Đại Tụng Sư

Chương 33: Chương 33: Có Khí Có Tiết




Q1 – CHƯƠNG 33: CÓ KHÍ CÓ TIẾT

Editor: Luna Huang – mấy hôm nay, nhà ad xuất hiện f0 rồi, nên số chương ít lại càng ít, mọi người thông cảm và giữ gìn sức khỏe nha

Trong phòng giam nha môn, một nhà Hoa gia bị tạm thời giam chung một chỗ, cả người Hoa Bằng Vũ đều uể oải, Hoa phu nhân và Hoa Uyển Nương ngồi ở trong góc khóc.

“Hoa lão gia!” Đỗ Cửu Ngôn và Thôi Thụ Lâm đi vào, Hoa Bằng Vũ ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn bọn họ, “Các ngươi… Vào bằng cách nào?”

Đỗ Cửu Ngôn phất phất bạc trong tay, “Có cái này a!”

“Ta là hỏi, sao các ngươi tới đây?” Hoa Bằng Vũ nhìn Đỗ Cửu Ngôn rất không vừa mắt… Bỗng nhiên, linh quang của hắn lóe lên, phúc linh tâm hỏi thăm: “Lá thư này, không phải do các ngươi bỏ vào trong phòng Uyển Nương chứ?”

Vì để cho Liêu Khanh Trường từ hôn, Hoa Bằng Vũ cảm thấy, Đỗ Cửu Ngôn rất có thể làm được.

Tiểu tử này một bụng ý nghĩ xấu.

“Đây không phải là trọng điểm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hoa lão gia, ngươi muốn đi ra ngoài không?”

Hoa Bằng Vũ cả giận nói: “Đương nhiên! Ai nguyện ý ngây ngô ở đây. Nhưng bây giờ không phải là ta muốn đi ra ngoài là có thể đi ra, hắn nói ta thông đồng với địch phản quốc!”

“Qua đây.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, “Đạo tặc nở hoa, nghe nói qua chưa?”

Hoa Bằng Vũ sửng sốt, phù phù một tiếng ngồi dưới đất, không dám tin nói: “Ý của ngươi là, Tiêu Tam hắn…”

“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Đạo tặc nở hoa, đó là bộ khoái ngoài sáng vơ vét tài sản, ném tang vật vào trong những nhà phú hộ, sau đó tới cửa soát, cắn chặt nói phú cấu kết với đạo tặc, lấy cái này áp chế hộ xuất ra phân nửa thậm chí nhiều hơn tiền tài trong nhà để tiêu tai.

Phàm là phú hộ bị dính, tám chín phần mười, không phải cả nhà chết hết chính là táng gia bại sản!

“Thì ra là thế…” Hoa Bằng Vũ nhất thời hiểu ra, thảo nào có lá thư này, thảo nào Tiêu Tam vừa đến đã cài nút chụp mũ thông đồng với địch, “Làm sao bây giờ, vậy làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn lại vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: “Nể mặt mũi của Thôi công tử, việc này ta thay ngươi đi làm. Chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra một nghìn lượng bạc trắng, ta đi đàm với Tam gia.”

“Thật… Thật chứ?” Hoa Bằng Vũ không dám tin tưởng.

Thôi Thụ Lâm gật đầu, “Bá phụ, Đỗ tiên sinh nói được thì làm được, ngươi tin tưởng hắn.”

“Được!” Hoa Bằng Vũ gật đầu, “Ta nguyện ý ra một nghìn lượng.” Lúc nói chuyện đưa ngọc bội của mình cho Thôi Thụ Lâm, “Ngươi đi tìm Miêu quản sự, để hắn lấy một nghìn lượng cho ngươi, mau.”

Hoa Bằng Vũ nhất khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

“Vâng.” Thôi Thụ Lâm cầm ngọc bội ra ngoài, một lát sau liền mang theo ngân phiếu một nghìn lượng trở về.

“Ta đi một chút sẽ trở lại.” Đỗ Cửu Ngôn cầm ngân phiếu ra ngoài, Tiêu Tam chính ngồi ở trong phòng uống rượu với Bả Tử, thấy nàng tiến đến, cười ha ha một tiếng, nói: “Xong rồi?”

Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn vỗ một nghìn lượng vào trên bàn, cười cười nói: “Tam gia, cùng nhau phát tài!”

“Đó là tự nhiên.” Tiêu Tam thu ngân phiếu, lại từ trong lòng ngực xuất ra chín trăm lượng cho Đỗ Cửu Ngôn, “Của ngươi, cất đi.”

Đỗ Cửu Ngôn một điểm cũng không khách khí, thu tiền vào trong ngực, Liêu công tử, người thả rồi?”

