Thái tử phi thê thảm kêu một tiếng, Tiêu Quan Tuyết nhíu mày, hắn chán ghét nữ nhân kêu gào sợ hãi, đặc biệt là loại âm thanh tan nát cõi lòng này. Bây giờ Thái tử phi đã không còn kiêu ngạo như xưa nữa, sắc mặt chán nản như trời đã sập. Trước bất kỳ uy hiếp nào nàng cũng có thể ung dung nhàn tản chờ đợi thời cơ, vì nàng biết mình còn có cơ hội vươn mình, đối phương càng ép sát thì phần thắng của nàng lại càng lớn.
Nhưng thành công được xây dựng trên tiền đề là Thái tử còn sống, điểm quan trọng nhất khiến nàng giữ được bình tĩnh chính là… tướng công của nàng còn sống.
Thái tử, sáng nay Thái tử rõ ràng còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên chết đi? Tay của nàng run rẩy không ngừng, liều mạng mà lung lay Thái tử, cố gắng khiến hắn tỉnh lại.
Trên thế gian này tuyệt đối sẽ không xuất hiện kỳ tích, người chết chính là chết, bất kể kêu than rên rỉ thế nào, cho dù khóc đến ông trời cũng biến sắc thì hắn cũng không sống lại được.
Tiêu Quan Tuyết nặng nề cầm bình sứ kia đặt lên bàn: “Thái tử phi, Thái tử đã chết rồi.”
“Không, ngươi nói láo, ngươi nói láo.” Thái tử phi bỗng nhiên ngẩn đầu lên, trong đôi mắt trừng to tràn ngập khủng bố. Gương mặt xinh đẹp từ lâu đã mất đi bình tĩnh, trở nên cuồng loạn.
Tiêu Quan Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khó nén cười nhạo trong đáy mắt.
Dù sao cũng là nữ nhân, cho dù tâm tư thâm trầm cách mấy, nhưng khi tướng công mà nàng hết mực yêu thương mất đi, nàng cũng sẽ trở nên điên cuồng. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa nam nhân và nữ nhân, xưa nay chỉ có nữ nhân chết theo chồng, chưa từng có nam nhân chết theo vợ.
Thái tử vừa chết, Thái tử phi cũng hoàn toàn xong đời, đây đúng là rút củi dưới đáy nồi.
Thái tử phi như ý thức được cái gì, nỗ lực đèn nén sự đau khổ trong lòng. Nàng phảng phất giống như một con cá bị bắt lên bờ, lẳng lặng nằm yên chờ đợi cơ hội được nhảy xuống nước lần nữa, ai ngờ trong tình hình này lại bị người ta ném vào nhà bếp, từng cái vảy trên người bị cạo đi, chỉ còn dư lại một thân đẫm máu. Loại đau khổ này quả thật như muốn xé nát toàn bộ tâm thần nàng. Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Quan Tuyết, vẻ mặt thê thảm: “Điện hạ chết như thế nào?”
Tiêu Quan Tuyết nhìn nàng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh. Bất kể lúc nào hắn đều có thể duy trì nụ cười đáng ghét đó. Trước mặt một Thái tử phi đang kinh hoảng run rẩy không biết làm gì, thái độ bình tĩnh đến hầu như không còn nhân tính của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Rất đơn giản, có người đã đến phủ Thái tử trước ta, Thái tử cho rằng bản thân mình phải chết, cho nên mới lựa chọn như vậy. Một bình hạc đỉnh hồng, cũng không đau đớn gì mấy.”
Không, không thể, nàng đã luôn nhắc nhở Thái tử rằng bọn họ còn cơ hội, không thể nào.
Gương mặt Thái tử phi dần vặn vẹo, nàng không nói một câu nào, đứng đó run rẩy.
“Ta nghĩ ngươi cũng biết rõ là ai kích thích Thái tử, Thái tử vốn có thể thoát tội, nhưng là có mấy người đã dự liệu được hành động của ta, sớm một bước đẩy Thái tử vào cảnh sợ hãi tuyệt vọng.”
Bề ngoài thì nóng nảy mạnh mẽ, nội tâm thật ra lại rất yếu ớt, Thái tử phi rất rõ ràng, mấy năm nay nếu không có nàng ở sau lưng bày mưu tính kế, hắn đã sớm bị nuốt đến không còn mảnh xương. Nhưng tố chất của hắn quá tầm thường, bất kể bề ngoài oai phong thế nào cũng không che giấu được nội tâm sầu lo sợ hãi.
