Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 1 – Chương 14: Thư mời của Diệp Tử Tô




Khu vực người chơi mới chưa từng náo nhiệt như vậy, cao thủ thỉnh thoảng sẽ mở ID phụ để vui đùa một chút, nhưng không ai xem trọng cả, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, ngược lại sẽ bị giảm giá trị. Hơn nữa, khu vực cơ giáp của người chơi mới có hạn chế, hệ thống sẽ ghép đôi với đối thủ càng ngày càng mạnh, cao thủ cũng sẽ như xe bị tuột dây xích, không có cao thủ nào chuyên tâm như thế cả.

Diễn đàn bùng nổ, có đủ loại suy đoán, nhưng khoan hãy nhắc đến phong cách của hắn vẫn thật sự không có gì đặc biệt, để có thể ghép đôi với tuyển thủ kim cương cả.

Chỉ nói đến bốn trận thắng liên tiếp đã khiến cho diễn đàn vốn đã náo nhiệt càng náo nhiệt hơn rồi.

Đương nhiên cũng không thiếu những kẻ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tình huống như vậy đã xuất hiện qua rất nhiều. Nhưng chủ đề này sẽ nhanh chóng rớt xuống vị trí hot thôi, hoặc là hắn sẽ bị người khác tìm ra ID phụ của người nào, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trên cơ bản cơ giáp cũng có hạn chế, nhưng có rất nhiều cơ giáp xuất sắc không có giới hạn.

Nhưng những tranh luận này lại không có quan hệ gì đến bạn học Vương Tranh cả, cái cậu quan tâm chính là tiền thưởng lần này nhất định phải vượt qua phí lên mạng, bằng không thì cậu quá thua thiệt rồi. Nhất là lần chiến đấu này không nhận được chút năng lượng chiến đấu nào, hy vọng là lần sau sẽ may mắn hơn một chút.

Sauron, phó tổng giám đốc khu vực CT trái đất, chịu trách nhiệm chính khu vực châu Á cùng với công trạng của bộ phận người chơi mới. Tại trò chơi CT, khu vực đó chỉ là một phần vô bổ, huống chi thực tế, tất cả lợi nhuận ở khu vực người chơi mới gộp lại cũng không bằng con số lẻ của khu vực cao cấp.

Không có công trạng sẽ không thể nào thăng chức được, càng không cần phải nói đến tương lai. Hắn cũng không phải là chưa từng suy nghĩ qua, cố gắng khai thác tài năng mới trong số sinh viên đại học danh tiếng..., thậm chí còn mời tuyển thủ kim cương giả làm tay mơ, nhưng kết quả đều không thể nào đột phá nổi vòng vây. Mà tuyển thủ kim cương cũng không thể nào vì chút tiền lẻ mà dây dưa với một đám cấp bậc thấp, hơn nữa cũng không có giá trị, quan trọng nhất là ID phụ lúc nào cũng bị người chơi khác phát hiện.

Mãi cho đến khi ID Khô Lâu xuất hiện, Sauron đang quan sát bốn trận chiến đấu của Khô Lâu đang được phát trên màn hình lớn. Năm nay, Sauron đã năm mươi lăm tuổi rồi, ở trong một công ty cạnh tranh khốc liệt như CT thì độ tuổi này đã sắp về hưu rồi, nếu như không thể tìm ra được chút ánh sáng thì hắn có thể giữ lấy được vị trí này hay không đã là một vấn đề lớn rồi.

Đối với CT, Sauron tự nhận mình tuyệt đối là một người có thâm niên, chuyên nghiệp, dạng cao thủ gì hắn cũng đều gặp qua. Thế nhưng bốn trận chiến của Khô Lâu vẫn khiến cho hắn vô cùng chấn động, hắn đã xem video hết lần này đến lần khác, trong lòng hắn cũng đang giằng co.

Cơ hội rất khó xuất hiện như sao băng xẹt cái rồi vụt mất, nắm bắt hay là không nắm bắt đây?

Sauron biết rõ, đối thủ cạnh tranh của hắn đang chờ hắn xảy ra vấn đề, một khi xuất hiện sơ hở thì hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích. Thế nhưng nếu hắn thận trọng chờ đợi thì kết quả cũng sẽ là thoái vị thôi.

Người này được không?

Sauron đã xem một ngày một đêm, phân tích toàn bộ số liệu, cái hắn nhìn không phải là kết quả, bốn trận thắng liên tiếp chỗ nào cũng có, thậm chí có người còn thắng nhiều hơn. Thế nhưng khả năng xử lý tình huống tỉ mỉ như vậy, loại tự tin này tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.