Tiêu Tam ha hả cười, “Nhà hắn có tiền, ta tự nhiên cũng muốn thống khoái chút.”

“Tam gia đại khí!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, mặc dù ngay từ đầu nói xong là nàng lấy bốn Tiêu Tam lấy sáu. Nhưng đây không trọng yếu, cho nên nàng không hỏi Tiêu Tam Tiêu Tam bao nhiêu vơ vét tài sản của Liêu Khanh Trường.

“Đi thả người.” Tiêu Tam nói với Bả Tử: “Không cần quá khách khí.”

Bả Tử xác nhận đi ra với Đỗ Cửu Ngôn, hai người vừa đi vừa nói: “Ngươi là tụng sư, ta thế nào cảm giác ngươi như thổ phỉ?”

“Ta cứu ba mạng của Hoa gia hắn, một cái mạng một trăm lượng, yên tâm thoải mái.” Đỗ Cửu Ngôn đạm đạm nhất tiếu, Bả Tử cười nói: “Rõ ràng lừa bịp tống tiền, vì sao đến miệng ngươi, thành cứu mạng rồi?”

Đỗ Cửu Ngôn ngừng cước bộ, trong đường hẻm chỉ có nàng và Bả Tử, nàng nhướng mày nói: “Người ngày này, ta cũng không phải là tra không cồn. Liêu gia ngoài sáng bán tơ lụa, trong tối có âm thầm lui tới với Quế vương! Ngươi nói, lấy chút gia sản đó của Hoa Bằng Vũ, đủ Liêu Khanh Trường no bụng sao?”

“Với Quế vương?” Bả Tử nhíu mày, “Sao ngươi tra được? Hắn và kết thân với kết thân lại có lý do gì?”

Nếu quả thật là có lui tới với Quế vương, dù là Liêu gia không có phản ý, cũng là gian tế. Dù là hai cái đều không phải, nhưng phàm là bị tra, cũng là giết cửu tộc.

Hoa Bằng Vũ quả thực phải cám ơn Đỗ Cửu Ngôn.

“Chờ xong xuôi, ta dẫn ngươi đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem xong, càng hiểu hơn ta nói.”

Bả Tử cau mày, hơi gật đầu, “Được, ta đi với ngươi.”

Hai người đến lao phòng, Bả Tử mở rộng cửa, nói: “Mặc dù sự tình đã điều tra rõ, các ngươi là bị người hãm hại. Nhưng sau này giao hữu cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể hành sự hồ đồ, thêm phiền phức cho quan phủ nữa, có nghe hay không?”

“Nghe rồi, nghe rồi.” Hoa Bằng Vũ quả thực muốn dập đầu, vào nhà tù chỉ tốn một nghìn lượng, một nhà ba người không bị thương chút nào, đây là hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, “Đa tạ quan gia, đa tạ, đa tạ!”

Bả Tử phất phất tay.

“Đi thôi, bá phụ!” Thôi Thụ Lâm đỡ Hoa Bằng Vũ, Hoa Uyển Nương đỡ Hoa phu nhân đi ra, Đỗ Cửu Ngôn theo bọn họ ly khai nha môn.

Một đường về đến nhà, sau khi ngồi xuống Hoa Bằng Vũ mới cảm giác mình sống lại, ngày này như nằm mơ.

“A di đà phật.” Hoa phu nhân nói: “Ta muốn đi dâng nén hương cho Bồ Tát, đa tạ Bồ Tát phù hộ.”

Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Phu nhân, các ngươi nên tạ ơn Thôi công tử, Bồ Tát bận rộn như vậy, không để ý tới các ngươi.”

“Đúng, đúng! Ngày hôm nay may có Thụ Lâm.” Hoa phu nhân nhớ tới, “Thụ Lâm a, ngươi và Đỗ tiên sinh đói bụng không, ta đây để người đi làm cơm.”

“Hoa lão gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vào ngục một lần, đây là xui. Không bằng ngày mai định luôn hôn nhân, vừa may để xung hỉ!”

Hoa Bằng Vũ nhìn Thôi Thụ Lâm, Thôi Thụ Lâm và Hoa Uyển Nương đi tới, cùng nhau quỳ trước mặt hắn, Thôi Thụ Lâm nói: “Bá phụ, ta và Uyển Nương thật lòng yêu nhau, cầu người thành toàn.”

Cha!” Hoa Uyển Nương nói: “Cầu người thành toàn.”

Ngày hôm nay gặp xui này, trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn không định gặp Thôi Thụ Lâm, nhưng là thời gian khó khắn, vẫn là Thôi Thụ Lâm bất ly bất khí.