Thân là Thái tử Đại Chu, hắn lại lúc nào cũng sống trong sợ hãi đau khổ.
Thái tử phi từ từ dựa vào vách tường ngã ngồi xuống đất, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Tiêu Quan Tuyết chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ lạnh nhạt mà nhìn thi thể Thái tử, hắn cảm thấy thất vọng. Thái tử vốn là một quân cờ rất có ích, cũng là một bức tường chắn gió. Đáng tiếc thật, bức tường này lại được đắp bằng bùn đất, yếu đuối không thể tả.
Tiêu Quan Tuyết cong môi lên, khẽ mỉm cười: “Cáo từ.”
Thái tử phi cũng không để ý Tiêu Quan Tuyết rời đi, giờ khắc này nàng hoàn toàn không để ý cái gì hết, chỉ một mình ngồi trong thư phòng ngây ngốc cho đến tối, quản gia đã nhận được tin dữ vội phái người vào cung báo cáo. Hoàng đế vô cùng kinh hoảng, nhất thời ngã quỵ không dậy nổi, thậm chí không kịp dặn dò chuyện hậu sự cho Thái tử. Quản gia dự định là trước tiên sẽ thu xếp cho thi thể, nhưng Thái tử phi lại vô cùng bình tĩnh mà nghiêm cấm mọi người chạm vào thi thể Thái tử. Đã như thế, bọn họ cũng chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, hy vọng khi Thái tử phi mệt mỏi đói khát thì có thể bước vào khâm liệm cho Thái tử, chứ không thể để mặc thi thể của Thái tử mục rữa như vậy được.
Chịu đựng đến nửa đêm, Thái tử phi cũng không có chút cử động gì, quản gia thật sự hết cách, lặng lẽ chọn thêm 4 người cùng xông vào.
Khi bọn người hầu muốn khiên Thái tử đi, Thái tử phi lại dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn bọn họ: “Các ngươi đang làm gì, Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi, các ngươi dám quấy nhiễu sao?”
Mọi người chưa từng gặp qua tình cảnh như thế, ai cũng ngẩn người ra tại chỗ, không biết làm sao.
Quản gia thấy sự việc ngày càng rối rắm, liền cẩn thận nói: “Thái tử phi nương nương, sao có thể để Thái tử nằm dưới đất lạnh như vậy, không bằng để nô tài đưa ngài ấy lên giường?” Nói xong, hắn đưa tay ra ra muốn chạm vào thi thể Thái tử.
Ai ngờ Thái tử phi đột nhiên nổi giận, không biết dùng sức lực từ nơi nào mà mạnh mẽ đánh hắn một bạt tai: “Ai cho ngươi chạm vào Thái tử?”
Dĩ nhiên quản gia không dám phản kháng, Thái tử phi như một người hoàn toàn mất đi khống chế, tóm chặt lấy tóc quản gia, đập đầu hắn liên tục xuống đất, âm thanh cực kỳ thê thảm: “Đồ thấp hèn nhà ngươi dám cướp đi Thái tử của ta sao, ngươi dám làm như vậy hả?” Nàng như phát điên mà đánh đối phương, quản gia chỉ cảm thấy da đầu như bị xé rách, thất thanh kêu thảm thiết: “Nhanh, mau kéo nương nương ra.” Tiếng nói của hắn càng kích thích Thái tử phi, nàng liều mạng đập thân thể của quản gia xuống sàn nhà, khiến cho máu chảy đầm đìa. Cảnh tượng này quá mức khủng bố, mọi người đều ngẩn ngơ, một lúc sau mới hoàn hồn lại mà nhào tới kéo Thái tử phi ra.
Thái tử phi đẩy bọn họ ra rồi nhào đến bên người Thái tử, biểu hiện lại khôi phục vẻ ôn nhu đầy quỷ dị: “Điện hạ, có thiếp ở đây, không ai tổn thương được người đâu. Trên đời này ai cũng muốn làm hại người, chỉ có thiếp mới thật lòng tốt với người…”
Tất cả mọi người không ai dám động tới nàng, vì Thái tử phi đang cẩn thận từng chút một mà thu dọn quần áo cho Thái tử, biểu hiện vô cùng ôn nhu.
