Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 85-2: Ma cao một thước




“Trường Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Đại phu nhân hoàn toàn khiếp sợ, sau đó lạnh lùng nói.

Lí Trường Nhạc cũng lơ mơ, nàng không biết mình đã làm sai điều gì, phụ thân nói tốt nhất là cho mẫu thân một bất ngờ, để nàng đột nhiên xuất hiện ở bữa cơm chiều, sau đó tuỳ tùng bên người mẫu thân lại cố ý nói gần đây mẫu thân sinh bệnh, Tứ tiểu thư ngày nào cũng nấu canh Nhũ Cáp cho mẫu thân ăn, cho nên nàng mới đặc biệt đến phòng bếp nấu canh Nhũ Cáp, nàng muốn để cho tất cả mọi người biết, nàng đã trở lại, không cần đám thứ nữ giả mù sa sương ở bên cạnh mẫu thân! Nhưng vừa mới nấu canh xong, nàng bị người của lão phu nhân mời đi, nàng giao canh cho một nha đầu trong phòng bếp để nàng ta đưa sang, sao có thể rơi vào tay Lí Vị Ương! Sao có thể!

Lí Trường Nhạc tuyệt đối không thể ngờ rằng, đầu tiên Lí Vị Ương lấy cớ Đại phu nhân bệnh nặng cần có người hầu hạ, thuận lợi khuyên nhủ Lí Tiêu Nhiên đón nàng ta trở về, sau đó bố trí người lừa Lí Trường Nhạc vào phòng bếp nấu canh, mượn tay lão phu nhân lập kế điệu hổ ly sơn với Lí Trường Nhạc… Toàn bộ kế hoạch hỗ trợ liên kết lẫn nhau, một chút sơ sẩy toàn bộ sẽ đổ bể, Lí Vị Ương lại làm hoàn hảo không tỳ vết, đủ để khiến người khác kinh ngạc ca thán.

“Canh này rõ ràng là Huyện chủ làm! Nô tỳ đã hỏi thăm từ trước –” Đỗ ma ma không nhịn được bật thốt.

Lí Vị Ương cười như hoa mùa hè: “Đỗ ma ma, có phải ngươi nghe nói ta ngồi trong phòng bếp hai canh giờ? Ai da, quên không nói ngươi biết, khả năng nấu nướng của ta quá kém, nghĩ mẫu thân chắc chắn sẽ không thích, cho nên đổ canh đó vào chậu rác rồi, nếu ngươi không tin, có thể đi xem!”

Đúng lúc này, người Lí Tiêu Nhiên phái đi điều tra phòng ngủ của Đỗ ma ma đã trở lại: “Lão gia, chúng nô tỳ đã kiểm tra phòng từ trong ra ngoài một lượt, căn bản không thấy ngân phiếu Đỗ ma ma nói.”

Đỗ ma ma gào lên: “Không có khả năng, nô tỳ giấu rất kỹ, sao có thể đột nhiên không thấy!”

Lí Vị Ương nhếch khoé môi: “Đỗ ma ma, có chính là có, không có chính là không có! Thường ngày ta thấy ngươi chăm sóc mẫu thân cẩn thận đối xử với ngươi khách khí một chút, không ngờ ngươi hếch mũi lên tận trời, dám nói ta dùng ngân phiếu mua chuộc ngươi mưu hại mẫu thân! Tuy ta chỉ là thứ xuất, nhưng vẫn là tiểu thư Lí gia, là nữ nhi của phụ thân, lại còn là Huyện chủ bệ hạ tự mình sắc phong, vu cáo chủ tử, ngươi biết là tội danh gì chứ!”

Lí Tiêu Nhiên giận tím mặt: “Đỗ ma ma, canh là do Trường Nhạc nấu, ngươi lại đổ tội lên người Vị Ương, rốt cuộc là có ý gì!”

Sau khi hiểu ra, sắc mặt Đại phu nhân biến hoá, rồi bỗng dưng cười ha ha: “Hiểu lầm, hoá ra tất cả chỉ là hiểu lầm, Đỗ ma ma, còn không mau xin lỗi Tam tiểu thư!”

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: “Mẫu thân, đây là hiểu lầm sao? Nhưng độc dược trong bát là thật, đã không phải là canh ta làm, như vậy người hạ độc, tất nhiên chính là Đại tỷ! Hoặc là Đỗ ma ma đang nói dối! Độc dược là do bà ta hạ!”

Sắc mặt Đại phu nhân bỗng chốc trở nên trắng bệch, bà thật sự không ngờ người nấu canh lại biến thành Lí Trường Nhạc, càng không thể ngờ rằng mưu kế mình nghĩ ra để hãm hại Lí Vị Ương lại bị nó gậy ông đập lưng ông! Hiện tại bà giải thích thế nào cũng không đúng, nếu bà thừa nhận Đỗ ma ma nói thật, chẳng khác nào nói có người hạ độc trong bát, hơn nữa người này chính là Lí Trường Nhạc, còn nếu khăng khăng một mực nói là vu cáo, thì tương đuơng nói người hạ độc là Đỗ ma ma, như vậy Lí Trường Nhạc mới có thể thoát thân! Mà nếu đặt tội danh lên người Đỗ ma ma, lão nô tỳ này để bảo vệ bản thân nhất định sẽ khai ra chuyện mình xui khiến bà ta hại Lí Vị Ương! Đúng là cục diện tiến thoái lưỡng nan!

