[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 308: Gặp em ở mạt thế




Hoa Y kéo hắn qua phía đám người đang bị trói lăn lóc trên nền đất, hắn không chịu đi, môi mím chặt.

Cô dứt khoát quay qua ôm người vác đi, hắn giãy giụa kịch liệt khi cô thả hắn xuống cực biết điều đi theo cô.

Hắn thấy cô cởi trói cho đồng bọn bị bắt, miệng tò mò cuối cùng vẫn hỏi.

"Cô định làm gì tôi?"

"Nuôi anh"

Hắn nhíu mày, hắn không đoán được mục đích thật sự của cô.

"Cô phải giết tôi, vì tôi muốn giết cô"

"Ừ không thích giết anh, nuôi anh rồi thịt"

Hắn cứng họng tại chỗ, không biết nói tiếp như thế nào liền im lặng cúi đầu xuống.

Hoa Y cởi trói rồi đánh thức Quỳnh Dao và Thiệu Đình Hựu.

Lại quay qua cởi trói cho 2 người đàn ông.

Hàn Phi thắc mắc nhìn cô: "Cô không giết chúng tôi?"

"Không, hắn còn cần người hầu hạ" nói còn hất cằm về phía người bị trói bên cạnh.

Thiếu niên cúi đầu xuống, trông vô cùng dịu ngoan, nhưng mà đôi mắt hắn lại linh hoạt suy tính, không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.

Hoa Y quay đầu nhìn về phía Hàn Phi, lại đảo qua người bên cạnh: "Từ bây giờ các người đi theo tôi, làm gì cũng chỉ cần suy nghĩ, cậu chủ của các người nằm trong tay ai!"

Hàn Phi cũng là người thức thời, chỉ cần tính mạng chưa bị đe doạ, đều có thể xuống nước.

Không bao lâu cả nhóm đã biết hết thông tin về nhau.

Người đàn ông trung niên là quản gia của ngôi nhà này, Hàn Phi, năm nay 43 tuổi.

Vest đen vạm vỡ là vệ sĩ, tên Tào Lỗi, 30 tuổi.

Còn cậu chủ của họ Nam Kỷ, 18 tuổi.

Đám người đang tập trung tại phòng khách, không ngờ vừa mới suýt chút nữa thành hiện trạng giết người máu me lại có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau.

Hoa Y ngồi trên ghế dài, Nam Kỷ ngồi cạnh cô, trừ lần hỏi cô lý do sao không giết hắn đều chưa từng nói thêm câu gì.

"Ba mẹ hắn đâu?" Hoa Y tiện thể hỏi.

Hàn Phi ngẩng đầu liếc qua hắn, chỉ cười hướng cô: "Cái này thuộc riêng tư, cô chỉ có thể hỏi cậu chủ"

Hoa Y gật đầu không quá để ý, nho bóc xong đưa đến trước mặt hắn.

"Ăn, xua đi mùi máu trong miệng"

Nam Kỷ nhíu mày quay đi, Hoa Y giơ tay kéo cằm hắn lại, nhét thẳng nho vào miệng, còn không cho nhổ ra, gằn từng chữ.

"Anh dám nhổ em dám hôn anh"

Nho đến miệng chuẩn bị nhổ ra lại thật sự nuốt vào trở lại hắn nhai nhai rồi nuốt xuống, mày nhíu chặt như chịu khổ hình.

Hàn Phi hết liếc cậu chủ rồi lại liếc cô gái bên cạnh, khuôn mặt khá sửng sốt, cậu chủ...ấy vậy mà cho cô chạm vào, nhìn sắc mặt kia cũng không phản ứng lớn như ghê tởm? Còn cái gì cơ hôn?

Hoa Y bóc cho hắn tầm 5 quả cảm thấy đủ rồi còn đủ bụng ăn cơm thì không ép hắn ăn nữa.

"Được rồi, Quỳnh Dao cậu đi hâm nóng lại cơm đi, đói sắp chết rồi"

Hoa Y dắt theo Nam Kỷ đi ăn cô thật sự đói sắp chết, bụng lép xẹp, lại còn kêu vang.

Ngồi xuống bàn ăn, nhanh chóng và xong 2 bát cơm, ngẩng đầu thấy hắn không động đũa cô cũng không ép lại kéo hắn đi về phòng.

Vừa vào phòng Nam Kỷ sắc mặt hơi đổi: "Tôi muốn về phòng mình"

Hoa Y quay đầu: "Anh lấy gì để yêu cầu em? Em cũng không phải Hàn Phi"

Hắn mím chặt môi nhưng sắc mặt rất không tốt, cực kì mất kiên nhẫn.

Hoa Y bước lại gần, hắn theo bản năng cũng lùi lại, lùi đến lưng chạm tường, không còn chỗ để lùi nữa mới dừng lại.

Cô vươn tay, ngón tay cái chạm nhẹ lên vết thương trên môi hắn, là bị cô cắn sưng lên.

