Trầm Vụn Hương Phai

Chương 71: Đường về




Con thuyền nhỏ xuôi
theo dòng nước, ánh trăng vằng vặc phản chiếu trên mặt sóng lấp loáng,
tỏa thành một khoảnh trắng bạc trên sông.

Nhan Đàm rất ư khổ não.

Nàng và Đường Châu xem xong pháo hoa thả xong đèn lại đợi đến khi mưa tạnh
bớt mới trở về quán trọ, kết quả Dư Mặc và vị Giáng Phi kia vẫn còn
trong phòng. Hoạn quan nọ đã sốt ruột tới mức đi vòng quanh trước cửa,
không ngừng giơ tay áo quệt mồ hôi, bộ dạng chỉ hận không thể xông lên
một cước đạp bay cửa phòng. Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, trên đời này
có chuyện gì cần nói lâu tới như vậy, cho dù là việc mưu quyền soán vị
hẳn cũng phải nói xong xuôi rồi chứ? Chính vào lúc hoạn quan nọ không
còn kiên nhẫn, định hạ lệnh cho thị vệ phá cửa xông vào, cửa phòng bỗng
kêu một tiếng kẽo kẹt mở ra.

Giáng Phi tay vịn thành cửa, mắt
nhìn vào trong nhỏ nhẹ bảo: “Ta đi đây, ngươi hãy bảo trọng.” Nhan Đàm
dám lấy chiếc đầu trên cổ đảm bảo, vào sát na cửa phòng mở ra, cặp mắt
của hoạn quan nọ đứng hết cả tròng, y đoạn tỉ mỉ chi li, từ trên xuống
dưới dòm khắp một lượt y phục trang sức của nương nương nhà mình, đến cả góc áo cũng không bỏ sót, một bộ dáng vẻ ăn lương vua vì vua phụng sự,
muốn giúp đương kim hoàng thượng tróc gian tình chộp tang vật.

Nhan Đàm cười híp mắt nghĩ, Giáng Phi xuất cung xem ra cũng là Duệ Đế đồng
ý, thân làm hoàng đế còn không lo ái phi nhà mình xảy ra chuyện, thái
giám lại cứ nóng lòng đến rối tít mù cả lên.

Giáng Phi bước tới
cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, miệng nhoẻn cười bảo: “Nhan cô
nương, đã lâu không gặp, gần hai mươi năm rồi nhỉ?” Nhan Đàm vừa chạm
vào tay bà thì đã lập tức phát hiện yêu khí trên người đối phương đã
hoàn toàn mất hẳn, không chỉ yêu khí, mà cả tu vi cũng chẳng còn sót lại chút nào, hoàn toàn, triệt để, biến thành một phàm nhân. Nàng phân vân
nghĩ không biết có nên hỏi xem bà và Dư Mặc đã ở bên trong nói những gì
không, nhưng còn chưa kịp mở mồm thì đã thấy Dư Mặc từ trong phòng bước
ra, tựa người bên cửa dùng một ánh mắt điềm nhiên nhìn họ. Nhan Đàm giật bắn, vọt miệng nói bừa: “Nương nương bà già đi nhiều thật đó…”

Vài tiếng tuốt đao rút kiếm vang lên, sau lưng sát khí đằng đằng.

Giáng Phi ngược lại không hề tức giận, mỉm cười khẽ đáp: “Đương nhiên phải
già đi rồi, ta đã không còn như trước đây nữa, nói vậy cô nương hiểu
chứ?” Nhan Đàm gật đầu lia lịa, việc này từ đầu nàng đã đoán ra. Chiếu
theo lẽ thường, trong vòng bán kính trăm dặm chỉ cần có đồng tộc của
mình thì nàng tức khắc sẽ cảm giác được. Mà nàng lại biết Duệ Đế và một
vị hoa tinh cô nương ở bên nhau, không lý nào vào đến hoàng cung cũng
không cảm nhận được chút yêu khí, vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất,
đó là vị hoa tinh cô nương kia, cũng chính là Giáng Phi yêu dấu của Duệ
Đế đã không phải người đồng đạo nữa.

