Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 100-1: Minh Nguyệt quận chúa (1)




Tháng ngày dần trôi, cuối cùng đã đến ngày tiến cung gặp hoàng hậu. Trước gương đồng, Khánh Vương phi nhẹ nhàng giúp Giang Tiểu Lâu trang điểm, vừa mỉm cười nói: “Lát nữa đến chỗ lão Vương phi, mặc kệ bà ấy nói gì, không cần để ý là được.”

Đôi mắt Khánh Vương phi có chút ươn ướt, biểu hiện nhìn Giang Tiểu Lâu đặc biệt ôn nhu, dĩ nhiên là nghĩ đến con gái mình, Giang Tiểu Lâu giả vờ không biết, chỉ cười khẽ: “Xin người yên tâm, tiểu nữ sẽ không khiến Vương phi khó xử.”

Khánh Vương phi thở dài một hơi, lại nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay hơi lạnh: “Đừng gọi ta là Vương phi, gọi mẫu thân đi, giống như Tuyết Nhi vậy. Con là tỷ muội kết bái của nó, không khác gì con gái của ta. Nếu Tuyết Nhi còn sống, nó cũng sẽ muốn chúng ta sống với nhau như mẹ con ruột.”

Thấy ánh mắt Vương phi rưng rưng, vẻ mặt ôn tồn, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng ngẩn đầu, tươi cười: “Dạ, mẫu thân.”

“Hài tử ngoan.” Bất giác nước mắt Khánh Vương phi rơi xuống, bà vội quay mặt nhẹ nhàng lau đi.

Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nhìn, đột nhiên đứng lên mềm mại xoay một vòng: “Mẫu thân, trang phục của con có thích hợp không?”

Ngày thường Giang Tiểu Lâu thích màu sắc thanh tịnh, tủ quần áo chỉ toàn quần áo nhu hòa màu xanh lam, xanh lục, màu bạc hà, hôm nay hiếm thấy một bộ váy màu vàng nhạt hơi sáng, đúng là có vẻ thanh xuân quyến rũ.

Khánh Vương phi nhanh chóng di dời chú ý, cẩn thận nhìn chốc lát mới nói: “Con gái nên diễm lệ một chút mới tốt, mặc đơn giản quá Hoàng hậu nương nương sẽ không thích. Y phục màu vàng không bằng đổi thành màu hồng hải đường. Trước kia ta thấy nương nương thường dặn dò cung nữ mặc cho bà xem, thấy con mặc như vậy bà sẽ rất thích.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu, theo lời thay đổi bộ y phục màu vàng nhạt, đổi thành bộ màu hồng xuân hải đường. Khánh Vương phi sai người mang đến một cái đai lưng trân châu, mặt trên thêu châu báo cửu sắc, xem ra rất chói lọi. Lúc này ánh nắng ban mai vừa hiện lên, tia sáng chân trời nhàn nhạt chiếu rọi lên người nàng, làn váy kiều diễm chầm chậm buông xuống, lấp lánh màu sắc như sóng dập dờn.

Khánh Vương phi liếc mắt nhìn ngoài cửa sở, ôn nhu nói: “Không còn sớm, chúng ta phải mau tiến cung, trước tiên mau đi thỉnh an lão Vương phi.”

Đến viện lão Vương phi, tì nữ cẩn thận xốc rèm lên, Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu một trước một sau tiến vào. Lão Vương phi dựa vào gối hương, tay lần phật châu, một tì nữ áo xanh đang cúi đầu nín hơi, động tác mềm mại dùng một cái chùy nhỏ gõ lên đầu gối bà. Còn một tì nữ đang nâng khay, trên khay có cam tươi rói ngon lành, mùi cam lan tỏa khiến cho gian nhà có thêm ba phần thơm ngát.

Mí mắt lão Vương phi không nhấc, lạnh nhạt nói: “Đây là chuẩn bị tiến cung?”

Khánh Vương phi cúi đầu, thấp giọng nói: “Vâng, mẫu thân.”

