Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 145: Bại lộ bí mật




Typer: Chi Vũ

Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc lập công lớn, vừa trở về Kinh đô đã được Hoàng đế phong thưởng bổ nhiệm làm Phủ Viễn đại tướng quân phụ trách hai mươi vạn quân quyền phương bắc, trở thành hoàng tử có thực quyền được Hoàng đế thừa nhận, lập tức nổi bật trong triều.

Ở đình hóng mát, sau khi Thác Bạt Ngọc trở về lần đầu tiên gặp mặt Lí Vị Ương. Hiện tại đã là đầu xuân, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không thấy một tia vui sướng hoặc đắc chí thỏa mãn, trải qua chuyện Đức phi hắn đã thay đổi rất nhiều, đến ngay cả chính hắn cũng không nhận ra bản thân. Nếu lúc trước, có khả năng sẽ biến sắc trước máu tươi cùng những tính mạng vô tội trên chiến trường, nhưng hiện giờ ngay cả mí mắt cũng không chớp một lần. Có đôi khi, hắn cảm thấy bản thân mình dần biến thành một người đủ năng lực cùng tâm địa độc ác, có thể sống sót trong tranh đấu hoàng thất kịch liệt.

“Trong tay ta đã có hai mươi vạn binh quyền, tính cả hai mươi vạn trên tay cậu ta La Quốc công, tổng cộng bốn mươi vạn binh mã, đủ để chống lại năm mươi vạn người của Tưởng Quốc công. Thật ra trên đường Tưởng Quốc công trở về, ta đã từng phái người cố ý tiết lộ chuyện Tưởng gia cho ông ta biết… Cho nên, hiện giờ ông ta chỉ là nỏ mạnh hết đà, không kéo dài được bao lâu.” Thác Bạt Ngọc chậm rãi nói, hắn hẹn Lí Vị Ương đến, lại thấy đối phương tư tưởng không tập trung, không biết nghĩ đến chuyện gì, trong lòng xẹt qua sự chua xót cùng thất lạc. Hắn rời đi hơn một tháng nhưng Lí Vị Ương không quan tâm hỏi hắn một câu mạnh khỏe hay không, điều nàng quan tâm chỉ là kết quả của mọi chuyện. Kinh thành tiêu điều, biên cảnh rối loạn, hiện giờ không có việc gì khiến hắn thay đổi sắc mặt bởi vì hắn đã quen nắm mọi chuyện trong tay, nhưng chỉ cần ở cạnh Lí Vị Ương mọi thứ phảng phất trở nên khó nắm bắt, hắn không biết nàng sẽ có quyết định gì cũng không biết ngay sau đó nàng có thay đổi ý định hay không.

Lí Vị Ương buông mắt xuống, cầm trà nóng trong tay, như đang đăm chiêu: “Hiện giờ tình cảnh của Thất điện hạ không phải là cực tốt, mà hoàn toàn ngược lại, hành động của Điện hạ đã khiến đám người Hoàng hậu, Thái tử chú ý, có câu cây to đón gió, hoàn cảnh của Điện hạ hiện giờ vô cùng nguy hiểm.” Thác Bạt Ngọc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, không vì thế mà lo lắng, ngược lại giãn mày, thỉnh thoảng hắn cảm thấy may mắn rằng một thiếu nữ đáng sợ như vậy là minh hữu của mình, nhưng càng nhiều thời điểm thì lo lắng liệu mình có đủ mạnh mẽ để khống chế được nàng —— thậm chí lúc đêm khuya không người, hắn bừng tỉnh từ ác mộng, bỗng nhiên tự giễu, nếu quả thật có một ngày nàng bất mãn với hắn, không biết có rời hắn mà đi hay không?

Cứ lo được lo mất như vậy. Đây rốt cuộc là loại tình cảm gì, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng.

Giống như từ ngày quen nàng, luôn bước trên con đường mà nàng thiết kế, bản thân đuổi theo từng bước chân của nàng, mỗi lần hắn cho rằng đã vượt qua lại phát hiện mình căn bản không hiểu gì nàng.

Hai mắt Thác Bạt Ngọc hơi híp lại: “Ý nàng là —— ta nên bớt phô trương sao?”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, cho dù lúc này Điện hạ bớt phô trương, người ta cũng không bỏ qua Điện hạ mà ngược lại, càng thoái nhượng bọn họ càng bức đến đường cùng.”

Thác Bạt Ngọc nhướng mày nhìn nàng, cười lạnh: “Xem ra chuyện này không thể không làm cho rõ ràng.” Trong lời nói của hắn, rõ ràng mang sát tâm với Hoàng hậu và Thái tử, chưa từng có một tia khoan dung.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Năm đó Thác Bạt Chân đặc biệt chiêu mộkhông ít người, có tử sĩ xuất chúng, có môn khách trí tuệ, cũng có thuật sĩ am hiểu mưu lược, những người này xuất thân từ nhiều hoàn cảnh, người người được xưng là long phượng giữa loài người, nhưng đều quỳ gối dưới chân hắn, mặc cho hắn điều khiển phân phó, cho nên hắn vốn có thể tìm cơ hội bí mật trừ khử Điện hạ. Đáng tiếc hiện giờ những người này đều bị Điện hạ âm thầm quét gần hết, vậy nên cho dù muốn giết Điện hạ cũng phải mượn tay người khác, ví như Hoàng hậu hay Thái tử, hoặc ví như —— Bệ hạ.”

Âm thầm kích động người khác đến đối phó mình? Trong con ngươi Thác Bạt Ngọc xẹt qua một tia lạnh lùng: “Ta thấy hắn căn bản không có bản lĩnh như vậy!”

Lí Vị Ương cong môi, trong mắt đều là trào phúng.

Lí Vị Ương rất hiểu biết Thác Bạt Chân, hắn và mẫu thân xuất thân hèn mọn sống nương tựa lẫn nhau, du đãng trong cung đình giống như ăn mày bị người khác bắt nạt ức hiếp, lại không có năng lực trả thù, không có hi vọng, không có mong ước. Hắn không phải con trai duy nhất của Hoàng đế, mà xuất thân của mẫu thân lại quá ti tiện, tuyệt đối không có khả năng chú ý đến hắn, không chỉ vậy, rất nhanh ngay cả tình thương của mẹ cũng mất đi. Đến khi chuyển đến chỗ Võ hiền phi, bà ta là kẻ thù giết mẹ hắn, cho nên hắn bắt đầu làm cho bản thân lạnh lùng cay nghiệt mà kiên cường. Bởi vậy, đáy lòng hắn không có tình yêu.

