[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 954: 954: Theo Đuổi Thừa Tướng Đại Nhân 8




Ngày Thưởng Hoa Yến.
Cả Tân Nguyệt Hồ bị hoa mẫu đơn bao vây, hương hoa lan tỏa, bướm như bay múa.
Ở giữa hồ có một chiếc thuyền hoa rất lớn, dập dềnh sóng nước, tiếng ti trúc reo vang.
Có thuyền nhỏ đang không ngừng đưa người lên.
“Kỳ lạ, sao Thưởng Hoa Yến năm nay lại tổ chức trên hồ?”
“Không biết, nhưng phong cảnh trên hồ cũng không tồi, ở đâu cũng giống nhau cả.

Đi, chúng ta đi lên.”
Hai muội tử mang theo nha hoàn của mình đi qua bên cạnh Thời Sênh.

Đợi người đều lên đủ rồi, Thời Sênh mới một mình đi lên.
Cô không mang theo ai, vì cô nói với Tiểu Huyên cô không đi rồi lén lút chuồn khỏi cung.
Mang theo đám người đó, chỉ tổ vướng chân cô, không có tác dụng gì.
Còn về Tứ công chúa gì đó, sớm đã bị Thời Sênh quên tới ngoài chín tầng mây.
Sau khi Thời Sênh lên, được người ta dẫn tới vị trí trên cùng, một vài người có lẽ nhận ra cô, lập tức cúi đầu hành lễ.
Trên vị trí phía trước đã có hai người ngồi, một cố lão, một cô gái xinh đẹp nhìn rất quyến rũ.
“Trưởng công chúa điện hạ.” Cố lão nhìn thấy Thời Sênh, lập tức đứng lên hành lễ với Thời Sênh, thái độ ôn hòa, không quá cung kính, nhưng cũng không quá miễn cưỡng.
“Tề Thái Phó.” Thời Sênh hơi gật đầu, vị cố lão này từng dạy nguyên chủ một khoảng thời gian, ngoài việc nói hơi nhiều ra, cái khác đều tốt.
“Điện hạ tới một mình à?”

“Ừm.”
Tề Thái Phó nhíu mày, bắt đầu thuyết giáo, “Sao người có thể tới một mình? An toàn của người ai bảo đảm?”
Thời Sênh điếc không sợ súng, “Nhưng ta tới cũng tới rồi.”
Chả lẽ còn bảo bản cô nương về, rồi đem người tới sao?
Tề Thái Phó bị một câu nói chặn đứng không nói ra được, hơi hơi lắc đầu, “Mời Điện hạ.”
Tề Thái Phó lải nhải, nhưng không cố chấp.
Thời Sênh quét mắt về phía người con gái ngồi im lặng đó, trên người nữ nhân này có khí giang hồ rất nặng, có lẽ là người trong giang hồ.
Được mời tới đây, có lẽ cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ.
Thời Sênh bình tĩnh thu mắt lại, ngồi xuống bên cạnh Tề Thái Phó.
Sau khi Thời Sênh ngồi xuống, cô gái âm thầm nhìn về phía cô, Trưởng công chúa này hình như hơi khác so với những gì nàng ta biết.
“Điện hạ, sao người có thể ra ngoài mà không đem theo người?” Tề Thái Phó ngồi xuống cũng không ngừng lải nhải.
Thời Sênh chống cằm trả lời, “Quá phiền.”
“Người là công chúa một nước, xuất hành sao có thể không mang theo tùy tùng.” Tề Thái Phó không đồng ý.
Thời Sênh u ám nhìn Tề Thái Phó một cái, “Ông cũng rất phiền.”
Tề Thái Phó: “…”
Bị Thời Sênh chặn họng, Tề Thái Phó không nói nữa.
Thời Sênh sớm như vậy đã tới, rõ ràng vượt quá dự liệu của chưởng quầy Tụ Tiên Lâu.

Ông ta vội vàng chạy tới, bày tỏ sự xin lỗi 360 độ với Thời Sênh và Tề Thái Phó.

Thời Sênh chê hắn phiền, đôi ba câu liền đuổi người đi.
Đợi tới khi Thưởng Hoa Yến sắp bắt đầu, Thời Sênh mới nhìn thấy Nhan Cẩm Tú ung dung bước đến, sắc mặt cô ta không tốt lắm, bộ dạng đầy tâm sự.
“Cô ta đến thật kìa.”
“Vậy là có kịch hay xem rồi.”
“Hôm nay nhất định phải dạy dỗ cô ta một chút, xem sau này cô ta làm thế nào gặp người khác, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Mấy muội tử ‘mời’ Nhan Cẩm Tú lúc đầu đó vừa khéo ngồi ngay phía sau Thời Sênh, lời thầm thì của họlọt hết vào tai Thời Sênh.
Thời Sênh chống cằm, hơi nghiêng người, ngồi không có chút nào giống một vị công chúa, khiến Tề Thái Phó nhìn là muốn giáo dục cô.
Nữ nhân bên cạnh đó rõ ràng cũng nghe thấy lời nói của mấy muội tử này, trên mặt thoáng lóe lên vẻ xem thường.
Thời Sênh quét ánh mắt lên người nàng ta, nhanh tới mức nữ nhân kia cũng không phát hiện được.
“Cảm ơn các vị công tử tiểu thư tới tham gia Thưởng Hoa Yến năm nay…” Chưởng Quầy của Tụ Tiên Lâu đứng trên sân khấu đã chuẩn bị sẵn từ trước, bắt đầu nói lời mở màn, bài diễn văn không dài lắm.
“Tóm lại quy tắc năm nay giống với năm ngoái, do Trưởng công chúa, Tề Lão, Hồng nương tử cùng cho điểm, người được điểm cao nhất, sẽ nhận được danh hiệu đệ nhất tài nữ năm nay.”
“Cô ta là ai? Dựa vào cái gì để cô ta làm giám khảo?” Có người chất vấn về Hồng nương tử.
Họ đều chưa từng gặp nữ nhân này.
Trưởng công chúa và Tề Lão thì đã đành rồi, hai người này mọi người cơ bản đều biết.

