Đại Tụng Sư

Chương 166: Chương 166: Một Cái Thí Nghiệm




Q1 – CHƯƠNG 166: MỘT CÁI THÍ NGHIỆM

Dịch giả: Luna Wong

Sợi dây của Đỗ Cửu Ngôn kéo đạp lên mép giường, cấp tốc buộc vào vị trí mới vừa rồi Phó Vũ bị buộc, nàng nhảy xuống nhìn Quế vương.

Sắc mặt Quế vương tái xanh, tốn hơi thừa lời nhìn nàng, “Nếu ngươi còn dám trêu chọc ta, ngày hôm nay ta không giết chết ngươi, ta sẽ không họ Lưu!”

“Ngươi họ lưu?” Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, phát thệ cũng không chân thành.

Quế vương phải ngồi ở mép giường, một đoạn dây lưng xanh nhạt vòng qua cái cổ treo lên đỉnh đầu, nàng ngưng mi nhìn, thấp giọng nói: “Tư thế cơ thể này, có thể thao tác sao?”

“Tư thế cơ thể gì?” Quế vương nói: “Thắt cổ còn có tư thế cơ thể gì?”

Đỗ Cửu Ngôn rất hàm súc ví dụ.

Quế vương không hiểu ra sao, tức giận nói: “Ngươi ở đây đùa giỡn ta? Thứ tìm đường chết.” Lúc nói chuyện hắn kéo sợi dây, Đỗ Cửu Ngôn ấn hắn lại, “Chờ một chút.”

Nàng đẩy ra một bước, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Tam, “Tam gia, ngươi cảm thấy sẽ có người dùng loại tư thế cơ thể này…hành phòng không?”

“Phốc!” Không biết ai nở nụ cười, khóe miệng Tiêu Tam cấp tốc run run, chiến chiến nguy nguy nói: “Không, không biết a, bất quá nhìn tư thế, nên, nên là có thể.”

Cố Thanh Sơn và Hàn Đương nhìn nhau một mắt, xong, bọn họ gia lại bị thua thiệt.

Lại còn nghe Đỗ Cửu Ngôn nói, giúp nàng làm cái gì thí nghiệm.

“Cái gì hành phòng?” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên hiểu được, hét lớn một tiếng, tay xé ra, chợt nghe roẹt một tiếng, giường của Phó Vũ ầm ầm ngã xuống, “Đỗ Cửu Ngôn, không đánh chết ngươi ngày hôm nay ta theo họ ngươi.”

Hắn kéo dây lưng lại ngẩng đầu, gian phòng đâu còn có thân ảnh của Đỗ Cửu Ngôn nữa.

“Đi… Đi.” Kiều Mặc chỉ chỉ bên ngoài, Quế vương cả giận nói: “Không biết ngăn cản hắn a.”

Kiều Mặc thầm nghĩ ta không dám cản, ở Thiệu Dương, bọn họ không muốn một đối một với Đỗ Cửu Ngôn.

Nếu như thật muốn báo thù, liền trực tiếp lĩnh binh đến công thành đi, dứt khoát.

“Ghê tởm!” Quế vương ném sợi dây, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại lần nữa đi trở về bên giường, ngoắc Kiều Mặc và Hàn Đương tới, “Các ngươi, biểu thị tư thế Đỗ Cửu Ngôn mới vừa nói, một lần!”

Hành phòng… Còn có tư thế như vậy?”

Tư thế này cũng được? Quế vương thật tò mò.

Kiều Mặc không hiểu, Hàn Đương vẻ mặt đau khổ lôi kéo Kiều Mặc tiến đến, đè hắn ngồi ở trên ghế, nâng hai chân Kiều Mặc lên.

“Làm… Làm gì?” Vẻ mặt Kiều Mặc phát mộng.

Quế vương rốt cuộc hiểu được, “Thảo nào trên cổ chỉ có một vết siết!”

Hai người hành phòng thương lượng xong dùng loại phương thức này treo cổ nữ nhân, nhưng ở trong quá trình này, nữ nhân lại bị treo chết, nam nhân cuống quít lúc vội vã mặc xong quần áo cho nữ nhân, muốn bày ra biểu hiện giả dối nữ nhân tự sát, nhưng bởi vì quá hoảng, mà mặc ngược khỏa khố cho nữ nhân.

“Điêu dân âm hiểm giả dối.” Quế vương nộ ra cửa phòng, Hàn Đương lập tức bỏ qua Kiều Mặc đi theo ra ngoài.

Kiều Mặc lôi kéo Cố Thanh Sơn nói: “Thanh Sơn ca, vừa nãy đó là làm cái gì?”

“Đỗ Cửu Ngôn làm thí nghiệm, ta cũng không hiểu.” Cố Thanh Sơn mặt không hồng tim không đập mạnh, “Đừng suy nghĩ, đại nhân hiểu thì tốt rồi.”

Kiều Mặc ồ một tiếng theo ở phía sau.

