[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1540: 1540: Cẩm Lạc Kinh Thu 26




Thất hoàng tử ghen tuông rất đáng sợ, Thời Sênh dùng thực tế để nói với ngươi.
Cô liếc nhìn xiêm y đen kịt, sờ một cái liền đen cả tay, cô đã mặc y phục màu đen, không cần phải nhuộm thêm một lần nữa đâu!
Yên Thu dường như có chút ngượng ngùng kéo cô từ trên bàn đứng lên, “Nàng… nàng quyến rũ ta.”
Thời Sênh: “…” Ai quyến rũ chàng chứ, là chàng hôn ông đây trước được không hả???
Thời Sênh kéo y phục lộn xộn lại.

Trên bàn cũng rất hỗn độn, vừa rồi bỗng nhiên tên thiểu năng này hôn cô, mực trên bàn bị đánh đổ nên mới có tình huống này.
Có bất ngờ không? Có vui mừng không?
Vui mừng cái ông nội hai nhà ngươi!
“Khụ khụ… về thay y phục đi.” Yên Thu sợ Thời Sênh nổi giận, vội vã đưa cô rời khỏi ngôi đình.
Bầy Thiên Xu lười biếng trở mình phơi bụng, dùng tư thế quỷ dị bơi nổi trên mặt hồ.

Yên Thu ôm Thời Sênh, giẫm lên bụng đám Thiên Xu, an toàn đi vào bờ.
“Chúng muốn làm gì vậy?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn bầy cá sấu.

Trước đây chưa thấy chúng như vậy bao giờ.

Cá sấu thời cổ đại và cá sấu thời hiện đại kỹ năng không giống nhau cho lắm thì phải?

“Tắm nắng.” Yên Thu nói một tiếng, “Rất đáng yêu đúng không?”
Thời Sênh: “…” KHÔNG dám đồng tình với gu thẩm mỹ của chàng.
Sau lưng Thời Sênh dính mực khiến cô rất không thoải mái, cũng không bận tâm tranh luận với Yên Thu xem rốt cuộc đám Thiên Xu có đáng yêu hay không.

Yên Thu vốn không đồng ý cho Thời Sênh đi tìm tên mặt đen đó làm cái chuyện không thể cho người khác biết được, nhưng Thời Sênh bám lấy hắn rất lâu.

Cuối cùng Yên Thu đành thỏa hiệp, cùng cô đi làm chuyện không cho người khác biết được đó.
Tên mặt đen thấy Thời Sênh đưa Yên Thu cùng tới cũng kêu la một hồi, chuyện họ làm chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, lại còn mang vị này đến đây làm gì cơ chứ?
Thế nhưng khí thế của Yên Thu quá mạnh mẽ, tên mặt đen chỉ dám nuốt ý kiến vào trong bụng.
“Nữ hiệp, nữ hiệp, chúng ta cứ thế đi vào sao?” Tên mặt đen thấy Thời Sênh chuẩn bị vượt tường đi vào liền nhỏ giọng gọi cô.
Thời Sênh lườm, “Nếu không thì sao? Còn cần ta gửi một tấm thiệp, nói chúng ta sắp đến cửa viếng thăm nữa sao?”
“Không phải vậy chứ nữ hiệp.

Gần đây phủ Cửu hoàng tử canh phòng nghiêm ngặt.

Chúng ta cứ đi vào thế này, e là còn chưa tìm được chỗ ở của công chúa Ngưng Hoan thì đã bị người ta phát hiện ra trước rồi.” Bởi vì chuyện ăn trộm y phục, cấp độ canh phòng nghiêm ngặt trong phủ Cửu hoàng tử đã được nâng lên một tầm cao mới.
Nếu như không phải là không đủ người thì có lẽ là phải ba bước một tốp, năm bước một trạm gác rồi.
“Bị phát hiện thì cứ để chúng phát hiện thôi.” Thời Sênh nhảy lên bờ tường, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt tên mặt đen.
Nếu không phải cần một người để bắt tay ở thế giới này thì cô còn lâu mới dẫn theo tên nhiều lời này đi.

