Y Thống Giang Sơn

Chương 64: Dịch trạm Vọng Kinh (Hạ)




Tất nhiên nếu so với hắn thì Mộ Dung Phi Yên đơn thuần hơn nhiều, nàng nói khẽ:" Đời này khó mà tìm được". Từ lúc nào không biết nàng đã lao vào cuộc cải vã với hắn, mà thường nàng là người thua cuộc. Nhiều lần cải vã đã chứng minh, nàng không có khả năng chiếm được tiện nghi trước Hồ Tiểu Thiên.

"Chỉ những người kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng mới phát hiện được ưu điểm của ta!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện trước mặt một nữ tử thuần khiết không chút tâm cơ nào, nói một ít lời bậy bạ cũng là một niềm vui.

Nhưng bất kể hắn nói thế nào, Mộ Dung Phi Yên vẫn không hiểu được ý hắn:" Sao ta lại không nhìn thấy 'sở trường' của ngươi". Lúc nói chuyện nàng còn nhìn nửa người dưới của hắn.

Hồ Tiểu Thiên có chút buồn bực rồi, lão tử mặc quần đương nhiên ngươi không phát hiện được. Rất nhanh sau đó hắn liền ý thức được ý nghĩa lời nói của Mộ Dung Phi Yên về cái "không có sở trường(chỗ nào dài)" không như ý nghĩ bậy bạ của hắn. Vì vậy gia hỏa này cũng học bộ dạng của Mộ Dung Phi Yên duỗi thẳng chân, khoan hãy nói chuyện khác, chỉ riêng việc chiều dài chân của hai người gần như bằng nhau. Không khoa học a, bản thân mình cao hơn Mộ Dung Phi Yên không ít cỡ 7 - 8 cm, tỉ lệ này không giống nhau, bản thân mình phát triển ở nửa người trên a.

Gia hỏa này nhìn qua hai chân của Mộ Dung Phi Yên, tuy rằng cách một lớp trường bào nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít duyên dáng, bắt mắt, hắn nói:" Chân ngươi thật dài!".

Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên nóng lên, gia hỏa này thật không có y tứ, cái gì cũng có thể nói ra, nàng vội vàng co chân lên, rồi lấy tay ôm đầu gối của mình, hung hằng trừng mắt liếc Hồ Tiểu Thiên:" Có tin ta đánh ngươi không?"

"Từ từ nào, làm vậy ngươi sẽ hối hận đó."

Mộ Dung Phi Yên cười lạnh nói:" Cùng lắm thì ta không làm bộ đầu nữa, quay về Kinh Thành làm dân chúng bình dân cũng được!"

Hồ Tiểu Thiên nói:" Có tin hay không ta đem khoản nợ này tính lên người bằng hữu Đường Khinh Tuyền của ngươi?".

Mộ Dung Phi Yên trừng mắt nói:" Ngươi tính làm gì?" Nàng nghĩ tư duy của tên gia hỏa này giống như "Thiên mã hành không", nàng không hiểu mâu thuẫn giửa nàng và hắn thì có liên quan gì tới Đường Khinh Tuyền?

"Gián tội cho người khác, ta đánh không lại ngươi, nhưng thù này nhất định sẽ nuốt không trôi, cho nên ta chỉ có thể chọn trả thù bằng hữu của ngươi. Ta sẽ nói ngươi cùng bọn chúng thông đồng, ý đồ mưu hại mệnh quan triều đình. Thậm chí ta đem chuyện bọn cướp hôm nay đổ lên người các ngươi, đến lúc đó coi như là ngươi có thể chạy trốn, nhưng bằng hữu của người sẽ không may mắn như vậy, hắc hắc, ý ngươi thế nào?”.

Mộ Dung Phi Yên thật sự bội phục tiểu tử này rồi, ý nghĩ vô sỉ như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Xem ra ở chung với loại người này không thể dùng hai chữ "Tín, Nghĩa" để nói chuyện được. Cho tới bây giờ Mộ Dung Phi Yên vẫn không thể phán đoán Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc là người tốt hay xấu. Nếu nói hắn là người tốt, nhưng hết lần này tới lần khác làm ra những chuyện xấu, hơn nữa là không từ một thủ đoạn nào, không hề có nguyện tắc. Nếu nói hắn là người xấu, hắn lại giúp đỡ không ít người trong đó có mình. Mộ Dung Phi Yên nhìn qua bên người Hồ Tiểu Thiên có cảm giác mơ hồ, nàng khẽ nói:" Ta nghe nói, trước mười sáu tuổi ngươi là một kẻ ngốc nghếch, không biết nói chuyện, chuyện này là thật hay giả?" Trọng tâm của chủ đề bị chuyển qua chuyện này.

