Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 57: Tiêu hồn khúc




Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.

Lãnh Mặc Ngôn trở về phòng, nhìn sương mù ngoài cửa sổ quanh năm không tiêu tan, không nói một lời, ngón tay cũng bất động, như một pho tượng đứng sững ở bên cửa sổ.

"Mặc Ngôn..."

Lãnh Tiểu Ngũ đi tới, bắt được lòng bàn tay Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Mặc Ngôn mới phục hồi tinh thần lại, chỉ là sắc mặt kia tái nhợt, viền mắt ửng đỏ, Lãnh Tiểu Ngũ đều nhìn thấy.

"Tha thứ... Thanh tỷ tỷ."

Lãnh Tiểu Ngũ không biết làm sao hòa giải quan hệ của Lãnh Mặc Ngôn cùng Cung Huyền Thanh, ở trong Cung kỳ, quan hệ của Lãnh Mặc Ngôn cùng Cung Lạc Tư Cung Huyền Thanh là đặc biệt nhất, bởi vì ba người cùng nhau tiến vào sát thủ doanh, từng đồng sinh cộng tử, từng sóng vai mà ngủ trong Luyện Ngục đầy thi thể, đã hứa hẹn rất nhiều, trong đó quan trọng nhất chính là không phản bội lẫn nhau, chỉ là nàng chưa từng nghĩ, Cung Huyền Thanh sẽ yêu Nam Thiển Mạch, lại vì vậy mà cản trở nhiệm vụ giết Nam Thiển Mạch.

Nam Thiển Mạch không chết, Quỷ phù cũng không thể an ổn nằm trên tay của mình một ngày, nàng quá mức sợ hãi năng lực của Nam Thiển Mạch, vì vậy chỉ có Nam Thiển Mạch chết, nàng mới có thể an tâm mang binh về Thần Chỉ Quốc.

Lãnh Mặc Ngôn nhìn Lãnh Tiểu Ngũ, khắp khuôn mặt xinh đẹp kia là vẻ lo âu, nàng thở dài, một tay đặt lên gò má Lãnh Tiểu Ngũ.

"Chúng ta đi xem Huyền Thanh đi!"

Hai người đi tới gian phòng của Cung Huyền Thanh, Cung Lạc Tư vừa rời đi không lâu, nhìn bên trong phòng đầy lửa than, Lãnh Mặc Ngôn than nhẹ một tiếng, phân phó Lãnh Tiểu Ngũ đẩy chậu than ra, còn chính mình thì ngồi vào trên giường, nâng Cung Huyền Thanh dậy, một tay che ở sống lưng nàng, một tay đốt huyệt Phong Trì của nàng, giúp nàng dùng nội lực hòa hoãn hàn tật.

Lãnh Mặc Ngôn nhìn Cung Huyền Thanh, mãi đến tận nhìn thấy cổ của nàng rịn mồ hôi, mới thả người xuống.

"Các chủ..."

Cung Lạc Tư quay trở về, nàng trở về không phải vì lo cho Cung Huyền Thanh, mà là lo lắng cho Lãnh Mặc Ngôn.

"Việc này không cần nói cho nàng biết."

Lãnh Mặc Ngôn phân phó như thường ngày, nói xong liền muốn rời khỏi, lại bị Cung Lạc Tư một tay bắt được.

"Ngươi đối tốt với Huyền Thanh, có ân với nàng, ta đều thấy rõ, chỉ là Các chủ... Đừng làm khó nàng được không?"

Giọng nói ôn nhu của Cung Lạc Tư truyền ra, như ánh trăng hóa thành nước chậm rãi rơi xuống, khiến người ta cảm thấy bình ổn, chỉ là lông mày Lãnh Mặc Ngôn lại nhướn lên.

"Huyễn Âm Quyết là vì trị liệu cho hàn tật của Huyền Thanh nên ngươi mới luyện, vì nó mà thân thể của ngươi phải mang bao nhiêu gánh nặng ta đều hiểu, ta biết ngươi quý trọng cảm tình lẫn nhau, chỉ là... Ngươi cũng hiểu rõ tính khí của Huyền Thanh, xin ngươi... Đừng làm khó nàng..."

Cung Lạc Tư đương nhiên nhớ tới mệnh lệnh Lãnh Mặc Ngôn hạ xuống, để Cung Huyền Thanh tự tay giết Nam Thiển Mạch, chuyện này đối với Cung Huyền Thanh mà nói, quá mức tàn nhẫn.

"Nhưng vì sao nàng phải tàn nhẫn với ta?"

