Trùng Sinh Nông Phu

Chương 42: Mua đồ




Nhà Trương Thanh Thạch làm sốt thịt đặc biệt ngon, mùi thơm bay thẳng ra ngoài, Đỗ Quyên Hồng nghe liền nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ thịt này thật là thơm a, nếu như chưa ở riêng hoặc là không trở mặt với nhà Trương Thanh Thạch , thì thị ta có thể ngày ngày được ăn sốt thịt thơm như vậy, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nghe mùi thơm nuốt nước miếng.

Đỗ Quyên Hồng há miệng không ngừng, khen Đại Hoa đến khen Nhị Hoa, khen xong Nhị Hoa đến khen Tiểu Hoa, sau đó khen khen liền khen đến Trương Thanh Thạch làm sốt thịt, trong chốc lát đoán hắn dùng hoa tiêu, trong chốc lát đoán hắn dùng hồi hương, trong chốc lát hỏi hắn bán sốt thịt đã kiếm bao nhiêu tiền, trong chốc lát lại hỏi điểm tâm ngoại trừ thủy tinh cao còn có thể làm mấy thứ. Tóm lại chỉ cần là thứ Trương Thanh Thạch có thể kiếm tiền thì thị ta sẽ hỏi không ngừng.

Nhị Hoa nghe phiền, lớn tiếng nói: "Tam thẩm! Thẩm có mệt hay không? Đoạn đường này chỉ nghe mình thẩm nói, thẩm cũng nên nghỉ một lát đi!"

Đỗ Quyên Hồng cười một tiếng nói: "Nhị Hoa, ta không mệt, khó được thấy mặt các ngươi một lần, ta đây không phải là cao hứng sao? Chúng ta cũng phải trò chuyện nhiều một chút, nếu không sẽ xa lạ."

Nhị Hoa không khách khí nói: "Thẩm ít nói vài câu có lẽ còn không xa lạ, thẩm càng nói nhiều, chúng ta nếu như bị thẩm nói sợ, về sau còn không phải vừa thấy thẩm liền trốn a? Đến lúc đó thẩm đừng nói chúng ta cố ý xa cách thẩm, thật sự là bị thẩm làm cho sợ. Miệng thẩm không mệt, nhưng lỗ tai ta đều mệt mỏi!"

Nụ cười trên mặt Đỗ Quyên Hồng cứng đờ, nói với Tuyết nương: "Nhị tẩu, ngươi xem Nhị Hoa há mồm thật lợi hại, ngươi phải quản nàng đi, nếu không thì có tên tiểu tử nào dám cưới a! Nhắc tới cô nương gia thì phải như Đại Hoa vậy, xem Đại Hoa ôn thuận bao nhiêu, vừa nhìn đã được người thích. Ta biết không ít người trong sạch, về sau hôn sự Đại Hoa để cho ta, ta khẳng định tìm con rể tốt cho nàng!"

Mặt Đại Hoa đỏ bừng, không phải là xấu hổ, là tức, "Hôn sự của ta có cha nương ta quản, không phiền toái tam thẩm!"

Đỗ Quyên Hồng sững sờ, nghĩ Đại Hoa không phải là nghe được lời của thị ta thì nên thẹn thùng không ngẩng đầu được lên sao? Tại sao còn dám tự mình há mồm phản bác thị?

Trương Thanh Thạch trong lòng hài lòng, nghĩ đại nữ nhi tiến bộ rất lớn, nàng không cần đanh đá hung hãn chỉa về phía thị ta như Nhị Hoa, chỉ cần nàng không mềm yếu là được.

Tuyết nương nói: "Đại Hoa nói rất đúng, hôn sự của nàng có chúng ta làm chủ, không nhọc đệ muội, ngươi có nhà nào tốt thì để cho Lan Tâm nhà ngươi đi!"

Nhị Hoa cười nói: "Tam thẩm phải cẩn thận chọn cho Lan Tâm một người, nàng nhìn vậy nhưng là khó tìm con rể a!"

Đỗ Quyên Hồng thái độ hung dữ nói: "Nhị Hoa lời này của ngươi có ý gì? Có người nói muội muội mình như vậy sao? Lan Tâm tính tình làm sao chứ? Sao có thể không tìm được người? Nhị tẩu, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút, đứa nhỏ này các ngươi còn mặc kệ sao? Cứ như vậy mới một lát đã chọc tức ta!"

Nhị Hoa nháy mắt to nói: "Tam thẩm, ở trong lòng thẩm Lan Tâm chính là khó tìm con rể sao? Ta cũng không phải là ý này, ta là nói Lan Tâm thật tốt quá, đến lúc đó người van cầu cưới nhất định nhiều, thẩm phải chọn đến hoa mắt, phải cẩn thận chọn một người, đừng có đem Lan Tâm gả sai người."

Đỗ Quyên Hồng đỏ mặt, nghĩ Nhị Hoa nha đầu kia thật sự là đầu óc xấu, lại dám bẫy thị ta!

Lý chính nghe ha ha cười rộ lên.

Tuyết nương sờ sờ đầu Nhị Hoa, cười nói: "Được rồi, con đừng nói chuyện với tam thẩm con nữa, nói không rõ ràng, lại làm tam thẩm con tức giận."

Nhị Hoa cong khóe miệng, hỏi Trương Thanh Thạch: "Cha, con nói chuyện không có rõ ràng sao? Cha có hiểu lầm ý tứ của con không?"

Trương Thanh Thạch nói: "Không có, cha đương nhiên không có hiểu lầm con. Chúng ta là người một nhà, con cho dù nói chỉ một chữ cha cũng sẽ không hiểu lầm."

