Đại Tụng Sư

Chương 210: Chương 210: Nghênh Đón Năm Mới




Q1 – CHƯƠNG 210: NGHÊNH ĐÓN NĂM MỚI

Dịch giả: Luna Wong – trùng hợp hôm nay là tối 0101/2021 7:55pm

Hồ sơ án của Mã Ngọc Nương, bị Yến kinh tụng hành lấy đi.

Học sinh truyền đọc.

Trong học đường một mảnh sôi trào có tiếng, có người nói: “Loại án này, chính là khinh nhờn luật pháp điển hình.”

“Nhất định là thánh thượng muốn đặc xá, cho nên mới có kết quả này, bằng không, coi như là tam ti hội thẩm cũng không dám phán định như thế.”

“Ta không cho là như vậy. Luật pháp là hành vi điểm mấu chốt của con người, thế nhưng khoan thứ và tình cảm mới là căn bản của con người. Vụ án này dung hợp luật pháp và tình cảm cùng một chỗ rất tốt. Tuyệt đối xưng là trước không có người sau cũng không có người. Tuyệt đối sẽ trở thành điển hình truyền lưu muôn đời.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, quan điểm bất đồng, cũng không có cãi nhau.

Trước bàn, tiên sinh của thư viện Trịnh Thu Hòa hàm tiếu nhìn mọi người, sờ sờ râu dài, lại cười nói: “Phàm là kinh điển, tất có tranh luận. Án này quả thực sẽ trở thành án kiện truyền lưu muôn đời.”

“Vị tụng sư này, có cơ hội các ngươi cũng làm quen một chút. Đều là cùng ngành, giao lưu học tập một chút kinh nghiệm. Mặc dù tuổi hắn còn nhỏ tuổi vào nghề ngắn, nhưng là một tụng sư rất có thiên phú lại thông minh nỗ lực.”

Tất cả mọi người không nói, chăm chú nghe tiên sinh giảng bài.

“Vì sao ta sẽ nói như thế. Đầu tiên, lúc hắn nhận được án kiện này, hắn đã rất rõ ràng, đi con đường luật pháp hắn tuyệt đối không có phần thắng, vì vậy hắn lựa chọn lấy động tình người, kinh thế hãi tục. Nên, hắn đưa ra luận với bò, xem giết người như giết một con bò để nghiêm phạt.”

“Kết quả này, thành công đưa tới sóng gió triều đình. Mọi người có thể suy nghĩ một chút, đều là người đọc sách, vừa là đồng liêu. Nghe tới luận với bò, sẽ phản ứng gì?”

“Tức giận, quả thực sai lầm a.” Có học sinh đáp.

Trịnh Thu Hòa gật đầu, nói: “Đây chính là mục đích của hắn. Hai phe tranh chấp kết quả là cái gì, tam ti hội thẩm Từ thánh thượng, cho tới bách tính Yến kinh đều biết vụ án này.”

“Người phải có cộng minh, tự nhiên ủng hộ, mà thái độ của cường giả nhưng cũng không thống nhất. Vụ án này nhìn là vị Đỗ tụng sư này vận khí tốt, nhưng thực không phải, đây là kết quả hắn suy tính từng bước một.”

“Là tất nhiên!”

Mọi người một trận thổn thức, có người nói: “Đây là Đỗ tụng sư gì, cũng không cần làm tụng sư, làm chính khách vừa vặn.”

“Không nên kích động.” Trịnh Thu Hòa lại cười nói: “Coi như là chính khách cũng không nhất định có thể nhìn xa như vậy. Trong này quan trọng nhất, vẫn là hắn thạo nghiệp vụ, vận dụng luật pháp, nắm lòng người trong tay. Nên, các ngươi học nhiều một chút, nhìn nhiều chút, nếu như có thể quen biết hắn, vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn.”

Bỗng nhiên, có người hô: “Thất tinh viện Quý Trọng Ngạn sư huynh quen hắn, lần trước ở bên ngoài ăn cơm, hắn còn chào hỏi Đỗ Cửu Ngôn.”

“Đúng, Quý sư huynh hai tháng trước về quê hương, người quen nhờ vã nhận một tụng án ở Thiệu Dương, tụng sư nguyên cáo chính là Đỗ Cửu Ngôn.”

Trịnh Thu Hòa gật đầu, “Chờ lúc Trọng Ngạn rảnh, ta mời hắn tới nói một chút với cùng các ngươi, về vụ án kia của hắn.”

Tất cả mọi người hưng phấn đáp lời.

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tất cả về nhà đi. Người không quay về thì cũng đi gội đầu một chút tắm một cái, sắp qua năm rồi, chớ tóc rối mặt bẩn đón năm mới.” Trịnh Thu Hòa nói.

Mọi người cười hì hì thu dọn đồ đạc.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn hắt hơi một cái, nhìn đống thức ăn cao như núi chất trước mặt, nhìn nhìn lại một đám nữ nhân đối diện, tép miệng, “Kim Tú tỷ tỷ, Khương di nương, các ngươi thật không cần khách khí như vậy, ta tự mình tới là được rồi.”