Khuyết thiếu tình yêu đối với người thường mà nói chỉ là đau xót, không nguy hại đến xung quanh. Nhưng khi người này là Hoàng đế thì hoàn toàn khác biệt. Hiện tại Lí Vị Ương nghĩ, rất nhiều hành động trước kia của Thác Bạt Chân đều có dấu vết để suy luận.

Sau khi hắn làm Hoàng đế luôn phát tiết bất hạnh của mình lên những kẻ khác, tất cả mọi người phải thừa nhận sự bất hạnh của hắn, thừa nhận sự trả thù của hắn. Lúc trước nàng từng rất yêu thương hắn, nhưng tình yêu đó không thể cứu vớt được nam nhân này. Bởi vì đáy lòng Thác Bạt Chân luôn có một ý niệm đáng sợ, hắn sợ một ngày nào đó sẽ có người cướp đi mọi thứ trong tay hắn. Không có lúc nào tâm lí hắn không mang nguy cơ: có lẽ một ngày nào đó tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bản thân trở lại vị Hoàng tử nghèo túng hai bàn tay trắng, mặc cho người khác nhục nhã. Chính là vì sợ hãi như vậy, cho nên hắn không ngừng giết người, cho đến khi giết sạch tất cả những người từng nhục nhã hắn, từng giẫm đạp lên hắn.

Mà Lí Vị Ương, Hoàng tử phi bị Đại phu nhân cưỡng ép đưa cho hắn bởi vì xuất thân cũng hèn mọn, đang nhắc nhở vết thương sâu trong lòng hắn, nhắc nhở hắn từng bị người khác khinh thường, nhắc nhở hắn từng cầu cưới Lí Trường Nhạc mà không được —— cho nên, đáy lòng hắn vẫn ghét bỏ nàng, căm hận nàng, mặc kệ nàng đã hi sinh những gì, nếu không gạt bỏ được cảm giác khuất nhục trong lòng thì cho dù lặp lại bao nhiêu lần sự lựa chọn của hắn vẫn như thế, tuyệt đối không tha cho nàng.

Bất luận kẻ nào từng hưởng thụ mùi vị, thì không thể buông tay với quyền lực. Một người đã mơ ước ngôi vị Hoàng đế hai mươi năm, tuyệt đối không có khả năng buông tay, ngược lại theo thời gian trôi qua dục vọng của hắn sẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng khó thỏa mãn, vì thế hắn sẽ không để ý đi tranh đoạt, đi giết hại. Hiện giờ Thác Bạt Chân tổn thất quá nửa lực lượng, nhưng hắn sẽ không dễ dàng nhận thua.

“Điện hạ, giữa điện hạ cùng Thái tử tất có một trận chiến. Cho dù Điện hạ không có tâm làm Hoàng đế, nhưng có thực lực để tranh đoạt vương vị, bất cứ lúc nào đều phải tính toán đến tình cảnh xấu nhất, cho nên Thái tử nhất định không được tha cho kẻ địch đang ẩn náu. Đối với Điện hạ, trận chiến cùng Thái tử đến càng trễ càng tốt. Điện hạ cần tranh thủ thời gian bồi dưỡng thực lực của mình lớn mạnh, đồng thời duy trì thái độ khiêm tốn không chọc giận Thái tử quá sớm, phòng ngừa hắn chó cùng rứt giậu. Huống chi, kẻ địch của Điện hạ ngoại trừ Thái tử còn có Thác Bạt Chân. Nếu Điện hạ cùng Thái tử đấu đến ngươi chết ta sống, ngư ông đắc lợi chính là Thác Bạt Chân. Hơn nữa, hiện giờ rõ ràng Thái tử vẫn tin tưởng Thác Bạt Chân, nếu muốn thắng được bọn họ, biện pháp duy nhất là tìm cách tách bọn họ ra. Ba phương hỗn chiến, chung quy so với một phương trốn sau xem hai phương tranh đấu vẫn tốt hơn.”

“Điều này ta tất nhiên hiểu được, nhưng muốn làm lớn mạnh lực lượng của mình, nhất định phải phái người vào lục bộ, từng bước khống chế lực lượng, nếu có thể, ta muốn chớp thời cơ cướp đi binh quyền củaTưởng Quốc công.” Thác Bạt Ngọc chậm rãi nói.

Lí Vị Ương cười: “Lục bộ đã sớm có người của Thái tử cùng Thác Bạt Chân, Điện hạ có thể chen vào sao?”

Đây đúng là điều Thác Bạt Ngọc lo lắng suy nghĩ, người hắn phái vào căn bản không thể giữ được chức vụ quan trọng, hơn nữa còn bị xa lánh đến tận bên ngoài, không thể chen được vào trung tâm thì không thể phát huy tác dụng lớn nhất. Đều tại lúc trước ý chí muốn thắng không đủ mãnh liệt, đối phương lại bố trí kín đáo chặt chẽ, hiện giờ muốn phá vây không dễ dàng như vậy.

Lí Vị Ương nhấp một ngụm trà, cảm nhận được sự lo lắng của Thác Bạt Ngọc mới chậm rãi nói: “Dưới tình huống Hoàng hậu và Thái tử nắm giữ đại cục triều chính lâu nay, muốn bồi dưỡng phe cánh của mình khó khăn chẳng kém gì cướp đồ ăn trong miệng hổ. Khó khăn lớn như vậy, chi bằng bắt đầu từ số không. Tìm cách chiếm cứ một phần nhỏ nhoi ở những nơi thế lực của Thái tử và Thác Bạt Chân chưa kịp kéo tới.”

“Ý nàng là —— “

“Ta nghe nói, hiện giờ khắp nơi có không ít mật thám của các quốc gia khác, thậm chí còn che giấu sát thủ, đặc biệt chờ cơ hội để hành động, chuyện Tưởng gia lần này vừa vặn là cơ hội tốt, Điện hạ có thể đề nghị với Bệ hạ thành lập một đội ngũ bí mật chuyên điều tra vụ như thế, đồng thời nhổ tận gốc các thế lực của Mạc Bắc, Nam Cương ở Kinh đô.”

