Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 93: Gặp được




Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Đã đồng ý với Khâu Linh, Thẩm Nguyên Gia cũng bắt đầu có sự chuẩn bị về tâm lý.

Thời gian là một tuần sau nên cô cũng không gấp gáp làm gì, chỉ cần ngày hôm đó chú ý một chút là được, thật ra thì cô cũng có chút hối hận sau khi đồng ý lời mời này.

Nếu đó thật sự là một vụ giết người có hợp tác từ trước, không chừng cô lại trở thành thành một nhân tố không xác định, vậy thì những người đó hoặc là không ra tay, hoặc là ra tay giải quyết luôn cả cô.

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy mình không nên ở đó quá lâu.

Cô có thể mang theo một cái camera nhỏ đến đó, sau đó tìm được cơ hội thích hợp, như bức ảnh chụp chung hiển thị trên lịch biểu chẳng hạn, chụp xong thì rời khỏi ngay lập tức.

Hoặc là đem một cái điện thoại di động đã hỏng ném ở chỗ đó, chờ tới khi nhìn thấy nó từ xa, liền giả vờ như làm rơi điện thoại, hẳn là sẽ làm hung thủ bối rối vài giây.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nếu như Khâu Linh biết nắm bắt cơ hội, không chừng có thể sống sót.

Thẩm Nguyên Gia đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng thực tế thì chưa chắc đã được như vậy.

Ngày hôm sau trên đường đến công ty, cô nhìn người đang im lặng không nói một lời ở ghế lái Lộc Nguyệt, đột nhiên hỏi: "Lộc Nguyệt, nếu như có mười đàn ông và phụ nữ, em có thể đánh thắng được không?"

Lộc Nguyệt bất động thanh sắc nhìn thoáng qua cô từ kính chiếu hậu, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: "Có chút rắc rối."

Thẩm Nguyên Gia không biết câu nói có chút rắc rối này của cô ấy là giải quyết được hay không.

Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không rõ gì về thực lực của Lộc Nguyệt, đương nhiên cũng không có khả năng trực tiếp hỏi cô ấy, nên đến bây giờ ngay cả tin tức bình thường cũng không tra ra được.

Cho nên không thể mạo hiểm.

Trong xe yên tĩnh nửa ngày, lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Lộc Nguyệt: "Nếu như đều là người bình thường, từng người một đến, trong tình huống bình thường thì có thể."

Thẩm Nguyên Gia nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy bữa tiệc sinh nhật Khâu Linh đêm đó, cô nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.

Mạng của người khác quan trọng, nhưng mạng của mình lại càng quan trọng hơn, huống hồ bên cạnh còn có Lộc Nguyệt.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên Gia thấy nhẹ nhõm không ít.

Từ khi biết Weibo có thể dự đoán cho đến nay, đã không ít lần cô ưu tiên cứu người trước, bây giờ nhìn lại, có thậm chí còn có chút nguy hiểm.

Hẳn là cô càng phải cẩn thận hơn mới đúng.

Nhưng vẫn phải mua một cái camera, coi như ở nhà Khâu Linh không cần dùng thì cô cũng có thể đặt nó trong căn hộ của mình, tương lai nếu xảy ra chuyện có thể lấy làm bằng chứng.

Giới giải trí có rất nhiều loại sự việc, chụp trộm quay lén đã trở nên rất bình thường.

Một số tin tức mới hiện nay có được đều nhờ vào hình ảnh, âm thanh, rồi đến video clip, mà những âm thanh đó ngày càng được ghi lại một cách kín đáo hơn.

Lần trước Thẩm Nguyên Gia dùng bút ghi âm để đề phòng Lý Tâm Di, sự thật chứng minh nó vẫn rất hữu dụng, mặc dù phải mất một khoảng thời gian dài từ lúc phát lệnh triệu tập đến lúc thẩm tra xử lí vụ án.

Không giống như những người nổi tiếng khác động một chút lại dùng thư của luật sư để uy hiếp.

Một trong những quy tắc trong quan hệ công chúng của Hoa Nghệ đó là kiện lên tòa án.

Mấy cái thư mời của của luật sư căn bản không có ích lợi gì, một luật sư mỗi ngày có thể gửi đi hàng trăm hàng ngàn bức thư mời, cũng chỉ là làm cho có bộ dáng.

Nhưng lệnh triệu tập của tòa án thì lại khác, điều đó có nghĩa là tòa đã thụ lí vụ kiện này, chỉ là chưa mở phiên toà thôi.

Mặc dù Thẩm Nguyên Gia quyết định không ra tòa, nhưng vẫn rất chờ mong nhìn thấy những người ở trên mạng tung tin đồn nhảm kia cùng truyền thông chịu sự trừng phạt.

Trong lúc thất thần, Lưu Lị đã nói xong một loạt từ: "...... Thù lao của show thời trang đã được gửi vào trong thẻ của em, em có thể đi mua vài bộ quần áo mới."

Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, "Vâng."