Lãnh Mặc Ngôn lạnh lùng nói, bỏ tay Cung Lạc Tư ra, rồi nói tiếp: "Nàng biết rõ Nam Thiển Mạch là cản trở lớn nhất của chúng ta, nếu chuyện này không được, Trưởng Tôn gia vẫn sẽ trở nên suy yếu, từng con cháu trung liệt đều sẽ hóa thành máu tươi trên tay Chung Ly Liệt, mà những hi sinh của đệ tử Tuyệt Âm Các sẽ trở nên không có chút ý nghĩa nào, nữ quyến của Trưởng Tôn gia đều bị Chung Ly Liệt đối xử như súc sinh, ta phải làm sao chịu đựng những thống khổ này?"

Một tay Lãnh Mặc Ngôn nắm lấy cổ áo Cung Lạc Tư, mắt tím sâu thẳm che kín tia máu, nhiễm phải một tầng nước.

"Trên tay ta gánh vác quá nhiều mạng người, gánh vác hưng suy của Trưởng Tôn gia, gánh vác nỗi sỉ nhục của Trưởng Tôn gia, gánh vác hận thù của mẫu hậu, ngươi muốn ta làm sao tha thứ cho Huyền Thanh?"

Lãnh Mặc Ngôn cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục thả Cung Lạc Tư ra, yếu ớt nói một câu: "Lạc Tư, một ván này, ta không thua nổi..."

Cung Lạc Tư gấp gáp nói: "Vậy ta đi giết Nam Thiển Mạch, đừng ép Huyền Thanh, nếu Huyền Thanh muốn hận, sẽ hận ta."

Lãnh Mặc Ngôn vừa nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười dần dần lớn lên, giống như là cười nhạo.

"Ngươi cho rằng, bây giờ còn có cơ hội sao?"

Lãnh Mặc Ngôn nói xong, phất tay áo liền đi, mà Cung Lạc Tư nhìn Lãnh Mặc Ngôn rời đi đến ngơ ngác nhập thần.

Ngày hôm sau, Cung Huyền Thanh chậm rãi tỉnh lại, chính là nằm ở trên chiếc giường quen thuộc của mình, chiếc giường nàng đã ngủ hơn mười năm, mà hàn tật trên người mình, dường như đã hòa hoãn, trong cơ thể có một luồng khí ấm áp đang vận hành.

"Huyền Thanh, uống nước đã."

Cung Lạc Tư đưa nước cho Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó đôi mắt xinh đẹp hướng về Cung Lạc Tư, nói: "Các chủ đâu? Ta muốn gặp nàng."

Cung Huyền Thanh nói xong, đang muốn xuống giường, lại bị Cung Lạc Tư đè vai lại.

"Không thể, hàn tật của ngươi vừa mới hoà hoãn lại, đừng làm loạn lung tung."

Cung Lạc Tư nói xong, Cung Huyền Thanh cười cười, vẫn kiên trì đứng lên, phủ thêm một cái áo choàng, Cung Lạc Tư bất đắc dĩ vẫn phải đỡ lấy Cung Huyền Thanh, đi tới cạnh cửa.

"Ta muốn gặp Các chủ."

Tin tức Cung Huyền Thanh tỉnh lại rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Tuyệt Âm Các, mà Cung Huyền Thanh vừa tỉnh đã cầu kiến Lãnh Mặc Ngôn, mọi người sợ có chuyện, lập tức lại chạy tới đại điện Tuyệt Âm Các.

"Các chủ..."

Sắc mặt Cung Huyền Thanh tái nhợt, nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười ôn hòa, dường như tất cả bão táp đều đã bình ổn lắng lại, mà sắc mặt Lãnh Mặc Ngôn lạnh lùng, nói: "Ngươi muốn gặp ta, có biết mình sai chưa?"

Cung Huyền Thanh vừa nghe vậy, chậm rãi quỳ xuống, ôn nhu nở nụ cười với Lãnh Mặc Ngôn, nói: "Các chủ, ta giúp ngươi trộm được Quỷ phù, đây có tính là một công lao không?"

Ngữ khí Cung Huyền Thanh bình tĩnh, Lãnh Mặc Ngôn vừa nghe vậy, gật gật đầu.

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội Tuyệt Âm Các, phản bội Các chủ, chuyện của Nam Thiển Mạch, nếu ta phản bội, sẽ không mang Quỷ phù tới, càng sẽ không trở về Tuyệt Âm Các."

Cung Huyền Thanh nói xong, mọi người ngừng thở nghe Cung Huyền Thanh nói tiếp.

"Chỉ là mạng của Nam Thiển Mạch, ngươi không thể lấy."

Một câu nói của Cung Huyền Thanh, gần như nhen lên lửa giận của Lãnh Mặc Ngôn, chỉ là Lãnh Mặc Ngôn vẫn kiên nhẫn nghe, chờ đợi Cung Huyền Thanh mở miệng.

