này, nhất định sẽ không để cho hắn sống khá giả.

Hạ Thành chợt phát hiện, hắn trong nháy mắt người hết tất cả những người không thể đắc tội.

“Không, không muốn.” Hạ Thành như thực chất trả lời: “Hạ quan đi nơi nào, mặc cho đại nhân người an bài.”

Nhâm Duyên Huy ừ một tiếng, “Trở về chờ, có nơi thích hợp, bổn quan sẽ cho người nói cho ngươi biết.”

“Vâng.” Hạ Thành xác nhận, cung kính tiểu tâm dực dực lui ra ngoài.

Nhâm Duyên Huy nói với Ngô đại nhân: “Lời hắn nói ngươi cho rằng có mấy phần thật?”

“Hạ quan cho rằng, hắn không biết chuyện là thật, nhưng thư có phải Ngô Điển Dần thả hay không, hạ quan không dám khẳng định.” Ngô đại nhân nói: “Theo lời của Tiền thị lang ngày đó, lúc đó từng để có phải hay không trở về một lần nữa viết lại hồ sơ giao lên. Dù là Ngô Điển Dần từng kẹp thư ở bên trong, Hạ Thành cũng có thể phát hiện mới đúng.”

“Ân.” Nhâm Duyên Huy gật đầu, “Người này tạm thời giữ lại, hữu dụng!”

Chuyện của Lý Chấp , đến cuối cùng tất phải có người đứng ra gánh tội thay, Hạ Thành, đúng lúc là sẵn.

“Về phần Ngô Điển Dần, ” Nhâm Duyên Huy nói: “Bổn quan nhớ kỹ hắn là người Bảo Định phủ? Lấy danh nghĩa Lý Chấp tặng chút quà đến nhà phụ mẫu hắn.”

Ngô đại nhân xác nhận.

“Nếu như…” Ngô đại nhân nói: “Nếu như thư này không phải Hạ Thành đặt, cũng không phải Ngô Điển Dần, như vậy… Sẽ là ai?”

Phía trước bọn họ mặc dù tranh với Lỗ các lão, nhưng thực tế là hợp với mặt ngoài, thẳng đến phong thư này xuất hiện, mới chính thức đề tỉnh Lỗ các lão bên kia.

Người thả phong thư này đáng chết!

“Tra!” Nhâm Duyên Huy nói: “Trong kinh này, có mấy người tra mấy người!”

Ngô đại nhân xác nhận.

Mà giờ khắc này, “Đầu sỏ gây nên” đã đến Quảng Bình, thời gian không gấp, bọn họ lảo đảo đi nửa ngày, nghỉ buổi sáng.

Củ cải nhỏ ngồi ở trước xe, Bả Tử cầm tay hắn quất roi, “Chớ đánh chân nó, nó bị đau sẽ chạy nhanh. Chờ chân chính phải đi gấp, ngươi mới đánh.”

“Ân, ân. Đã biết.” Củ cải nhỏ gật đầu, cười hì hì nói với Tống Cát Nghệ cưỡi ngựa lạnh đến vẻ mặt nước mũi bên cạnh xe: “Tống thúc thúc, ngươi có muốn thử không?”

Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Lạnh, lạnh!”

“Phía trước là khách sạn rồi.” Bả Tử nói: “Ngươi kiên trì một hồi nữa.”

Tống Cát Nghệ mắt lom lom nhìn xe ngựa, “Ta, ta, ta muốn…” Nàng muốn cùng Đỗ Cửu Ngôn ngủ ở trong xe ngựa, không đợi hắn nói Bả Tử cắt đứt lời của hắn, nói: “Chờ Cửu Ngôn tỉnh ngủ đi ra, ngươi mới vào trong đi nghỉ ngơi. Xe ngựa quá nhỏ, rất chật.”

Tống Cát Nghệ hút nước mũi, hắn liền phát hiện, Bả Tử rất lãnh mạc, chỉ tốt với Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ, Tống Cát Nghệ bỉu môi mất hứng.

Tiền Đạo An như có điều suy nghĩ đánh giá Bả Tử.

Lại đi một khắc đồng hồ, bọn họ đến khách sạn, vào phòng mọi người mới cảm giác được sống lại/ Thỉnh đông gia làm một tô mì thịt to, khò khè ăn xong, mới ngươi một câu ta một câu trò chuyện.

Càng đi phía nam, cảm giác lạnh sẽ không có mãnh liệt như vậy, Đỗ Cửu Ngôn rất ít tiến xe ngựa ngủ, Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng quấn quít lấy nàng cưỡi ngựa.

Đợi được tới Kinh Châu, chính là ngày hai tháng hai, bên trong thành náo nhiệt không ngớt, một con rồng kim hoàng sắc, được sư phụ múa như sống vậy.

“Cha a, con rồng này múa các ngươi ngày đó.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên bái một sư phụ mới được a.” Đèn rồng là Quách Đình tìm, mấy người bọn hắn thay đổi quần áo xong, múa đèn rồng nghênh ngang ra khỏi thành.

