Trời Sinh Một Đôi

Chương 268: Hiểu lầm




“Người nào không có mắt vậy?” Tam lang mới từ chỗ Điền thị đi ra, thấy Điền thị ốm yếu xanh xao thần sắc không tốt, lại nghĩ gần đây phụ thân làm việc ngày càng hồ đồ rồi, nhưng hết lần này tới lần khác thân làm nhi tử vẫn không thể nhiều lời một chữ, trong lòng đang ngột ngạt, cái va chạm này đã đụng hỏa khí của hắn tóe ra.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, thì người bỗng giật mình.

Nàng kia mặc váy xanh thanh lịch vô cùng, chỉ có đôi khuyên tai trân châu hồng phấn nhỏ cỡ hạt gạo vì thân hình không vững và lắc lư va vào hai gò má trắng noãn như ngọc, lại khiến cho người trong vắt như tiên này có thêm một tia khói lửa.

Lúc đó sắc trời tối muộn, mặt trời đã xuống, chỉ có rặng mây đỏ còn lưu luyến nhuộm màu nửa bầu trời, lại khiến cho bầu trời đông khắc nghiệt này nhiều thêm một phần sáng sủa mông lung.

Váy xanh tóc đen, da trắng như tuyết, tôn lên ánh nắng chiều dày đặc mù mịt nặng trĩu, ánh sáng lấp lánh dường như cũng quanh quẩn quanh người nàng.

Tam lang cảm thấy như nằm mơ, mở miệng hỏi:  “Ngươi…. ngươi là người hay là yêu?”

Sau một khoảng đối mặt ngắn ngủi, nữ tử áo xanh rốt cuộc không nhìn Tam lang một cái, cúi đầu chạy về phía trước.

Tam lang thuở nhỏ thích võ nghệ, thân thủ đương nhiên không tệ, giờ khắc này hắn quên hết tất cả, ma xui quỷ khiến duỗi tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng kia, hỏi một lần nữa: “Ngươi là người hay là yêu?”

Nữ tử áo xanh nhìn Tam lang, vành mắt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, lông mi dài nhọn chỉ chớp một cái, một chuỗi nước mắt đã rơi xuống, ngược lại còn đáng chú ý hơn viên ngọc trai màu hồng phấn đung đưa kia.

Tam lang như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào chuỗi nước mắt kia mà thất thần.

Cứ như vậy ngây người một khoảng thời gian, nữ tử áo xanh đã giãy khỏi tay hắn, vội vã đi ra xa.

Cho đến khi bóng người cũng biết mất không còn dấu vết, mùi hương lành lạnh không còn vờn quanh, Tam lang mới hồi phục tinh thần, vội cất cao chân đuổi theo thì cuối cùng cũng không tìm được tung tích giai nhân.

Chẳng biết tại sao, Tam lang từ trước đến giờ chưa từng để ý chuyện nam nữ, thậm chí trong phòng còn không có cả một thông phòng, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng trống vắng, rầu rĩ quay về nơi hai người chạm vào nhau.

Hắn đứng ở đó thật lâu không nhúc nhích, trời rất nhanh đã tối mịt, gió lạnh chui vào cổ áo, mặc dù mặc quần áo dày cộm, nhưng vẫn có phần không chịu nổi.

“Nàng rốt cuộc là người hay là yêu?” Tam lang lẩm bẩm tự nói.”Nhất định là yêu tinh hóa thành rồi, nếu không làm sao lại xinh đẹp như thế được.”

Tam lang nhấc chân muốn đi, ánh mắt lơ đãng đảo qua một chỗ, thoáng có một vật màu trắng đang lay động. Hắn không khỏi cúi xuống nhặt lên, nương ánh trăng trong trẻo lạnh lùng mới nhìn ra là một cái khăn trắng tinh, trên góc khăn thêu nửa đóa mai.

Tam lang như vướng vào ma chương đưa khăn đến chóp mũi hít hà, sau đó cẩn thận gấp lại nhét vào giữa ngực, lúc này mới trở về chỗ ở ở tiền viện.

