Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 137: Chạy thoát




+Từ lúc này tên của hai nam chính,ta sẽ viết trở lại tên trước kia của bọn hắn nhé!

+Các chị em 8/3 vui vẻ nha!!!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chờ nhóm Nguyệt An Tuyết chạy đến căn cứ Thủ Đô,trước mặt cảnh tượng chính là một biển tang thi,số lượng hoàn toàn không tài nào đếm được và chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi.

Đây căn bản không giống tang thi vây thành mà càng giống biển tang thi thì đúng hơn,số lượng căn bản vượt xa so với những lần tang thi tụ tập vây thành ở những lần trước đó trong vài năm qua.

"Chà,xem ra tên kia thật sự là muốn chơi lớn a,số tang thi này sợ là đều tụ tập từ những thành phố lớn,tuyệt đối không nằm dưới con số 1 triệu con."Tần Thiệu Phong cũng phải cảm thán một câu đối với vị tang thi hoàng này.

"Bớt nói nhảm đi."Tư Đồ Tà hừ lạnh một tiếng,sau đó đi theo Nguyệt An Tuyết bay lên trời.

Thượng Quan Kỳ theo sát phía sau cùng đi,Urahara Kisuke cũng một tay xách theo Tần Thiệu Phong,một bên đạp không cùng đuổi theo qua đi.

Nguyệt An Tuyết là mang theo Yến Ngọc cùng bay,cứ thế một nhóm trực tiếp lướt qua vòng vây tang thi mà bay vào trong căn cứ Thủ Đô.

Ở ngay quảng trường,bọn họ liền nhìn thấy một cái vòng vây bên ngoài là tang thi thấp nhất là cấp 7,bên trong có tang thi cấp 9 đang vây lấy một nhóm người một nữ ba nam,Nguyệt An Tuyết nhận ra đó là đám Lục Thanh Dao không chạy đi đâu được.

Cách đó ước chừng 1km về phía tây trên đồi nhỏ bọn họ nhìn thấy có một nam nhân quần áo sạch sẽ,khuôn mặt thanh tú tái nhợt lại mang đôi mắt đỏ tươi đặc trưng của tang thi đứng ngay giữa một đám tang thi yên tĩnh từ xa quan sát đám Lục Thanh Dao đang chật vật đấu tang thi cấp cao.

Đợi khi Yến Ngọc nhìn rõ nam nhân kia,xác thực là bạn trai kiêm thanh mai trúc mã của mình liền mừng đến phát khóc.

Nguyệt An Tuyết cũng hiểu mà hạ thấp độ cao xuống,chờ cái tên tang thi hoàng Lưu Vũ Tiêu vừa ngẩn đầu thì trực tiếp đem cái "của nợ" Yến Ngọc trên tay ném xuống ngay vị trí của hắn.

Yến Ngọc là bị thả bất ngờ,sợ đến hét lên sau đó lại rơi vào một cái ôm quen thuộc dù không còn độ ấm nhưng mùi hương rất quen thuộc.

"Tiêu,thật là anh,anh còn sống,oa!"Yến Ngọc khi mở mắt nhìn tới người đang ôm mình,lập tức mọi uất ức,đau khổ tra tấn mấy năm qua trong lòng đều hoá thành nước mắt mà trào ra.

"Ngọc...nhi?"

Lưu Vũ Tiêu hoàn toàn ngây ngốc mà ôm tiểu nhân nhi trong lòng,run rẩy không dám cử động sợ làm bảo bối mà hắn quý trọng nhất trên đời bị tổn thương.

"Tiêu,anh là đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc,đại ngu ngốc a,hức hức!"Yến Ngọc chui vào trong lòng Lưu Vũ Tiêu cứ thế mà khóc,tay không quên ôm cổ hắn mà miệng cứ mắng người nào đó.

Khi mạt thế diễn ra vài tháng,cô đều ngày đêm mong người yêu còn sống và trở về tìm cô.Nhưng chờ đến hai năm rồi lại sang năm thứ 3,mọi hi vọng gần như tan biến thì hắn lại xuất hiện trong bộ dạng này khiến cô thật kìm nén không được nữa.