Chờ bọn hắn ly khai, Quách Đình lại tìm bằng hữu, đưa củ cải nhỏ và Hoa Tử cùng với xe ngựa và ngựa ra ngoài thành.

Kinh thành tình huống gì, nàng không muốn quan tâm, sau này không cần nghĩ, nàng sẽ không tới nữa.

Về phần Mã Ngọc Nương, nàng tạm thời còn muốn ở lại kinh thành, đây là Tiền thị lang để người nhắc tới, Quách Đình ứng liền bồi Mã Ngọc Nương ở lại kinh thành.

“Cửu Ngôn, ” Chu Tiếu chỉ vào một nhà tửu lâu ven đường, “Tiệm này rất tốt, buổi trưa ở chỗ này ăn đi.”

Đỗ Cửu Ngôn không ý kiến, đoàn người lên lầu hai.

Bookwaves.com.vn

Củ cải nhỏ và Hoa Tử ghé vào trước cửa sổ xem múa rồng bên đường.

Hỏa kế dâng trà, cầm thực đơn tiến đến, Chu Tiếu gọi món ăn, hỏa kế cười nói: “Khách quan lúc này năm mới liền xuất môn sao? Thấy xe ngựa các ngươi giống như là đi đường thật lâu, từ đâu tới?”

“Từ kinh thành quay về Thiệu Dương. Đi gấp các ngươi có tặng thức ăn sao?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Hỏa kế cười hì hì, “Khách quan nói đùa, chúng ta buôn bán vốn nhỏ, nào dám đơn giản tặng thức ăn, buôn bán một ngày không cần làm nữa.”

“Một món hai trăm văn, vẫn là buôn bán vốn nhỏ?” Chu Tiếu lắc đầu nói: “Lật qua hết, ta cũng không dám gọi món ăn.”

Hỏa kế nói: “Khách quan đi ngang qua, khó có được ăn tiệm chúng ta một lần, bảo chứng sau này người nghĩ đến Kinh Châu liền nghĩ đến chúng ta.”

“Thật biết nói chuyện, cũng có thể vào ngành.” Đậu Vinh Hưng nói lầm bầm hai tiếng, không chiếm tiện nghi mất hứng.

Hỏa kế châm trà cho Đậu Vinh Hưng, “Khách quan làm cái gì, tiểu nhân đang muốn đổi nghề đây.”

“Tụng sư.” Đậu Vinh Hưng nói: “Ngươi muốn đổi cái gì?”

Hỏa kế nghe nhãn tình sáng lên, hỏi: “Các ngươi từ kinh thành đến, lại là tụng sư, nghe nói án năm trước Mã Ngọc Nương giết quan phu chưa?”

“Biết. Ngươi nếu muốn nghe chi tiết, tặng ta một món.” Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta biết tiền căn hậu quả chân tướng.”

Hỏa kế không tiếp lời, kích động nói: “Vậy các ngươi nhìn thấy Đỗ tiên sinh chưa? Chính là tụng sư của án Mã Ngọc Nương, Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh.”

“Ở chỗ này đây.” Đậu Vinh Hưng nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn. Xong án tử đang chuẩn bị quay về Thiệu Dương.”

Hỏa kế ngẩn ra, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu với hắn, nói: “Kinh Châu cũng nghe nói án của Mã Ngọc Nương?”

“Đỗ tiên sinh? ! Thực sự là Đỗ tiên sinh,… nhi tử của người củ cải nhỏ đâu?” Hỏa kế đang xác nhận.

Lưng đeo bao phục nhỏ, củ cải nhỏ ghé vào trên cửa sổ vừa quay đầu lại, “Ai gọi ta?”

“Nương của ta a!” Hỏa kế làm rơi đồ trong tay, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi đừng đi, đừng a.”

Lúc nói chuyện, thoáng cái liền xông ra ngoài.

Chợt nghe hắn ở bên ngoài gào khóc thảm thiết tru lên, “Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn đến tiệm ăn của chúng ta ăn cơm nè.”

“Đỗ Cửu Ngôn tới!”

Bên trong gian phòng trang nhã, mọi người mục trừng khẩu ngốc, ngay cả Đỗ Cửu Ngôn cũng lộ ra biểu tình sanh mục kết thiệt, “Cừu gia, trả thù?”

“Ta đi xem.” Bả Tử sờ soạng kiếm trong tay đứng dậy, chính muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên chợt nghe tiếng bước chân hổn độn thùng thùng, hô lạp lạp một đám người vọt tới cửa, hành lang hẹp hẹp, chen chật như nêm cối.

“Đỗ tiên sinh, vị nào là Đỗ tiên sinh?”

“Vị kia, mặc trường bào thiên thanh sắc, da rất đen.”

“Thấy được, thấy được.”

“A, a! Thật là Đỗ tiên sinh.” Cô nương nói xong, phá đoàn người ra xông vào, Bả Tử loảng xoảng rút kiếm, lạnh lùng nói: “Làm gì?”

—— lời nói ngoài ——

Tiểu yêu tinh tạm thời logout, tụng sư Đỗ Cửu Ngôn sắp lên tuyến… Đương đương đương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.