Thái tử phi có phải là điên rồi không?
Tất cả mọi người đều lui ra, Thái tử phi thì đang ôn nhu xoa xoa vào mặt Thái tử, biểu hiện vô cùng thâm tình.
Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Thái tử phi nghe được động tĩnh, chậm rãi xoay mặt lại nhìn chằm chằm nào, trong mắt dần dần phun trào một loại thù hận đáng sợ.
Thái tử phi quát lên: “Đứng lại.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Thái tử phi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Thái tử phi nương nương, ta cố ý đến thăm ngài đây.”
Thái tử phi ôm chặt thi thể Thái tử, ra vẻ đề phòng: “Không được tới gần ta, tiện nhân nhà ngươi muốn cướp điện hạ của ta.” Nói tới đây, vẻ mặt nàng đặc biệt lạnh lùng: “Đừng tưởng ta không biết, Ly Tuyết Ngưng, Tạ Du, cả ngươi nữa, kẻ nào cũng không có ý tốt. Các ngươi là tiện nhân muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, kẻ nào cũng xuất thân thấp hèn, mưu toan leo lên nhà cao cửa rộng, tất cả đều là nữ nhân không biết xấu hổ. Cho các ngươi biết, vi trí Thái tử phi là của ta, Thái tử điện hạ cũng là của ta.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, biểu hiện tự nhiên: “Thái tử phi nương nương, Thái tử điện hạ đã chết rồi.”
“Ngươi nói bậy.” Thái tử phi vô cùng tức giận, cầm một bình hoa lên tay ném thẳng về phía Giang Tiểu Lâu, thất thanh nói: “Ngài ấy không chết, không chết, chỉ là ngủ thôi.”
Cả ngày nay nàng không ăn chút gì, khí lực yếu ớt, bình hoa lập tức vỡ nát dưới đất. Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này vẻ mặt càng trở nên buồn cười, thậm chí mang theo một chút trào phúng mơ hồ.
“Thái tử phi, giả vờ ngây dại là cách ngươi trốn tránh trừng phạt sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Cả người Thái tử phi chấn động.
Giang Tiểu Lâu cười: “Ta không phải là đám ngốc bên ngoài, ngươi lừa được bọn họ chứ không lừa được ta. Làm ra bộ dáng si tình này, bất quá chỉ là lo lắng sau khi Thái tử chết sẽ có người tìm ngươi tính sổ thôi. Nhưng mà… nếu Thái tử không chết, có mấy lời chắc là cả đời ngươi cũng sẽ không nói ra đâu, ví dụ như… cái chết của Tuyết Ngưng.”
Ly Tuyết Ngưng? Ánh mắt Thái tử phi từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, biểu hiện cũng không cuồng dại như lúc nãy nữa. Nàng nở nụ cười sâu kín: “Ả tiện nhân kia phải nên chết từ sớm rồi. Thái tử không chỉ mê luyến ả, thậm chí còn định đưa ả vào phủ làm thiếp nữa. Một kẻ xuất thân kỹ nữ mà cũng muốn tiến vào phủ Thái tử hay sao? Vốn dĩ ta muốn tiễn ả lên đường, nhưng sau đó ta nghĩ lại… vẫn nên cho ả quay về kỹ viện làm kỹ nữ, cả đời sống cuộc sống tiếp khách không ngừng, tốt nhất là nhiễm phải mấy thứ bệnh khó nói, như vậy mới là đau khổ. Ai ngờ tiện nhân đó lại dám xuất hiện lần nữa. Ngày ta nhìn thấy ả xuất hiện ở buổi tiệc, xuất hiện trước mặt Thái tử, ta liền hận không thể xé nát ả ra…”
Dưới ánh nến, đôi mắt đen óng của Thái tử phi tỏa ra ánh đỏ quỷ dị, gương mặt trắng bệch vô cùng dữ tơn.
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Quả nhiên là ngươi.”