Đỗ ma ma sao không nhìn ra cục diện trước mắt, bà lớn tiếng nói: “Nô tỳ không hạ độc! Lão gia, nô tỳ không hạ độc!”

Không phải Đỗ ma ma, thì chính là Lí Trường Nhạc – ánh mắt của Lí Tiêu Nhiên dừng ở chỗ Đại nữ nhi.

Giọng nói của Lí Trường Nhạc vô cùng sắc bén, hiển nhiên là đang kích động: “Nói năng bậy bạ! Sao ta có thể hạ độc mưu hại mẹ ruột của mình?”

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ai bảo Đại tỷ hạ độc để mưu hại mẫu thân, hôm nay người ăn cơm không chỉ có mẫu thân.”

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên bỗng chốc biến đổi, ông đã nhận ra Đỗ ma ma vu cáo hãm hại Lí Vị Ương, bởi vì bà ta nhất định đã biết trước trong canh có độc dược, bằng không bà ta sẽ không lao tới ngăn cản Đại phu nhân. Nhưng mà Lí Trường Nhạc sao lại bị liên luỵ đến chuyện này? Tầm mắt của ông dao động giữa hai nữ nhi, ông không nghĩ rằng Lí Vị Ương thông minh đến mức biết trước canh đã bị hạ độc, như vậy rốt cuộc Lí Trường Nhạc có hạ độc trong canh hay không?! Nếu con bé hạ độc, tất nhiên sẽ không phải mưu hại Đại phu nhân, chỉ còn lại…

Con người đều là như vậy, nếu chuyện này không liên luỵ đến mình, Lí Tiêu Nhiên nhất định sẽ tỉnh táo nhận ra Lí Trường Nhạc chỉ là bia đỡ Lí Vị Ương lôi ra dùng mà thôi, nhưng hiện tại ông đang phẫn nộ vô cùng vì suy nghĩ người khác muốn mưu hại ông, căn bản không nghĩ được những chuyện khác, cho nên lập tức nhận định người hạ độc là Lí Trường Nhạc! Lí Vị Ương mỉm cười, đây là điểm mù trong nhân tính. Ban đầu Đại phu nhân mời Lí Tiêu Nhiên đến là để xác thực tội danh mưu hại mình, mà không ngờ rằng đã bê tảng đá tự đập vào chân mình.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn Lí Trường Nhạc: “Đại tỷ, phụ thân đưa tỷ đến am ni cô là để tỷ đóng cửa suy nghĩ, tỷ không biết hối cải lại dám hạ độc trong canh, vừa rồi nếu Đỗ ma ma không ngăn cản, không chỉ phụ thân mất mạng, ngay cả mẫu thân cũng bị liên luỵ! Đỗ ma ma nhất định biết chân tướng, bà ấy là tâm phúc bên người mẫu thân, từ nhỏ nhìn tỷ lớn lên, để không liên luỵ đến tỷ lại không liên luỵ đến Đại phu nhân, cho nên nhân cơ hội này vu oan mọi thứ lên đầu muội! Dù sao chuyện xảy ra bất ngờ, bà ấy không kịp nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn, cho nên mới nói dối đầy chỗ hở như vậy!”

Lời nói của Lí Vị Ương, có vẻ rất hợp tình hợp lý. Lí Trường Nhạc ghi hận Lí Tiêu Nhiên đưa nàng ta đến am ni cô, cho nên muốn hạ độc mưu hại phụ thân, ai ngờ bị Đỗ ma ma biết được, lão nô này nhìn thấy Đại phu nhân định ăn canh trước, nhất thời sốt ruột, vội vàng cất lời ngăn cản, nhưng vì chuyện phát sinh bất ngờ không nghĩ được chu toàn, vì vậy mới bịa ra lời nói dối Lí Vị Ương thu mua bà, điều này đủ để giải thích tại sao người đi điều tra không lục soát được bất cứ thứ gì, bởi vì đây vốn là chuyện hư cấu, nhưng nếu vừa rồi Lí Trường Nhạc không đột nhiên xuất hiện, nếu Lí Tiêu Nhiên lập tức tin lời Đỗ ma ma, Lí Vị Ương nhất định chỉ có đường chết, căn bản không có người đi kiểm chứng!

Đỗ ma ma trợn mắt há mồm: “Không! Đây không phải là sự thật! Người hạ độc là Huyện chủ, không phải Đại tiểu thư!”

Vẫn còn dám nguỵ biện, đúng là không biết sống chết! Lí Vị Ương quay đầu, lạnh lùng nói: “Đỗ ma ma, ngươi luôn miệng nói người hạ độc là ta, nhưng canh này căn bản không phải ta nấu, dọc đường đi tuy là nha đầu của ta cầm hộp thức ăn, mà từ trong phòng bếp đi ra có nhiều nha đầu ma ma bên cạnh, chẳng lẽ ta hạ độc ngay trước mặt người khác sao? Người duy nhất có cơ hội hạ độc chỉ có Đại tỷ!”