Nhưng một nữ nhân xa lạ, cũng chưa từng nghe nói nàng ta là ai, sao họ có thể tiếp nhận được.
“Nếu Lâm tiểu thư có ý kiến, có thể không tham gia.” Thái độ của chưởng quầy rất đúng mực, lại cũng rất kiên quyết.
Sắc mặt vị Lâm tiểu thư đó hơi thay đổi, giậm chân, phẫn nộ ngồi lại vị trí.

Người của kinh thành đều biết Tụ Tiên Lâu có ô dù.

Khi vừa mở, có người gây chuyện, gây tới nha môn, nha môn lại bảo người gây chuyện nhận lỗi với Tụ Tiên Lâu.
Không gây được, người thông minh đương nhiên sẽ không dây vào.
Không ai đưa ra thắc mắc, hoạt động chính thức bắt đầu.
Trận tỉ thí này không phải nơi những tiểu thư này thể hiện sở trường của mình, mà là cầm kỳ thư họa mỗi thứ đều phải làm một lượt.
Để tiết kiệm thời gian, đều là ba người cùng tỉ thí, giữ lại một người, hai người còn lại bị loại, tới cuối cùng, những người ở lại này lại tỉ thí với nhau, cho tới khi chọn ra người thắng.
Thời Sênh nhìn những người này biểu diễn một cách buồn chán, dù sao đều là mấy trò này, không có gì đáng xem.
Hồng nương tử gần như cũng có chút xao nhãng, có lẽ chỉ có một mình Tề Thái Phó là nghiêm túc.
Cho tới khi Nhan Cẩm Tú lên đài, Thời Sênh mới có chút tinh thần.
Trước đây Nhan Cẩm Tú đã chú ý tới Thời Sênh, lúc này mặt đối mặt với cô, không biết vì sao Nhan Cẩm Tú hơi không thoải mái.
Ánh mắt của cô…
Khiến nàng ta vô cùng không thoải mái.
Trên người cô không có cảm giác hơn người cao cao tại thượng, mà có một loại tự tin huênh hoang phát ra từ trong xương cốt, tư thế ngông nghênh.
Khác với Trưởng công chúa trước đây…
Nhan Cẩm Tú thu lại ánh mắt, lại là bộ dạng yếu đuối dễ bắt nạt, cúi thấp đầu xuống, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Bắt đầu.” Chưởng quầy xác định mấy người đều chuẩn bị xong, hét lên bắt đầu.
Chắc chắn Nhan Cẩm Tú biết những thứ này, nhưng Thời Sênh phát hiện Nhan Cẩm Tú căn bản không dốc toàn lực, chỉ miễn cưỡng ứng phó.
Tới lúc cho điểm, Thời Sênh lại cho điểm cao bất ngờ.
Chưởng quầy nhìn điểm số của Thời Sênh và Hồng nương tử, khóe miệng giật giật, “Ván này, Nhan tiểu thư thắng.”
Nhan Cẩm Tú vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nàng ta biểu hiện thành bộ dạng gì, đương nhiên nàng ta hiểu rõ, như vậy cũng có thể thắng?
Đùa gì vậy?
Người không phục còn có muội tử bên cạnh, chính là Lâm tiểu thư vừa nãy chất vấn Hồng nương tử đó, “Sao có thể là Nhan Cẩm Tú, ngươi cố ý phải không!”
Lâm tiểu thư không dám nhắm thẳng vào Thời Sênh, chỉ có thể chất vấn Hồng nương tử.
“Cầm kỹ của ngươi dù không tồi, nhưng quá trống rỗng, không có cảm xúc…” Hồng nương tử đếm ra một lượt khuyết điểm của Lâm tiểu thư.
Lâm tiểu thư từ phẫn nộ ban đầu, tới sau này xấu hổ thành giận.

Nàng ta đâu có kém như lời nữ nhân này nói.

Nữ nhân này là cố ý gây sự với nàng ta thì có.
“Ta không phục!” Lâm tiểu thư nhìn về phía Tề Thái Phó, “Tề gia gia, người mau giúp con nói chuyện.

Nàng ta cố ý, đây là đi cửa sau.”
Tề Thái Phó: “…”
Thời Sênh đang cười híp mắt nhìn ông.

Không biết có phải là ảo giác không, Tề Thái Phó luôn cảm thấy nếu mình giúp nha đầu này, Trưởng công chúa sẽ xé nát ông tại chỗ.
Tề Thái Phó đâu có mù, ông ta sống hơn nửa đời người, đâu phải không nhìn ra được Nhan Cẩm Tú giấu tài, cho nên cuối cùng ông ta im lặng không nói.
Nhan Cẩm Tú dù không biểu hiện ra thực lực thật sự, nhưng cũng không coi là gian lận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.