“Tiên sinh quá ốm.” Cả người Khương di nương đều sáng sủa rất nhiều, như là nghìn vàng lấp lánh trong gông xiềng, “Ăn nhiều một chút. Ngày mai bắt đầu mấy người tỷ muội chúng ta làm cơm tất niên, tiên sinh thích ăn món gì, chúng ta chuẩn bị.”

“Ta thích ăn giò.” Củ cải nhỏ nhấc tay, “Di di xinh đẹp, ta ăn giò mập mạp.”

Khương di nương vui vẻ hôn tay nhỏ bé đầy mỡ của củ cải nhỏ một cái, lấy khăn lau cho hắn, “Di di nhớ rồi, củ cải nhỏ muốn ăn tương giò.”

“Phu nhân nói nàng làm.” Kim Tú cười nói: “Còn gì nữa không, các vị tiên sinh còn có Bả gia và Hoa tiểu công tử thì sao?”

“Ta. . . Ta muốn ăn lô ngư, bây giờ có thể mua được không?” Hoa Tử xấu hổ nói.

Quách phu nhân tiếp lời, “Có, dù là không có, sáng mai cũng để cho người đi câu, nhất định phải câu cho được lô ngư.”

Mọi người đều cười lên.

Đào di nương đỡ Mã Ngọc Nương từ ngọa thất đi ra, tất cả mọi người nhìn nàng, Mã Ngọc Nương nói: “Ngày mai các ngươi đều nghỉ ngơi, ta chưởng chước(thầu nguyên cái bếp)!”

“Phu nhân, vết thương của người còn chưa lành.” Khương di nương đỡ nàng ngồi xuống, Quách phu nhân cũng nói: “Ngươi tốt nhất dưỡng thương, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ không có cơm tất niên ăn sao?”

Mã Ngọc Nương lắc đầu, nói: “Thương thế của ta một chút cũng không có gì đáng ngại, ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hẳn là không sao. Nhiều năm như vậy, thương gì mấy ngày khỏi trong lòng ta rất rõ ràng.” Lúc nói chuyện, ngồi ở trước mặt củ cải nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Bữa cơm này các ngươi chớ giành với ta, để ta tận chút tâm ý.”

Lúc nói chuyện, nàng nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Tiên sinh nói để ta nhàn hạ nghĩ lại bản thân, ta vừa suy nghĩ, từ hôm nay trở đi, ta phải sống vì mình, vì người tốt với ta, sống thật tốt, mới không để nhiều người hy sinh vì ta thất vọng.”

Cặp mắt của tất cả mọi người đỏ lên, cảm động, kích động.

“Phu nhân nói rất đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Buông bỏ quá khứ, nghênh sự sống mới!”

Tất cả mọi người theo gật đầu.

“Lão gia đã trở về.” Quách Đình đi vào cửa, thấy trong nhà mở hai cái bàn, nhiệt nhiệt nháo nháo nói chuyện, trong lòng cũng buông lỏng, cười nói với Đỗ Cửu Ngôn còn có Bả Tử cùng với mấy người Tiền Đạo An: “Thừa dịp quán rượu chưa đóng cửa, ta mua một xe rượu, mấy ngày này tất cả mọi người đều không gì làm, cơm tất niên ai cũng không được từ chối, không say không thôi.”

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói với Quách Đình, “Tửu lượng của Cửu Ngôn thấp, chúng ta uống nhiều chút, nàng tùy ý.”

“Cửu, Cửu ca, rượu, rượu, không, không, không thấp.” Tống Cát Nghệ nói.

Bả Tử xoay chuyển ánh mắt qua đây, Tống Cát Nghệ sợ run lên, bật thốt lên nói: “Thấp!”

Bả Tử không gắng gượng, nở nụ cười.

Mọi người cũng theo cười ha ha.

Quách Đình nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Mới vừa rồi ta được thánh thượng gọi tiến cung.” đem chuyện trong cung nói một lần, “. . . Mùng một bách quan tiến cung chúc tết, đến lúc đó ngươi đi với ta.”

“Củ cải nhỏ cũng phải đi.” Quách Đình sờ sờ đầu củ cải nhỏ, “Nếu may mắn nhìn thấy thái hậu nương nương, nhất định phải nói ngọt chút. Thái hậu nương nương vô cùng tốt, dễ dụ, nhất định ban thưởng rất nhiều.”

Nhãn tình của sờ sờ sáng lên, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, có đi không?”

“Không dám đi?” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Huống phải đi lĩnh thưởng, đương nhiên phải đi.”

Củ cải nhỏ hét quát một tiếng, cao hứng nói với Quách Đình: “Quách gia gia, thái hậu nương nương rộng lượng không?”

“Cũng sẽ không hẹp hòi.” Quách Đình cười nói.

Củ cải nhỏ cười hì hì gật đầu, rồi hướng Hoa Tử nói: “Chờ ta cầm lễ vật, sẽ chia với ngươi.”

