Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 88-2: Bộ bộ kinh tâm




Ngụy Quốc phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Từ sau khi Đại ca con chết, người nào trong cung chẳng ngoài mặt cung kính sau lưng xem thường chúng ta, haiz, đáng tiếc Nhị ca con không tốt, dù sao, chỗ Hiền phi không được, thì còn có Trương Đức phi!”

Mẫu thân của Thất điện hạ? Cao Mẫn khó hiểu nhíu mày.

Ngụy Quốc phu nhân nở nụ cười: “Trương Đức phi mong đợi rất cao ở Thất Hoàng tử, con cảm thấy bà ấy sẽ trơ mắt nhìn Thất điện hạ thích Lí Vị Ương sao?”

“Nhưng mà —— “

“Nha đầu ngốc, nếu như chúng ta tự mình động thủ, khó tránh khỏi chuốc hoạ vào thân, có thể chuyển sang để Đức phi nương nương động thủ thì ai cũng không trách đến chỗ chúng ta!” Nguỵ Quốc phu nhân nhắc nhở, sau đó bật dậy, nói, “Đi thôi, cùng ta đến bái kiến Đức phi.”

Hai canh giờ sau, một con mèo nhỏ không biết từ đâu đến nhảy vào lều trại, doạ Bạch Chỉ phát hoảng, Triệu Nguyệt vừa định rút kiếm thì bị Lí Vị Ương ngăn lại.

Con mèo nhỏ kia toàn thân tuyết trắng, mắt màu hổ phách, vừa nhìn đã biết là giống quý. Lí Vị Ương đoán được là mèo của quý nhân, vừa định phân phó thả nó ra ngoài thì bên ngoài có một cung nữ nhỏ tuổi bước vào, “Ai da, Truỵ Nhi hoá ra ngươi ở đây! Làm hại ta tìm mãi!” Nàng ôm lấy mèo con, như mới phát hiện ra mấy người Lí Vị Ương, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Huyện chủ, đây là mèo của Đức phi nương nương, nương nương tìm mãi mà không thấy, hoá ra ở chỗ Huyện chủ.”

Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Hoá ra là sủng vật của nương nương, vậy mau mang về đi.”

Cung nữ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Mèo con là do Huyện chủ tìm thấy, mời Huyện chủ đưa mèo con trở về cùng nô tỳ.”

Mày Lí Vị Ương hơi nhíu lại, mèo rõ ràng bị người khác thả vào, sao lại thành nàng tìm thấy – có nghĩa, Đức phi muốn gặp nàng.

Nàng hơi trầm tư một lát: “Được, chờ ta chải đầu thay quần áo.”

Cung nữ cười nói: “Không cần, Đức phi nương nương còn đang chờ.”

Lí Vị Ương đứng lên, nói: “Như thế, xin mời dẫn đường.”

Đứng trước lều trại của Đức phi, Lí Vị Ương dừng bước, một vị nữ quan đứng trước cửa, nhìn thấy Lí Vị Ương đến, ánh mắt lạnh nhạt mà soi mói dừng lại ở chỗ nàng một lát rồi mới nói: “Nương nương đang chờ, mau vào đi.”

Cách nói từ trên cao nhìn xuống như vậy làm người khác cảm thấy thật không thoải mái. Trương Đức phi luôn mang hình tượng hiền lương thục đức, lại dung túng nữ quan bên cạnh lộ ra vẻ mặt cao ngạo thế này sao? Lí Vị Ương không thể không nghi ngờ, đối phương đang ra oai phủ đầu với nàng.

Nhưng mà, vì sao? Chẳng lẽ vì mình nói thêm vài ba câu với con trai của bà ta? Như vậy các tiểu thư tặng túi hương tặng túi tiền thậm chí tự đề cử làm người ấm giường nhiều vô số, chẳng lẽ Trương Đức phi đều gọi các nàng đến xử lý? Lí Vị Ương áp xuống tâm tình phức tạp, lập tức bước vào.

Trong lều trại bài trí như một căn phòng trang nhã, có nữ quan nhấc rèm che tầng tầng lớp lớp, Lí Vị Ương buông mắt, chậm rãi đi vào. Bên trong đốt huân hương, trang trọng mà thơm mát, Lí Vị Ương lại không thích mùi huân hương, hơi ngừng thở, hành lễ theo quy củ: “Thỉnh an Đức phi nương nương.”

Trong lều rất lâu không có tiếng động, lúc Lí Vị Ương gần như nghĩ rằng không có ai ở đây thì một giọng nói vang lên: “Ngươi là Tam nữ nhi Lí gia?”

“Đúng vậy.” Lí Vị Ương khẽ đáp.

“Ngẩng đầu lên!”

Lí Vị Ương chậm rãi ngẩng đầu. Đức phi dựa trên ghế quý phi, thân hình tuyệt đẹp, vạt váy màu xanh uốn lượn trải dài xuống đất, bà ấy rất mỹ lệ, khuôn mặt tinh xảo như vẽ, lúc đôi mắt chuyển động toả ra sự sáng lạn rung động lòng người, cảnh vật xung quanh gần như tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ của bà, mày và hàng mi đều đen đậm và dài.

