Y Thống Giang Sơn

Chương 112: Chiêu hồn (hạ)




Nhạc Dao nghe vậy khẽ giật mình, Hồ Tiểu Thiên đem việc mình vào Vạn phủ, tình hình chữa bệnh nói qua một lần. Theo lời kể của hắn quả nhiên đối với Nhạc Dao thật sự mà nói là không thể tưởng tượng, nhưng sự tình bày ở trước mắt nàng không thể không tin, Nhạc Dao sau khi nghe xong có chút ngạc nhiên nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi là đại phu?"

Hồ Tiểu Thiên "Chẳng qua là hiểu sơ một ít y thuật mà thôi, không tính là đại phu." Gia hỏa này rõ ràng có chút quá khiêm tốn.

Nhạc Dao nói: "Nhị công tử không sao chứ?"

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Tính mạng có lẽ ổn."

Nhạc Dao nói: "Nhưng ngươi còn nói chiêu hồn cho hắn mà?"

Hồ Tiểu Thiên giảo hoạt cười cười: "Nếu như không nói như vậy, sao có thể đã lừa gạt Vạn gia, đường đường chính chính tới đây gặp ngươi?"

Một câu liền làm khuôn mặt Nhạc Dao mắc cỡ đỏ bừng, tên này nói chuyện quá thẳng a, mình và hắn chỉ mới gặp hôm qua, làm sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Nhưng trong trí nhớ Nhạc Dao đây vẫn là người đầu tiên vì nàng mà xông pha khói lửa, tuy thẹn thùng nhưng trong lòng thực sự đã bị hắn làm cho cảm động.

Nhạc Dao nói: "Ngươi biết chiêu hồn thật sao?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Người chết như đèn tắt, trên đời làm gì có hồn phách!"

Nhạc Dao nghe xong lại sợ rằng chả phải nhị công tử kia chỉ còn đường chết?

Hồ Tiểu Thiên nói: "Loại người vậy có chết thì chết, không có gì mà đáng tiếc."

"Thế nhưng..."

Nhìn thấy vẻ sợ hãi của Nhạc Dao, Hồ Tiểu Thiên hiểu ra nhất định là nàng đem sự tình Vạn Đình Thịnh trọng thương gán lên đầu 2 người họ, Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đã kiểm tra thương thế trên đầu của hắn, có lẽ không có bất kỳ quan hệ gì với một gậy của ta, đêm qua sau khi ta đi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Nhạc Dao do dự một chút rồi đáp: "Ta đoán sau khi ngươi đi xa, vốn định hô có trộm nhưng ta chưa kịp la, đã có người kêu lên trước, tất cả người trong phủ đều bừng tỉnh, ta không dám đi ra, đến sáng hôm sau họ đến hỏi ra tung tích Thải Bình, ta chỉ nói là không biết, về sau nghe nói nhị công tử ngã, tính mạng nguy cấp, ta còn tưởng..."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ngươi cho rằng do ta hắn thành cái dạng này?"

Nhạc Dao cắn cắn môi không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhỏ giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để lộ chuyện của ngươi ra đâu." Ánh mắt của nàng lại rơi xuống bãi thuốc độc kia, trong lòng thương cảm... Hai hàng nước mắt lại thi nhau chảy xuống.

Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra, đánh bạo xoa mặt Nhạc Dao, lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, ta sợ nhất là nữ nhân khóc."

Nhạc Dao hiển nhiên bị động tác này của Hồ Tiểu Thiên dọa sợ, kinh ngạc đứng đó.

Hồ Tiểu Thiên thu tay lại cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không có ác ý."

Nhạc Dao gật nhẹ, khuôn mặt lại càng đỏ, chẳng biết tại sao nàng không có bất kỳ đề phòng nào với vị nam tử trẻ tuổi mới gặp hai lần này. Có lẽ là tối hôm qua Hồ Tiểu Thiên cứu nàng trong lúc nguy cấp, giữ lại sự trong sạch cho nàng, có Hồ Tiểu Thiên bên người, trong lòng nàng giảm không ít sợ hãi.

Hồ Tiểu Thiên lại nhìn vào chén thuốc cùng dải lụa trắng: "Vạn phu nhân thật là ngoan độc đấy."

Nhạc Dao u uất thở dài nói: "Bà ấy nói không sai, ta là một cái sao quả tạ, Vạn gia gặp nhiều tai họa như vậy tất cả đều là ta mang tới."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Tất cả tai họa Vạn gia chúng tự làm tự chịu, liên quan gì tới ngươi? Nhạc Dao, ngươi đồng ý với ta, nhất định không được nhụt chí, cũng không thể nhận hết lỗi lên người mình, tóm lại là ta, ta nhất định cứu ngươi khỏi biển khổ."