“Ta đến tìm Dư công tử thực ra là…”

Nhan Đàm tức khắc dỏng tai chăm chú lắng nghe, nhưng sắc mặt vẫn giữ nguyên không đổi.

Dư Mặc đang tựa người bên cửa chợt khẽ đằng hắng một tiếng.

Giáng Phi dừng lại, mỉm cười đưa mắt nhìn Dư Mặc, đoạn buông bàn tay đang nắm lấy tay Nhan Đàm: “Thực ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì.” Trong
tích tắc ngắn ngủi, nỗi thất vọng của Nhan Đàm phải gọi là không thể
dùng ngôn từ hình dung. Cho dù là ai rơi vào hoàn cảnh đang hồi hộp ngóc mỏ chờ nghe mà đối phương lại ngưng bặt không chịu nói tiếp, cũng sẽ
thất vọng như nàng vậy thôi.

Giáng Phi lúc đi lướt qua người nàng đã vội vàng để lại một câu: “Dư Mặc hắn rất quan tâm cô nương.” Nhan
Đàm đương nhiên biết hắn rất quan tâm mình, nếu không sau khi nàng bị
Đường Châu thu vào pháp khí cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm
nàng.

Sau khi Giáng Phi rời khỏi, Đường Châu và bọn họ cũng đường ai nấy đi, hắn một mình về lại Tương Đô, còn họ dĩ nhiên trở về Da Lan
sơn cảnh.

Trước lúc từ biệt, Dư Mặc bắt cái vào tay Đường Châu,
bình đạm cất lời: “Đây là cấm chế đặt tại cửa vào Da Lan sơn cảnh, huynh dựa vào đây có thể tìm thấy bọn ta.”

Nhan Đàm đứng gần, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi da thịt cháy khét.

Nhớ dạo đầu khi vừa mới đến Da Lan sơn cảnh, nàng thà tự mình mò cả ngày
trời phá giải huyễn thuật bày ở lối vào cũng kiên quyết không muốn bị
cháy sém một miếng da, cái này nội nghĩ tới thôi cũng thấy đau rồi.

Đường Châu nhìn nhìn cấm chế trên lòng bàn tay, khẽ gật đầu bảo: “Đợi qua một lúc, ta nhất định sẽ đến cửa viếng thăm.”

Vậy là từ lúc lên thuyền đến tận bây giờ, Nhan Đàm vẫn cứ mải nghĩ, hiếu kì không phải là một cái tội, nàng nên làm cách nào dò la bóng gió mà
không lộ liễu căn nguyên quá trình kết quả của sự việc đây?

Dư Mặc trước nay luôn thâm trầm nho nhã lại rất ít khi bộc lộ cảm xúc, trừ lúc hắn trút giận truy sát ai.

Nhan Đàm cảm thấy muốn hỏi đầu đuôi ngọn ngành sự việc, dĩ nhiên cũng phải
hỏi sao cho khéo, chỉ đả động đến lề mép vấn đề, càng hàm ẩn càng tốt.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta, nếu hỏi rồi lại bị kê tủ
đứng cho một câu “Chuyện của ta mắc mớ gì ngươi”, vậy thì sẽ rất khó xử.

Nhan Đàm suy tới nghĩ lui, chầm chậm vén rèm chui khỏi khoang thuyền. Dư Mặc đứng ở đầu thuyền, hai tay bắt chéo sau lưng, ánh trăng bàng bạc dát
thành một dải lung linh trên tay áo, càng làm bật lên dáng vẻ rất mực
tuấn nhã. Hắn nghe thấy động tĩnh phía sau khẽ ngoái đầu lại, Nhan Đàm
nhìn thấy trên tay hắn là một hạt châu long lanh đen nhánh.

Nhan
Đàm thốt nhiên vỡ lẽ, hóa ra Giáng Phi là đến để trả dị nhãn. Nàng sớm
đã được nghe nói, dị nhãn là thiên địa chí bảo, kết tụ linh khí của tinh hoa đất trời, nếu để lọt vào tay yêu bọn họ, cho dù không có duyên phận với viên dị nhãn này, nội chỉ hấp thu cát khí bên trong không thôi, đối với tu vi cũng đã có lợi ích lớn.