Vừa vặn cô sắp đi dự sinh nhật Khâu Linh, cũng chưa có quần áo thích hợp, hiện tại đã là mùa hè, là thời điểm nên mua quần áo mới.

* * *

6:30 tối, âm thanh của xe cảnh sát vang lên bên ngoài trung tâm thương mại Tân Dân.

Một số người vừa từ bên trong đi ra vội đem đồ đạc cất lại, tò mò đi theo vào, rất nhanh, các cửa hàng bên ngoài Trung tâm thương mại liền chật ních người.

"Nạn nhân là một phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi. Nhân viên dọn vệ sinh của trung tâm thương mại lúc quét dọn nhà vệ sinh đã phát hiện ra thi thể, nguyên nhân tử vong qua bước đầu kiểm tra cho thấy là do chết đuối, thời gian tử vong là từ 3 đến 4 giờ chiều nay."

Lưu Hà Dương đem các thông tin về nạn nhân báo cáo một chút.

Nhà vệ sinh bên này đã bị niêm phong.

Người phụ trách sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, mặt tái nhợt.

Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại có người chết, về sau chắc chắn sẽ gây ra tổn thất về số lượng khách đến đây, vừa nghe đã thấy xui xẻo.

Giang Bạn hỏi: "Camera giám sát thế nào?"

Người phụ trách vội vàng nói: "Chúng tôi không có lắp đặt camera trong nhà vệ sinh, nếu không sẽ xảy ra vấn đề xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng chúng tôi có lắp đặt phía bên ngoài hành lang, nếu các vị cảnh sát muốn xem, tôi lập tức đến phòng an ninh lấy cho mọi người."

Trên thực tế, tất cả mọi người đều có thể đoán được thông tin gì sẽ có bên trong camera giám sát, bình thường đều sẽ có vài người đi vào nhà vệ sinh cùng lúc, cho nên nghi phạm cũng sẽ có vài người.

Lưu Hà Dương nói: "Vậy phiền anh nhanh một chút. Tiểu Vương, cậu đi theo."

Vụ án này được phát hiện cũng là chuyện đương nhiên.

Mỗi ngày vào lúc sáu giờ, những nhân viên vệ sinh đều phải xử lý rác thải từ lúc trưa trước khi tan làm, hôm nay người phụ trách dọn dẹp vệ sinh lầu hai lúc đi vào phát hiện cửa bên này không mở, nhưng bên trong dường như không có âm thanh.

Bà cho rằng không có ai, nên liền mở cửa.

Kết quả nhìn thấy một người quỳ trên mặt đất, đầu của người đó còn còn rũ xuống bồn vệ sinh, làm người nhân viên sợ tới mức hét lên một tiếng rồi chạy ra ngoài, sau đó vẫn là người phụ trách báo cảnh sát.

May mắn là sau sáu giờ khách hàng trong trung tâm thương mại ít đi rất nhiều, nếu không bây giờ có thể đã rối loạn thành đoàn, tuy rằng hiện tại người vây xem cũng rất nhiều.

Lý Thần từ phía sau tiến lên nói, "Dấu vân tay và dấu chân ở hiện trường tương đối khó thu thập, hung thủ hẳn là cố ý lựa chọn nơi như vậy."

Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại là nơi người đến người đi nhiều vô cùng, có nhiều dấu chân, người người đều chạm vào cửa phòng vệ sinh, ai biết cái nào là của hung thủ đây?

Giang Bạn đi đến phòng vệ sinh bên cạnh.

Theo đánh giá từ các dấu vết bên cạnh cho thấy, thời điểm người chết bị hại đã từng giãy dụa chống cự, hơn nữa độ lực không nhỏ, cho nên mới bắn ra nhiều vệt nước như vậy.

Mặt khác, một người phụ nữ đang đi vệ sinh tất nhiên sẽ đóng cửa, nhưng hung thủ có thể đi vào, điều này có nghĩa là họ có quen biết.

Khả năng rất lớn là do người quen gây án.

Giang Bạn cũng không quay đầu lại, hỏi: "Pháp y đâu?"

Lưu Hà Dương vội vàng đem tin tức vừa nhận được nói ra: "Đang trên đường đến, vừa lúc đang là giờ tan tầm nên kẹt xe, khoảng hơn mười phút nữa mới có thể tới đây."

Không ai nhìn thấy Giang Bạn hơi nhíu nhíu mày.

Nhà vệ sinh nữ hơi nhỏ, anh ngồi xổm xuống ngay chỗ bên cạnh thi thể, xích lại gần xem tình huống của thi thể.

Tay của người chết rũ xuống bên cạnh bồn cầu, móng tay bị gãy, mà căn phòng kế bên cũng xuất hiện một vài dấu vết, trên mặt đất cũng phát hiện móng tay bị đứt gãy.

Giang Bạn nhận lấy găng tay mang vào, anh nâng một cánh tay của thi thể lên, đưa lòng bàn tay hướng về phía mình, nhìn thấy rõ miệng vết thương ở lòng bàn tay.

Cho nên móng tay của nạn nhân nhất định cũng sẽ có vết máu.