Thác Bạt Ngọc ngẩn người: “Ý nàng là, giống Hoàng Kim Vệ ở tiền triều?”

Hoàng đế tiền triều đặc biệt thiết lập một đội ngũ đặt tên Hoàng Kim Vệ, là thị vệ quân sự cho Hoàng đế, được trao quyền chưởng quản hình ngục, truy bắt tuần sát, hơn nữa điều khiển Thiết Trấn phủ, làm các hoạt động như trinh sát, bắt cóc, thẩm vấn. Về sau, Hoàng đế khai quốc của bản triều lại cảm thấy thế lực Hoàng Kim Vệ quá lớn, ảnh hưởng quá sâu, mới thủ tiêu đội ngũ này.

“Phụ hoàng chưa hẳn sẽ đồng ý.” Thác Bạt Ngọc nói ra.

Lí Vị Ương cười lạnh, nhìn lá trà chìm nổi trong nước: “Bệ hạ sẽ đồng ý, chỉ cần Điện hạ nói với người, Hoàng Kim Vệ có lợi hại như thế nào, cũng là khống chế trong tay Bệ hạ. Bề ngoài là thiết lập đối ngoại, nhưng một khi có trong nước có việc thì có thể lập tức quay mũi kiếm chiến đấu vì Hoàng đế, hi sinh vì Hoàng đế, làm bậc Đế vương được ích lợi to lớn.”

Thác Bạt Ngọc trầm tư một lát, gật đầu: “Nếu ta nói như thế, Phụ hoàng cuối cùng sẽ đáp ứng, cho dù Phụ hoàng không đáp ứng, ta cũng nghĩ cách làm cho người đồng ý, hơn nữa quyền khống chế Hoàng Kim Vệ còn có thể nắm giữ trong tay ta.”

Lí Vị Ương không nhiều lời nữa, nàng biết Thác Bạt Ngọc đã hiểu bản thân nên nên làm gì, hiện giờ điều nàng phải làm chỉ là chờ đợi thời cơ. Bởi vì nàng mờ ẩn có dự cảm, Thác Bạt Chân không chỉ muốn trừ bỏ Thác Bạt Ngọc, còn muốn giết Lí Vị Ương nàng. Bởi vì Thác Bạt Chân nhìn ra, mình là trở ngại lớn nhất chắn trước mặt hắn.

Nhưng đối phương sẽ làm như thế nào? Xuống tay từ chỗ nào? Vấn đề này, Lí Vị Ương luôn luôn muốn biết. Bởi vì hiện thời đối địch kiếp trước chưa từng phát sinh, cho nên nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc có mấy phần thắng…

Nhưng dù thế nào, nếu hắn giơ kiếm, nàng tất sẽ nghênh chiến.

Phủ Thái tử, vú nuôi đang ôm trưởng tử Thái tử đi tới đi lui, tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ làm mọi người tâm phiền ý loạn. Thái tử phất tay, lạnh lùng nói: “Còn không mau ôm xuống! Khóc đau đầu ta!”

Thường ngày Thái tử luôn vẻ mặt ôn hoà, rất ít khi cao giọng trách cứ, vú nuôi phát hoảng, vội vàng ôm đứa nhỏ lui xuống.

Thái tử đau đầu xoa trán, lẩm bẩm: “Thật sự là không có chuyện nào vừa ý.”

Cả nhà Tưởng gia bị sát hại, dẫn đến Tưởng Hoa trở thành phế nhân, Thứ phi tưởng lan mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, làm cho Thái tử bực bội trong lòng, chuyện đó có thể bỏ qua, nhưng Thác Bạc Ngọc trên triều đình lập công lớn, có thể nói được Hoàng đế sủng ái đến cực điểm, ban hàm Tướng quân không nói, thậm chí ba ngày liên tiếp triệu Thác Bạt Ngọc tiến cung, nhiều lần tránh khỏi tai mắt của Thái tử, không biết rốt cuộc đã nói chuyện gì —— làm Thái tử cảm thấy bất an, cực kì bất an.

Hắn cầm tấu chương mình viết trong tay, quan sát một lát, trong lòng suy nghĩ: thế lực Thác Bạt Ngọc lớn mạnh như vậy rất nhanh sẽ vượt qua chính mình! Nghĩ đến đây hắn thở dài một tiếng, tiện tay ném tấu chương về phía sau. Tấu chương rơi xuống mặt đất, Tưởng Lan luôn lặng im nhìn Thái tử, bước tới nói: “Điện hạ, tấu chương vừa viết vì sao lại ném, chẳng lẽ có vấn đề gì ư?”

“Haizz!” Thái tử nhìn nàng, lại giống như đang lẩm bẩm: “Nàng không hiểu đâu!”

Mắt Thứ phi Tưởng lan đỏ lên: “Hiện giờ có chuyện gì người cũng không muốn nói với thiếp, chẳng lẽ thiếp làm sai chuyện gì sao?”

Không phải là làm sai, mà là vừa nhìn đến ngươi đã nghĩ đến chuyện không hay ho của Tưởng gia, càng tức không có chỗ nào phát tiết! Thái tử lắc đầu, lại thở dài, đúng lúc này, người hầu cao giọng nói: “Điện hạ, Tam hoàng tử cầu kiến!”

Thái tử liếc mắt nhìn Tưởng Lan, nàng lập tức hiểu được, hai mắt đỏ hồng lui ra sau bình phong để lảng tránh.

Rất nhanh, Tam Hoàng tử bước đến, hắn dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt có thần, ngoài mặt nhìn không thấy chút sầu lo cùng phiền muộn, ngược lại tinh thần sáng láng. Đi bên cạnh hắn là một nữ tử vóc người nhỏ nhắn, toàn thân được áo choàng bao phủ, khuôn mặt bị vải đen ngăn trở.

——— ——————–

Typer: Nhung Phan

Thái tử sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ Thác Bạt Chân dâng mỹ nhân cho mình? Hắn liếc mắt nhìn nàng kia, đoán chắc rằng bên dưới khăn che mặt hẳn là dung nhan tuyệt sắc, bên dưới quần áo che đậy thân hình mềm mại uyển chuyển, nhưng rất nhanh hắn ý thức được mình không thể nghĩ như vậy, bởi vì lúc này Thứ phi đang đứng phía sau bình phong! Hơn nữa hắn cũng không có tâm tình!