Yên Thu theo sát Thời Sênh đi vào bên trong.

Tên mặt đen cắn răng, đưa người đi vào bên trong.
Thời Sênh đi trước gϊếŧ thị vệ.

Tốc độ đó khiến tên mặt đen nuốt nước miếng.

Nữ hiệp lợi hại quá!
“Thất điện hạ… sao người không đi giúp nữ hiệp?” Tên mặt đen và Yên Thu đi theo phía sau bình an vô sự.

Tên mặt đen không nhịn được lên tiếng, nữ hiệp gϊếŧ người một mình thật là vất vả mà.
Yên Thu liếc nhìn hắn, “Cô ấy chê bẩn.”
“Hử?” Chê bẩn?
Nữ hiệp chê bẩn, thì có liên quan gì đến chuyện ngươi không động thủ?
Thế nhưng Yên Thu khôi phục lại dáng vẻ kiểu cách lạnh lùng của hoàng tử đó, tên mặt đen có chút sợ hãi Yên Thu như vậy.

Cứ có cảm giác bất cứ lúc nào hắn cũng muốn động thủ gϊếŧ mình vậy, cho nên cũng không dám nói chuyện với Yên Thu.
Đất phủ Cửu hoàng tử không được coi là lớn lắm, còn không rộng bằng một nửa phủ Thất hoàng tử, ở đây tìm người cũng không quá khó khăn.
Thời Sênh diệt xong tên thủ vệ cuối cùng, chỉ huy tên mặt đen chặn ở phía sau, sau đó mới đi đến căn phòng trước mặt giơ tay gõ cửa.

Đúng thời điểm này xông vào, nếu gặp phải cảnh tượng không thể miêu tả được thì cay mắt lắm.
[…] Cô gõ cửa như vậy càng đáng sợ hơn được chưa hả?
Cô đã từng gặp tên hung thủ nào gϊếŧ đến tận cửa nhà người ta, cuối cùng còn đi vào gõ cửa không hả?
“Ai đó?” Bên trong truyền ra giọng nói khàn trầm.
“Ta.”
Bên trong phòng trầm mặc một lát, Thời Sênh lại bổ sung một câu, “Tổ tông của ngươi.”
Một lúc lâu sau vẫn chưa có người mở cửa.

Thời Sênh lại gõ thêm hai tiếng nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng bị một luồng gió nhẹ kéo ra, sau đó gió lạnh lướt qua, hàng loạt cây trâm nhỏ dày đặc từ bên trong bắn ra ngoài.
Thời Sênh nhanh chóng lui về bên cạnh Yên Thu, dùng thiết kiếm chặn lấy những cây trâm đang lao ầm ầm đến.
Đinh đinh đang đang…
Lực bắn của những cây trâm rất lớn, đập vào thiết kiếm vang lên nghe chói tai, những cây trâm biến mất, bên trong một tấm tơ lụa bay ra, cuốn lấy thiết kiếm của cô, mạnh mẽ lôi vào trong cửa.
Ngón tay Thời Sênh dùng lực, thiết kiếm hướng về phía bên cạnh, tấm lụa cuốn lấy thiết kiếm bị cắt nát, bay lên không trung rồi rơi xuống đất, lụa đỏ phủ đầy mặt đất.
“Kiếm của ông là thứ ngươi muốn cướp là cướp được sao?” Thời Sênh hừ lạnh, thiết kiếm hướng ra phía cửa, cửa phòng vang lên rồi vỡ nát, cả căn phòng đều lộ ra bên ngoài.
Ngưng Hoan và Yên Loan đều đang ở bên trong, nhưng hai người quần áo xộc xệch, có thể thấy vừa rồi họ đang làm gì, vừa rồi Thời Sênh gõ cửa quả là chính xác.
“Hồng Cẩm!” Vừa rồi nghe tiếng đã đoán là cô ta, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, Yên Loan vẫn không nhịn được quát lên chói tai.
Thời Sênh nhướng mày, ung dung nhàn nhã trả lời, “Ừm.”
Ngưng Hoan kéo lấy Yên Loan, ra hiệu cô ta đừng quá kích động, “Thất hoàng tử, đêm khuya người dẫn người đến phủ điện hạ là có ý gì?”
“Không biết.” Thời Sênh hỏi hắn có đến không thì hắn đến thôi, hắn thực sự không biết cô đến đây làm gì.