Những lúc khó khăn nhất,cô đều rất nhớ đến hắn,nhớ đến vòng tay ấm áp cùng sự che chở của hắn khi bảo vệ cô khỏi kẻ ức hiếp.

Lưu Vũ Tiêu thật đúng là giống với những gì nhóm Nguyệt An Tuyết suy đoán,hắn là trọng sinh nhưng hắn là trọng sinh trở về đã quá trễ,lúc này đã diễn ra mạt thế 3 tháng.

Hắn chạy đi tìm Yến Ngọc đã không thấy người nữa,lại dựa vào kí ức kiếp trước mà nghĩ tới Lục Thanh Dao đã đẩy chị em Yến Ngọc vào chỗ chết,hắn lập tức không thể khống chế đươc bản thân nữa mà nuôi ý định báo thù và một khi đã làm thì phải thành công.

Vì thế,hắn chạy đi các quốc gia lân cận,một đường thăng lên cấp bậc của bản thân lại đi thu đám tang thi,đem đại quân lên tới ba trăm vạn tang thi vẫn không có ý định dừng lại.

Chờ khi hắn thăng đến cấp 10,tang thi đại quân cũng đã là lên tới con số gần bốn trăm vạn liền đi căn cứ Thủ Đô,một đường đuổi tới mà trả thù,mục tiêu chỉ có một đó chính là Lục Thanh Dao,tiện nhân luôn nghĩ bản thân là thanh cao kia.

Có lẽ,ngay lúc này hắn lại gặp lại bảo bối của mình thật sự là một loại kinh hỉ ngoài ý muốn.

Hắn đã hiểu được cô gái thương nhân kì lạ kia đã không nói dối hắn,đi Thủ Đô với số lượng lớn tang thi sẽ có bất ngờ chờ hắn a.

"Khụ khụ,ta nghĩ chỗ này không phải nơi để ôn chuyện đi?"Nguyệt An Tuyết nhìn cái cặp tình nhân bên dưới hơi chút ho khan.

Nếu địa điểm không phải đang nằm giữa đàn tang thi hôi thối thì có lẽ sẽ đẹp hơn đi,thật không biết Yến Ngọc lỗ mũi có bị thoái hoá hay không nữa.

"Ách,xin lỗi!"

Yến Ngọc bị nhắc nhở,mới nhớ ra ở đây còn một đám đại lão đang nhìn a,mặt già lập tức đỏ lên mà nhảy xuống khỏi cái ôm của Lưu Vũ Tiêu.

Lưu Vũ Tiêu lúc này mới chú ý tới trên trời còn có một đám người đang lơ lửng như đang bay kia,cảnh tượng này cũng rất kích thích hắn nhất là khi nhìn thấy trong đó một cái khuôn mặt quen thuộc khiến hắn muốn cắn một ngụm.

Không sai,Lưu Vũ Tiêu là nhìn thấy Tần Thiệu Phong,cái tên đem hắn ra làm quân cờ đấu với Lục Thanh Dao ở kiếp trước,lúc này chỉ muốn kéo tên kia xuống cắn một ngụm cho hả giận mà thôi!

"Ai nhô,nhãi con đây là muốn cắn bổn thiếu gia một ngụm sao?"

Tần Thiệu Phong dù sao cũng có một thời gian hợp tác cùng Lưu Vũ Tiêu,làm sao không nhìn ra tên khi nhìn tới hắn mà hàm răng khẽ nghiến lại kia là muốn gì đâu.

"Phụt,nhãi con?"

Nguyệt An Tuyết khẽ phì cười khi nghe cái cách gọi này,gọi một nam nhân cao 1m8 lại còn là tang thi hoàng như Lưu Vũ Tiêu thì thật con mẹ nó mang cảm giác mới a~.

