Trời Sinh Một Đôi

Chương 435: Tội danh lạc định




Edit: Yen Nguyen

Beta: Sakura

Đây là cái gì?

Loại thời điểm nhạy cảm này, những người ở chỗ này đều duỗi dài cổ nhìn sang.

Cái này rõ ràng là một cái gói giấy bị vò hơi nhăn.

Vốn là, rơi xuống cái gói giấy nè, khăn tay nè, sẽ không làm cho người chú mục như vậy, nhưng sắc mặt kia của Lý thị thật sự có chút khó coi, trong lòng lão phu nhân Kiến An Bá lộp bộp một cái, mở gói giấy ra, ánh mắt lập tức co rụt lại.

Gói giấy này không có gì đặc biệt, nhưng khi mở ra trên giấy còn đang dính mấy viên thuốc cỡ hột gạo.

Nếu nói lúc trước đám dược hoàn hóa thành cỡ hạt vừng kia, lão phu nhân Kiến An Bá còn phải suy nghĩ một chút, mới nhận ra là thứ gì, vậy dược hoàn chưa vào nước này, dưới loại thời khắc đặc thù này, cơ hồ là trong nháy mắt nhìn thấy rõ ràng, lão phu nhân Kiến An Bá đã nghĩ đến luôn.

Sắc mặt của bà, lập tức trở nên còn khó nhìn hơn lá sen nát úa tàn trong hồ nước tháng mười.

“Lý thị, đây là cái gì?”

Trên mặt Lý thị không còn huyết sắc, môi cũng là tái nhợt, run rẩy hồi lâu nặn ra mấy chữ: “Lão...... Lão phu nhân......”

Chuyện cho tới bây giờ, cả phòng người còn có cái gì không rõ, gương mặt già nua kia của lão phu nhân Kiến An bá, bị người đánh ‘bốp bốp bốp’ vang dội, cũng không biết sưng thành cái dạng gì rồi, giận đến duỗi tay ra chỉ vào Lý thị: “Lý thị, ngươi đây là vì cái gì?”

Đúng vậy, đây rốt cuộc là vì cái giề?

Người đầy phòng, lòng hiếu kỳ quả thực cũng sắp đè qua lòng phẫn nộ rồi, cho dù ai nghĩ đến nát óc, cũng nghĩ không thông, một Nhị bá nương nhà mẹ đẻ như Lý thị, làm sao đang yên đang lành lại hạ độc thủ với cháu gái đã lấy chồng.

Lý thị lúc này, cuối cùng đã tìm về chút lý trí, đối mặt với câu hỏi giận dữ của lão phu nhân Kiến An bá, còn có ánh mắt tò mò và phẫn nộ của cả phòng, cố chống chế giải thích: “Lão phu nhân, con dâu cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra mà!”

Bà ta nói ra một câu này, câu nói tiếp theo lại lưu loát hơn: “Ngài nghĩ xem. Con dâu cũng không phải là bị điên bị ngu, làm sao có thể hại Tứ cô nãi nãi chứ? Hại con bé, con dâu có ích lợi gì?”

“Vậy gói giấy này, chẳng lẽ không đúng rơi ra từ trong tay áo ngươi?” Trên mặt lão phu nhân Kiến An bá nóng như lửa, lớn tiếng hỏi.

“Cái này, cái này......” Lý thị dậm chân một cái, “Con dâu nào biết. Nói không chừng là có người muốn hại Tứ cô nãi nãi. Thuận tiện thần không biết quỷ không hay nhét gói giấy này vào trong tay áo con dâu ý chứ ——”

Mọi người đều lấy ánh mắt như nhìn người ngu nhìn Lý thị, Chân Nghiên không nhịn được cười lạnh nói: “Nhị bá nương, ngài cho là xem thoại bản à. Chỗ chúng ta, còn có cao thủ tới vô ảnh đi vô tung hay sao?”

Nàng cũng giận lắm rồi, hoàn toàn bất chấp lão phu nhân Trấn Quốc Công vẫn ở đây, quay đầu nói với lão phu nhân Kiến An bá: “Tổ mẫu. Chuyện này cũng không khó điều tra, loại đồ này cũng phải đi ra ngoài mua. Nếu phát hiện ở trên người Nhị bá nương, trước tiên vẫn nên bắt nha hoàn thiếp thân của bà ta hỏi một chút đi.”

“Nhị cô nãi nãi, cháu là cô nương đã xuất giá, lão phu nhân còn chưa nói gì đâu mà đã nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ rồi? Chung quy ta là trưởng bối của cháu, nếu ta mất mặt, chính là cả Bá phủ mất mặt đấy. Lão phu nhân. Ngài cần phải tin tưởng con dâu, sao con dâu có thể làm ra loại chuyện hại người không lợi mình đây?” Trong lòng Lý thị hơi sợ, trên mặt còn cố chống chế.

Trên mặt lão phu nhân Kiến An bá vẫn đỏ lên, không để ý tới Lý thị, nói với lão phu nhân Trấn Quốc Công trước: “Lão tỷ tỷ, chuyện này thật sự bất ngờ, thêm phiền toái cho quý phủ rồi, nhưng hôm nay nếu đã gặp phải ở đây, cũng phải làm rõ ràng trước mặt ngài.”

Lão phu nhân Trấn Quốc Công vừa vào cửa, đã xem liên tiếp mấy vở kịch lớn, hiện tại lòng vẫn đang ‘phiêu’, nghe lão phu nhân Kiến An bá vừa nói như thế, gật đầu, tiếp tục xem kịch.