Thác Bạt Chân mỉm cười: “Hoàng huynh, mấy ngày không gặp, sao ngoài mặt lại sầu lo như thế?”

Thái tử thở dài một hơi, bảo hắn ngồi xuống, nha đầu bên cạnh châm trà xong mới chậm rãi nói: “Đệ biết rõ ràng, còn hỏi ta làm gì?”

Thác Bạt Chân cười nhìn khắp xung quanh: “Hôm nay đệ đến chính vì giải ưu cho hoàng huynh, hoàng huynh hãy cho mọi người xung quanh lui đi.”

Thái tử nhìn thoáng qua nha đầu trong phòng, không nói gì chỉ phất tay, những người khác lập lức lui xuống.

Thác Bạt Chân nhìn thoáng qua bóng người lờ mờ sau bình phong, tất nhiên biết đó là ai, có điều hắn chỉ mỉm cười, rời tầm mắt, tiếp tục nói: “Hôm nay đệ cố ý mời một vị mỹ nhân đến, đặc biệt giải ưu thay hoàng huynh.”

Thái tử tất nhiên bất an: “Ôi dào, dạng mỹ nhân nào cũng không thể giải trừ ưu sầu của ta! Đệ mang nàng ấy về thì hơn.”

Thác Bạt Chân cười, hắn đã đến thì nhất định đã đặt kế hoạch mưu lược cẩn thận kín đáo, sao có thể dễ dàng mang người rời đi. Hắn chậm rãi nói: “Tháo khăn che mặt ra.”

Vì thế, nàng kia tháo khăn che mặt, cung kính hành lễ với Thái tử.Thái tử thấy nàng ấy tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tướng mạo bình thường, dáng người mập mạp, toàn thân không có chỗ nào liên quan đến mỹ nhân, nhất là đôi mắt đã sớm xuất hiện nếp nhăn thật sâu, rõ ràng mới hai mươi tuổi mà nhìn qua chẳng khác nào ba mươi. Thái tử nhìn quen các mỹ nhân bất giác nhíu mày: “Tam đệ, đây là có ý gì?”

Tưởng Lan đứng ở sau bình phonnghe vậy rất không vui, nhưng hiện tại nàng thấy có chỗ không đúng. Nếu Thác Bạt Chân thật sự dâng mỹ nhân, đương nhiên phải tìm thiếu nữ tuổi trẻ mỹ mạo, nữ tử này không tính là già nhưng nhìn thế nào cũng thấy đã qua tuồi lập gia đình sinh con.

Thác Bạt Chân cười to: “Hoàng huynh, dù dung nhan có xinh đẹp, lúc này cũng không giúp được gì, nhưng nữ nhân tướng mạo bình thường này lại có thể trở thành điều mấu chốt cho sự chiến thắng của hoàng huynh!”

Thái tử khó hiểu, không biêt đệ ấy có ý gì. Để bình phán nữ tử chính là bốn điều Công – Dung – Ngôn – Hạnh, nữ tử này thật không nhìn ra có chỗ nào hơn người: “Ta thấy nàng ấy không có gì đặc biệt. Đệ nói thật đi!”

Thác Bạt Chân mỉm cười:“Hoàng huynh có biết nàng ấy là ai không?”

Nàng kia gục đầu xuống, không nói một lời.

Thái tử lắc đầu: “Không biết”

Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Nàng ấy lúc trước là tỳ nữ bên người Liên Phi nương nương.”

Liên phi từ Chu Đại Thọ tiến cử, mà Chu Đại Thọ lại do Thác Bạt Ngọc tặng cho hoàng đế, vừa nhắc đến hai người kia Thái tử đã thấy nhức đầu, nghe Thác Bạt Chân nói xong, sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ nha đầu này thấy Liên Phi được sủng ái, đến cầu mình đưa vào cung gặp chủ nhân cũ? Nghĩ vậy, giọng nói Thái tử lập tức trở nên lạnh băng: “Đệ đưa nàng ấy đến đây làm gì?”

Tưởng Lan đứng sau bình phong nhạy cảm, nhận thấy không đúng, nàng chủ động bước ra nhìn, ánh mắt chuyển từ đầu đến chân phảng phất muốn nhìn ra điều gì.

Tươi cười Thác Bạt Chân càng sâu thậm chí lộ ra lạnh lùng: “Thái tử không hỏi xem tên nàng ấy là gì sao?”

Thái tử nhíu mày: “Họ tên ngươi là gì?”

Thác Bạt Chân cười: “Hoàng huynh có biết Mộ Dung thị ở Hà Trạch không?”

Mày Thái tử nhíu càng chặt: “Ta… đương nhiên có nghe nói qua.” Cho dù không biết, sau trận ám sát trên yến hội thì cũng để lại ấn tượng khắc sâu. Nói đến vụ thảm sát Mộ Dung thị đương nhiên có mối liên hệ vô cùng quan trọng với Tưởng gia, quả thật có thể nói một tay Tưởng gia thúc đẩy.

Thác Bạt Chân tiếp tục: “Hiện tại ngươi có thể nói tên mình.”

Nàng kia ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: “Dân nữ tên là Lãnh Du Liên.”

Sắc mặt Thái tử chấn động lập tức kinh hãi: “Ngươi nói cái gì?”

Nàng kia lặp lại lần nữa: “Dân nữ tên là Lãnh Du Liên.”

Sắc mặt Thái tử bỗng dưng trở nên xanh mét nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân nói không nên lời: “Tên tục của Liên Phi trong cung đúng là Lãnh Du Liên.”

Thác Bạt Chân cười: “Đúng vậy, Lãnh Du Liên, tại sao có thể trùng hợp như vậy? Hoàng huynh không thấy kì quái ư? Hơn nữa nữ tử trùng tên trùng họ lại từng là nô tỳ.”

Sắc mặt Thái tử càng lúc càng khó coi, nghi ngờ nhìn chằm chằm nữ tử: “Hay là……”

Giọng nói Thác Bạt Chân trở nên lạnh băng: “Chuyện này liên quan đến một bí mật rất lớn.”