Bookwaves.com.vn

Tiêu Tam nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, buồn bực cười một trận, một lúc lâu bình phục lại, nhìn Phó Kiều ở cửa, nói: “Lưu người lại, người khác đi theo ta.”

Đỗ Cửu Ngôn đi tìm nguyệt quý hoa, nhưng phụ cận Tứ Đường hạng có bốn chỗ trồng nguyệt quý, rất nhiều hoa cũng bị người hái đi, trừ phi nhất nhất so với vết tích từng cành, bằng không rất khó xác nhận rốt cuộc là nguyệt quý nơi nào.

Mấy tiểu bộ khoái đang so, nàng dọc theo ngõ nhỏ, chậm rãi đi dạo.

Bên này, Quế vương tự mình đi tra dây, một buổi chiều hỏi rất nhiều nhà, không có người thấy dây này.

Tiêu Tam mang người ở phụ cận đề ra nghi vấn, vào lúc ban đêm không ai thấy qua người đi vào Phó gia.

Cả ngày, ba nhóm người không hề có thu hoạch, thẳng đến tối đều trở về nha môn.

Thi Đại kiểm thi đi ra, trong cơ thể không có độc, xương sườn hai bên có ba cây cốt liệt rất nhỏ, hơn nữa còn là thương mới, trừ cái này ra không có phát hiện hữu dụng khác.

Quế vương cầm công văn kiểm thi, ngưng mi nói: “Xương sườn là bị đánh?”

“Chắc thế, nhưng lại không quá giống.” Thi Đại nói: “Như là bị vật nặng đè ép nên tổn thương.”

Quế vương dừng một chút, hỏi: “Như đá bể vậy?”

“Không… Không sai biệt lắm.” Thi Đại nhịn xuống không cười, rất nghiêm túc đáp.

Quế vương không có hỏi nữa, vì tổn thương đó không phải nguyên nhân trực tiếp chí tử.

“Vết roi trên người, là từ một roi? Vết tích có phải là giống nhau hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thi Đại gật đầu, “May là Đỗ tiên sinh người hỏi. Dựa theo ta so, ta cảm thấy vô luận vết roi cũ mới , độ rộng và lực đạo đều rất tương tự, cảm giác chắc là xuất từ một cái roi.”

“Hiện trường tìm được roi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tiêu Tam.

Tiêu Tam lắc đầu, “Không có roi.”

“Đó chính là một ân khách thường đến, tùy thân mang theo roi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Nàng nói xong, Quế vương nói tiếp: “Có thể đi mấy nhà mấy nhà lâu và quán của Thiệu Dương hỏi một chút, người này tuyệt không chỉ tới chỗ này.”

Mọi người theo gật đầu, người gần như biến thái như thế, cũng không có khả năng cho đến chỗ Phó Vũ mua vui, Thiệu Dương còn những nữ nhân buôn bán da thịt khác, nhất định sẽ có người biết thủ pháp này.

Quế vương thả chung trà, tinh thần rất đủ, quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đi, bổn quan cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

“Đại nhân thật là bản lãnh.” Đỗ Cửu Ngôn liếc một cái, “Bất quá chút đầu mối đó, đại nhân xác định lần đi có thể tìm được hung thủ?”

Quế vương cười lạnh một tiếng, “Dây này nhất định có thể có đại thu hoạch, đây là trực giác của bổn quan.” Lúc nói chuyện đi ra ngoài trước, “Đi thôi, Đỗ tiên sinh!”

Điêu heo, chỉ biết đối nghịch với hắn, chờ một hồi thắng, nhìn mặt ngươi để ở đâu.

Tiêu Tam cũng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cười nói: “Cùng nhau đi, Hồng lâu ngươi quen thuộc nhất.”

“Ta đi buổi sáng, Tam gia là đi buổi tối a.” Đỗ Cửu Ngôn cùng Tiêu Tam xuất môn, Tiêu Tam gắt một cái, nói: “Bớt xạo với ta, chuyện của ngươi và Mẫu Đơn cô nương Thiệu Dương người nào không biết.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Tam gia đố kị, nên che lấp một chút.”

Tiêu Tam phi nàng một tiếng, nở nụ cười.

Quế vương hừ lạnh một tiếng, đi nhanh hơn.

Buổi tối Hồng lâu rất náo nhiệt, đoàn người đi vào, cô nương đón khách thì đón, cảnh xuân tươi đẹp hương phấn xông vào mũi, để người đầu váng mắt hoa, đáp ứng không xuể.

“Lượn ra.” Quế vương nhìn chằm chằm nữ nhân kéo cánh tay hắn, lúc này hắn thay đổi y phục hàng ngày, râu dê núi bị tức run lên, không nhịn được nói: “Để tất cả mọi người đứng tại chỗ không nên cử động, nha môn điều tra.”

Cô nương sợ hết hồn, bỗng nhiên nghĩ tới, kinh hô một tiếng, nói: “Ma ma, các tỷ muội, là nha môn Lưu huyện lệnh tới.”