“Đó là ả đáng đời.” Thái tử phi cười xì một tiếng, “Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi ở vị trí của ta thì cũng sẽ làm như thế. Thái tử chỉ cần nhìn thấy gương mặt mê hồn của ả là lại rục rịch không yên, khi lần thứ hai gặp được ả, trong lòng hắn lại nảy sinh ý nghĩ hoang đường, không ngại gây gổ với ta một trận cũng muốn đưa nữ nhân đó vào cửa làm phi. Cái gì mà Dao Tuyết quận chúa, buồn cười. Ả cho rằng làm vậy là có thể che giấu được quá khứ sao? Cho dù làm lại một trăm lần, ta cũng sẽ không chút do dự mà dùng thủ đoạn đó đối phó ả.” Thái tử phi ngước mặt lên, nói rõ từng chữ. Vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, không có chút hối hận nào.
Giang Tiểu Lâu từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt rơi vào trên mặt Thái tử phi. Nữ nhân này tuổi trẻ cao quý, nắm giữ mọi thứ trên thế gian. Đáng tiếc vinh quang của Thái tử phi cũng không thể mang đến cho nàng vui sướng và sự tôn trọng, chỉ mang đến sự sợ hãi vô cùng tận. Nàng sợ có một ngày sẽ bị người ta cướp đi hết mọi thứ, bao gồm địa vị Thái tử phi và Thái tử. Giang Tiểu Lâu không trách hành động bài trừ tình địch của nàng, cái nàng oán hận là tại sao phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó tới Tuyết Ngưng.
“Thái tử phi, Tuyết Ngưng vốn là người mang bệnh nặng, nàng chỉ muốn dùng chút thời gian còn lại bầu bạn bên cạnh Vương phi, không lẽ chuyện này cũng là sai sao? Lúc trước Thái tử che giấu thân phận đi mua vui, cho nàng hy vọng to lớn, cuối cùng mất hết hy vọng chịu mọi khổ sở, nguyên nhân sâu xa của tất cả những thứ này chính là do Thái tử, nhưng ngươi lại không trách phu quân của mình, trái lại đem mọi thứ đổ hết lên đầu Tuyết Ngưng. Nàng là quận chúa, không thể gả vào phủ Thái tử, nhưng mà ngươi vẫn lo sợ, sợ nàng cướp đi trái tim Thái tử, cho nên ngươi dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết chết nàng.”
Thái tử phi đột nhiên cười lớn: “Tàn nhẫn… ha ha ha, đinh sắt cắm vào đầu sao? Phải, là ta làm, vu sư (thầy phù thủy) nói chỉ có làm như vậy mới có thể trấn áp được hồ ly tinh. Ly Tuyết Ngưng là như vậy, Tạ Du cũng như vậy, mấy cái đầu mảnh mai đó phải được cắm đinh sắt vào mới có thể đời đời khiếp sợ, không để cho ả chuyển thế đầu thai, mãi mãi bị đày trong địa ngục.”
Lời của Thái tử phi vô cùng khủng bố, nếu có người khác ở đây nhất định sẽ sợ hãi đến run rẩy cả người, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng mà nghe, trên mặt không chút biểu hiện. Lòng đố kỵ và sợ hãi mất đi tất cả đã khiến một Thái tử phi ôn hòa cao quý trở nên điên loạn, phải dùng máu tươi của tình nhân của Thái tử mới có thể rửa sạch sự sợ hãi và sỉ nhục của mình, thật quá buồn cười, thật quá ngu xuẩn, thật quá đáng thương.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi đứng lên, biểu hiện đặc biệt lạnh nhạt: “Thắng làm vua thua làm giặc, Thái tử phi… đến lúc chúng ta tính sổ rồi.”
Thái tử phi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng ta sẽ chờ ngươi ra tay sao? Giang Tiểu Lâu, đừng tưởng rằng chuyện gì ngươi cũng làm được, ngươi không phải thần thánh.” Nói xong nàng trực tiếp rút một thanh chủy thủ trong tay áo mình ra, không chút lưu tình đâm thẳng vào ngực.
Một hộ vệ lập tức bay người tới, đánh văng thanh chủy thủ. Thái tử phi dùng sức quá mạnh, lảo đảo một cái ngã nhào xuống đất: “Ngươi…”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi: “Ngươi tổn hại bằng hữu tốt nhất của ta, ta làm sao có thể để ngươi chết thoải mái như vậy?”