Dư Mặc đưa mắt nhìn nàng, lại
liếc qua viên dị nhãn trên tay, bất chợt chìa tay sang bảo: “Ngươi nếu
như thích, thì tặng nó cho ngươi vậy.”

Nhan Đàm mặt thộn cả ra,
nàng nghe nói ban đầu chính vì viên dị nhãn này mà Dư Mặc còn bị đánh
trở lại nguyên hình. Giờ đã lấy được dị nhãn trở về, có thể nói là không dễ dàng gì, thế mà hắn lại muốn đem tặng nàng?

“Món bảo vật quý
giá như vậy, dù có cho ta cũng chỉ lãng phí, ngươi cũng biết rồi đó, ta
lười thế này ngày thường cũng chả tu luyện gì mấy, ngươi vẫn là giữ lại
dùng thì hơn.”

Dư Mặc cười khẩy một tiếng khẽ không nghe thấy tăm hơi: “Nếu đã vô dụng, thế còn giữ lại làm gì?” Lời vừa nói dứt, hắn
tiện tay quẳng phắt viên dị nhãn đang cầm, dị nhãn vẽ một đường vòng
cung giữa không trung, bõm cái rơi vào nước sông, chầm chậm chìm xuống
đáy.

Nhan Đàm nhìn hắn sững sờ, lắp ba lắp bắp: “Món, món vật quý giá như vậy, ngươi, ngươi liệng cái một vậy đó hả?” Đây thật không khỏi có phần phí phạm tài nguyên một cách quá đáng. Hắn đã chả xem dị nhãn
ra gì, trước đây cớ gì cố sống cố chết tìm cho bằng được trở về, chẳng
lẽ là tìm cho vui thôi ư?

Dư Mặc khẽ chau mày, thần tình nhạt
nhòa một mảng dưới ánh trăng dìu dịu: “Ngươi không muốn, lại không cho
ta vứt đi, rốt cuộc muốn ta phải thế nào?”

Nhan Đàm không kịp
nghiền ngẫm dụng ý của hắn, chỉ vội nhảy ùm xuống sông, khua nát cả
khoảnh bóng trăng hằn trên mặt nước. Rất nhanh sau, những mảnh trăng rời rạc tan tác đã liền lại như lúc ban đầu. Dư Mặc như cũ đứng ở đầu
thuyền, hai tay vẫn chắp sau lưng, sóng nước loang loáng in trong mắt
hắn, cùng lúc phản chiếu ra những hình ảnh vỡ vụn.

Hắn đứng hết một lúc, chậm rãi khép hai mắt lại, khẽ buông một tiếng thở dài.

Bỗng nghe tiếng mặt nước bị khua vỡ, Nhan Đàm từ dưới sông ngoi đầu lên,
chìa tay giơ cao dị nhãn cười tươi như hoa: “Còn may kiếm lại được rồi,
vốn ta còn nghĩ con sông này đáy đen thùi lùi, không dễ gì…” Nàng còn
chưa nói dứt lời thì Dư Mặc đã thình lình cúi xuống, ôm chầm nàng vào
lòng. Động tác của hắn rất mạnh mẽ, gần như muốn khảm nàng vào thân thể, siết chặt đến nỗi khiến nàng tức thời không hít nổi một ngụm khí.

Nhan Đàm khẽ nhúc nhích, muốn từ trong lòng Dư Mặc chui đầu ra ngoài, dù gì
mới nãy nàng ở dưới nước quá lâu, nín thở nín tới rất chi khổ sở. Nàng
vừa động đậy một chút thì đã cảm thấy Dư Mặc gia tăng lực tay lên ấn lấy vai mình, chầm chậm áp má vào cạnh cổ mình, giọng nghèn nghẹn bảo:
“Đừng cử động, chỉ một chốc thôi.”