Hồ Tiểu Thiên nói:"Đây là chuyện cá nhân, ta không muốn nói với ngươi."

"Hừ, ai mà thèm!" Mộ Dung Phi Yên vừa nói xong, bỗng nhiên ánh mắt trở nênsắc bén. Một đạo hắc ảnh từ trên mái hiên bay xẹt qua, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Rút đoản đao bên hông ra, dò xét bóng đen trên mái hiên, cánh tay vung lên,một ánh đao lạnh ngắt nhanh chóng lao về phía sau lưng của bóng đen.

Trên mái hiên, hắc y nhân cũng không nhìnthấy phi đao phía sau tới, đợi đến lúc khoàng cách phi đao chỉ còn cách người hắn ba thước, tay trái hắc y nhân vung ra, ngón trỏ và ngòn giữa kẹp phi đao lại rồi nhẹ nhàng phóng đi, chỉ nghe tiếng Hư...u...u! rít lên, phi đao bay thẳng đến ngực Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên đang duỗi thẳng hai chân, ngồi bệt xuống dưới đất. Gia hỏa này còn chưa khôi phục lại bình thường sau khi cãi nhau với Mộ Dung Phi Yên, tất nhiên cũng không thấy được bóng đen trên nóc nhà. Lúc Mộ Dung Phi Yên phóng ra phi đao, hắn mới ý thức tới trên nóc nhà hình như có người. Thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn lên, phi đao đã bay thẳng về phía lồng ngực hắn. Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức hồn phi phách tán. Con mẹ nó chơi ta à, cũng không phải ta bắn phi đao tới ngươi nha, oan có đầu nợ có chủ, ngươi phóng phi đao vào ta làm gì?

Phi đao phi ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn lúc Mộ Dung Phi Yên phóng ra, nàng tính dùng tay đón lấy nhưng khi nghe được tiếng rít của phi đao phá không bay đến thì khuôn mặt lập tức biến sắc. Bất luận là về tốc độ hay lực lượng đối phương đều hơn nàng, nàng không có khả năng tiếp được một đao kia. Tình thế cấp bách, không thể không nhao người tới, ôm Hồ Tiểu Thiên đè xuống mặt đất. Phi đao sượt vào phía sau lưng nàng làm lưng áo bào phía sau nàng rách ra, gió đêm thổi bay trường bào, để lộ ra tấm lưng trong suốt như ngọc.

Mộ Dung Phi Yên vô thức ôm chặt lấy Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên vừa mới bị nàng đẩy ngã xuống đất, rơi trúng phải chỗ đất cũng không được bằng phẳng cho lắm, thân thể va mạnh vào đá, eo thiếu điều muốn gãy. Tuy rằng sau lưng đau đớn không tả nổi, nhưng trước ngực lại được thân thể mềm mại của Mộ Dung Phi Yên dán sát vào, phản ứng đầu tiên của hắn là hai tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, dùng sức kéo sát vào người mình, một cái ôm đầy ấm áp nàycảm giác thật tuyệt. Hơn nữa, thân thể Mộ Dung Phi Yên thật mềm mại, tràn đầy co dãn. Chiếc lưng đẹp trơn lán, rất ấm áp, cảm giác này làm cho người khác phải say mê. Tính cách của tên Hồ Tiểu Thiên có thể gọi là bá đạo hiếm có, thời khắc này mà còn không lo lắng cho an nguy bản thân, chỉ nghĩ đến những chuyện đồi trụy, phóng đãng, nói trắng ra là không quên chấm mút, chiếm tiện nghi. Tay phải cố ý vô tình đặt lên bờ mông cùa Mộ Dung Phi Yên, một bờ mông ngạo nghẽ, ưỡng lên tràn đầy co dãn, làm cho người ta có cảm giác muốn hung hăng bóp xuống.

Xúc động thì xúc động, trước mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa dám làm, nắm đấm và mũi kiếm của Mộ Dung Phi Yên không phải là thứ dễ ăn. Nếu như cô nàng cho là mình lợi dụng cơ hội để sàm sỡ nàng, nhất định sẽ xé rách mặt mình ra, đánh đập tàn nhẫn. Cho nên Hồ Tiểu Thiên chỉ là thừa cơ chấm mút một tí, nhẹ nhàng sờ soạng một cái, sau đó vẫn không quên gắng sức nói:" Đè chết ta, ngươi mau đứng lên ...."

Cái eo thật sự rất đau, nhưng cảm giác này hoàn toàn không tính là gì với việc được ôm sát thân thể như lúc nãy. Phi đao xẹt qua sau lưng Mộ Dung Phi Yên, bay sát mặt đất, cắm sâu vào cột trụ hành lang.