Sauron có hai phán đoán: Người này là người chơi mới hoặc trong đời thực người này cũng là cao thủ!

Một tay lão luyện sẽ lơ đãng bộc lộ sự quen thuộc với chiến đấu, hơn nữa hắn hiển nhiên sẽ đi đường tắt, thế nhưng người này lại không như vậy.

Còn cao thủ thì rất dễ dàng phán đoán, một số động tác chỉ có thiên tài mới có thể làm được, đây cũng là điều kiện thiết yếu để có thể tiến xa được.

CT bắt đầu rất dễ, ai muốn chơi đều có thể mặc sức chơi đùa, nhưng muốn tinh thông, nhất là muốn đạt đến cấp độ cao nhất định thì cơ thể nhất định phải theo kịp mới được. Đã đạt đến cấp độ cao nhất thì cho dù không khó khăn như chiến sĩ cơ động cũng tương tự bảy đến tám phần.

Vương bài phi công tuyệt đối là cao thủ CT, mà cao thủ đỉnh cấp trong CT, có năm phần khả năng trở thành vương bài phi công. Đây cũng là lý do mà vì sao cao thủ đứng đầu trong CT hầu như đều là sinh viên trong học viện quân sự.

Người này chính là cơ hội sao?

Đóng màn hình lại, Sauron có thể nghe được tiếng tim mình đang đập...

Sauron bỗng nhiên vỗ bàn một cái, mở điện thoại ra.

- Thông báo toàn thể nhân viên, ngày mai chín giờ sáng mở cuộc họp, tất cả mọi người đều phải đến đông đủ!

Sau khi tắt điện thoại, Sauron lại đắm chìm trong bóng tối...

Tốt nghiệp, tất cả học sinh lại bắt đầu một chặng đường mới, đối với Vương Tranh, Nghiêm Tiểu Tô, Tạ Vũ Hân mà nói, mục tiêu cuộc sống của bọn họ đã thay đổi long trời lỡ đất.

Ba người đang tụ họp trong quán cà phê tại trường trung học Thự Quang, có một chuyện tương đối may mắn chính là ba người đều nhập học Học Viện Quân Sự Chiến Thần. Ngoại trừ Tạ Vũ Hân là ván đã đóng thuyền, thì Vương Tranh và Nghiêm Tiểu Tô thật sự là biến hóa bất ngờ.

Cha của Nghiêm Tiểu Tô đã nghiêm túc cho trường học một khoản tài trợ, nên rốt cuộc Nghiêm Tiểu Tô đã được tiến vào khoa Kinh Tế Thương Mại. Mà quan trọng chính là Nghiêm Tiểu Tô rất nghiêm túc, tiệc sinh nhật lần trước quả thực đã cho hắn một đả kích rất lớn, thế nên gần đây, ngay cả CT hắn cũng không có chơi. Trong khoảng thời gian này, hắn đều theo cha hắn học tập, danh dự không phải là thứ mà người khác có thể cho mình!

Mục tiêu của Tạ Vũ Hân rất rõ ràng, hắn muốn trở thành một hạm trưởng chiến hạm, sĩ quan cao cấp của liên bang Thái Dương Hệ.

Mục tiêu của Vương Tranh thì càng rõ ràng hơn, từ hồi bé cậu đã muốn trở thành một chiến sĩ cơ động xuất sắc, tuy giữa đường đã xảy ra thay đổi bất ngờ nhưng cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện.

- Lão đại, Tiểu Vũ, ngày mai tớ muốn cùng cha đi Sao Hỏa một chuyến, tớ sẽ trở về trước khi nhập học, vì tương lai của chúng ta: người giàu có nhất thế giới, vương bài phi công, sĩ quan cao cấp hạm trưởng cụng ly nào!

Nghiêm Tiểu Tô giơ ly cà phê lên, nhưng không ai hưởng ứng cả.

- Đáng ghét, hai người không cho tớ chút mặt mũi nào cả. Mà nghỉ hè rồi, hai người tính làm gì?

- Đi làm thuê, huấn luyện như cũ thôi. Tiểu Vũ, cậu thì sao?

Vương Tranh quả thực rất cảm ơn Tạ Vũ Hân, tên này tuy lạnh như băng, nhưng thật ra hắn là một người rất nhiệt tình.