Thái tử vẻ mặt mờ mịt, hắn không hiểu, bình thường nha đầu đều phải kiêng dè tên tục của chủ nhân, sao có thể giống nhau hoàn toàn? Cho dù giống nhau thì liên quan gì đến Mộ Dung thị vừa nhắc đến?

Thác Bạt Chân nhìn biểu cảm của Thái tử, biết hắn vẫn chưa hiểu ra, nhìn nàng kia, giọng nói thâm trầm: “Nàng ấy mới là Lãnh Du Liên thật sự, còn vị Liên Phi trong cung tên Mộ Dung Tâm – công chúa Hà Trạch, dư nghiệt của Hoàng thất Mộ Dung.”

Sắc mặt Thái tử trắng bệch, dường như không thể tin tai mình. Môi hắn run run, nói tiếng trách mắng: “ Nói bậy! Bịa đặt cũng phải có chừng mực.”

Thác Bạt Chân thong dong đáp: “Lãnh Du Liên thật sự đang ở đây, Thái tử không ngại hỏi cho rõ ràng.”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng kia, nàng kia tất nhiên vô cùng khẩn trương, nhưng dưới ý bảo của Thác Bạt Chân nhẹ nhàng kể lại. Bởi vì khẩn trương nên hơi lắp bắp, nhưng ý tứ vẫn rõ ràng. Nàng ấy mới là Lãnh Du Liên thực sự. Nguyên quán tại biên cảnh Đại Lịch, đi theo phụ thân làm thương nhân đến Hà Trạch, từ đó trở đi sống ở Hà Trạch. Lúc đó phụ mẫu đều còn tại thế, chỉ tiếc địa vị thương nhân rất thấp, vì thế người trong nhà bỏ vàng bạc đưa nàng vào trong cung làm tỳ nữ, hi vọng tương lai được quý nhân nhìn trúng, thoát khỏi thân phận thương gia. Sau này được điều đến làm cung nữ bên cạnh Mộ Dung Tâm. Từ nhỏ, Mộ Dung Tâm chính là mỹ nhân – Tứ công chúa vang danh Hà Trạch. Lãnh Du Liên đương nhiên sẽ tận tâm tận lực hầu hạ, hơn nữa bản thân cơ trí thông minh, không lắm mồm lắm miệng rất nhanh trở thành cung nữ đắc dụng của Mộ Dung Tâm.

Nếu sau này quốc gia Hà Trạch không bị tiêu diệt, Lãnh Du Liên sẽ cùng công chúa gả ra ngoài, hoặc được công chúa ban thưởng cho vị tướng lãnh nào đó, chính thức thoát khỏi thân phận ti tiện con gái thương nhân. Nhưng chung quy Hà Trạch đã biến mất hoàn toàn, nàng cùng công chúa lang bạt, bị áp giải đến Kinh đô Đại Lịch. Nhưng nàng khác với công chúa, thân phận nàng hèn mọn, những người đó không đặc biệt chú ý đến, sau này bị một vị tiểu tướng quân Đại Lịch nhìn trúng, lặng lẽ giúp nàng thay đổi quốc tịch dẫn đi, lại nói với những người khác rằng đã chết do không phù hợp khí hậu. Ban đầu nàng không đồng ý, mà sau này nghe nói tất cả hoàng thất Mộ Dung đều bị xử tử… mới đổ mồ hôi lạnh, phát hiện mình xem như tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc đó, nàng còn tưởng người duy nhất sống sót chính là mình. Sau này Thác Bạt Chân tìm được, nàng mới biết hóa ra Công chúa vẫn còn sống…

“Dân nữ mới chính là Lãnh Du Liên, phi tử trong cung là Mộ Dung Tâm. Mộ Dung Tâm giả mạo tên tuổi cùng thân phận của dân nữ để vào cung… Bởi vì Mộ Dung Tâm biết dân nữ vốn là người Đại Lịch, hơn nữa sớm rời khỏi gia hương nhiều năm, không có người điều tra được thân phận. Chính vì dân nữ từng kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ, cho nên thân phận Mộ Dung Tâm không bị người khác nghi ngờ.” Lãnh Du Liên vừa chậm rãi nói, vừa quan sát vẻ mặt Thái tử.

“Dân nữ không nói dối, Mộ Dung Tâm tuy rằng xuất thân Hoàng thất, nhưng tính cách dịu dàng, nói chuyện ấm áp mềm mại rất biết lung lạc lòng người, dân chúng xưng là Bồ Tát sống. Mộ Dung Tâm thích nhất ăn Liên Dung tô, ghét nhất trà hoa cúc, lúc tắm thích thả cánh hoa mẫu đơn. Trong cung trước giờ không dùng huân hương mùi hoa quế. Hằng năm đến mùa đông đều chuẩn bị khối ngọc ấm, bởi vì thân thể lạnh cần uống nước khu hàn…”

Nàng ấy nói hoàn toàn trùng khớp với ngôn ngữ, cử chỉ của Liên Phi, có một số việc thậm chí ngay cả mật thám của Thái tử ở trong cung cũng không biết, chứng thực thân phận tỳ nữ của Liên phi.

Thái tử không phải kẻ ngốc, sau khi nghe xong cười lạnh: “Ngươi đã biết Mộ Dung Tâm giả mạo danh nghĩa để tiến cung vì sao không đến vạch trần? Bây giờ mới xuất hiện, có rắp tâm gì?” Hắn thật sự khó mà tin được những lời nữ tử trước mắt nói, thân phận Liên phi đã được Hoàng đế kiểm chứng, xác nhận không có chỗ nào đáng ngờ, hiện tại đột nhiên nhảy ra nữ tử chỉ chứng Liên phi là Mộ Dung Tâm, nếu hắn vội vàng tin tưởng, hơn nữa đưa ra trước mặt Hoàng đế chỉ sợ ăn trộm gà không thành còn mất trộm gạo, bị Liên phi oan uổng thành có rắp tâm khác. Hiện tại Liên phi đang mang thai, hơn nữa sắp lâm bồn. Hoàng đế sủng ái đến mức nào, sao có thể tùy tiện tin tưởng nữ nhân bỗng dưng nhảy ra này?