Lão Vương phi quái dị hừ lạnh một tiếng, mở mắt nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Không được lão ma ma dạy dỗ cũng dám mang vào hoàng cung gặp Hoàng hậu nương nương, đúng là to gan.”

Khánh Vương phi mỉm cười: “Ngài có chỗ chưa biết, dáng vẻ Tiểu Lâu không có gì soi mói, không thua kém thiên kim tiểu thư, mẫu thân không cần lo lắng, nàng sẽ không làm Khánh Vương phủ mất mặt.”

Phật châu trong tay lão Vương phi lay động một trận, cười gằn: “Hả, ngươi khẳng định sao?”

Khánh Vương phi không chút do dự gật đầu, âm thanh kiên quyết: “Con khẳng định.”

Lúc này lão Vương phi mới chuyển ánh mắt hoàn toàn sang Giang Tiểu Lâu, tỉ mỉ đánh giá nàng. Một thân xiêm y hải đường hồng xuân khiến cả người nàng thanh lệ thoát tục, đôi mắt trong suốt mang theo vẻ quyến rũ, có thể rung động lòng người. Trong lòng lão Vương phi thở dài, cúi mắt xuống nói: “Bề ngoài cũng được lắm, nhưng nếu thất lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương, khi trở về ta sẽ không tha cho các ngươi.”

Lời này nói rất nghiêm trọng, nhưng lại có thể xem là một loại nhắc nhở. Vì trong sự nghiêm khắc của đối phương, có một chút quan tâm nhàn nhạt, tuy chỉ là một chút, nhưng Giang Tiểu Lâu vẫn phân biệt được tốt xấu.

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Vâng, ngài yên tâm.”

Ra khỏi phòng, Khánh Vương phi mới chậm rãi thở phào: “Hôm nay bà ấy cũng không làm khó chúng ta quá, coi như là hiếm có.”

Bên môi Giang Tiểu Lâu dẫn theo ý cười, lão Vương phi bề ngoài thì như người rất nghiêm khắc, thật ra bà cũng không căm ghét Khánh Vương phi như trong tưởng tượng. Thử nghĩ đi, cho dù có Hoàng hậu nương nương, nhưng vương phủ vẫn do lão Vương phi làm chủ, Khánh Vương phi tính tình nhu nhược, thủ đoạn yếu kém, đến hôm nay vẫn yên lành ngồi ở vị trí này, chứng minh lão Vương phi cũng không phải lãnh khốc vô tình như bề ngoài.

Giang Tiểu Lâu quay đầu liếc mắt về bức rèm, nháy mắt một cái: “Mẫu thân, lão Vương phi chẳng qua miệng cứng lòng mềm, có chút nghiêm khắc thôi.”

“Đâu chỉ là nghiêm khắc bên ngoài, có thể nói là cay nghiệt. Khi ta vừa vào cửa, bà ấy mỗi ngày đều gọi ta đến để dạy quy củ, suốt hơn mười năm trời. Gần đây tinh thần bà ấy không được tốt, mới chịu tha cho ta. Chẳng qua là cảm thấy ta không may mắn, nên mới soi mói bới lông tìm vết, đúng là khiến người ta chán ghét.”

Oán giận như trẻ con của Khánh Vương phi làm Giang Tiểu Lâu buồn cười, nàng ôn hòa nói: “Mẫu thân, có lúc nhìn người không thể nhìn bề ngoài, người xem Thuận phi nương nương thuần khiết ôn nhu, hiểu ý người khác, tỉ mỉ hào phóng, nhưng khi hành sự thì thế nào? Lại nhìn lão Vương phi, tuy rằng gương mặt nhăn nhó, lại chưa từng thật sự làm khó chúng ta quá mức. Nghĩ lại chuyện của Tiểu Trúc, chỉ sợ là trong lòng bà cũng hiểu rõ, chỉ muốn làm bộ một chút. Nếu bà thật sự muốn đòi Tiểu Trúc lại, lẽ nào Vương phi người có thể ngăn cản sao?”

Khánh Vương phi sững sờ: “Con nói là bà… hẳn là không đâu, nếu bà muốn tốt cho ta, thì đã sớm nói hết cho ta biết, cần gì che giấu cho bọn họ?”

Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Lão Vương phi tuy rằng lớn tuổi nhưng tâm nhìn rất rõ. Bà đưa Tiểu Trúc đến chỗ mẫu thân, nói rõ là đối với cái chết của Tuyết Ngưng trong lòng bà cũng hiểu rõ, nhưng lại vì lý do gì đó không thể nhúng tay ngăn cản, vừa đè nén vừa khó chịu, nội tâm rất mâu thuẫn, lời nói hành động xem ra rất cổ quái.” Trên đời này ai cũng có điều cố kỵ, nhất là những người vừa lớn tuổi vừa để tâm đến thanh danh gia tộc như lão Vương phi, nếu muốn bà chủ động nhắc nhợ mình thì không thể nào.

Khánh Vương phi tinh tế suy nghĩ, Giang Tiểu Lâu nói cũng không phải không có lý. Nghĩ một hồi, tuy rằng những năm này lão Vương phi khá quái gở, nhưng bà cũng là người góa bụa từ trẻ, đó là nguyên nhân tính tình bà kỳ lạ. Mặc dù bà rất thích những hành vi lấy lòng của Thuận phi, cũng thương tôn tử thứ xuất, nhưng chưa bao giờ thật sự đứng về phía Thuận phi. Cho dù bà không thích thế tử yếu ớt rụt rè, nhưng khi Vương gia hai lần nhắc đến chuyện phế thế tử, mà đều nói không hợp lý, không thể phá hoại quy củ, mạnh mẽ bác bỏ. Nếu bà thật sự đứng về phía Thuận phi, ai có thể ngăn cản được bà?

Giang Tiểu Lâu cười nắm chặt tay Khánh Vương phi, ôn nhu nói: “Mẫu thân, mọi việc phải nhìn với một góc độ khác, lão Vương phi nghiêm khắc với con không chừng là vì tốt cho người. Nếu con có gì sai sót, người sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Cho nên bà không phải muốn hại người, mà là đang quan tâm người.”

Khánh Vương phi nghe đến đây, biểu hiện tươi tắn rạng rỡ, không nhịn được quay đầu lại nhìn căn phòng yên tĩnh đó, cuối cùng thở dài nói: “Những năm này thật ra ta cũng không tận hiếu đạo, đều oán giận Vương gia không tốt với ta, mẹ chồng cũng không tốt. Bây giờ nghĩ lại, có thể có lúc là do ta quá cực đoan, không chịu thân cận với bà. Bà vốn là người tính tình quái lạ, một mình lẻ loi, còn Thuận phi thì chịu khó nịnh hót, qua lại thường xuyên dĩ nhiên sẽ thân thiết với ta hơn. Quan hệ của ta và lão Vương phi không tốt, Thuận phi sẽ càng vui mừng. Từ ngày mai ta sẽ thường xuyên qua thăm bà, mặc kệ bà nói gì ta cứ xem như không nghe thấy.”

Giang Tiểu Lâu thấy đối phương đã thông suốt, liền mỉm cười gật đầu.

Xe ngựa một đường rời khỏi Khánh Vương phủ, xuyên qua khu chợ đông người, dọc theo sông hộ thành một đường đi về phía bắc, người đi càng ngày càng ít, thủ vệ càng nghiêm ngặt. Giang Tiểu Lâu vén rèm xe lên, xa xa nhìn thấy tường hồng cao cao bao quanh, uốn lượn gấp khúc, trên đỉnh là mái ngói lưu ly màu lục bao trùm, dưới ánh mặt trời lập lòe rạng rỡ. Cách cửa cung khí thế oai phong khoảng năm trăm mét có một đội quân trấn giữ, đó là chỗ của thủ vệ hoàng cung. Bọn họ yết kiến Hoàng hậu là đi từ cửa Đông Hoa, cửa chính chỉ khi hoàng đế ra vào mới mở, tình huống bình thường đều đi vào từ hai bên cửa nhỏ ở trái phải.