Vọng Thư Uyển.com
“Được!” Hoa Bằng Vũ nói: “Ngày mai là đan nhật, sáng sớm hôm sau, định thân, tháng sau cho các ngươi thành thân.”

Thôi Thụ Lâm và Hoa Uyển Nương liếc nhau, trong ánh mắt đều là vui mừng, hai người kích động dập đầu, “Đa tạ bá phụ Đa tạ bá phụ.”

“Đa tạ phụ thân.”

“Đỗ tiên sinh, đa tạ ngươi.” Thôi Thụ Lâm kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Người quả thực nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được.”

Giờ này khắc này, mặc dù nghĩ mà sợ, thế nhưng Thôi Thụ Lâm bỗng nhiên rất cảm tạ Tiêu Tam bắt lại một nhà Hoa Bằng Vũ… Bởi vì có một kiếp này, Hoa Bằng Vũ mới tiêu trừ một ít ghét bỏ và không kiên nhẫn với hắn.

Nếu không, hắn thật sợ dù là thú được Uyển Nương, tương lai nàng cũng sẽ bởi vì ngăn cách phụ mẫu mà sinh ra khoảng cách với hắn.

Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Đã như thế này, ta đây liền cáo từ. Có việc thì đến Tam Xích đường tìm ta.”

“Đỗ tiên sinh.” Hoa Bằng Vũ cầm một bao bạc đi ra, “Người bận rộn một đêm, chút lòng thành này, không so được với lòng thành kính.”

“Ta chỉ lấy bạc nên lấy, Hoa lão gia không cần khách khí.” Lúc nói chuyện, nàng chắp tay ra cửa.

Vọng Thư Uyển.com
Hoa Bằng Vũ tấm tắc than thở: “Đỗ tiên sinh, thật có nguyên tắc cùng khí tiết a.”

Thôi Thụ Lâm gật đầu, “Đỗ tiên sinh không phải tục nhân, đối với những vật ngoài thân này rất xem nhẹ”

Hoa Bằng Vũ kính nể không thôi.

Đỗ Cửu Ngôn ly khai Hoa phủ đi trên đường, quẹo qua hai cái cua, Bả Tử qua đón, hai người đạp bóng đêm trực tiếp đi Trù Đoạn trang của Liêu thị.

Tơ lụa của Liêu gia có hai gian ở Thiệu Dương, một gian lớn một gian nhỏ, Đỗ Cửu Ngôn đi gian lớn.

Cửa hàng mở cửa, bên trong khách nhân ra ra vào vào, sai vặt nghênh đón rất náo nhiệt. Đối diện là tiện bánh nướng than, còn bán cả hồ lạt thang(canh tiêu cay), lão bản thấy Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Mã tiên sinh, người đêm nay rảnh rỗi a.”

“Đúng vậy, hai chén canh, sáu bánh nướng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử kinh ngạc nhìn nàng một cái, ngồi xuống đối diện nàng, uống canh ăn bánh nướng.

Dùng xong canh và bánh nướng , Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Chơi một trò chơi.”

“Ân?” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn thả đũa, lất nửa cái bánh nướng còn dư lại nhai, “Mới vừa rồi uống canh một khắc đồng hồ, mấy người đi vào mấy người đi ra?”

“Mười một người vài, sáu người ta.” Bả Tử không chút nghĩ ngợi đáp.

Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng gật đầu, “Như vậy, những người còn lại đi nơi nào?”

Bả Tử cả kinh, nhìn lại bên kia, trong đại đường Trù Đoạn trang đã trống không, mấy hỏa kế đang quét rác thu thập cái bàn, hồng đăng lung ở cửa bị lấy xuống, đây là muốn đóng cửa.

“Mật thám?” Bả Tử trầm giọng hỏi, “Nên ngươi ngồi ở chỗ này vài ngày, xác định Liêu gia có lui tới với Quế vương?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lui tới với người làm ăn bình thường, hà tất che che giấu giấu. Ở Thiệu Dương không thể ra ánh sáng, tám chín phần mười liên quan với Quế vương.”

“Quả thực như vậy.” Bả Tử gật đầu, vừa sợ thán Đỗ Cửu Ngôn cẩn thận tỉ mỉ và kiên trì, “Vì một án nhỏ hôn sự và trăm lượng tụng phí, ngươi nghiêm túc như vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Lấy tiền của người thay người tiêu tai, ta là có phẩm hạnh của nghề nghiệp.”

Tiền của Hoa gia, tiền của Liêu Khanh Trường cũng là phẩm hạnh? Bả Tử bật cười, nói: “Chuyện của Liêu gia, ngươi muốn với Tiêu Tam biết không?”

Ân, đây là cửu gia, làm chuyện tốt không để lại tên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.