Đại Tụng Sư

Chương 20: Chương 20: Ngẩng Đầu Ba Thước




Q1 – CHƯƠNG 20: NGẨNG ĐẦU BA THƯỚC

Editor: Luna Huang
“Đáng tiếc.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ bụi trên tay một cái, củ cải nhỏ hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đáng tiếc chữ đẹp này. Tổ sư gia đã biết gỗ quan tài đều sắp không đè được rồi.”

“Ra đánh ngươi?” Củ cải nhỏ mãn nhãn cười, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hắn nhìn thấy ta nhất định sẽ kinh vi thiên nhân, hận không thể kết nghĩa kim lan, không nỡ động thủ.”

Củ cải nhỏ đắc ý cười, một điểm cũng không nghi ngờ lời của nương bao lớn.

“Tiết Nhiên sẽ khóc đi.” Đỗ Cửu Ngôn vuốt ve tóc, củ cải nhỏ nói: “Người vừa rồi không phải muốn cho hắn khóc sao?”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, tiểu tử này càng nuôi càng thích, “Thân nhi tử.”

“Thân cha!” Củ cải nhỏ ôm chân của nàng.

Hai người đi, bỗng nhiên liền thấy ba vị niên từ thiếu đối diện đường đi sang.

Ba người do dự, một người trong đó mặc trường bào thiên thanh sắc, chừng hai mươi, mắt cười rộ lên loan thành nguyệt nha, tướng mạo rất đòi hỉ vô hại, một người khác thân hình cao tráng, lông mày rậm con mắt tinh, cũng là trên dưới hai mươi, rất rắn chắc hàm hậu.

Hai người ngăn một niên thiếu mặc lục y, miệng lưỡi lưu loát chào bán gì đó.

“Tiểu ca, không nhất định phải đi Tây Nam tụng hành, trên đời này còn nhiều tụng hành mà.” Nam tử gầy teo ngăn lại nhét một danh thiếp.

Dáng vẻ của hắn để Đỗ Cửu Ngôn nghĩ tới người phát tờ rơi ven đường.

“Tỷ như Tam Xích đường của chúng ta. Tam Xích đường của chúng ta lập thế hai trăm năm!” Nam tử cao to nói xong, Đỗ Cửu Ngôn chợt nghe nam tử gầy teo rất thấp giọng bổ sung một câu, “Còn thiếu một trăm chín mươi bảy năm.”

Đỗ Cửu Ngôn hứng thú dạt dào, đứng ở ven đường.

“Cái gì Tam Xích đường? Ta lập thệ muốn vào Tây Nam quan học, các ngươi tránh ra.”

Nam tư cao to kéo đối phương, cực lực chào mời, “Tam Xích đường chúng ta, tụ tập tụng sư trẻ tuổi, chúng ta đón người mới đến, nạp tư tưởng mới, dung người mới. Không sợ ngươi bộc lộ tài năng miệng lưỡi lưu loát châm châm thấy máu, chỉ cần ngươi có gan, có tài. Nơi này chính là thang trời để người bước lên Nam Thiên môn cửa Nam thiên, cao ngạo nhìn quần hùng bên dưới!”

“Huynh đệ, học cùng chúng ta, khai sáng tương lại của tụng sư đi!” Hắn nắm tay, sắc mặt thành khẩn, ngữ khí xúc động phẫn nộ, rất tính kích động.

Lục y thiếu niên kia một tay lấy danh thiếp của bọn họ ném xuống đất, đẩy họ ra cả giận nói: “Các ngươi tránh ra, chớ cản đường!”

Lúc nói chuyện, như gặp quỷ chạy vào trong Tây Nam tụng hành, gõ cửa, két chui vào.
Nam tử gầy teo nhặt danh thiếp lên nói với đồng bạn: “Vinh Hưng huynh, vì sao nhiều người có mắt không tròng như vậy, uổng công đi học!”

“Cát Xương, chúng ta về nhà ngủ đi.” Đậu Vinh Hưng thở dài, bỗng nhiên có người sau lưng lên tiếng nói: “Nhị vị, nhận người?”

Hai người sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị niên thiếu nhỏ gầy, da ngăm đen, nhưng mâu quang trong trẻo, dắt một hài tử như củ cải đứng ở trước mặt.

Dáng tươi cười của thiếu niên như nắng, thần sắc ấm áp.

Hàm răng của củ cải nhỏ trắng sáng, mắt như trăng tròn, thiên chân khả ái,
Rất quen mặt, đã gặp qua ở nơi nào?

“Đúng vậy.” Đậu Vinh Hưng nhất thời kích động, “Ngươi. . .muốn vào Tam Xích đường?”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, gật đầu, “Giới thiệu một chút?”

“Được!” Tống Cát Xương thuận lợi đưa danh thiếp vừa nhặt lên qua đó, ho khan một tiếng, hắng giọng: “Huynh đệ, ngươi hãy nghe cho kỹ!”