Xe ngựa Khánh Vương phủ dừng lại trước cửa nhỏ bên trái, cửa được mở ra, lập tức có hai thái giám chào đón. Trên người họ mặc áo vải thô, dây đai bạch ngọc, biểu hiện cung kính. Một đường theo hành lang đi tới, dưới chân là từng khối đá to lớn chỉnh tề, cung tường cao cao màu đỏ vây chung quanh, làm cho người ta có cảm giác nặng nề. Giờ khắc này thái dương đã lên cao, chiếu cho cung tường trở nên sáng lạng, khắp nơi đều chói mắt.

Cung nữ dọc đường đều mặc cung trang hồng nhạt, nhìn thấy Khánh Vương phi đều dồn dập dừng lại hành lễ, Khánh Vương phi trước sau nhìn thẳng, mặt không cảm xúc. Hai thái giám dẫn các nàng đi qua từng lớp hành lang, cuối cùng tiến vào một cánh cửa lớn màu đỏ son, bên trong có một hàng dài những gian phòng giống hệt nhau, tiểu thái giám mặt mày thanh tú đẩy một cánh cửa của một gian phòng ra, nói: “Xin hai vị chờ ở đây.”

Khánh Vương phi thấy Giang Tiểu Lâu kinh ngạc, liền mỉm cười nói: “Đây là Hậu các, muốn gặp nương nương cần phải được thông báo qua nhiều tầng, trước khi được triệu kiến phải chờ ở đây.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Mẫu thân không cần lo lắng, con hiểu.”

Tiến vào gian phòng, Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn quanh, bên trong trang trí rất hoa mỹ, đồ đạc gỗ tử đàn cùng màu, trên giá bày ra vô vàn đồ cổ, đồ ngọc rực rỡ muôn màu, trên tường treo những bức tranh tao nhã, đa phần là tranh mô phỏng, nhưng cũng có một hai bức là bút tích thực của đại gia tiền triều. Giang Tiểu Lâu nhìn từng cái, bất giác mỉm cười. Bọn thái giám thỉnh thoảng dâng lên các loại điểm tâm đa dạng, không biết đây là thông lệ trong cung hay là vì Khánh Vương phi có thân phận đặc biệt.

Qua khoảng hơn một khắc, một cung nữ tư thái yểu điệu đi vào, nàng có gương mặt trái xoan, mái tóc đen cắm châu hoa màu nhạt, đôi mi thanh tú cong cong, mắt hạnh nhân, thân thiện dễ gần: “Nương nương có chỉ, Khánh Vương phi tấn kiến.”

Khánh Vương phi mỉm cười, nói với Giang Tiểu Lâu: “Đi thôi.”

Cung nữ kia tươi cười đi tới, nói: “Để Vương phi nương nương đợi lâu rồi.” Nói xong, nàng phất tay bảo mọi người ra ngoài, mới nhỏ giọng nói với Khánh Vương phi: “Thật ra Hoàng hậu nương nương đã sớm dặn dò, nếu Vương phi nương nương đến thì trực tiếp mời vào. Nhưng không khéo hôm nay Thái tử phi đến, để tránh sau này để lại sai sót gì, những quy củ này phải tuân thủ, xin Vương phi đừng trách.”

Mặt Khánh Vương phi hơi nhạc nhiên: “Thái tử phi cũng ở trong điện?”

Cung nữ lập tức lên tiếng trả lời: “Dạ, Thái tử phi cũng đang tấn kiến.”

Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, mặt lộ vẻ ngờ vực.

Hai người một đường tiến vào điện, đầy mắt đều là tơ lụa lả lướt, châu báu chói mắt, ngay cả gạch bạch ngọc dưới chân đều có khắc hình hoa sen tinh xảo, giống như là hoa sen nở theo từng bước chân.