Nhạc Dao rốt cuộc cũng lấy lại được dũng khí, mắt lấp lánh nhìn Hồ Tiểu Thiên, từ ánh mắt tràn ngập lòng tin của Hồ Tiểu Thiên nàng cảm giác được ấm áp đã lâu không thấy cùng cảm giác an toàn chưa bao giờ có, nàng không nói gì nhưng nét mặt lại nói rõ hết thảy.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta phải đi rồi, ở đây quá lâu người khác sẽ nghi ngờ."

Nhạc Dao thấy hắn quay người rời đi nhanh chóng, chợt nhớ tới cái gì: "Hồ công tử..."

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười xoay lại đã thấy Nhạc Dao lấy ra Bàn Long ngọc bội, chính là cái tối qua mình rơi mất, Hồ Tiểu Thiên cầm lấy ngọc bội nhìn nhìn, sau đó lại cầm tay Nhạc Dao, đặt nhẹ lên lòng bàn tay của nàng, nếu là người khác Nhạc Dao đã sớm giãy giụa, thế nhưng đây lại là Hồ Tiểu Thiên , trước mặt hắn nàng cảm giác đầy óc như không thể điều khiển, ngây ngốc cho hắn làm.

"Ngọc bội này để cho ngươi, tin tưởng nó sẽ giúp ngươi bình an vô sự."

Hồ Tiểu Thiên quay người rời đi, ra tới cửa liền nhớ ra, quay lại: "Lúc không có người có thể gọi ta là Tiểu Thiên."

Nhạc Dao nhìn bóng lưng Hồ Tiểu Thiên biến mất trong bóng đêm, thầm nhẩm nhớ kỹ cái tên Tiểu Thiên này, như say.

Hồ Tiểu Thiên đi ra ngoài cửa, hoảng sợ nói: "Vạn tổng quản, chặn hồn phách kia lại!"

Vạn Trường Xuân không hiểu ra sao, chặn cái rắm à? Ta đến cả cọng lông cũng không thấy, còn nói cái gì mà đỏ vàng đỏ vàng, lão tử đứng ngóng cả buổi, đến cả sao cũng không có một cái, Hồ Tiểu Thiên đã bước nhanh qua gã, lớn tiếng nói: "Đuổi theo!"

Vạn Trường Xuân tuy chẳng thấy gì, nhưng Hồ Tiểu Thiên chạy, gã cũng chỉ có thể chạy theo, Hồ Tiểu Thiên chạy thẳng đến chỗ ở đại công tử Vạn Đình Xương, Vạn Trường Xuân trong lòng tự nhủ không phải vừa mới qua đây sao?

Hồ Tiểu Thiên đi tới trước cửa, cũng không đẩy cửa phòng ra, cửa phòng đã bị chốt, Hồ Tiểu Thiên rầm rầm đập vào cửa.

Qua một hồi lâu mới thấy nha hoàn tới mở cửa, nha hoàn này đầu bù tóc rối còn còn buồn ngủ, hiển nhiên chưa tỉnh, Hồ Tiểu Thiên cả giận nói: "Ta không phải đã nói, đêm nay tất cả không được cài then cửa sao? Vì sao lại cài vào?"

Vạn Đình Xương ngáp ngáp đi từ trong phòng ra, thấy Hồ Tiểu Thiên đêm hôm khuya khoắt lại tới, oán khí tích tụ liền tức giận nói: "Họ Hồ kia, ngươi náo đủ chưa? Nửa đêm chạy tới quấy nhiễu mộng đẹp của ta, rút cuộc có mục đích gì?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Tránh ra, hồn phách nhị công tử ở trong phòng ngươi." Hắn đẩy Vạn Đình Xương ra đi vào trong phòng.

Vạn Đình Xương bực bội, tiến lên kéo Hồ Tiểu Thiên lại: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Đây là phòng riêng há lại để cho ngoại nhân nhưngươi đến náo loạn?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Vạn công tử, ngươi mà làm trễ việc chiêu hồn nhị công tử, ngươi gánh nổi không?"

Vạn Đình Xương cả giận nói: "Chiêu hồn mẹ gì chứ? Cái loại giang hồ thuật sĩ như ngươi đi chữa bệnh chỉ thể đi lừa gạt trẻ con phụ nữ, bổn công tử đếch tin ngươi." Gã tóm lấy Hồ Tiểu Thiên muốn đẩy ra ngoài.

Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng gầm giận giữ: "Nghiệp chướng, buông Hồ tiên sinh ra!" Vạn Bá Bình chạy đến, thực ra Vạn Bá Bình đêm nay không có ngủ, con thứ hai không rõ sống chết, cha sao có thể ngủ.