“Lưu huyện lệnh, ở nơi nào?”

“Chính là Lưu huyện lệnh đánh Đỗ tiên sinh đó, chờ ta một chút, ta tới!”

Tiếng đáp lại nổi lên bốn phía, kiều tiếu, trầm thấp còn có hung tợn, thoáng qua trong đại đường chẳng biết từ địa phương nào, toát ra mười mấy cô nương, hoặc y sam nửa mở, hoặc trong con ngươi cảnh xuân chưa tiêu hoặc hai gò má đà rượu đỏ trận trận hương.

Lưu đại nhân.” Mẫu Đơn và tú bà nói vài câu, khoanh tay đi tới phía trước, “Trễ như thế, nếu ngươi tới chiếu cố sinh ý của chúng ta, xin lỗi chúng ta không tiếp. Nếu như người đi công vụ, vậy kính xin đi cửa sau, không nên ảnh hưởng việc buôn bán của chúng ta.”

“Gia!” Kiều Mặc bắt đầu thấp giọng nói: “Chính là vị cô nương này và Đỗ Cửu Ngôn cùng nhau đánh ngất xỉu thuộc hạ.”

Quế vương nhìn Mẫu Đơn, lại nhìn lướt qua cô nương sau lưng nàng, lui về sau một bước, nói: “Đánh!”

Nữ nhân ở đâu nhảy ra, hét năm hét sáu với hắn, cho rằng hắn dễ khi dễ?

Đánh một trận xuất một chút khí trước.

Bookwaves.com.vn

Kiều Mặc và Cố Thanh Sơn lúc này liền xông ra ngoài.

“Dừng tay.” Đỗ Cửu Ngôn ngăn cản hai người, quay đầu lại nhìn Quế vương nói: “Ngươi là đến phá án, hay là đến gây chuyện?”

Quế vương nói: “Nàng khiêu khích ta, ta không đánh còn giữ lại chờ năm sau?”

“Đều là nữ nhân, ngươi hạ thủ được?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương trừng mắt, “Nữ nhân và nam nhân có bất đồng?”

“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn không nói với hắn, xoay người hướng về phía mọi người ôm quyền nói: “Trễ như thế quấy rầy mọi người có việc phải đi làm, ta cùng Lưu đại nhân tới hỏi chút chuyện, xin mọi người hỗ trợ mà thôi, không ý tứ gì khác.”

Các cô nương nhất thời nhiệt tình nở nụ cười, Mẫu Đơn dính sát lôi kéo tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, người lần đầu đến tìm ta vào buổi tối.”

“Không chú trọng!” Quế vương ở sau người nói.

Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt gật đầu, “Cùng Lưu đại nhân và Tam gia làm việc, một hồi có việc phải thỉnh các vị tỷ tỷ hỗ trợ, hiện tại tất cả mọi người đi làm việc, không cần cố ý bắt chuyện chúng ta.”

“Vậy Đỗ tiên sinh người ngồi nhiều chút nha, chúng ta đi làm việc a.” Lúc nói chuyện, mọi người cười khanh khách đều tự tản ra.

Tú bà tiến lên đây, hành lễ hỏi: ” “Không biết Lưu đại nhân, Tiêu Tam gia và Đỗ tiên sinh có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ, xin cứ việc phân phó, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp.”

“Tìm một chỗ an tĩnh nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tú bà liền mang theo bọn họ đi hậu viện, Tiêu Tam nói ra một lần chuyện kia, tú bà cùng Mẫu Đơn liếc nhau.

Mẫu Đơn nói: “Phó Vũ, chính là cái tiểu cô nương kia trong Tứ Đường hạng kia đi, mang theo một đệ đệ ngu si.”

“Đúng.” Tiêu Tam gật đầu.

Tú bà suy nghĩ một chút, do dự nói: “Khách nhân ở chỗ chúng ta loại nào cũng có, có nam nhân không được, nên thích đánh người…”

Đỗ Cửu Ngôn nghe, quét Quế vương một mắt.

Quế vương tức giận tốn hơi thừa lời, đè thanh âm nói: “Ngươi mới không được!”

“Nên, nếu thật muốn hỏi, thật đúng là không dễ nói.” Tú bà hỏi: “Có đặc thù khác hay không? Tỷ như roi thấy qua chưa, hoặc là hình dạng thế nào?”

Đỗ Cửu Ngôn xuất ra dây xâu tiền, “Sợi dây này, các ngươi thấy qua chưa?”

“Chỗ chúng ta đều có.” Tú bà nhìn Mẫu Đơn, Mẫu Đơn nghiên đầu suy nghĩ một chút, hướng về phía trên lầu hô: “Đinh Hương, ngươi xuống đây.”

—— lời nói ngoài ——

Không có kinh nghiệm còn không có tham quan hoc tập trôi qua vương gia, bị thua thiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.