Trên chủ vị có một phụ nhân trung niên đang ngồi, trên người mặc phượng bào, trước ngực thêu hoa mẫu đơn tinh xảo cầu kỳ, trên tóc cắm một cây trâm phượng hoàng bằng vàng, cánh tay buông lõng tinh tế trắng mịn, trên tay tráimang một căp vòng trân châu, một vòng cẩm thạch màu lục, trên tay phải mang hai chiếc nhẫn hồng ngọc, ngón giữ và ngón út mang giáp dài một tấc. Từ đầu xuống chân châu quang óng ánh, ngay cả trên giầy cũng đính đầy châu báu, nạm đủ bảo thạch đủ màu. Phía sau chủ vị là một bứcbình phong gỗ điêu khắc rất lớn, trên đó chạm trổ hình phượng hoàng và mẫu đơn tỉnh xảo, hai bên ghế ngồi có quạt thanh loan dựng thẳng, trên đỉnh quạt dùng lông đuôi chim công đính thành, phía dưới là chuôi bằng gỗ Ô đàn, vô cùng hoa lệ xa xỉ.

Khánh Vương phi mang theo Giang Tiểu Lâu hành lễ với Hoàng hậu.

Hoàng hậu mỉm cười, chỉ vào một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở bên trái nói: “Nhìn xem, hôm nay mọi người tập họp lại một chỗ rồi.”

Khánh Vương phi liền mỉm cười chào hỏi với Thái tử phi, trên mặt Thái tử phi nhàn nhạt son phấn, hình dung cao quý đoan trang. Thay vì khen nàng có gương mặt đẹp, không bằng nói ấn tượng đầu tiên của nàng trong mắt người khác là cao quý tao nhã. Giờ khắc này, trên mặt nàng mang theo nụ cười động lòng người, miệng không khỏi than thở nói: “Vương phi, người tìm ở đâu ra vị cô nương xinh đẹp này vậy?”

Khánh Vương phi cuời nói: “Đây là nghĩa nữ của ta, tên là Giang Tiểu Lâu.”

Nghe được ba chữ Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt Thái tử phi trong nháy mắt phát sinh biến hóa, nhưng biến hòa này cực nhỏ, người khác không thể nào nắm giữ, trên mặt nàng lại hiện lên nụ cười ôn nhu sáng lạn: “Thì ra là vậy, còn chưa kịp chúc mừng Vương phi có được minh châu.”

Khánh Vương phi mỉm cười, thẹn thùng khéo léo nói: “Đa tạ Thái tử phi.”

Bên này đang nói chuyện, Hoàng hậu nói: “Người đâu, ban ngồi.”

Bình tâm mà nói, dung mạo Hoàng hậu vô cùng văn nhã, ngũ quan tuy không vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất đặc biệt, nhưng mà cả người lại bị châu báu gấm vóc phủ lại, khiến người ta quên mất phần phong thái này của bà, trở nên rất bình thường. Bà cố ý nhìn chằm chằm đánh giá Giang Tiểu Lâu một lúc, mới nói với Khánh Vương phi: “Cô nương này dung mạo đẹp đẽ, ánh mắt ôn hòa, dáng vẻ không có gì để soi mói, không tệ, ánh mắt của ngươi thật tốt.”

Khánh Vương phi liền nói: “Đa tạ nương nương đã khen.”

Hoàng hậu tựa hồ rất hứng thú với Giang Tiểu Lâu, hòa ái nói: “Trước đây ngươi vẫn ở kinh thành sao?”

Giang Tiểu Lâu cụp mắt, nghiêm túc trả lời: “Hồi bẩm nương nương, tiểu nữ đến từ Liêu Châu, vì phụ mẫu qua đời, nên đến nương nhờ bá phụ, sau ngẫu nhiên quen biết với Dao Tuyết quận chúa, vì hợp ý nên kết làm tỷ muội, sau khi quận chúa ra đi, liền vào vương phủ bầu bạn với Vương phi.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này vẫn chưa có phong hào sao?”

Khánh Vương phi mỉm cười nói: “Vâng, còn chưa nhập tên vào tông thất.”

Hoàng hậu gật gù, lộ ra biểu hiện suy tư.

Từ đầu tới cuối, Thái tử phi chỉ ngồi một bên lặng lẽ không nói, thấy cảnh này, trong lòng nàng xẹt qua nụ cười lạnh lùng, khẽ nói: “Mẫu hậu, hôm nay con tiến cung là đòi phong thưởng.”