- Tớ cũng có chút việc, tớ muốn đi xem nơi có trình độ cao một chút, Châu Á không phải là điểm cuối, địa cầu lại càng không phải, Ngân Hà mới chính là thế giới của chúng ta!

Ba người đều có ước mơ của riêng mình, địa cầu quá nhỏ, thế giới bên ngoài lại vô cùng rộng lớn, nếu cả đời cứ đứng ở nơi nhỏ bé này thì không thể nào nhìn thấy được thế giới bên ngoài bao la cỡ nào, bọn họ nhất định phải ra bên ngoài.

Sau khi nhân loại tiến vào các hành tinh và đi trên biển thì rất nhiều nhà thám hiểm vĩ đại đã ra đời, giống như một khoảng thời gian vô cùng lâu trước đây, xuất hiện nhân vật tên là Magellan- một nhà hàng hải vĩ đại, loài người rất tò mò đã mạo hiểm đi về phía trước, thám hiểm thế giới bao la, ba thiếu niên này cũng vậy, họ đương nhiên không chịu đứng mãi ở một nơi nhỏ bé này.

Nghiêm Tiểu Tô cũng hiểu được, nếu như hắn không muốn bán băng vệ sinh cả đời thì chính bản thân hắn phải tự thay đổi. Mục tiêu sống của Vương Tranh và Tạ Vũ Hân đều rất rõ ràng, thực ra Tạ Vũ Hân cùng với Nghiêm Tiểu Tô cũng từng khuyên Vương Tranh, thật ra nếu muốn tương lại phát triển tốt thì chiến sĩ cơ động không phải là một lựa chọn tốt, vừa vất vả; nguy hiểm, lại rất khó xuất đầu.

Cấp bậc cùng với đãi ngộ của chiến sĩ vũ trụ tốt hơn nhiều so với so chiến sĩ dưới mặt đất, thế nhưng tính cách của Vương Tranh là như thế.

Nghiêm Tiểu Tô cùng với Tạ Vũ Hân đều đã lên đường, bọn họ đã có thể thưởng thức được bầu trời mênh mông. Không hề nghi ngờ, chuyến đi này sẽ mang lại cho bọn họ một cái nhìn hoàn toàn mới. Vương Tranh cũng vì bọn họ mà cao hứng, nhưng bản thân cậu cũng có chuyện cần làm.

Nhưng mà, lúc hai người đều không ở bên cạnh mình, Vương Tranh cảm thấy rất cô đơn.

Trong điện thoại có hai tin nhắn, chắc chắn không phải của Tiểu Tô cùng với Tiểu Vũ, mà bản thân cậu cũng không hề có bạn bè khác, vậy là của ai?

Hai tin nhắn đều rất bất ngờ, một cái là trong hòm thư, dường như là lúc đăng kí CT có dùng qua, mở ra xuất hiện một người trung niên.

- Người chơi Khô Lâu, chào cậu! Tôi chính Sauron - phó tổng giám đốc CT khu vực trái đất, hy vọng có thể trò chuyện với cậu trong tương lai.

Vương Tranh nhún nhún vai, đáng ghét! Đây là đạo lý gì chứ! Một người nghèo kết xác như cậu mà cũng lừa gạt. Đối với loại người này, Vương Tranh đương nhiên không thèm khách khí, trực tiếp nhắn một chữ "Cút!".

Vô cùng thoải mái xóa bỏ tin nhắn, loại người này nên bắt hắn lại rồi đánh một trân nên thân!

Tin nhắn còn lại cũng vô cùng bất ngờ, lại là tin nhắn của Diệp Tử Tô.

- Bạn học Vương Tranh, tớ muốn nói chuyện với cậu, cậu có thời gian rảnh không?

Trong hình ảnh, biểu hiện của Diệp Tử Tô ngược lại rất chân thành, nhưng suy đoán đầu tiên của Vương Tranh chính là muốn hãm hại mình.

Lần trước, sau tình huống mất mặt ở khách sạn Shangri-La, Vương Tranh cũng chưa từng gặp qua Nhạc Tinh. Nếu như nói hai người có duyên phận thì đó chắc chắn là nghiệt dương rồi. Diệp Tử Tô này tuy không đáng ghét giống như Nhạc Tinh, nhưng cậu với cô ấy có chuyện gì để nói với nhau chứ?

Nhưng nếu như đối phương chủ động mời mà mình không đi thì dường như không phải phép.

- Thời gian, địa điểm?