Mấy ngày tiếp đó Tam lang lại như mất hồn mất vía, Nhị lang thân là huynh đệ sinh đôi đương nhiên phát hiện, tìm cơ hội thích hợp mở miệng hỏi: “Tam đệ, mấy hôm nay đệ làm sao vậy?”

Tam lang từ nhỏ thẳng tính, có chuyện gì cũng chưa từng gạt vị ca ca sinh đôi này, nghe vậy chỉ do dự một chút bèn hỏi dò: “Nhị ca, huynh có tin trên đời này có yêu tinh không?”

Nhị lang nhíu mày: “Tam đệ, đệ đừng có nói lời kỳ quái rối loạn tâm thần như thế. Đệ cứ nghĩ ngợi lung tung về mấy thứ đó à?”

Huynh đệ từ nhỏ sớm chiều ở chung, đương nhiên không có gì khách khí. Tam lang nghe Nhị lang nói thế, lập tức nóng nảy: “Nhị ca, đệ thấy thật đấy!”

Nhị lang thấy Tam lang mang vẻ mặt vội vàng muốn hắn tin tưởng, không khỏi thở dài: “Tam đệ, vậy đệ nói một chút xem, yêu tinh đệ thấy bộ dáng thế nào ?”

Vừa hỏi thế, Tam lang bị mắc kẹt rồi, không biết tại sao, trong vô thức, hắn không muốn cho người khác biết bộ dáng của nàng.

Thấy Tam lang không nói ra, Nhị lang cười nói: “Tam đệ, ta thấy đệ ở nhà cả ngày, quá nhàn rỗi mới nghĩ ngợi lung tung. Mấy ngày nay mẫu thân cứ bệnh không dứt, nếu không có chuyện gì, đệ đi nói chuyện với người thì hơn.”

Tam lang không phục nói: “Mấy hôm nay, ngày nào đệ cũng ở bên kia với mẫu thân, ngược lại nhị ca huynh thì mất dạng chẳng thấy đâu.”

Hắn gặp được nàng kia là khi ở chỗ Điền thị về, thăm mẫu thân là thật, muốn gặp lại nàng cũng là thật, nên không khỏi cần mẫn chạy đến thăm bà, cả Điền thị tâm tình luôn tích tụ, cũng đều cảm thấy đứa con trai này biết hiếu thuận, vì thế tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Nhị lang bị Tam lang hỏi nghẹn họng mà ngượng ngùng, sớm tối mỗi ngày hắn chỉ đi một chuyến đến chỗ Điền thị, tất nhiên không so được với Tam đệ túc trực ở bên đó hơn nửa ngày rồi.

“Nhị ca, đệ còn chưa hỏi huynh, mấy hôm nay huynh đang bận gì vậy?”

“Cũng chỉ là cùng mấy người bạn ngâm thơ thưởng tuyết thôi.” Nhị lang không muốn nhiều lời, thuận miệng nói.

Tam lang cũng không còn hứng thú hỏi tiếp nữa.

Hắn và nhị ca mặc dù tình cảm sâu nặng, nhưng thật ra tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hảo hữu kết giao có giống nhau, cũng có một phần nhỏ là trong phạm vi riêng của mỗi người.

Huynh đệ hai người hiếm khi có thể hòa bình mà trò chuyện một chút, Tam lang chỉ cảm thấy mấy ngày nay mình trở nên là lạ, dường như cũng không còn là mình nữa, nhịn không được hỏi: “Nhị ca, huynh có cô nương mình ngưỡng mộ chứ?”

Nhị lang lúc này mới thật sự nổi hứng, nhướn mày, cười như không cười mà hỏi: “Tam đệ, đệ thế này chẳng lẽ là bắt đầu biết tương tư rồi? Nói cho nhị ca nghe chút xem, đệ nhìn trúng tiểu nương tử nhà ai?”

Tam lang có chút xấu hổ: “Nhị ca, đệ hỏi huynh mà, sao lại hỏi ngược lại đệ vậy.”