Trên nóc nhà, bóng đen kia dừng lại, chậm rãi xoay người, hai mắt âm lãnh lộ ra hàn quang lạnh thấu xương, xuyên qua cảnh đêm nhìn thẳng vào Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên đoán phi đao vừa rồi không phải do hắn phóng ra, rất có thể là từ người đang nằm trên người hắn, Mộ Dung Phi Yên. Gương mặt nàng lại hướng xuống đất làm tên kia chỉ có thể nhớ được mặt hắn. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không may, khi không đêm nay lại cõng cái oan này lên mình.

Hắc y nhân khẽ gật đầu, Hồ Tiểu Thiên hiểu ý của hắn đang nói là:" Hảo tiểu tử, ta nhớ kĩ ngươi rồi đó". May mắn là hắc y nhân không nhảy xuống tìm hắn tính sổ. Mũi chân khẽ nhấn xuống mái hiên, một động tác mau lẹ thoáng qua hắc y nhân đã biến mất giữa bóng đêm.

Mộ Dung Phi Yên bò dậy từ người Hồ Tiểu Thiên, hắn cho rằng nàng muốn đuổi theo nên cuống cuồng bắt lấy cổ tay nàng, nhỏ giọng nói:"Giặc cùng chớ đuổi!". Mộ Dung Phi Yên cũng không có ý định đuổi theo, đối phương chỉ dùng hai ngón tay đã đem phi đao nàng phóng ra quay ngược trở về. Trình độ này khiếncho người ta phải sợ hãi, uy lực của nó so với nàng phóng ra hơn gấp nhiều lần. Võ công của gã sâu không lường được, coi như nàng có đuổi theo, cũng chỉ là đi nạp mạng.

Lúc này trong sân bên cạnh truyền đến tiếng hô lớn:" Thích khách ......... có thích khách...........".

Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu không ổn, Hồ Tiểu Thiên kéo Mộ Dung Phi Yên chạy về hướng trong phòng. Điều đầu tiên hắn nghĩ chính là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cùng lúc đó, Một Dung Phi Yên cũng nghĩ vậy, đi được hai bước bỗng nhiên nhớ tới một việc. Nàng đi tới cây cột ở hành lang, lấy tay rút phi đao ra, phi đao đâm sâu tới tận chuôi, điều này đủ thấy sức mạnh của hắc y nhận thật mạnh mẽ.

Hai người cùng đi vào phòng bên trong, lúc này Mộ Dung Phi Yên mới ý thức được gia hỏa này đang ở trong phòng của nàng. Đôi mắt trợn lên, nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Thiên nói:" Đi ra ngoài cho ta!".

Hồ Tiểu Thiên lúng túng cười, kỳ thật căn bản hắn cũng không muốn vào, không biết sao lại u mê theo sát vào, gật đầu nói:" Được, ta ra ngoài!". Vừa mới quay người, không nghĩ tới Mộ Dung Phi Yên lấy một tay ngan hắn lại, gọn gàng, nhanh chóng tung ra một chưởng. Tất nhiên một chưởng này không phải hướng về Hồ Tiểu Thiên mà là ngọn đèn trên bàn. Tuy cách một khoảng cách, một chưởng xuất ra, chưởng phong ào ào, mội chiêu này đích thị là phách không chưởng. Chiêu này Mộ Dung Phi Yên tu luyện rất thuần thục.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, không biết Mộ Dung Phi Yên làm vậy có ý gì. Chẳng lẽ cô nàng mặt ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm bên trong lại cuồng nhiệt. Phát tài rồi, hắc hắc, sớm biết vừa rồi nhắm mắt nghỉ một chút, tiết kiệm thể lực. Cô nàng này thể chất cường tráng, không biết mình có ứng phó được hay không. Gia hỏa này đang suy nghĩ miên man, khó khăn làm ra bộ dạng ôn nhu :" Phi Yên ..."

Thanh âm này lọt vào tai Mộ Dung Phi Yên nghe thật vô sỉ, nhưng lúc này nàng không có tâm tình cho Hồ Tiểu Thiên một trận. Một tay để lên môi hắn ra dấu im lặng, Hồ Tiểu Thiên nao nao, chủ động quá rồi, chẳng lẽ muốn ta dùng sức mạnh? Trong lòng có một chút kích động, cũng có chút chờ mong. Hồ Tiểu Thiên giơ tay muốn đẩy bàn tay của nàng ra, Mộ Dung Phi Yên lấy cùi chỏ đè vào lòng ngực hắn, nhích về trước một chút, hạ giọng nói: "Người đến! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.