Vương Tranh nhắn tin trả lời, vừa mới chuẩn bị tắm rửa, điện thoại lại vang lên.

- 2 giờ chiều hôm nay, bên hồ nước cạnh trường học.

Diệp Tử Tô trả lời rất ngắn gọn.

Địa điểm không tệ, chẳng lẽ cô ấy muốn ném cậu xuống hồ?

Vương Tranh nhún nhún vai biểu hiện không quan tâm, thật ra nếu không phải lâm vào tình huống bất đắc dĩ lắm thì cậu không muốn tranh hơn thua với con gái. Chuyện lần trước có chút thê thảm, nhưng cũng vì Nhạc Tinh hơi quá đáng, nhưng cũng không quan hệ gì đến Diệp Tử Tô.

Đúng 1 giờ 50 phút chiều, Vương Tranh đã đến nơi. Chỗ này, cậu và Tiểu Tô đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng mà sau này chắc sẽ ít có cơ hội đến đây rồi.

Không ngờ Diệp Tử Tô cũng đã đến, hôm nay Diệp Tử Tô mặc một chiếc áo thun rất đơn giản, trước ngực cũng không có logo gì, bên dưới là chiếc váy ngắn màu xanh da trời, tóc dài thắt bím đơn giản thả ở trước ngực. Không thể không nói, như nhìn cô lúc này rất là thoải mái.

Vừa nhìn thấy Vương Tranh, Diệp Tử Tô lập tức mỉm cười, nói:

- Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không tới.

Vương Tranh cười cười, nói:

- Nói thế nào thì chúng ta đều là bạn học, nhiều lắm là cậu ném tớ vào trong hồ, nhưng mà chỉ cần cậu nhớ vớt tớ lên là được.

Diệp Tử Tô sững sờ, sau đó hiểu ý Vương Tranh nên mỉm cười, cúi đầu nói với Vương Tranh:

- Chuyện gần đây thật có lỗi, tớ xin lỗi!

Vương Tranh vẫy vẫy tay.

- Thật ra cũng không có gì, chuyện này vốn không có đúng sai, huống chi cũng không liên quan đến cậu.

Diệp Tử Tô lắc đầu.

- Tớ cũng có một phần sai, thật ra thì Tiểu Tinh chỉ có chút kiêu ngạo, chuyện lần đó đã tạo nên đã kích rất lớn đối cậu ấy. Cậu ấy đã chuyển trường rồi, nhưng mà dù sao thì chúng ta vẫn là bạn học của nhau, tớ cũng là sinh viên năm nhất của hệ cơ giáp Học Viện Chiến Thần. Vương Tranh à! Chúng ta lại là bạn học rồi!

Diệp Tử Tô đưa tay ra, nhìn qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn, Vương Tranh nhẹ nhàng nắm lấy, cậu có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Lão Cổ cũng thường nói, cẩn thận những lời đường mật, coi chừng sẽ trúng kế của kẻ xấu. Hôm nay, Diệp Tử Tô có thể nói chính là điển hình của nữ thần, chẳng qua cô đã chọn sai đối tượng thôi.

- Làm sao cậu biết tớ thi vào hệ cơ giáp?

Diệp Tử Tô mỉm cười, nhẹ nhàng vén lọn tóc bị gió thổi bay túng tóe, nhẹ giọng nói:

- Không biết cậu có tin hay không, từ đầu tớ đã cảm thấy cậu có thể trở thành một chiến sĩ cơ động, bất luận cậu có thể thi vào Học Viện Chiến Thần hay không. Tớ chưa từng thấy có người nào có thể kiên trì không ngừng huấn luyện trong bốn năm, bất kể gió mưa như vậy.

Vương Tranh sững sờ.

- Làm sao cậu biết?

- Ha ha, tại vì cậu quá chuyên tâm nên không phát hiện người thích luyện tập buổi sáng không chỉ có một mình cậu.

Diệp Tử Tô cũng là một người luôn kiên trì huấn luyện, thật lâu trước đây Diệp Tử Tô đã chú ý tới Vương Tranh. Nhớ rõ một lần mưa rất to, Diệp Tử Tô quyết định ở lại trong ký túc xá nghỉ ngơi, cô cho rằng người kia sẽ không đi ra đâu, nhưng thông qua kính viễn vọng cô đã chứng kiến trong cơn mưa to như trút nước, Vương Tranh vẫn kêu to như cũ, đến nay mà Diệp Tử Tô vẫn còn nhớ rõ nụ cười trong mưa đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.