“Ngươi muốn làm gì?” Gương mặt Thái tử phi ngập tràn lạnh lùng chế giễu: “Muốn hành hạ ta? Ngươi đừng quên thân phận của mình, cho dù ta là phi tần của một Thái tử bị phế cũng không tới phiên một quận vương phi nho nhỏ như ngươi xử trí. Nếu người khác biết ngươi đã đến đây, biết hành động của ngươi với ta, thì ngay cả Độc Cô Liên Thành cũng khó ăn nói.”
“Đúng vậy, ta không thể giết ngươi, cũng không thể ngược đãi ngươi.” Giang Tiểu Lâu hời hợt thở dài, phảng phất cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Cho nên ta cũng không định làm vậy.”
Trên mặt Thái tử phi xuất hiện nụ cười đắc ý, nàng mãi mãi vẫn là Thái tử phi, không ai có thể làm gì được nàng. Cho dù sau này hoàng tử khác đăng cơ, cũng phải đối xử tử tế đối với vị hoàng tẩu bị phế này, biểu lộ ra thái độ nhân nghĩa. Giang Tiểu Lâu là cái thá gì, cũng xứng đáng chỉ trích nàng sao? Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi khôi phục biểu hiện trấn định, ung dung mà nói: “Nếu ngươi không làm được gì thì mau cút đi.”
“Thái tử phi cần gì nôn nóng như vậy, ta mới vừa nghĩ ra một chủ ý rất hay. Nếu ngươi yêu thương phu quân của mình như vậy, sợ mất đi hắn, vậy thì từ hôm nay hai người các ngươi cứ ở cùng nhau, mãi mãi bên nhau.”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu đặc biệt bình tĩnh, dường như một hồ nước không gợn sóng.
Thái tử phi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thẳng Giang Tiểu Lâu, những lời đối phương nói là có ý gì?
Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm phất tay một cái, tên hộ vệ mặt không cảm xúc liền xông lên, vung xích sắt trong tay, khóa Thái tử phi và thi thể của Thái tử cùng nhau.
“Ngươi làm gì đó?” Gương mặt Thái tử phi trắng bệch, thất thanh kêu lên sợ hãi.
“Cái này cũng nhờ hành động lúc nãy của ngươi, không phải ngươi đã điên rồi sao? Điên vì sợ mất đi Thái tử, cho nên nhân lúc người ta không để ý đã tự khóa mình lại với Thái tử.” Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngoại trừ bị trói như vậy ngươi sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, hoàn toàn giống như trước kia, ngươi có thể đi lại trong viện của mình, còn có thể tiếp tục bày ra bộ dáng Thái tử phi.”
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu cực kỳ vui vẻ ngọt ngào, Thái tử phi lại đang run rẩy không ngừng, điên rồi, Giang Tiểu Lâu mới đúng là kẻ điên. Nàng cắn răng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, thả ta ra, mau thả ta ra.”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Thái tử phi làm sao vậy, ta đang giúp ngươi đó, giúp ngươi mãi mãi ở bên cạnh Thái tử, sao lại lo lắng như vậy? Không phải Thái tử phi sẽ không bao giờ hối hận sao, lẽ nào bây giờ lại sợ?”
Không đợi Thái tử phi nhào đến bên người mình, Giang Tiểu Lâu đã đứng lên đi ra ngoài cửa. Khi một chân đã bước ra bên ngoài, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Thái tử phi, miệng hơi mỉm cười: “Mỗi ngày sẽ có người đúng giờ mang cơm nước đến cho ngươi, ngươi không những không chết mà còn có thể được nuôi dưỡng thật tốt. Thái tử phi, cố mà bảo vệ phu quân của mình đi, bắt đầu từ hôm nay hắn mãi mãi là của ngươi, mãi mãi.”
Vừa dứt lời, Giang Tiểu Lâu liền đi ra ngoài, tiếng quát tháo điên cuồng của Thái tử phi vang lên ở phía sau, những cũng không có bất cứ ai để ý tới.
Phủ Tử y hầu.
Tiêu Quan Tuyết ngồi trên ghế suy nghĩ cẩn thận, Giang Tiểu Lâu không chỉ nắm được tâm tư hoàng đế, còn triệt để nhìn thấu Thái tử. Sau khi bị giam lỏng Thái tử đã giống như một con chim trong lồng bị hoảng hốt, không chịu được chút đe dọa nào. Có lẽ chỉ cần vài câu nói nhẹ nhàng, đã có thể hoàn toàn áp đảo được hắn.