“Hơn nữa ngươi nói ta thu mua ngươi, nhưng vì sao ngân phiếu không tìm thấy, rõ ràng ngươi vì che giấu cho Đại tỷ mới cố ý nói như vậy để lừa gạt phụ thân! Ngươi sợ phụ thân biết Đại tỷ muốn giết hại người lại giận cá chém thớt sang mẫu thân, còn lo lắng mẫu thân ăn canh trước, chết trước phụ thân! Ngươi không ngẫm lại, hành vi hồ đồ thế này của Đại tỷ sao ngươi có thể dung túng, tỷ ấy ngu dại ngươi so với tỷ ấy còn ngu xuẩn hơn, ngươi nghĩ rằng vu oan mọi chuyện lên người ta thì Đại tỷ có thể thoát tội sao, phụ thân là người thông minh sao có thể để các ngươi tuỳ tiện lừa gạt! Ngươi đúng là đồ lão nô ngu ngốc!” Nói xong, nàng đạp một cái thật mạnh vào ngực Đỗ ma ma, Đỗ ma ma kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không ngồi dậy được.

Lí Trường Nhạc thét chói tai: “Lí Vị Ương ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta không hạ độc, ta chưa từng hận phụ thân, càng tuyệt đối không thể hạ độc mưu hại phụ thân, phụ thân, người phải tin tưởng con, con không làm! Con thật sự không làm, con chỉ muốn để mẫu thân vui vẻ cho nên mới nấu canh Nhũ Cáp, trước đó không hề biết phụ thân ở đây!”

Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Đại tỷ, muội thật sự hối hận, nếu biết trước tỷ sẽ mưu hại phụ thân, muội đã không cầu xin thay tỷ, để tỷ cả đời ở lại am ni cô, còn hơn để tỷ gánh tội danh giết cha! Tỷ đã làm phụ thân quá đau lòng rồi!”

Mặt Lí Trường Nhạc đỏ lên, nàng chỉ hận không thể cắn nát Lí Vị Ương, nhưng hiện tại nàng không cãi được lời nào, có nói thế nào cũng thành sai! Nàng quay đầu nhìn Đại phu nhân: “Mẫu thân, mẫu thân! Người nói giúp con đi, sao con có thể hạ độc phụ thân chứ! Sao con có thể làm như vậy!”

Nhưng mà, sắc mặt Đại phu nhân đại biến, phun ra một ngụm máu: Lí Vị Ương căn bản đã thiết kế sẵn bẫy chỉ chờ mẹ con mình nhảy vào! Mưu kế bản thân mình khổ tâm nghĩ ra, thực ra lại bị người khác tính kế!

Nha đầu bên cạnh vội vàng bước lên đỡ Đại phu nhân ngồi xuống, bà thở hổn hển dựa lên ghế tựa, không nói nổi một câu, cho dù có nói được cũng chẳng nói nên lời, bởi vì một ngụm máu vừa mới phun ra kia, trái tim bà như bị người khác cắt thành từng mảnh nhỏ, ngay cả yết hầu cũng giống như bị tắc, phải kiệt lực khống chế mới không để cả người run lên! Bệnh của bà lại tái phát!

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên càng ngày càng khó coi, ông thật sự không ngờ nữ nhi từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay chỉ vì chuyện nhỏ đã oán hận đến mức muốn mưu hại mình, không cần nghĩ ngợi, ông bước nhanh lên phía trước, tát cho Lí Trường Nhạc hai cái bạt tai như phong ba bão táp: “Nghiệt tử!”

Lí Trường Nhạc bị tát lệch mặt, không tin nổi nhìn Lí Tiêu Nhiên, sao có thể như vậy, nàng cho rằng hôm nay mẫu thân sẽ xử lý Lí Vị Ương, sao có thể biến thành thế này!

Đại phu nhân giãy dụa đứng lên định đỡ Lí Trường Nhạc, nhưng Tứ di nương đột nhiên đứng chắn trước mặt bà: “Phu nhân, lão gia đang trừng phạt Đại tiểu thư, phu nhân vẫn nên đứng bên cạnh xem thì hơn, bằng không người khác sẽ nói phu nhân làm việc công tư không phân minh!”

Đại phu nhân trừng mắt hung dữ với Tứ di nương, bà không tưởng tượng được tiện nhân lúc trước trung thành tận tuỵ như một con chó trước mặt mình lại bị Lí Vị Ương xúi giục, dám bất kính với bà như thế.

Tứ di nương không chỉ không cung kính, mà trong mắt bà tràn đầy sự khinh thường cùng vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.

Đại phu nhân xui xẻo bà vui vẻ hơn bất kỳ ai, bởi vì Đại phu nhân đè đầu cưỡi cổ bà nhiều năm như vậy, nếu không mượn tay Lí Vị Ương, bà căn bản không thể nhìn thấy bộ dáng chật vật của Đại phu nhân, nói đi phải nói lại, bà còn phải cảm kích vị Tam tiểu thư này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.