Thác Bạt Chân nhìn sắc mặt đoán ý, biết rằng muốn thuyết phục Thái tử cần ra sức thêm, vì thế nói: “Hoàng huynh, nàng ấy lúc trước tìm được đường sống trong chỗ chết, lại biết toàn bộ chủ tử đã bị xử tử, đương nhiên không dám lộ diện. Mấy năm nay luôn mai danh ẩn tích, lập gia đình sinh con, thậm chí đổi tên, sợ bị người khác nhận ra có liên quan đến Mộ Dung thị. Sau này cả gia đình chuyển đến Kinh đô, vô ý để đệ phát hiện, hơn nữa nói cho nàng ấy biết vì giấu thân phận thật sự, Liên phi đã giết cha mẹ nàng ấy, lại tìm được nguyên quán ở Đại Lịch nhằm giấu diếm mọi dấu vết. Như vậy, nàng ấy mới chủ động chỉ chứng Liên phi, có thể sống đến ngày hôm nay, tất cả bởi vì Liên phi cho rằng nàng ấy đã chết, bằng không cũng đã bị giết người diệt khẩu rồi, sao có thể nói sự thật với hoàng huynh?”

Lãnh Du Liên lập tức nỉ non khóc: “Cha mẹ ơi, con may mắn sống đến ngày hôm nay, cũng nhờ mọi người trên trời phù hộ linh thiêng. Nữ nhi bất hiếu, hại hai người bị Công chúa nhẫn tâm diệt khẩu, con lại may mắn còn sống, không có mọi người con sống còn ý nghĩa gì, không bằng chúng ta gặp gỡ dưới địa ngục để tránh nỗi khổ bị chia lìa.”

Tiếng khóc vô cùng bi thương, lời nói mang tính xác thực… Thái tử bắt đầu do dự.

Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Nếu Liên phi là dư nghiệt của Mộ Dung thị, vậy lần ám sát trước nhất định có liên quan đến Liên phi. Liên phi đã diễn một tuồng kịch trước mặt phụ hoàng, cố ý để người khác cho rằng bản thân trung tâm với phụ hoàng, nhưng thật ra…. mọi việc dùng để đối phó Tưởng gia. Hơn nữa, Liên phi là Thác Bạt Ngọc dâng cho phụ hoàng, nếu có thể chứng minh thân phận thực sự của Liên phi, phụ hoàng sẽ đối xử với Thất hoàng đệ thế nào? Có thể sẽ cảm thấy Thất hoàng đệ có rắp tâm khác? Đến lúc đó sao còn tin tưởng Thất đệ, giao trọng trách cho hắn?

Nếu để Hoàng đế biết thân phận thực sự của Mộ Dung Tâm, người thứ nhất bị nghi ngờ là Chu Đại Thọ, mà Chu Đại Thọ gắn liền với Thác Bạt Ngọc, không ai có thể chạy thoát.

Hiện giờ Thái tử gặp phải sự lựa chọn gian nan, hắn không tin được thế gian có âm mưu lớn mật như vậy, một Công chúa vong quốc lại chạy đến Hoàng cung đối thủ mai phục bên người Hoàng đế, mục đích của Liên phi rốt cuộc là gì? Hơn nữa còn có thai, rõ ràng muốn cướp ngôi vị Hoàng đế, nhân thời cơ báo thù! Lâu như thế mà không bị vạch trần. Nếu tất cả là thật, vậy thì nên làm thế nào? Hắn có hai lựa chọn: thứ nhất mạo hiểm tin tưởng nữ tử trước mắt, vạch trần âm mưu Mộ Dung Tâm, nhưng như vậy rất mạo hiểm. Thứ hai, giả bộ không biết gì hết, tiếp tục ngây người làm Thái tử, không biết chừng một ngày nào đó Thác Bạt Ngọc cướp đi ngôi vị Hoàng đế của hắn. Đấu tranh chính trị tàn khốc vô tình, nhưng một khi đắm mình trong đó khó tránh khỏi rét lạnh. Hắn lạnh run cả người khó quyết định lựa chọn.

Thái tử vô lực nói: “Đệ để ta suy nghĩ một lát.”

——— —————— —————

Typer Ngân Cua Cua

Thác Bạt Chân cười, hắn biết đây là phòng tuyến tâm lí cuối cùng của Thái tử. Cho nên hắn nhìn thoáng qua bình phong.

Đúng lúc này Tưởng Lan không kiểm chế được bước ra, hai mắt đẫm lệ, quỳ rạp xuống trước mặt Thái tử: “Âm mưu của Liên phi trước giờ đều nhằm vào Tưởng gia. Cả nhà thiếp đã mất, nhất định có liên quan đến nàng ta. Cầu xin điện hạ báo thù thay thiếp.”

Trong khoảnh khắc, Thái tử bối rối. Hắn nghiêng đầu, có chút hoang mang nhìn về phía Thác Bạt Chân, nhưng thấy Thác Bạt Chân vẻ mặt thong dong, tràn ngập tin tưởng, Thái tử quyết tâm, cuối cùng gật đầu.

Từ phủ Thái tử đi ra, Thác Bạt Chân luôn mang theo nụ cười mỉm hoàn mỹ, hắn biết Thác Bạt Ngọc chết chắc rồi, Lí Vị Ương cũng vậy. Chỉ cần đặt mầm mống nghi ngờ trong lòng Hoàng đế thì mọi chuyện sẽ không còn đường vãn hồi, cho dù bằng chứng của Lãnh Du Liên có làm người khác tin tưởng hay không thì kết quả vẫn giống nhau. Hắn trước giờ luôn mạnh mẽ quả quyết, coi thiên hạ thành thớt gỗ, chúng sinh thành cá thịt, mặc kệ kẻ nào chắn trước mặt, hắn đều trừ khử không lưu tình, cho dù người đó hắn thật tình ái mộ đi chăng nữa.

Lãnh Du Liên vẫn thấp thỏm, không tin mình lại may mắn như vậy. Vừa rồi Thái tử nhìn chằm chằm nàng, nàng gần như cho rằng mình sẽ bị Thái tử giết, bởi vì ánh mắt kia tràn ngập nghi ngờ. Nàng biết đó là tính cách của người thượng vị – trở mặt vô tình. Nàng lo lắng hỏi: “Tam điện hạ, Thái tử thật sự tin tưởng lời nô tỳ sao?”