Không biết vì sao thoạt nhìn bà rất lạnh lùng, không khác lắm so với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc.

Lúc Lí Vị Ương nhìn bà, bà cũng đang đánh giá Lí Vị Ương.

Sóng mắt của bà mang theo ba phần kinh ngạc hai phần nghiên cứu nhìn nàng, cuối cùng thở dài thật sâu.

“Rất được, như hoa sen dưới nước.” Bà nhẹ nhàng nói một câu, như đang lầm bẩm. Sau đó Đức phi nở nụ cười, hàng rua trâm cài rủ xuống rung động, “Ta nghe nói, ngươi là thứ xuất nữ nhi trong nhà, mẫu thân là một nha hoàn, có phải không?”

Lí Vị Ương sắc mặt không đổi, đáp: “Đúng vậy.”

“Ngươi có thể đi đến bước này chắc đã tiêu phí rất nhiều tâm tư.” Đức phi mở miệng, chăm chú nhìn Lí Vị Ương, “Ngươi và Ngọc nhi có quan hệ gì?”

Lí Vị Ương ngẩng mặt, nhìn thẳng Đức phi: “Vị Ương không có quan hệ gì với Thất điện hạ, chỉ là bằng hữu bình thường.” Hoặc là minh hữu.

Ban đầu Đức phi tưởng rằng nàng là nữ tử tầm thường thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng nàng trả lời nhanh như vậy, còn nhấn mạnh hai chữ bình thường, bà có vẻ không nhìn thấu được nàng, trong mắt hiện ra sự mờ mịt, rất nhanh lại giấu đi, giọng nói bình tĩnh: “Tính tình của ngươi, luôn thẳng thắn như thế này sao?”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Nương nương muốn Lí Vị Ương ăn ngay nói thật, cho nên Vị Ương chỉ thể hiện tâm ý của mình đến ngài, Vị Ương biết thân phận của mình không xứng với Thất điện hạ, cho nên không hề có tư tưởng không an phận.”

Nói chắc như đinh đóng cột như vậy! Trong nháy mắt Đức phi thấy kinh ngạc, bà đứng dậy, chậm rãi đến gần, nâng cằm Lí Vị Ương lên cẩn thận quan sát, sau đó nói: “Ngọc nhi rất thích ngươi, thường xuyên bất giác nhắc đến ngươi khi nói chuyện với ta.”

Ngọc nhi quả thật mặt mày toả sáng—— khi nói đến Tam nữ nhi Lí gia.

Nhưng hôm nay Đức phi gặp mặt Lí Vị Ương vẫn thấy hơi thất vọng, nha đầu kia không có nhan sắc tuyệt diễm, vậy đã làm cách nào mê hoặc con trai có mắt cao hơn trời của mình?

Tim Lí Vị Ương khẽ ngừng đập, sau đó nhìn vào mắt Đức phi, trả lời: “Điện hạ chỉ tán thưởng, không liên quan đến tình yêu nam nữ.”

Đức phi kinh ngạc nhìn nàng ta, bất giác buông lỏng tay.

“Khiêm tốn như vậy… Ha ha…” Đức phi nói xong, như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, “Nhưng mà, tiền đồ tương lai của Ngọc nhi đầy triển vọng, cần nhiều người giúp đỡ ủng hộ, đám cưới là phương pháp tốt nhất, ngươi dù sao cũng là nữ nhi của Lí Thừa tướng, lại là người Ngọc nhi yêu thương, nếu nguyện ý làm Trắc phi, ta có thể thành toàn cho ngươi.”

Lí Vị Ương nghe mà kinh hãi, mở miệng nói: “Nương nương, ta không đồng ý!”

Đức phi lườm nàng: “Sao? Chê Trắc phi quá thấp? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm Chính phi?”

Chớp mắt, bầu không khí trong lều trại gần như ngưng trệ.

Lí Vị Ương lắc đầu: “Không, Chính phi Vị Ương cũng không muốn, nương nương nói đúng, thân phận của Thất điện hạ đặc biệt, tương lai điện hạ sẽ còn thích rất nhiều người, hơn nữa phải thích, sủng ái các nàng ấy, nhưng phu quân của Vị Ương, cả đời này chỉ có thể thích một mình Vị Ương.”

Trương Đức phi hoàn toàn ngây người, một nửa khuôn mặt Lí Vị Ương đắm chìm trong ánh sáng, gương mặt tinh xảo như ngọc khắc, đôi mắt đen láy chớp động rạng rỡ, nhưng mang theo sự quật cường cùng kiên định không thể nói rõ.

Nàng tuyệt đối không phải nói đùa.

Trong khoảnh khắc Đức phi không thể nói nên lời.

“Lại còn mong một đời một đôi tình nhân – nha đầu ngươi!” Đức phi phản ứng lại, gần như giận tím mặt. Tuy bà không vừa ý Lí Vị Ương, mà vì con trai, bà thật lòng suy nghĩ cho nàng vào làm Trắc phi phủ Thất Hoàng tử, nhưng nàng lại không biết điều như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.