Nhan Đàm từ từ lấy lại nhịp
thở, bấy giờ mới cảm giác được cánh tay đang ôm mình của Dư Mặc có chút
run run, theo lý mà nói kẻ nên run phải là nàng chứ nhỉ, dù sao nàng còn đã nhảy xuống nước. Nàng chợt rất muốn nhìn qua vẻ mặt của hắn, tuy
rằng nàng rất tin chắc, nét mặt hiện giờ của Dư Mặc so với ngày thường
chẳng khác là bao, nhè nhẹ, phảng phất vương chút ý cười.

Bẵng đi một lúc, Dư Mặc buông lỏng vòng tay, giơ tay chạm nhẹ lên má nàng, ngữ
điệu nét mặt đều không sai khác so với mọi khi: “Đi thay bộ y sam khác
vào, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Dư Mặc cái tên mỏ quạ này.

Nhan Đàm hậm hực quấn chiếc chăn lông quanh người, vừa ách xì liền hai cái
vừa co ro chìa tay sang định tóm chiếc chăn còn lại. Nàng nhất định là
yêu tinh đầu tiên nhiễm lạnh bị ốm giữa trời đất này, nếu truyền ra
ngoài chỉ e sẽ làm trò cười cho thiên hạ, ô danh thiên cổ, đám sơn yêu
thủy quái ở Da Lan sơn cảnh nhất định sẽ chết cười.

Không lẽ nàng và phàm nhân chung chạ quá lâu, đã học được cả bị nhiễm phong hàn?

Nhân yêu hai ngả, quả đúng là câu nói chí lý của thế gian.

Bàn tay định vơ lấy chiếc chăn lông của nàng vừa thò ra được một nửa thì
bỗng Dư Mặc vén rèm, cúi người bước vào khoang thuyền. Hắn trông thấy
tình cảnh này, lập tức nhấc chăn lông lên đắp quanh người nàng: “Ngươi
cảm thấy thế nào rồi?”

Nhan Đàm nghĩ qua một lượt, đoạn nói: “Rất lạnh.”

Dư Mặc nhấc tấm ngoại bào đặt trên bàn lên, lại giúp nàng bọc quanh người, tiện thể chìa tay nghe thử trán nàng. Nhan Đàm nhìn hắn, chỉ thấy hắn
khẽ nhíu mày, lại cúi đầu xuống tựa vầng trán vào trán mình: “Sao rồi?”

Dư Mặc mặt mày tỉnh queo: “Hình như là đã phát sốt.”

Nhan Đàm cảm thấy một tia thiên lôi đánh rầm trên đỉnh sọ mình, cùng cực thê lương lặp lại: “Phát… sốt…?”

Dư Mặc đứng dậy: “Thuyền cũng sắp đến bờ rồi, ta đi mời vị đại phu về xem thế nào.”

Nhan Đàm chật vật túm lấy gấu áo hắn, vừa mếu vừa la: “Đừng mà đừng mà, ta
tuyệt đối không muốn xem đại phu đâu!” Nàng nhất định là yêu tinh đầu
tiên dưới vòm trời này biết đổ bệnh lại còn phải tìm đại phu, chuyện này thực sự quá sức nực cười.

Dư Mặc chỉ còn nước cúi người xuống,
từng tấc từng tấc một kéo vạt áo ra khỏi tay nàng: “Cho dù không tìm đại phu cũng phải vào trấn mua ít thức ăn, ngươi cứ lôi kéo thế này, ta làm sao đi cho được?”

“… Ngươi thật sẽ không tìm đại phu tới?”

“Ngươi còn nắm rịt không buông, ta sẽ mời đại phu về bắt mạch cho ngươi.”

Nhan Đàm tức khắc ngoan ngoãn buông tay, người bọc đầy chăn quỳ gối nhích ra hai bước: “Chúa công đi thong thả.”

Dư Mặc cúi người, giơ tay khẽ véo lên chóp mũi nàng, thấp giọng bảo: “Lúc
ta không có ở đây không được chạy lung tung, cho dù nơi nào có đám náo
nhiệt cũng không được mò đi xem, có biết chưa hả?”

Nhan Đàm không nhịn được nói: “Dư Mặc, ngươi giống cha ta quá đi…”

Dư Mặc quả nhiên nói lời giữ lời, đã không dẫn đại phu về.