Đỗ Quyên Hồng hừ một tiếng, quay mặt đi không nói thêm gì nữa, thị ta nghĩ toàn gia này liên hợp chọc tức thị. Có câu rất đúng, tiền là nhân đảm, hiện tại Trương Thanh Thạch có tiền, cho nên tất cả đều trở nên lớn mật, từng bước từng bước nói chuyện đều tổn thương người, nếu là lúc trước mấy người Tuyết nương nào dám nói như vậy với thị? Nghĩ như vậy, thị lại cảm thấy Trương Thanh Thạch bọn họ kiếm tiền nhất định kiếm được không ít, nếu không dù đắp lên căn phòng lớn, người một nhà cũng sẽ không có gan như vậy.

Lý quả phụ ở bên cạnh nhìn, nàng ta liên tục không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ người một nhà này thật là hạnh phúc a, Tuyết nương thật là hạnh phúc a, vốn dĩ nàng ta cảm thấy Tuyết nương có nam nhân còn không bằng chính mình không có nam nhân, hiện tại nàng ta lại phát hiện vẫn có người nam nhân mới tốt, có người nam nhân cho dù lúc ấy không tốt, ít nhất có hi vọng a, như Trương Thanh Thạch không phải đã tỉnh hồn lại thì bắt đầu đau nương tử mình sao. Nàng ta không dấu vết nhìn thoáng qua Đỗ Quyên Hồng, trong lòng nghĩ Đỗ Quyên Hồng này thực không phải dạng gì, lại dám giật dây mình đi chặn ngang một cước, kết quả hại mình mất mặt! Xem nàng ta về sau thành chị dâu thị ta thì sẽ thu thập thị ta thế nào!

Lý quả phụ đã nghe ca ca Đỗ Quyên Hồng nói, nữ nhân nhà hắn bệnh đến độ không đứng dậy nổi, đợi nàng ta vừa chết sẽ cưới mình vào cửa. Đến lúc đó mình chính là tẩu tử của Đỗ Quyên Hồng, Đỗ Quyên Hồng mà chiếm được tiện nghi từ nhà mẹ đẻ, nàng ta liền làm không mấy năm làm quả phụ này!

Đỗ Quyên Hồng trong lòng oán Lý quả phụ, thị ta nghĩ Lý quả phụ này cũng quá vô dụng.

Trong bầu không khí không thoải mái, cuối cùng cũng vào trong trấn, Trương Thanh Thạch mang theo người nhà xuống xe bò, hắn nói với Lý chính thời gian trở về thôn, sau đó liền mang theo mấy người Tuyết nương đi.

Mấy người Trương Thanh Thạch trước đi tửu lâu trấn trên đem sốt thịt và điểm tâm đưa qua, lại đi cửa hàng điểm tâm đưa một chút điểm tâm, sau đó người một nhà mua bánh nướng, ở bên cạnh sạp bán mì nước ngồi xuống vừa ăn mì nước vừa ăn bánh nướng, thỏa mãn ăn điểm tâm, sau đó mới bắt đầu mua đồ.

Mua vải trước, Trương Thanh Thạch chọn cho Tuyết nương màu chàm và màu xanh lá liễu, Tuyết nương lớn lên ôn nhu xinh đẹp, mặc màu đỏ màu tím diễm lệ cũng dễ nhìn, nhưng lại không bằng mặc màu chàm, màu liễu lục. Tuyết nương nghe Trương Thanh Thạch nói nàng mặc hai loại màu sắc này đẹp mắt, mặt đỏ một chút, nàng cũng cảm giác mình mặc hai màu này đẹp. Tuyết nương cũng chọn cho Trương Thanh Thạch mấy khối vải, sau đó lại mua cho Tiểu Hoa vải màu hồng đào và hồng phấn, còn mua không ít vải lam và xanh, hai loại này may xiêm y thích hợp nhất, về phần áo thì cho Đại Hoa, Nhị Hoa tự chọn. Đại Hoa tính tình giống như Tuyết nương, cũng chọn màu lam, có điều là màu lam của nước hồ, Nhị Hoa khuyên bảo thì lại chọn thêm vải màu hồng đào. Nhị Hoa chọn màu hồng cánh sen và màu mùa thu (màu vàng), tướng mạo nàng thiên về diễm lệ, khí chất cũng đường hoàng, mặc màu sắc như vậy thích hợp nhất.

Mua một đống lớn vải vóc, cuối cùng chủ quán chẳng những đem số lẻ cho không, còn đưa bọn họ không ít vải vụn thừa, làm cho mấy người Tuyết nương cao hứng không thôi, vải vụn thừa đối với nữ nhân mà nói là đồ tốt, có thể làm không ít này nọ đâu, khéo tay thậm chí còn có thể làm ra một bộ y phục để mặc.

Sau đó bọn họ lại đi mua châm tuyến, bông trước hết không mua, trong thôn có nhà trồng bông, cũng có người bật bông, đến lúc đó trực tiếp mua ở trong thôn là được, có thể tiết kiệm chút ít tiền, còn đỡ phải gánh về nhà. Cùng lúc mua châm tuyến thì đem đồ thêu của Đại Hoa bán, sau đó lại mua kim may tốt và chỉ thêu bằng lụa.

Trương Thanh Thạch không có đi theo mấy người Tuyết nương đi mua những vật này, hắn đi cửa hàng bên cạnh mua dầu muối tương dấm, chờ hắn mua xong đi tìm mấy người Tuyết nương, phát hiện bọn họ đang cùng A Kiều đứng chung một chỗ, vợ của hắn và chúng nữ nhi đều là vẻ mặt áy náy, mà A Kiều trên mặt ôn nhu tươi cười, đang nói gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.