“Ta không cần, đến lúc đó ngươi cho ta xem đồ trong cung là được.” Hoa Tử kích động nói: “Đây chính là thái hậu nương nương ban thưởng.”

Củ cải nhỏ gật đầu.

Bả Tử bưng trà uống, đầu lông mày hơi ninh.

Bookwaves.com.vn

Buổi tối quay về khách sạn, Bả Tử gõ cửa gọi nàng ra, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vẻ mặt ưu sầu này của ngươi, là lo lắng ta vào cung có người nhận ra ta?” Lúc nói chuyện, nàng sờ sờ cằm, “Lẽ nào thân phận của ta, là một hoàng phi?”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Bả Tử đánh giá mặt của nàng, suy nghĩ một chút kỳ thực cũng không có gì lo lắng, chỉ nói: “Nói chung, ngươi muốn tiếp tục làm tụng sư, thì tự cẩn thận một ít.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vỗ vỗ vai Bả Tử, “Yên tâm!”

“Bất quá, ngươi hôm nay nghiên bên ta, chuyện của mình đều không quản nữa?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ngươi tới kinh thành, không nhân cơ hội đầu tư bất động sản, mua một cửa hàng?”

Bả Tử cố nén cười, “Đây là chuyện của ta, có liên quan tới ngươi?”

“Không có thành ý.” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không hàn huyên không hàn huyên, quả thực không có cách nào làm bằng hữu.”

Bả Tử khẽ cười, thấp giọng nói: “Cũng không muốn làm bằng hữu với ngươi.”

“Tuyệt giao a.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn, “Từ giờ trở đi.” Lúc nói chuyện, hừ một tiếng trở về trong phòng.

Bả Tử ở bên ngoài hô một tiếng, “Củ cải nhỏ, đêm nay có muốn ngủ với ta hay không?”

“Có.” Củ cải nhỏ chạy ra cửa, lại bị Đỗ Cửu Ngôn ôm lấy, “Không được đi, ta mới vừa tuyệt giao với hắn, ngươi phải ủng hộ ta.”

Củ cải nhỏ ngạc nhiên, nhìn Bả Tử, lộ ra một biểu tình đồng tình.

“. . . Vậy lúc nào thì hòa hảo?”

“Nhìn thái độ của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn đóng cửa, vừa đi vừa nói: “Nếu như thái độ thành khẩn, ta sẽ suy xét làm bằng hữu với hắn lần nữa.”

Củ cải nhỏ hỏi: “Vậy biểu hiện thế nào?” Tiếng nghị luận của mẫu tử hai người từ trong phòng truyền tới, Bả Tử kéo một sợi dây ở cửa, trở lại sát vách ngủ.

Sợi tơ không đề phòng người khác, hắn chỉ lo lắng Quế vương ban đêm sẽ đến quấy rầy.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai bên ngoài cửa hàng đều đóng, bảy tám người vùi ở trong phòng ấm áp chơi bài lá, Tống Cát Nghệ bị vẽ mặt rùa.

Cách ngày, đó là đêm 30, sáng sớm mọi người thu thập xong, đi một ngõ nhỏ cách xa Quách phủ, Diêu Khải Tân đang cười khanh khách ôm một đống đồ ăn vặt, một đầu hoa tuyết trở về, “Đang muốn đi gọi các ngươi. Có mấy thứ không mua được. Bất quá may là có một nhà tiệm tạp hóa còn mở, ta mua đồ ăn vặt còn mua được pháo.”

“Một hồi ta muốn thả pháo.” Hoa Tử cười nói: “Có thể chứ?”

Diêu Khải Tân gật đầu, “Đương nhiên có thể a, chờ ăn xong cơm tất niên chúng ta cùng đi thả.”

Mã Ngọc Nương tự mình xuống bếp, năm nữ nhân trong nhà đi theo phía sau nàng làm trợ thủ, tại trù phòng thường thường truyền ra tiếng cười, Quách phu nhân ôm củ cải nhỏ ở trong phòng, Quách Đình đón một đám nam nhân đi thư phòng nói chuyện.

“Vốn có cho rằng năm nay chỉ có một mình ta ở kinh thành đón năm mới, thế nào cũng thật không ngờ náo nhiệt như thế.”

“Tết năm ngoái chúng ta thật đáng thương, liền mua mấy cái bánh bao và một chút thịt bò.” Đậu Vinh Hưng cười nói: “Đến nhà cũng không dám quay về.”

“So với năm nay, đúng là cách biệt một trời.” Chu Tiếu cười khẽ, “Tam Xích đường cũng tốt, chúng ta cũng tốt, đều không giống trước đây.”

—— lời nói ngoài ——

Lúc này xem qua tết, có hay không cảm thấy mát mẻ chút không?

Xem văn basự kiện, nhắn lại, đầu phiếu, đoạt tiền lì xì!

Gần nhất nhắn lại khu bạo a, não mở rộng thật lớn, thái có ý tứ.

Trường bình buổi trưa hết hạn hắc, nỗ lực lên nỗ lực lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.