"Các chủ có nhớ lúc mười hai tuổi, ngươi từng đáp ứng ta một chuyện."

Cung Huyền Thanh vẫn còn nhớ lúc làm nhiệm vụ cùng Lãnh Mặc Ngôn, nàng cứu Lãnh Mặc Ngôn một mạng, còn Lãnh Mặc Ngôn cho mình một hứa hẹn để cảm tạ.

Sắc mặt Lãnh Mặc Ngôn lạnh lẽo, trong nháy mắt trắng bệch, khóe miệng bắt đầu khẽ run.

"Vẫn nhớ."

Hai chữ, nói vô cùng gian nan, Lãnh Mặc Ngôn không muốn nhớ lại, nhưng hứa hẹn này lại vẫn luôn cắm rễ ở bên trong đầu đầu mình, căn bản không cách nào loại bỏ.

Huyền Thanh, ngươi cứu ta một mạng, ta nguyện vì một mình ngươi đánh vỡ quy tắc, nếu như sau này ngươi gặp phải người không muốn giết, lấy mạng đổi mạng, ta có thể bỏ qua cho người kia.

"Ta nguyện lấy mạng của ta, đổi mạng của Nam Thiển Mạch."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nháy mắt trở nên bất an, Cung Tuyết Tình lập tức quỳ xuống bên cạnh Cung Huyền Thanh nói: "Các chủ, Huyền Thanh mới vừa tỉnh lại đầu óc hồ đồ rồi, chuyện của Nam Thiển Mạch, ta sẽ làm tốt."

Cung Diệc Hàn, Cung Khúc Úc cùng Cung Lạc Tư dồn dập quỳ xuống, đều nói sẽ liên thủ giết Nam Thiển Mạch, để Lãnh Mặc Ngôn đừng nghe lời hồ đồ của Cung Huyền Thanh.

Lãnh Mặc Ngôn thờ ơ không động lòng, đôi mắt tím sâu thẳm mất đi thần thái, một lát, mới có thể mở miệng.

"Các ngươi lui ra."

Lãnh Mặc Ngôn ra lệnh một tiếng, bốn người không thể không lui về, yên tĩnh chờ đợi quyết định của Lãnh Mặc Ngôn.

Lấy mạng đổi mạng... Cung Huyền Thanh ngươi dùng mạng của mình đi đổi, là muốn dùng tình nghĩa giữa chúng ta uy hiếp ta, vĩnh viễn không động thủ với Nam Thiển Mạch...

Hồ đồ? Cung Huyền Thanh... Sao giờ ta mới phát hiện khi ngươi tỉnh táo lại là lúc hoang đường nhất?

"Cung Huyền Thanh, ngươi nghĩ kĩ rồi sao?"

Lãnh Mặc Ngôn nở nụ cười, cười như thể đang xem phải một trò đùa lớn...

Vừa không phản bội Tuyệt Âm Các, lại không phản bội tình cảm của chính mình, Cung Huyền Thanh, ngươi thực sự chưa bao giờ khiến ta thất vọng...

"Phải."

Cung Huyền Thanh dập đầu một cái với Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, từng hình ảnh ngày xưa cũng bắt đầu hiện lên ở trong đầu...

Nhớ tới Trưởng Tôn Mộ Tịch đã từng nói, tiếng đàn của Cung Huyền Thanh trong sạch nhất, nên tên là Huyền Thanh, có điều nhân tố không xác định* của người này cũng là nhiều nhất, bởi vì tiếng đàn trong sạch, đại biểu nàng vẫn còn trung thành với linh hồn của chính mình.

*nhân tố không xác định: ý chỉ Cung Huyền Thanh sẽ có nhiều những yếu tố bí ẩn, những mặt khác chưa biết được, chưa bộc lộ ra

Khi đó Lãnh Mặc Ngôn không tin, nhưng hôm nay...

"Các chủ! Huyền Thanh bệnh hồ đồ rồi, ta mang nàng trở về trước!"

"Các chủ, Huyền Thanh hồ đồ rồi, ngươi cũng biết Huyền Thanh thích nhất nói đùa với ngươi."

"Các chủ!"

"Câm miệng!"

Lãnh Mặc Ngôn lớn tiếng ngừng lời cầu xin của tất cả mọi người lại, đại điện đã khôi phục tĩnh mịch hoàn toàn, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Lãnh Mặc Ngôn nhìn nụ cười ôn nhu kia của Cung Huyền Thanh, mang theo thần sắc dứt khoát, bỗng nhiên nàng cũng nở nụ cười.

"Ta thành toàn cho ngươi."

Nếu như ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi Cung Huyền Thanh...

"Đánh gãy gân tay gân chân nàng, ném vào trong Vô Đầu Cốc dưới đáy Thiên Tuyệt Nhai!"