"Ngươi...cũng trọng sinh."Lưu Vũ Tiêu đã nhìn ra,đây chính là thằng khốn trời đánh kiếp trước tuyệt không sai.

Bởi vì,kiếp này hắn cùng Tần Thiệu Phong chưa một lần nào gặp nhau,càng đừng nói cái cách gọi đáng chết kia của hắn ta.

"Bingo,thưởng cho ngươi một cô bạn gái đó,hắc hắc!"Tần Thiệu Phong bắt đầu giở chứng điên bất thình lình của mình,kết quả chính là bị Nguyệt An Tuyết cho một gõ vào đầu liền câm như hến.

"Mèo con,bọn kia trốn mất rồi,là hắn ta không sai."Tư Đồ Tà ban đầu bị phân đi kiểm tra đám người Lục Thanh Dao,lúc này trở về với vẻ mặt nghiêm trọng.

Lúc hắn định tiến lên kiểm tra thì tử khí từ trên người Lục Thanh Dao tràn ra,sau đó đem cả bốn cuốn đi mất,khí tức hôi thối kia hắn tuyệt đối không nhận sai được.

Không ngờ kẻ đó lại đang ẩn mình ngay bên cạnh nữ nhân Lục Thanh Dao kia,chẳng trách dù bị Tuyết nhi nhà hắn "cắt" hết mấy cái bàn tay vàng trọng yếu của cô ta mà vẫn có thể một đường thuận lợi hỗn trong căn cứ Thủ Đô.

Tử Ma giỏi nhất chính là lợi dụng tâm lý lỗ hổng của nhân loại làm trò bẩn thỉu,bọn chúng căn bản chỉ cần dùng chút lời dụ dỗ thì cực kì dễ dàng biến những nhân loại có tâm lý âm u trở thành con rối cho bọn chúng sai khiến,bản thân chúng chỉ cần ở phía sau màn điều khiển mà thôi.

Đây là lý do vì sao Tử Ma tộc giết mãi không hết lại cực kì khó truy bắt chúng,căn bản trong tâm của con người kẻ nào mà không có mặt tối đâu?

"Phải không,xem ra hắn là không thể không cứu Lục Thanh Dao đi,nói chính xác cô ta đã thành vật chủ ký túc của hắn rồi."

Nguyệt An Tuyết đã từ chuyện nhóm Lục Thanh Dao được cứu mang đi,nhìn ra được tên kia hiện tại là không có khả năng mặt đối mặt cùng bọn cô đối chiến,xem bộ bị Mặc đại nhân chỉnh thảm nha.

Một Tử Ma cao đẳng như hắn ta,vậy mà hiện tại chỉ có thể bám vào vật chủ mà sống như một Tử Ma hạ đẳng,xem hắn là bị thương cũng rất nặng đâu.

Chờ tất cả an vị ngồi xuống trong một phòng khách sạch sẽ,lúc này mới có thời gian cùng nói chuyện một chút.

Lưu Vũ Tiêu là đem chuyện bản thân đã trải qua trực tiếp kể rõ ràng ngay khi hắn nghe Nguyệt An Tuyết tự giới thiệu tên mình.

"Vũ Tiêu,ta gọi vậy được chứ?"

Nguyệt An Tuyết sau khi nghe xong những lời Lưu Vũ Tiêu kể,cũng đã hiểu vì sao tên này chỉ trong hơn 3 năm lại có thể nhảy vượt bậc lên đến tang thi cấp 10 dễ dàng như thế.

"Có thể,Nguyệt đại nhân."Lưu Vũ Tiêu theo Yến Ngọc mà gọi Nguyệt An Tuyết làm đại nhân.

"Ngươi nói ngươi gặp một cô gái tự nhận là thương nhân thời không?"Tư Đồ Tà khẽ nheo mắt lại,trong giọng nói pha chút nghi ngờ.

"Đúng vậy,cô ấy tên là Lăng Thư Tâm,tôi cùng cô ấy đã làm một cuộc mua bán."Lưu Vũ Tiêu khẽ gật đầu,nói.