Hoàng hậu khẽ ồ một tiếng: “Con đòi phong thưởng cho ai?”

Thái tử phi nhẹ nhàng nhếch miệng, làm như vô cùng vui mừng: “Dĩ nhiên là vì Tạ lương đệ trong phủ Thái tử.”

Khi nhắc đến Tạ Du, ánh mắt Thái tử phi lơ đãng xẹt qua người Giang Tiểu Lâu, ánh mắt đối phương nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt tinh khiết không chứa một chút tâm tình. Trong lòng Thái tử phi không khỏi cười gằn, quả nhiên là trầm ổn.

“Tạ lương đệ? Trước đó vài ngày đã sắc phong rồi, còn có vấn đề gì?”

Thái tử phi cúi mắt xuống, mỉm cười nói: “Vị Tạ lương đệ này đã có mang, Thái tử rất vui mừng, bảo con tiến cung để xin sắc phong của nương nương.”

“Đứa nhỏ này càng lớn càng không quy củ, hắn muốn…” Hoàng hậu nói đến đây, lông mày nhíu lại.

Thái tử phi nhẹ nhàng nói: “Lần này Thái tử muốn là vị trí trắc phi.”

Sau khi Tạ Du vào phủ Thái tử rất được sủng ái, đầu tiên là thị thiếp, tiếp theo thăng làm lương đệ, bây giờ mang thai lại muốn làm trắc phi, đúng là một sớm một chiều bay lên đầu cành. Thái tử phi tự mình đến xin phong thưởng, đúng là rộng lượng.

Sắc mặt Hoàng hậu có chút khó coi, ngay trước mặt Khánh Vương phi lại không tiện phát tác: “Thái tử phi, con cũng quá tốt tính.”

Thái tử phi bộ dạng dịu dàng, ôn nhu: “Mẫu hậu, ngày thường Thái tử bận rộn, lo lắng mệt mỏi, bên người có thêm tri kỷ hầu hạ con cũng yên tâm. Con là nữ tử trong nội trạch, không biết cách phân ưu với tướng công, chỉ biết cố gắng giúp người thoải mái, Tạ lương đệ ôn nhu săn sóc, hào phóng hiền lương, xin mẫu hậu cân nhắc.”

Hoàng hậu thở dài một tiếng: “Không phải ta không hiểu nhân tình, nhưng phi tần trong cung muốn lên cấp đều phải dựa vào kinh nghiệm và công lao, Tạ thị này vào phủ mới hơn tháng, cũng chưa thật sự sinh được đứa con nào, gấp gáp thăng lên như vậy sẽ làm người khác chế giễu, nói phủ Thái tử loạn quy củ.”

Trên mặt Thái tử phi xẹt qua ý cười nhạt nhẽo: “Sinh con là chuyện sớm muộn, mẫu hậu, coi như nể mặt con dâu, xin người ân chuẩn, nếu không về phủ con thật không biết nói gì với Thái tử.”

Bộ dạng chịu thiệt cầu toàn, lấy đại cục làm trọng, Thái tử phi và Thuận phi… không lẽ là cùng một gia tộc sao? Trong lòng Giang Tiểu Lâu không tự chủ mà nghĩ như vậy.

Hoàng hậu thấy Thái tử phi luôn khẩn thiết thỉnh cầu, cuối cùng gật đầu: “Quên đi, chuyện này các ngươi tự xem mà làm, ta mặc kệ.”

Thái tử phi lộ ra ý cười vui mừng, đứng dậy hành lễ: “Con thay Thái tử và Tạ trắc phi cảm tạ mẫu hậu quan tâm.”

Dáng dấp Thái tử phi mười phần khoan dung và rộng lượng, nhưng lời nói hành động của nàng vô tình khiến Hoàng hậu có ấn tượng không tốt với Tạ Du. Trong lòng Hoàng hậu phiền chán, phất tay một cái nói: “Nếu đã nói hết rồi, Thái tử phi lui xuống trước đi.”

Thái tử phi kính cẩn cười: “Vâng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.