Tiêu Quan Tuyết thở dài một hơi, thật là kẻ vô dụng, uổng phí một cơ hội trở mình tốt như vậy, uổng cho mình suy tính giúp hắn…
Đúng vào lúc này, một tên thân tính đi vào bẩm báo: “Hầu gia, phủ Thái tử truyền đến tin tức… Thái tử phi điên rồi.”
“Nữ nhân này quá không lý trí, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, tất cả đều là gieo gió gặt bão, không trách được ai.” Tiêu Quan Tuyết lạnh lùng nói.
Tiêu Quan Tuyết không để ý chút nào mà đưa tay nâng chén trà lên, nhưng chưa kịp hớp một ngụm đã nghe được tên thân tín cung kính nói: “Thái tử phi điên rất nặng, đầu tiên là cấm mọi người tiến vào phòng, sau đó còn tự khóa mình lại với thi thể của Thái tử. bọn hộ vệ sợ xảy ra chuyện, liền lập tức đem giấu hết những thứ sắc nhọn đi. Thời tiết đang nóng dần, thi thể bắt đầu thối rữa, càng ngày càng thối, trong phủ Thái tử không ai dám đến gần viện đó, đồ ăn đều là từ ngoài cửa sổ đưa vào…”
“Thật sao?” Tiêu Quan Tuyết ngừng động tác lại.
“Vâng, sau đó nô tài nghe người ta nói, vì cả ngày ngồi bên cạnh một thi thể thối rữa nên cả người Thái tử phi vô cùng bẩn thỉu, lại thường khóc lóc rên rỉ. Có một đêm nàng ta đột nhiên kêu la thảm thiết, khi bọn hộ vệ tiến vào thì thấy nàng ta đang cắn xé cánh tay mình, giống như… giống như muốn thoát ra khỏi xiềng xích…”
Biểu hiện của Tiêu Quan Tuyết từ từ trầm tĩnh lại, một lúc lâu không nói gì, sau đó bắt đầu cười ha hả: “Đúng là ác độc, Giang Tiểu Lâu…”
Không phải Thái tử phi yêu Thái tử tha thiết sao, Giang Tiểu Lâu sẽ cho nàng toại nguyện, để bọn họ cả đời ở cùng nhau, sống cũng được, chết cũng được, cho dù chỉ còn lại cỗ thi thể… Thái tử phi phát điên là tất nhiên, vì không ai có thể chịu đựng được khi phải sống cùng một thi thể thối rửa. Giữa tình cảnh khiến người ta phải phát điên đó, tình cảm có sâu đậm đến mấy thì cũng không còn. Hành động điên cuồng này của Thái tử phi đã nói rõ trong lòng nàng không còn chịu đựng được nữa. Đây chỉ là bắt đầu thôi, mặc kệ nàng giãy dụa thế nào đều phải ở cùng với thi thể đó mãi mãi không rời, muốn sống không được muốn chết không xong. Loại dằn vặt này, so với sự trừng phạt thể xác nào cũng đáng sợ hơn nhiều.
Không ai hận Thái tử phi hơn Giang Tiểu Lâu, nàng có thể tha thứ cho ai khác, nhưng sẽ không tha thứ cho việc Thái tử phi đối xử với Tuyết Ngưng như vậy.
Tiêu Quan Tuyết thấy chén trà nóng đã hơi nguội, vẻ mặt cũng lạnh nhạt dần.
Tên thân tín hỏi lại: “Hầu gia, chúng ta cứ vậy không làm gì sao?”
Tiêu Quan Tuyết cười nhạt: “Thái tử phi có ngày hôm nay là do nàng ta tự chuốc lấy, không có bản lãnh thì đừng có chọc vào tổ ong, bị đày đến mức sống không bằng chết thì trách được ai?”
Đối phương không tự chủ được mà cúi thấp đầu, tuy rằng hắn không biết Giang Tiểu Lâu, nhưng nhìn thấy hành động của vị Minh Nguyệt quận chúa này đúng là làm người ta không rét mà run.
Có lẽ người tiếp theo…chính là Tiêu Quan Tuyết rồi.