Thác Bạt Chân nhìn nàng, lộ ra nụ cười: “Thái tử có tin hay không quan trọng ư?” Nói xong hắn cười lớn rời đi. Lãnh Du Liên nhìn bóng lưng hắn càng thấy thấp thỏm bất an. Nàng căn bản không thể hiểu được tâm cơ của Thác Bạt Chân, cũng không có biện pháp lí giải vì sao Thái tử rõ ràng không hoàn toàn tin tưởng mà vẫn đáp ứng. Thực tế, nàng là ai cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ bọn họ có thể làm cho Hoàng đế tin tưởng Liên phi hiện giờ là Mộ Dung Tâm hay không.

Cuộc sống ở Lí phủ vẫn giống trước kia. Tưởng Nguyệt Lan trở nên an phận thủ thường, mỗi ngày chỉ lo kiểm kê tổn thất của Lí gia sau địa chấn, thỉnh thoảng đến viện Tứ di nương thăm Mẫn Chi, những thời gian khác đều ngồi trong viện của mình không nói chuyện. Lí Vị Ương nhìn ra, trải qua sự kiện đó, tâm tư của Tưởng Nguyệt Lan với Lí Mẫn Đức đã mất, thường ngày cho dù gặp mặt cũng chỉ cúi đầu rồi đi qua. Nhớ lại lúc trước dáng vẻ nhất quyết phải có tình yêu của nàng ấy, Lí Vị Ương bất giác nghĩ rằng, quả nhiên câu nói kia là đúng – trên thế giới vốn không có thứ gì không thay đổi.

Lí Vị Ương đứng bên hồ, cầm chén phỉ thuý nhỏ cho cá ăn. Sau đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lên, tầng băng bên hồ bắt đầu tan, cá vàng chậm rãi bơi đến kiếm mồi.

Bạch Chỉ nói nhỏ: “Tiểu thư, trời sắp mưa. Chúng ta có nên trở về không?”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, sắc trời đúng là âm u, có vẻ mưa gió sắp đến. Hiện giờ thế cục của Đại Lịch cũng giống như khí trời hôm nay, không biết có điều gì phía trước đang chờ nàng. Đúng lúc này Lí Vị Ương đột nhiên thấy Tưởng Nguyệt Lan từ phía xa đi đến.

Lí Vị Ương chớp mắt, lẳng lặng nhìn nàng ta. Thường ngày Tưởng Nguyệt Lan thấy nàng đều cười nhẹ rồi rời đi, nhưng lần này đột nhiên dừng lại. Lí Vị Ương nâng mắt, chờ nàng ấy nói chuyện.

Tưởng Nguyệt Lan đột nhiên nhìn về phía đàn cá vàng đang tranh cướp mồi, lộ ra vẻ mặt cô đơn: “Lí Vị Ương, hôm nay ta đi gặp Tưởng Thứ phi. Là Tưởng Thứ phi tìm ta.”

Chuyện Tưởng Nguyệt Lan đi gặp Thứ phi Thái tử, ngay từ khi Tưởng Nguyệt Lan ra khỏi cửa Lí Vị Ương đã biết rồi. Có điều đối phương không nói thì nàng cũng sẽ không chủ động hỏi, lập tức đáp: “Mẫu thân chung quy vẫn là người Tưởng gia.”

Tưởng Nguyệt Lan lại nở nụ cười, quay đầu, ánh mắt tối đen nhìn Lí Vị Ương: “Không còn Tưởng gia nữa.”

Lí Vị Ương cũng cười rộ lên, tươi cười có vẻ trong trẻo mà lạnh lùng: “Ồ, phải không? Đúng là không còn Tưởng gia.”

Tưởng Nguyệt Lan gật đầu: “Nghe nói Tưởng Tam công tử từ ngày đó bắt đầu phát điên, mỗi ngày ngồi nhà lầm bầm lầu bầu, đi qua đi lại chỉ biết nói một câu. Hắn nói ‘Không còn Tưởng gia.’ Cho nên ta nghĩ, những lời này hẳn là Vị Ương nói với hắn, cũng là nguyên nhân kích thích hắn nổi điên.”

Ánh mắt Lí Vị Ương nhàn nhạt, hiển nhiên không thèm để ý đối phương đang nói chuyện gì, bởi vì đúng là nàng cố ý kích thích Tưởng Hoa tâm cao khí ngạo. Nhưng điều này không trách được nàng. Thật ra người Tưởng gia chết quá mức bi thảm, hắn không thể chấp nhận sự thật thì không chết cũng tàn phế.

Tưởng Nguyệt Lan thở dài, chủ động nói: “Tưởng Thứ phi gọi ta đến để thuyết phục ta giúp đỡ nàng ấy đối phó Vị Ương, hơn nữa còn nó ba ngày saui trên thọ yến Thái hậu, Thái tử sẽ có hành động. Nhưng ta thử mọi cách, nàng ấy vẫn không chịu nói rõ ràng hơn.”

Trong đầu Lí Vị Ương xẹt qua nhiều ý tưởng, sắc mặt bình thản: “Chuyện quan trọng như vậy, vì sao mẫu thân lại nói với ta?”

Vẻ mặt Tưởng Nguyệt Lan uể oải, có điều lại rất bình tĩnh: “Không phải ta đang giúp Vị Ương, mà là ta biết Vị Ương sẽ không thua.” Từ trước đến nay Lí Vị Ương chưa từng thất bại lần nào.

Hàng mi Lí Vị Ương hơi rung, sự kinh ngạc chợt loé trong mắt mà qua.

Tưởng Nguyệt Lan cười: “Ta chỉ nhận thấy Vị Ương sẽ không thua.” Thực ra không phải trực giác, mà vì nàng hận Tưởng gia, hận thật sâu thật sâu. Nếu bọn họ không bức bách, một cô nương đang hoàn hảo như nàng sẽ không phải cần gả cho Lí Tiêu Nhiên làm vợ kế, càng không lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay. Tất cả mọi nguyên do đều do người Tưởng gia quá ích kỉ, coi nàng làm vật hi sinh. Thường ngày lúc nàng nở mày nở mặt, bọn họ chỉ nghĩ đến việc ép lấy giá trị, chờ nàng thất thế thì chẳng còn quan tâm, Tưởng Thứ phi kia lại đưa ra ý định như vậy, thật sự coi nàng là kẻ ba phải sao?