Đại nha hoàn đi theo Lý thị đến đây là Hàn Sương đang ở trong nhĩ phòng nghỉ ngơi, lão phu nhân Kiến An bá sai người truyền nàng ta tới.

Hàn Sương đi vào, cảm thấy không khí trong phòng không bình thường, vẻ mặt liền có mấy phần bất an, đợi đến khi lão phu nhân Kiến An bá chộp gói giấy kia vứt lên mặt nàng ta, hỏi một câu “Đây là cái gì”, cả người liền xụi lơ luôn.

Vừa nhìn phản ứng này của Hàn Sương, một chút may mắn cuối cùng của lão phu nhân Kiến An bá cũng mất rồi, run run môi nói: “Tiện tỳ, hôm nay ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ rút lưỡi ngươi!”

“Hàn Sương, ngươi hãy nói đúng sự thật cho lão phu nhân, lão phu nhân hiền hòa công đạo nhất rồi, đừng sợ ——” Lý thị nhắc nhở.

“Ngươi câm miệng!” Lão phu nhân Kiến An Bá quay đầu quát lên.

Lý thị ngậm miệng, trong lòng mặc dù sợ, nhưng cũng không tuyệt vọng.

Bà ta đã quyết định chủ ý chết sống không thừa nhận, gói giấy rơi ra từ trong tay áo của bà ta thì như thế nào, bà ta cắn chặt không biết tại sao gói giấy lại ở trên người bà ta, lại không có xung đột lợi ích trực tiếp với Chân Diệu, lúc lão phu nhân xử trí sẽ nới lỏng mấy phần.

Hàn Sương là một tay bà ta huấn luyện ra, mà lúc phân phó nàng ta làm chuyện này, cũng đã nói rõ, thậm chí nói rõ ràng cho nàng ta biết, một khi chuyện bại lộ, phải cắn chết không nhận, nếu không, cha mẹ, mấy đệ đệ muội muội của nàng ta đừng nghĩ được tốt!

Hàn Sương bùm một tiếng quỳ xuống, đưa mắt lên nhìn Lý thị một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó run rẩy thân thể nói: “Lão phu nhân tha mạng, Thư Tâm hoàn này, là Nhị phu nhân lệnh nô tỳ mua ——”

“Tiện tỳ!” Lý thị giật nẩy người, đang muốn xông tới dạy dỗ Hàn Sương, lão phu nhân Kiến An Bá giận dữ, thuận tay vơ lấy chén trà đập luôn lên mặt Lý thị.

Lý thị kêu rên một tiếng, gục xuống, chén trà lộn vòng lăn sang một bên, trên mặt in một cái chén thật to, vô cùng tức cười.

Nhưng lúc này, lại không có người để ý đến sự sống chết của bà ta nữa.

Nha hoàn thiếp thân của Lý thị, vừa thấy gói giấy há mồm nói ra luôn được là Thư Tâm hoàn, là ai hại Chân Diệu, còn cần nói nữa sao?

Lý thị bị chén trà đập hôn mê rồi, trong phòng, trong lúc nhất thời những người khác cũng không biết nói gì.

Trầm mặc một lúc lâu, lão phu nhân Trấn Quốc Công nói: “Lão thân thật sự không nghĩ ra, vì sao Lý thị ——”

Ai có thể nghĩ ra được chứ! Lão phu nhân Kiến An bá không nhịn được trợn trắng mắt.

Chân Ninh liếc mắt nhìn Chân Diệu một cái, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, giật giật môi, không có lên tiếng.

Người ta đều nói trong lòng có cái gì, nhìn người khác chính là cái đó, nếu như nàng lập tức nói ra nguyên nhân trong đó, mặc dù được danh tiếng thông tuệ, dư luận về mặt phẩm hạnh, lại là bất lợi.

“Cũng không phải là ta tò mò, nhưng vợ Đại Lang vô tội bị nạn, lại là quý phủ thường lui tới, chuyện này chung quy phải làm rõ ràng.” Lão phu nhân Trấn Quốc Công thản nhiên nói.

Nếu là thân thích khác, xảy ra chuyện như vậy, sau này sẽ không cho tới cửa nữa, không xé rách rõ ràng, vậy cũng không sao cả. Nhưng đây là người nhà mẹ đẻ vợ Đại Lang, ngày sau thường xuyên qua lại, lỡ như lại có điều bất trắc, vậy hai chắt trai chẳng phải không còn mẹ rồi, Đại Lang cũng sẽ phát điên.

Lão phu nhân Kiến An Bá lão xấu hổ, hận không thể độn thổ vào trong khe đất, nhưng trong lòng cũng cảm kích lão phu nhân Trấn Quốc Công. Đây là thật coi trọng Diệu nha đầu mà.

Bà dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Sương.

Hàn Sương cắn môi nói: “Nô tỳ chỉ là tình cờ nghe Nhị phu nhân nói...... Nói nếu như Tứ cô nãi nãi xảy ra chuyện, liền muốn Ngũ cô nương thay Tứ cô nãi nãi tới chăm sóc hai ca nhi......”

Lời này vừa ra, cả phòng người vừa tức vừa hận, lão phu nhân Kiến An bá lại càng nửa khắc cũng không nán lại được, để lại Ôn thị khuyên lơn Chân Diệu, khiêng Lý thị giống như khiêng heo chết trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.