Vạn Đình Xương kích động nói: "Cha! Sao ngươi lại tin hắn, hắn căn bản không phải lang trung, em ta đã hết thuốc chữa... " Lời còn chưa dứt, Vạn Bá Bình đã xông lên cho gã một vả, chấn trụ mọi người đứng xem.

Hồ Tiểu Thiên đến chỗ Vạn Đình Xương là có mục đích, thứ nhất là che giấu việc hắn vừa đến chỗ Nhạc Dao, hai là Vạn Đình Xương từng đắc tội hắn, cũng là người nghi ngờ hắn nhất ở Vạn gia, Hồ Tiểu Thiên có cơ hội đương nhiên sẽ muốn giày vò tên này một chút.

Vạn Đình Xương bị một tát này chọc giận: "Cha, trong lòng ngươi có coi ta là con của ngươi không vậy, Đình Thịnh, Đình Quang là con ngươi, chẳng lẽ ta không phải?"

"Ngươi..." Vạn Bá Bình tức giận đến rung cả người.

Nóc phòng bỗng nhiên phát ra một tiếng mèo, là một con mèo hoang đi qua, Hồ Tiểu Thiên chỉ vào con mèo kia nói: "Bắt lấy nó, hồn phách nhị thiếu bị nó hút đi rồi."

Nghe Hồ Tiểu Thiên nói như vậy, từ trên xuống dưới Vạn gia xem như bùng nổ, tập hợp tất cả nhân lực bắt con mèo kia, đám kia nhiều người xông tới làm con mèo vô tội kia sợ hãi meo một tiếng chạy mất, ỷ vào thân thể linh động nhảy trên né dưới, cuối cùng trốn vào sân nhà Vạn Đình Thịnh.

Tất cả mọi người chạy đến chặn con mèo kia lại thì bỗng truyền tới một tin vui, nhị thiếu của Vạn gia đúng lúc này tỉnh lại.

Hồ Tiểu Thiên phát hiện mình sau khi cái đại lục này vận khí liền quá tốt, tuy lần giải phẫu hắn làm cho Vạn Đình Thịnh tương đối thành công, nhưng không cách nào chắc chắn Vạn Đình Thịnh có thể tỉnh lại lúc nào, từ mấy lần mổ xẻ hắn liên nhận ra người ở đây quả thực có sức sống cao, không có bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, sức chịu đựng lại rất lớn.

Sự thật đã chứng minh, việc Vạn Đình Thịnh thức tỉnh trở thành bằng chứng rõ rệt cho y thuật cao siêu của Hồ Tiểu Thiên, không khỏi làm mọi người tâm phục khẩu phục, Vạn Bá Bình càng tôn thờ hắn.

Hồ Tiểu Thiên kiểm tra cho Vạn Đình Thịnh chút, chắc chắn tình hình của gã tốt đẹp, lúc này mới đồng ý cho hai vợ chồng Vạn Bá Bình đến gặp trong chốc lát.

Mộ Dung Phi Yên luôn ở chỗ tối bảo hộ lặng lẽ kéo Hồ Tiểu Thiên đến, thấp giọng nói: "Đêm nay có hai gã gia đinh đã tới, hành động vô cùng khả nghi." Nàng chỉ cho Hồ Tiểu Thiên thấy hai tên kia.

Hồ Tiểu Thiên liền nhớ mặt hai tên này.

Vạn Đình Thịnh tỉnh lại không bao lâu lại ngủ, lúc này người Vạn gia lại nhìn Hồ Tiểu Thiên với ánh mắt sùng kính, Vạn phu nhân trước vẫn hoài nghi liền trở thành mang ơn hắn, thay đổi thái độ lãnh đạm. Hồ Tiểu Thiên không có hảo cảm gì với bà này, tiểu quả phụ xinh đẹp xuýt chết trong tay bà.

Vạn Bá Bình tới hỏi thăm Hồ Tiểu Thiên tình huống con mình, cái lão lo lắng nhất chính là hồn phách con mình có trở về không.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nhị công tử có lẽ không sao rồi, chỉ là muốn khôi phục lại lại như trước cần một khoảng thời gian."

Vạn Bá Bình liên tục gật đầu, lại nhịn không được hỏi về sự tình phong thủy của Vạn gia, sự thần kỳ của Hồ Tiểu Thiên đã được nghiệm chứng, nay Vạn Bá Bình đã tâm phục khẩu phục.

Hồ Tiểu Thiên lạnh nhạt cười nói: "Mọi thứ không thể nóng vội, lúc ta đi chiêu hồn nhị công tử, lại phát hiện ra một chuyện quỷ dị."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.