Nhan Đàm một tay túm chăn, tay kia lục lọi mớ đồ hắn vừa mua về: “Í, lại còn có kẹo hoa hồng với kẹo hạt thông, không lẽ ngươi rất thích ăn kẹo?”

Dư Mặc lấy từ trong ra hai bọc thuốc lớn: “Kẹo là cho ngươi.”

Nhan Đàm rùng mình, ngay tắp lự bảo: “Ta hổng có uống thuốc đâu.” Thực ra
nàng đối với việc ăn uống ít kén chọn nhất, có miếng ngon đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, không thì chỉ cần có cái bỏ bụng là được. Các món ăn vặt
dạng như kẹo mứt, thực ra vẫn là Bách Linh khoái khẩu. Phải uống thứ
Trung dược vừa khó ngửi vừa đắng nghét mới có cục kẹo làm phần thưởng,
thứ việc ngược đời lại không có lời này nàng còn lâu mới làm.


Mặc xoay đầu liếc mắt nhìn nàng, đặt hai bọc thuốc trên tay sang bên:
“Biết ngay ngươi sẽ nói vậy. Ta đã hỏi được một bài thuốc dân gian, đợi
lát nữa hầm canh uống, nếu có hiệu quả thì không cần uống thuốc nữa.”

Nàng biết mấy cái gọi là bài thuốc dân gian này một số cũng rất hiệu nghiệm, bèn quấn chăn ngồi co rúc một bên, nhìn Dư Mặc bỏ thịt dê lòng bò vào
nồi đất hầm, đợi đến lúc sôi lại tống vào một nắm ớt khô. Nàng không
nhịn mồm nổi bảo: “Đống ớt đó cho có nhiều quá rồi không?”

Dư Mặc đầu cũng không ngoảnh, chỉ bình thản đáp: “Cách này là để làm toát mồ hôi, đổ mồ hôi rồi thân nhiệt cũng sẽ giảm xuống.”

Nhan Đàm tự dưng rùng mình một phát. Nàng hình như đã nghe qua cách thức
tống mồ hôi này, nhưng liệu có tác dụng với yêu quái không đây? Nhưng
thứ hầm trong cái nồi đất này có thể xem như pháp bảo cứu mạng của nàng, sau cùng có phải uống thuốc hay không, toàn bộ đều trông chờ vào nó.

Khi Dư Mặc bưng nồi đất sang chiếc bàn thấp, sau đó nhấc mở nắp nồi, Nhan
Đàm chỉ ngửi thấy một mùi cay xè, lập tức ách xì một cái. Đợi nàng xích
lại bên bàn, dòm thấy thịt dê đã được nấu tới màu sắc bóng lưỡng và nước dùng đo đỏ bên trong nồi, lại tiếp tục phấn đấu hắt hơi liền tù tì thêm hai cái nữa.

Dư Mặc giữ lấy tay áo, bắt tay vào giúp nàng múc một bát canh hầm thịt dê: “Cay thế này, uống một bát chắc cũng đủ rồi.”

Nhan Đàm hớt hải vọt miệng: “Đủ rồi đủ rồi, tuyệt đối dư sức.” Nàng nhấc
muỗng lên, múc lấy một ngụm be bé nếm thử, tức khắc sặc ho sù sụ. Tuy
nàng là phen đầu được ăn đồ do Dư Mặc nấu, nhưng nồi canh thịt dê này
thật chả cần trình độ nấu nướng gì, trừ cay ra thì căn bản không còn nếm được mùi vị nào nữa.

Dư Mặc lưỡng lự một lúc, đoạn chậm rãi chìa tay sang vỗ nhẹ lên lưng giúp nàng xuôi bớt cơn sặc. Nhan Đàm bưng bát
sứ lên, nhắm nghiền mắt thẳng tay dốc một lèo chỗ canh hầm bên trong vào cổ họng, nước mắt lưng tròng nhìn Dư Mặc hỏi: “Bài thuốc dân gian này
thực sự hiệu quả chứ?”

Dư Mặc ngập ngừng ít lâu, tránh đi ánh nhìn khẩn thiết của nàng: “… Theo lý mà nói hẳn là hiệu quả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.