Cặp phu thê trước mặt cạn lời đến kỳ lạ.
“Chàng đến để xem kịch, trọng điểm không phải là chàng, nhìn ta đây này.” Thời Sênh vung thiết kiếm, “Ta to lớn như thế này, chẳng lẽ lại không nhìn thấy?”
Đáy lòng Yên Loan mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, “Hồng Cẩm, ngươi muốn làm gì?”
“Các người phái người truy sát ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ông đây cứ thể bỏ qua cho các ngươi sao?” Thời Sênh dường như nghĩ ra điều gì đó, “Đúng rồi, còn cả chuyện mua đầu của ta nữa, đầu của ta sao lại chỉ có hai vạn lượng được? Các ngươi coi thường ai hả? Ông đây ra giá cho các ngươi tận 5 vạn lượng đấy!”
[…] Ký chủ, trọng điểm chú ý của cô chỉ là 2 vạn lượng đó thôi sao?
“Được rồi, đừng có nhiều lời, nào, ai đánh thắng thì sống.” Thời Sênh vén tay áo, “Đừng có nói ta ức hϊếp người khác, hai ngươi cùng lên luôn đi.”
Ngưng Hoan và Yên Loan nhìn nhau một cái, hôm nay cô ta chủ định muốn gϊếŧ chết họ, không động thủ không được.
“Nàng nhân cơ hội cướp lấy kiếm của cô ta.” Ngưng Hoan thấp giọng nói nhỏ bên tai Yên Loan, sau đó mạnh mẽ xông về phía Thời Sênh.
Ánh mắt Yên Loan dừng lại trên thanh kiếm của Thời Sênh, thanh kiếm đó là chỗ dựa của cô ta, nếu như không có thanh kiếm đó thì sao?
Trong lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Cô ta đã từng được chứng kiến uy lực của thanh kiếm đó, nếu như cô ta lấy được thanh kiếm đó thì nữ nhân này cũng không có gì đáng sợ cả.
Ngưng Hoan che đi tầm mắt của Thời Sênh, để Yên Loan có cơ hội động thủ.

Hai người dù sao cũng là nam nữ chính, nên cũng có chút ăn ý.

Khi Thời Sênh nghiêng người, Yên Loan lập tức ra tay, mục tiêu rất rõ ràng, lao thẳng về phía thiết kiếm.
Thời Sênh quét mắt qua, cũng chỉ để lộ ra một nụ cười lạnh, bỗng nhiên cô buông thiết kiếm ra, đấu tay không với công chúa Ngưng Hoan.
Ngưng Hoan lấy làm lạ với thực lực của Thời Sênh, thiết kiếm không ở trong tay cô ta, nhưng đòn tấn công của cô ta lại càng nhanh hơn, chiêu thức dường như cũng không nhìn rõ được.
Còn Yên Loan ở bên kia, sau khi thiết kiếm bị Thời Sênh bỏ ra, cũng không rơi xuống đất mà cứ thế đứng lơ lửng trong không trung, thân kiếm chầm chậm xoay tròn, ánh sáng đỏ xoay quanh thân nó, thoắt ẩn thoắt hiện.
Thanh kiếm này… lại có thể tự cử động được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.