Lãnh Mặc Ngôn lạnh giọng phân phó, lại thấy không ai dám đi, cũng không ai nguyện ý đi, Vô Đầu Cốc là chỗ nào? Mãnh thú nơi đó là hung tàn nhất, bởi vì thiếu thốn thức ăn, chúng không thể không tự giết lẫn nhau, bởi vì đói bụng lâu ngày nên nuôi thành hung tính mà mãnh thú bên ngoài không thể nào so được, hơn nữa chúng thích nhất cắn một nhát trí mạng vào cổ con mồi, đảm bảo có thể một đòn giết chết kẻ địch, vì vậy trong cốc thường có thể thấy những thi thể đầu một nơi thân một nẻo. . Truyện Sắc

Lãnh Mặc Ngôn thấy không ai nguyện ý động thủ, nàng liền lấy ra Tuyết Ảnh Kiếm quấn ở bên hông, mới bước ra một bước, lại bị người bên cạnh kéo lại.

"Không được... Mặc Ngôn..."

Lãnh Mặc Ngôn giật tay, kéo tay áo của mình từ trong tay Lãnh Tiểu Ngũ ra, nhấc theo kiếm đi tới trước mặt Cung Huyền Thanh.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng..."

Kiếm của Lãnh Mặc Ngôn áp sát ở lông mày Cung Huyền Thanh, lông mày của nàng bị cắt ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống, thấm lên gương mặt tái nhợt kia một màu đỏ diễm lệ nhưng quỷ dị.

"Vân Nhiễm trở lại, ta biết ngươi tạm thời không thể ra tay, thế nhưng ngươi không thể cả đời không hạ thủ, chỉ có như vậy... Ta mới có thể bảo đảm cho nàng một đời bình an."

Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Ngôn, chỉ thấy hốc mắt của nàng đỏ một vòng, môi mỏng mím chặt, khóe miệng hơi nổi lên độ cong.

Kiếm của Lãnh Mặc Ngôn chuyển qua cổ tay Cung Huyền Thanh, yếu ớt nói: "Cái tay này đã từng cứu ta... Thế nhưng Cung Huyền Thanh..."

Cũng là ngươi tự tay phá huỷ tình nghĩa chúng ta tạo dựng nên.

Hàn quang lóe lên, máu tươi tràn ra, trong đại điện tràn ngập tiếng thở hổn hển dày nặng... Còn có tiếng nghẹn ngào cùng kêu rên bởi vì thống khổ mà phát ra...

Nam Sở Quốc, ngoại ô Kim Lạc Thành, Thanh Linh Tự.

Đây là ngày cuối cùng Nam Thiển Mạch ở lại Thanh Linh Tự, nàng ngày ngày quỳ gối trước Phật, cũng không nói chuyện cùng bất kì ai, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, nhưng thời gian còn lại, đều là trải qua ở trước Phật.

"Thái hoàng Thái hậu, nên trở về rồi."

Vân Nhiễm nâng Nam Thiển Mạch dậy, mà Vân Nhiễm chuyển động mắt, hé miệng, rồi lại nuốt lời xuống.

"Muốn nói cái gì?"

Ngữ khí Nam Thiển Mạch nhàn nhạt, giống như hồ nước không có chút rung động nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Thái hoàng Thái hậu... Cung Huyền Thanh dù sao cũng là phi tử của tiên đế, bây giờ vô duyên vô cớ biến mất... Vậy nên tuyên bố ra bên ngoài thế nào?"

Vấn đề này quấn quanh Vân Nhiễm rất lâu, nàng không dám hỏi Nam Thiển Mạch, chỉ sợ gợi lên chuyện thương tâm của Nam Thiển Mạch.

Thân thể Nam Thiển Mạch trong nháy mắt trở nên cứng ngắc...

Lúc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng... Hóa ra người kia dường như thật sự chưa từng tồn tại... Đều là giả...

"... Dao Thái phi nhiễm bệnh lạ, ở Nhã Trúc Cung bên ngoài hoàng cung tĩnh dưỡng."

Ngữ khí Nam Thiển Mạch rất bình tĩnh, nhưng ở âm cuối nghe ra được một chút âm thanh run rẩy.

Vân Nhiễm nhìn Nam Thiển Mạch, nhìn hốc mắt Nam Thiển Mạch dần dần ửng đỏ, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự giễu, đôi mắt Vân Nhiễm bỗng nhiên trở nên mờ mịt, một giọt nước mắt thuận thế rơi xuống, cắn chặt môi dưới không để cho lời nói trong lòng mình bật lên.

Cung Huyền Thanh... Đáng chết! Ngươi đồ khốn kiếp đáng chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.