"Hôn em một cái, em làm theo yêu cầu của anh"

Đầu hắn cúi càng thấp, che khuất đi đôi mắt hắn, nhưng quanh thân luân chuyển sát khí, cả người đều tăm tối.

Hoa Y thở dài hạ tay xuống, kéo hắn đi ra ngoài, trở lại căn phòng cô bị trói lúc đầu.

Thấy sắc mặt hắn hoà hoãn đôi chút, cô tháo sợi dây trên cổ tay mình, hướng phòng tắm đi đến, vứt hắn một mình trong phòng.

Hắn híp mắt lại cực kì khó hiểu bởi hành động của cô, chỉ dùng một sợi dây trói hắn? Cô nghĩ hắn không tháo ra được sao? Lại nói đây là địa bàn của hắn, hắn có rất nhiều thứ để giết chết cô, cô đây là quá coi thường hắn!

————————————

Hoa Y bước ra, trên người mặc áo sơ mi, quần sooc đơn giản, mái tóc còn chảy nước chưa khô.

Cô ngẩng đầu, hắn đang ngồi trên giường nghịch đồ chơi, hí hoáy làm cái gì đó.

Nở nụ cười bước về phía hắn: "Lau tóc cho em"

Nam Kỷ ngẩng đầu chợt sững lại, yết hầu chuyển động, ánh mắt hắn đi theo giọt nước từ cổ lăn xuống biến mất tại khe rãnh duyên dáng.

Hoa Y híp mắt cười đưa khăn bông cho hắn, hắn liền cúi đầu tiếp tục nghịch đồ chơi trong tay làm lơ cô.

Hoa Y thật hết cách, cô leo lên giường ngồi đối diện hắn đầu cúi xuống thì thầm vào tai hắn.

"Lau tóc cho em"

Tách, giọt nước rơi trên mu bàn tay mát lạnh, mà hương thơm gần sát quanh quẩn ngay chóp mũi, là mùi sữa tắm của hắn, mùi hắn thích nhất hương caramel.

Nam Kỷ cảm thấy như có dòng diện chạy toàn thân, khiến trái tim hắn mất kiểm soát bùm bùm đập lên như muốn lao ra khỏi lồng ngực, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm lấy khăn bông.

Lúc cầm rồi mới nhớ ra, cũng là lúc bình tĩnh lại: "Cô trói tôi"

Hoa Y cười, quay người đưa lưng về phía hắn đồng thời dây trói đỏ trên tay được tháo ra, lơ lửng bay vào lòng bàn tay cô.

Nam Kỷ trợn tròn mắt nhìn một màn này, bảo sao khi nãy hắn cố thế nào cũng không cởi được ra, cái dây đó, không bình thường...

"Sao thế? Lau tóc cho em"

Ánh mắt Nam Kỷ tập trung tại gáy cô, cô đang đưa lưng về phía hắn, chỉ cần hắn...

Hoa Y chờ đợi nửa ngày cuối cùng trên đầu dần có lực đạo, khăn bông mềm mịn lau đỉnh đầu cô, rời đến đuôi tóc, lặp đi lặp lại mấy lần.

Giọng nói hơi khàn khàn vang lên: "Xong rồi"

Cô quay người cười thật tươi với hắn, kéo hắn nằm xuống giường, sợi dây đỏ như cũ trói tay hắn vào cổ tay cô.

Hai người nằm đối diện nhau, vì bất ngờ nên tóc hắn hơi rối, lộn xộn lộ rõ đôi mắt đan phượng tinh xảo.

Hoa Y thuận thế nắm lấy tay hắn, kéo về phía mình, khẽ hôn lên từng ngón tay thon dài của hắn, thật xinh đẹp cô thầm nghĩ.

Nam Kỷ vốn muốn rút tay ra nhưng khi cảm nhận được cánh môi cô liền cứng lại, hắn đờ cả người, cho đến khi cô cong cong khoé mắt nhìn mình thì mới hoàn hồn.

"Ngủ ngon Nam Kỷ, hôm nay mặc dù rất giận anh, nhưng lại không nỡ giận"

Nói xong cô nhắm mắt, không cần hắn trả lời lại, tự mình điều chỉnh hơi thở đi vào giấc ngủ.

Nam Kỷ năm lần bảy lượt không thể lý giải nổi hành động của cô, nếu cô nhử hắn thì cũng không thể đưa hết điểm yếu của mình ra trước hắn như thế, gáy, lưng, bây giờ là ngủ, cô thật sự đã ngủ, nếu hắn muốn ra tay lúc này quá dễ dàng.

Nhưng điều hắn không thể hiểu được, là vì sao cô lại làm thế? Cho hắn cơ hội giết mình, cô nắm chắc phần thắng, hay còn có lý do nào khác?

Suy nghĩ loạn thất bát tao không bao lâu hắn thực sự trầm mộng theo cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.