Giang Bạn để cánh tay trở về vị trí cũ, nói: "Nhớ kiểm tra kỹ vết máu trên móng tay của nạn nhân xem có phát hiện được nhóm máu nào khác hay không."

Lưu Hà Dương đáp: "Rõ."

Nếu như có thể phát hiện ra được ADN của người thứ hai, như vậy chỉ cần tra từ những người đã từng xuất hiện ở đây, cơ bản có thể tra ra hung thủ.

Nếu như không phát hiện được, vậy cũng chỉ có thể cẩn thận điều tra từng người một.

......

"Em nhớ kỹ phải mua thêm mấy bộ quần áo, phí đại ngôn đều đã chuyển vào thẻ cho em, đừng có ăn mặc như sinh viên, là người mẫu, không chăm chút ăn mặc thì làm cái gì?"

"Vâng vâng vâng, em biết rồi chị Lị."

Thẩm Nguyên Gia sau khi trả lời Lưu Lị xong liền cúp điện thoại, cô còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một đám người vây quanh ở phía trước, không biết đang làm cái gì.

Lần này ra ngoài cô không mang Lộc Nguyệt theo, bởi vì vừa vặn đang là cuối tuần, nói đúng hơn là, Lộc Nguyệt không cần phải đi làm vào cuối tuần, có điều bình thường cô ấy cũng không có ý kiến gì, nên Lưu Lị cũng trả cho cô ấy tiền lương gấp ba.

Cô đi về phía trước vài bước, giọng nói của vài người truyền vào trong tai.

"Có phải phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao có nhiều cảnh sát quá vậy? Còn phong tỏa bên này lại nữa, làm tôi không vào nhà vệ sinh được."

"Nghe nói là có người chết, ngay trong nhà vệ sinh nữ nhưng không biết là cái nào, dù sao cũng là do nhân viên vệ sinh phát hiện ra, cảnh sát đến để điều tra, cô đi lên lầu hoặc là xuống dưới lầu giải quyết đi."

"Người chết ? Trong trung tâm thương mại có người chết? Cái này cũng quá xui đi a... ..."

Thẩm Nguyên Gia dừng ở bên ngoài, nghe được là có người chết nên không định đi qua, ai ngờ vừa lúc bên trong có người đứng lên, còn mặc đồng phục cảnh sát.

Giang Bạn cư nhiên cũng đến.

Thẩm Nguyên Gia lại nghĩ tới lần trước mình lừa gạt anh ta, trong lòng có chút tội lỗi.

Nhưng hiện tại cô học nghệ không tinh (*), chính xác là chỉ có thể nhìn tướng mạo mà đoán một chút, còn những mặt khác, chờ khi nào cô xuất sư, không chừng có thể xem chính xác hơn.

(*) Học nghệ không tinh: học nghề nhưng chưa giỏi, chưa tốt.

Dùng Weibo đi, nhưng cũng không biết Weibo của anh ta tên gì.

Không chừng anh ta còn không xài Weibo.

Thẩm Nguyên Gia bỗng xuất hiện ý nghĩ này, càng nghĩ càng thấy có khả năng, không tự giác mà thất thần, mà người xung quanh càng ngày càng nhiều, rất nhanh liền đem cô vây ở bên trong.

Gặp phải chuyện này thật là ngoài ý muốn.

Cô còn không nghĩ tới việc mình đi ra ngoài mua quần áo, đồ còn chưa mua được, ngược lại gặp phải bọn họ đang phá án.

......

Lưu Hà Dương rời khỏi toilet, nhường đường cho bọn họ đem thi thể ra ngoài, thời điểm quay đầu quan sát liền thấy được người quen.

Vừa lúc Giang Bạn cũng đi ra, anh ta nháy nháy mắt, "Đội trưởng, anh nhìn bên kia kìa."

"Nhìn cái gì? Lo làm việc cho tốt đi." Giang Bạn lạnh lùng nói, nhưng vẫn hơi nghiêng mặt qua, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Thẩm Nguyên Gia - người đang đứng trong đám đông bên ngoài.

Bị bắt gặp đang vây xem, xấu hổ quá đi.

Thẩm Nguyên Gia lộ nở một nụ cười lịch sự, lui về phía sau vài bước, ra khỏi đám đông trực tiếp rời đi.

Nhưng vóc dáng của cô quá cao, đứng bên trong đám người đại đa số đều chỉ cao một mét sáu mấy, trông như hạc giữa bầy gà.

Lưu Hà Dương cảm khái nói: "Không nghĩ tới Thẩm tiểu thư cũng có ở đây."

Giang Bạn thu hồi tầm mắt, "Cô ấy ở đây với việc cậu phá án có liên quan gì sao?"

Nghe thấy ý tứ trong lời nói này, Lưu Hà Dương lập tức cười hắc hắc hai tiếng, nào dám nói: "Không liên quan không liên quan...... Đội trưởng, chúng ta mau đi kiểm tra camera giám sát đi, nhất định có thể tìm thấy bóng dáng hung thủ tiến vào toilet!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.