Nhị lang cười ha hả một tiếng: “Ta đâu có ngưỡng mộ cô nương nào, ra ngoài đều gặp nam tử, trong nhà đều gặp thân thích.”

Ánh mắt Tam lang sáng lên.

Thân thích?

Nếu nàng kia không phải là yêu tinh, vậy sẽ không phải là nữ             quyến trong phủ chứ?

Tam lang là một người thẳng tính, nhưng lúc này đầu lại vô cùng sáng suốt.

Nàng kia quần áo mộc mạc, tuổi cũng không quá lớn, vô cùng có khả năng là nha hoàn trong viện nào đó!

Phải biết rằng những ca nhi như bọn họ từ khi tròn mười tuổi thì đều chuyển đến tiền viện sống một mình, còn hậu viện thì ngoại trừ khi thỉnh an cũng rất ít đi, vì vậy nếu không biết nha hoàn trong phủ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Trong nháy mắt nghĩ thông suốt, trái tim Tam lang lập tức bay bổng, gần như vô thức vuốt ve lên vị trí đặt chiếc khăn mùi xoa ở trên ngực, mặt lại cười ngây ngô.

“Tam đệ ——” Nhị lang đưa tay gõ Tam lang, “Sao lại ngốc ra rồi?”

“Ha ha ha.” Tam lang hắc hắc cười không ngừng, cho dù Nhị lang hỏi thế nào, hắn cũng không nói.

Chỉ là chờ đến ngày thân thể Điền thị chuyển biến tốt đẹp, Tam lang rốt cuộc không thể kền ném được nữa, sau khi hầu hạ bà uống thuốc bèn nói: “Mẹ, nhi tử, nhi tử muốn. . . . . .”

“Muốn cái gì?” Điền thị có ba trai một gái, vốn cũng không phải thích đứa con thứ nhất, nếu nói coi trọng, dĩ nhiên bà coi trọng con trai trưởng, nếu nói sủng ái, đương nhiên là đứa con trai út hiện mới sáu tuổi, nếu nói yêu thương, vậy thì thuộc về nữ nhi duy nhất là La Tri Nhã rồi. Chỉ có Tam lang kẹt ở giữa, không được cha mẹ yêu thương nhiều, đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Chẳng qua mấy ngày nay, ngược lại Tam lang chịu khó đến chỗ bà nhất, hầu hạ chu đáo nhất, khiến trái tim người làm mẫu thân như bà từ từ nghiêng qua, nhìn nhi tử nói chuyện lắp bắp, chẳng những không bực mình, mà còn lộ ra sự vui vẻ hiếm có gần đây.

Tam lang cũng phát hiện tâm tình mẫu thân không tệ, tuy thẹn thùng, nhưng từ khi có được chiếc khăn thêu nửa đóa mai này, mỗi lần lấy ra ngửi, thì dung mạo của nữ tử áo xanh kia lại một lần in lại trong lòng hắn, bất tri bất giác đêm không thể say giấc.

Đến lúc này, những sự thẹn thùng kia đương nhiên không sánh bằng việc có thể đạt được ước muốn: “Mẹ, nhi tử muốn có một người trong phòng. . . . . .”

Điền thị lúc ấy liền sửng sốt, nụ cười trên mặt tắt đi.

Năm Nhị lang và Tam lang mười bốn tuổi, bà làm chủ chọn cho hai người mỗi người một thông phòng, Nhị lang không ý kiến gì thu dùng, còn Tam lang lại không muốn, chỉ nói ghét phiền toái.

Thế gia như bọn họ, ca nhi lớn rồi không thể nạp thiếp, còn thông phòng được dạy dỗ tốt đến tuổi thì phải sắp xếp cho một người, vì sợ ca nhi chưa từng trải qua, không chịu đựng được lực hấp dẫn ở bên ngoài mà học xấu.

Nhưng mà nếu nhi tử vẫn chưa thông suốt, người làm mẫu thân đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, dù sao nam tử mất máu quá sớm cũng không phải chuyện tốt gì.

Ngược lại không ngờ hôm nay Tam lang chủ động nhắc đến.