"Dùng tuổi thọ,bao nhiêu?"Thượng Quan Kỳ lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Đúng,tôi dùng một ngàn năm đổi lấy thực lực của mình."Lưu Vũ Tiêu đã rõ,ba người đang ngồi trước mặt hắn đều biết rõ về cái gọi là Thương Nhân Thời Không kì lạ kia.

"Ngươi gặp cô ta vào lúc nào?"Nguyệt An Tuyết khẽ nhấp ngụm trà nóng,bình tĩnh tâm tình của mình lại mới hỏi tiếp.

"Là ba tháng trước,cái kia...cô ấy nhờ tôi đem hai thứ này giao cho một người gọi là Nguyệt An Tuyết,ở bên cạnh luôn có hai cái...khụ,hai nam nhân đi cùng tên Tư Đồ Tà và Thượng Quan Kỳ."

Lưu Vũ Tiêu lôi ra hai cái hộp nhìn như làm bằng gỗ nhưng khi chạm vào thì hoàn toàn không phải,nó nhẹ hơn gỗ rất nhiều và rắn chắc tuyệt đối hơn cả kim loại cốt thép,một cái màu tím một cái là màu đen,bên trên nắp hộp có khắc hai dấu hiệu thân phận mà cả ba đều cực kì quen thuộc.

"Nè nè,nhãi con,ngươi vừa mới ngừng giữa chừng đừng nghĩ lão tử không nghe hiểu cái từ sau đó nhé!"Tư Đồ Tà trợn trừng mắt,nói.

"Khụ,xin lỗi,vì vị Lăng tiểu thư nói có chút ảnh hưởng,ha hả."Lưu Vũ Tiêu chỉ dám cười hoà,không dám nói thêm gì nữa.

Thật ra cái kia là hắn vô thức nói theo vị Lăng tiểu thư kia,gọi hai tên kia là hai cái đuôi của Nguyệt đại nhân a,may là ngắt kịp thời.

"Nàng có gửi lời gì sao?"

Thượng Quan Kỳ đè lại Tư Đồ Tà không đi lên đập cho Lưu Vũ Tiêu một phát,nhíu mày hỏi.

"Ngạch,cô ấy nói nguyên văn:Đây là sính lễ của Thượng Quan Kỳ đại nhân cùng sính lễ bổ sung của Tư Đồ Tà đại nhân gửi cho Nguyệt An Tuyết đại nhân."

"Là như thế đó."Lưu Vũ Tiêu chỉ ăn ngay nói thật,nhún vai mà nhắc lại toàn bộ câu mà Lăng Thư Tâm đã nhờ hắn nhắn lại.

Nguyệt An Tuyết nghe xong,đem hai cái hộp trực tiếp cầm lên thu vào không gian,hiện tại chỗ này không phải nơi để mở đồ.

"Vũ Tiêu,Thư Tâm nàng bảo ngươi tìm và giao đồ cho bọn ta thì chắc là có đưa ngươi cái gì đó làm báo đáp đúng không?"

"A,đúng là có.Cô ấy ném lại cho ta một cái lá cây,kêu đây là tiền công giao đồ nhưng lại chẳng nói cái lá cây này có tác dụng gì,tôi cũng không dám làm bậy nên thu nó lại."Lưu Vũ Tiêu lấy ra một cái là cây,dù đã hái ba tháng vẫn còn tươi tốt như còn trên cây vậy.

"Nga nha,thì ra là lá của cây Bách Độc,dùng nó có thể thanh trừ thi độc trên người của ngươi nhưng vẫn giữ lại dị năng cùng tu vi của ngươi đâu."Tư Đồ Tà cầm lấy phiến lá,nhìn một cái liền cười.

"Thật...thật sự sao,có thể trị khỏi cho Tiêu sao?"Yến Ngọc ngồi ngoan ngoãn im lặng nãy giờ bên cạnh,lúc này mới ló ra mà hỏi một câu,trên mặt đều mang theo sự vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.