Nhìn Tưởng gia bị diệt, trong lòng Tưởng Nguyệt Lan chỉ thấy thoải mái. Bề ngoài nàng khúm núm với Tưởng Thứ phi, nhưng quay lưng nói hết chi tiết cho Lí Vị Ương, bởi vì Lí Vị Ương sụp đổ, Lí Tiêu Nhiên cũng chẳng có ích lợi gì. Cho dù lần này Tưởng gia thắng, Tưởng Nguyệt Lan nàng được thêm thứ gì sao? Nàng tình nguyện nhìn Tưởng Thứ phi vênh váo tự đắc kia thất bại thảm hại.

Lí Vị Ương trầm ngâm: “Bọn họ sẽ động thủ trước mặt công chúng trên thọ yến Thái hậu, có thể thấy đã nắm chắc mười phần.”

Tưởng Nguỵệt Lan thở ra một hơi, cười như có như không: “Việc này không cần ta lo lắng, tự Vị Ương sẽ suy nghĩ ra.” Nói xong nàng đi qua người Lí Vị Ương, vừa được một lát nàng đột nhiên ngừng bước, không quay đầu lại nói: “Tuy rằng ta biết chuyện Tưởng gia do người Mạc Bắc làm, nhưng bọn họ làm như vậy nhất định có liên quan đến Vị Ương. Theo lí mà nói, ta hẳn bi thương thay cho người Tưởng gia, nhưng trong lòng ta thật sự thoải mái.” Nói xong nàng bước nhanh rời đi.

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng đối phương, lắc đầu. Chỉ là đấu tranh chính trị, có gì thoải mái hay không thoải mái, không phải người chết chính là ta sống, không ai có thể khoan dung đối phương, bằng không người chết kế tiếp chính là mình. Nhưng Tưởng Nguyệt Lan nói ra những câu như vậy, chứng minh nàng ấy oán hận Tưởng gia mười phần.

Đúng là thế, cả đời Tưởng Nguyệt Lan bị huỷ trong tay Tưởng gia, nàng ấy căm ghét bọn họ cũng không có gì kì quái, nhưng tự dưng đột nhiên đến nhắc nhở mình, thật đúng là bất ngờ.

Bạch Chỉ thấp giọng: “Tiểu thư, nếu phu nhân nói thật, như vậy bọn họ chẳng lẽ sẽ động thủ trên thọ yến của Thái hậu?”

Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Đã dám làm sẽ phải trả giá lớn, Tưởng gia như vậy, ta cũng như vậy. Bọn họ chọn hành động trước công chúng, nhất định vì muốn làm sáng tỏ một bí mật. Mà bất luận ta hay Thác Bạt Ngọc đều không có bí mật gì đáng giá, người duy nhất có bí mật lớn chính là Liên phi.”

Không thể không nói, ánh mắt Lí Vị Ương đủ nhanh nhạy, tâm tư cũng rất chuẩn, trước khi đối phương động thủ đã đoán được bọn họ định làm gì.

Bạch Chỉ khẩn trương: “Bí mật của Liên phi, vậy tiểu thư phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hoá giải mới được.”

Mùa xuân cây lê nở đầy hoa màu hồng phấn, theo cơn gió thoảng qua, một vài cánh hoa dừng trên tóc Lí Vị Ương, một số lại rơi xuống vai, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lí Vị Ương thêm vài phần mềm mại, giọng nói của nàng rất nhẹ: “Bạch Chỉ, có một số việc đã được ghi trong số mệnh, tựa như ta không thể thay đổi thân phận của Liên phi. Biết rõ bí mật của nàng ấy một khi bại lộ sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc trước vì đối phó Tưởng gia, chúng ta vẫn lựa chọn mạo hiểm. Thác Bạt Chân đã muốn ra tay thì sẽ không khoan dung để cho chúng ta đường sống. Liên phi nhất định sẽ bị lộ bí mật, mà hắn nhất định cũng sẽ hạ sát thủ.”

Bạch Chỉ càng thêm lo lắng: “Tiểu thư nói vậy là định trơ mắt nhìn bí mật của Liên phi bị lộ sao? Như thế chẳng phải sẽ liên luỵ tới tiểu thư…”

Lí Vị Ương chỉ cười không đáp, đảo mắt nhìn đàn cá vàng đang bơi qua bơi lại tranh mồi ở trong hồ. Động vật còn vì chút đồ ăn mà tấn công lẫn nhau, con người vì quyền thế tranh đoạt thì có gì kì quái. Ai nào cũng cho rằng mình là người có thể cười cuối cùng, mà thiên ý thì ai có thể nhìn thấu.

Trò diễn trước mắt rõ ràng là đánh cải củ thành bùn đất. Một khi Liên phi bị xác định tội danh, người xui xẻo chính là Chu Đại Thọ. Đến lúc đó Thác Bạt Ngọc cùng Lí Vị Ương nàng đều không chạy nổi. Thác Bạt Chân ra tay quả nhiên không nhẹ nhàng như Tưởng Thứ phi. Nếu không nhờ Tưởng Thứ phi tính sai tâm tư Tưởng Nguyệt Lan, tin tức quan trọng như vậy sẽ không đến tai mình.

Rải nốt chút mồi câu cuối cùng, Lí Vị Ương nhìn đàn cá tranh đoạt vô cùng kịch liệt, nở nụ cười. Thác Bạt Chân, mọi chuyện sẽ xảy ra như ngươi mong muốn ư? Tiếp theo nên làm gì đây?

——- Lời tác giả ——-

Biên tập: Ta phát hiện ––––

Tiểu Tần: Ngươi phát hiện gì?

Biên tập: Vị Ương gặp xui xẻo, sau đó bị ép cho lớn mạnh, sau đó lại xui xẻo, rồi lớn mạnh trở lại, cuối cùng trở thành người lớn mạnh nhất trong thiên địa.

Tiểu Tần: …………

Biên tập: Ta luôn suy xét tự hỏi vì sao Vị Ương luôn chiến thắng?

Tiểu Tần: Bởi vì nàng ấy là nữ chính, cho nên bách chiến bách thắng (⊙o⊙). Một ngày nào đó đổi nữ chính thì nàng ấy sẽ không được như thế nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.