Điền thị sở dĩ có phần không quá vui vẻ, cũng là vì sợ Tam lang thật sự giao trái tim cho một thông phòng đê tiện.

Dù sao mẹ sắp xếp cho nhi tử chính là một việc, còn nhi tử tự nhìn trúng lại là một chuyện khác rồi.

Điểm này, Điền thị đặc biệt không thể nhịn.

Tuy hiện tại lão gia bị con hồ ly tinh kia mê hoặc đầu óc đến choáng váng, nhưng lúc còn trẻ lại rất quy củ.

Trong lòng Điền thị cũng mơ hồ hiểu một chút, khi đó vợ chồng bọn họ có hi vọng, lão gia đương nhiên trọng danh dự, mà bây giờ con đường làm quan của Đại lang rộng mở, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, hy vọng về chuyện Nhị phòng bọn họ tính toán lại càng xa vời, lão gia liền chuyển sự phóng túng này lên nữ sắc.

Nhưng mà nhi tử hào hoa phong nhã, bà quyết không cho phép hắn làm bậy.

“Tam lang đã nhìn trúng người nào?” Điền thị bất động thanh sắc hỏi.

Có lẽ bất luận người nào lúc đối mặt với chuyện mình để ý nhất, đều sẽ có lúc thông suốt. Tam lang vô thức đã phát hiện Điền thị không vui, lời vốn muốn nói ở đầu lưỡi lại nuốt xuống mà nói: “Mẹ, nhi tử sắp mười bảy rồi, cũng không phải nhìn trúng ai, chỉ là những người cùng trường kia, người ta đều có cả. Đôi khi cùng nhau nói chuyện phiếm, nhi tử chẳng xen miệng vào được, còn bị họ chê cười.”

Điền thị ngẩn ra.

Việc này là do bà sơ sót, nhi tử lớn hơn ba tuổi, từ thiếu niên cũng thành nửa thanh niên rồi, đương nhiên sẽ có hiếu kỳ với chuyện nam nữ.

Thấy nhi tử không bị tiểu chân nào che mắt, Điền thị nhanh chóng thoải mái, cười nói: “Lát nữa mẹ chọn một đứa tốt đưa vào phòng con, chỉ là có một điều là con không được lơ là việc học.”

“Mẹ, ngài nói gì vậy!” Mặt Tam lang đỏ lên, sau đó cười nói, “Nhi tử tin vào ánh mắt của mẹ, nhất định có thể chọn cho nhi tử một người xinh đẹp nhất trong phủ.”

Điền thị duỗi ra ngón chỉa lên trán Tam lang: “Khẩu khí thật là lớn mà!”

“Mẹ, nhi tử nếu không muốn thì không cần, còn nếu muốn sẽ phải là người xinh đẹp nhất trong phủ, như vậy sau này nếu bọn họ lại chê cười nhi tử, nhi tử sẽ có chuyện để nói. Ngài không biết đâu, có một lần chúng con nghe hát ở trà lâu, khi vị tiểu nương tử đánh đàn đi lên, có vị bạn học làm đổ cả nước trà cũng không cảm giác được, bị người ta giễu cợt rất lâu đấy.”

Thật ra thì đây cũng là Tam lang dọa Điền thị thôi, người nghe hát ở trà lâu chính là Nhị ca chứ không phải là hắn, hắn chỉ nghe nhị ca dùng giọng điệu chê cười nhắc tới vị bạn học kia, cảm thấy đúng lúc nói cho Điền thị nghe mà thôi.

“Được rồi, cái gì mà có gì xinh đẹp hay không chứ. Tuổi còn nhỏ đừng học gương xấu, mẹ để ý cho con là được.”

Tam lang vừa nghe lời này, cũng biết Điền thị đã đáp ứng.

Chờ Tam lang đi khỏi, Điền thị suy nghĩ một chút liền đau đầu.

Nha hoàn diện mạo đẹp nhất trong phủ, chẳng phải đứa gọi là A Loan bên cạnh Chân thị sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.