Đỗ Cửu Ngôn phủi danh thiếp, trên đó viết: Tam Xích đường.

“Tam Xích đường chúng ta, tụ tập tụng sư trẻ tuổi, chúng ta đón người mới đến, nạp tư tưởng mới, dung người mới. Không sợ ngươi bộc lộ tài năng miệng lưỡi lưu loát châm châm thấy máu, chỉ cần ngươi có gan, có tài. Nơi này chính là thang trời để người bước lên Nam Thiên môn cửa Nam thiên, cao ngạo nhìn quần hùng bên dưới.”

“Tam Xích đường là . . .của tất cả tụng sư trẻ tuổi. . .” Tống Cát Xương nói phân nửa, bị Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt, “Làm phiền cho hỏi, chữ tài nào?”

Tài trong tài năng hay tài trong tiền tài?

Cư nhiên nghe ra khác nhau? Tống Cát Xương cười ha ha một tiếng, vỗ tay nói: “Đều đúng, tốt nhất là hai dạng đều có.”

“Thì ra là thế!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Trọng điểm không ở chữ tài(tài năng), mà là tiền tài! Bọn họ thiếu tiền.

“Không có? Cũng không sao a. Không có tài chúng ta dạy ngươi, ngươi không tài chúng ta cùng nhau tranh. Tiền là việc nhở, chúng ta ba năm chưa khai trường, khai trường ăn ba năm!” Tống Cát Xương cười ha hả, ngăn ở phía trước Đỗ Cửu Ngôn.

Ngày hôm nay thật vất vả mới có một người nguyện ý tiến Tam Xích đường, vô luận như thế nào cũng không thể để cho chạy mất.

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay đánh giá Tống Cát Xương.

Củ cải nhỏ khoanh tay đánh giá Đậu Vinh Hưng .

Vọng Thư Uyển.com
“Nói như vậy, các ngươi chí ít ba năm chưa khai trường rồi?” Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn bọn hắn!

Đậu Vinh Hưng kinh ngạc không thôi, bật thốt lên hỏi: “Làm sao ngươi biết, chúng ta quả thực không khai trường!”

Tống Cát Xương trừng mắt Đậu Vinh Hưng một cái, “Câm miệng!”

Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu, “Cho nên muốn có người mới mang chi phí vào Tam Xích đường?”

Tống Cát Xương rúc vai, ánh mắt lóe ra, khoát tay, “Mọi người cùng nhau phát tài a. Ngươi nói như vậy quá thẳng thắng rồi, không dễ nghe.”

Có thể làm, ngại ngại nói không dễ nghe? Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Các ngươi qua khảo hạch chưa, có tụng sư tư cách chứng chưa?”

Tống Cát Xương nhất thời ưỡn ngực, “Có a, không thôi làm sao có thể lập môn hộ.”

“Chúng ta xem thường làm bạn với đám người Tây Nam, nên ba năm vừa qua lập tức đi ra.” Đậu Vinh Hưng gật đầu nói.

Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, nói như vậy bọn họ cũng là tụng sư đi ra từ Tây Nam quan học, nhưng không biết là điều kiện không tốt không lưu lại, hay là bọn hắn không muốn lưu, nói chung, tự ra ngoài làm.

“Huynh đệ, ngươi từng thi sao?” Tống Cát Xương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Còn chưa thi!”

A! Là niên thiếu ngày đó ở Đức Khánh lâu, Tống Cát Xương nhất thời biến sắc mặt, “Cái kia. . .chưa thi qua chúng ta không thể nhận.” Liền lôi kéo Đậu Vinh Hưng, “Đi, đi mau.”

Thiếu niên kia giảo hoạt, không thể chọc.

Đỗ Cửu Ngôn cản bọn họ lại, “Từng tụng hành hàng năm có thể đề cử một người khảo hạch, ta đi Tam Xích đường, các ngươi đề cử ta không phải là được sao?”

Đậu Vinh Hưng cười mặt mày cong cong, gật đầu, “Ân, chúng ta có thể đề cử, ngươi đi cùng chúng ta đi.”

“Câm miệng.” Tống Cát Xương nói, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đọc mấy năm luật?”

“Hai ngày!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy là đủ rồi.”

Xem đi, không phải là người thành thật! Tống Cát Xương mục trừng khẩu ngốc, nửa ngày sau mới hoàn hồn, lôi kéo Đậu Vinh Hưng đi, “Vinh Hưng hiền đệ, ngày hôm nay chúng ta tựa hồ có hẹn với Chu huynh đi?”

“Không có a!” Đậu Vinh Hưng bị bắt đi.

Nhưng bất quá hai bước, cổ áo của một người bị kéo, đùi của một người bị ôm lại, đội phụ tử cười khanh khách cùng nói: “Đừng a!”

—— lời nói ngoài ——
Hai vị tiểu ca ca ra rồi! Nói, ngày mai còn có tiểu ca ca, tiểu ca ca trong quyển sách này rất nhiều! Ha ha ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.