Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 123




A Cẩn nói: “Huynh đoán đi!”

Thời Hàn mỉm cười suy nghĩ, nói: “Là dì, dì nói với muội cái gì?” Hắn chỉ nghi hoặc một chút rồi lập tức nói: “Có liên quan... liên quan đến Cẩn Ninh!”

A Cẩn kinh ngạc mở to hai mắt, nàng ngỡ ngàng nói: “Huynh biết mọi chuyện rồi.”

Thời Hàn lắc đầu: “Thực ra ta không biết gì cả nhưng cũng dễ đoán thôi. Trước đó muội không đề cập tới chuyện gì khác, có thể thấy là dì hoặc Thẩm Thi Lam đã nói cho muội, bọn họ cực kỳ hòa thuận cho nên sẽ là một người khác liên quan tới bọn họ. Vì thế không khó đoán là Cẩn Ninh!”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, người ta nói đúng là Cẩn Ninh ca ca. Nhưng mà nói chuyện với huynh như vậy rất không thú vị. Huynh không thể để cho đầu óc trống rỗng mà nói chuyện được à? Biết tất cả mọi chuyện, huynh sẽ không có bạn bè đâu.”

Thời Hàn ngẫn nghĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta nói tại sao ta không có bạn bè, hóa ra là vì ta quá thông minh. Nhưng mà người ngu dốt nhiều quá nên càng làm cho người thông minh như ta không có cách nào sống thoải mái được.”

A Cẩn cảm thấy Phó Thời Hàn đúng là rắm thối. Nào có người tự yêu mình như vậy!

“Ta cảm thấy thực sự không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với huynh được.” A Cẩn lắc đầu.

"Cẩn Ninh không thể ở bên người mình thích sao? Ta lại không biết chuyện này đấy! Để ta nghĩ xem rốt cuộc hắn ái mộ người nào?” Thời Hàn cố tình làm bộ bấm tay tính toán, ngay sau đó mỉm cười nói: “Vội vàng tìm muội đến như vậy, để ta nghĩ xem, cho dù Cẩn Ninh thật sự thích người không nên thích thì cũng không cần tìm một mình đường muội tới làm gì! Người này... có quan hệ với muội đúng không?”

A Cẩn cảm thấy có bí mật gì thì không nên biểu hiện một chút nào trước mặt Phó Thời Hàn. Nếu như có một chút, sợ là không thể giấu giếm được. Tiếp xúc với người như vậy đúng là quá nhọc lòng, cũng may nàng là người có thần kinh khá vững. Nếu không thì thực sự sẽ bị chọc giận thành chó mất!

A Cẩn biết không gạt được Thời Hàn, coi như muốn giấu thì chắc chắn hắn vẫn biết được, thà rằng cứ nói thẳng ra. Tính ra quan hệ của Thôi Mẫn và Phó Thời Hàn cũng tốt hơn nàng! Hừ (ˉ(∞)ˉ) tức!

"Là Thôi Mẫn! Nhị bá mẫu nhìn thấy rất nhiều bức hoạ về Thôi Mẫn do Cẩn Ninh ca ca vẽ, bà ấy tìm muội để hỏi dò xem rốt cuộc Thôi Mẫn là người như thế nào! Nhưng ta nghĩ có thể khi tuyệt vọng thì việc gì bà ấy cũng thử được. Dù cho ta có nói Thôi Mẫn tốt thì chẳng lẽ bà ấy có năng lực giúp cho Cẩn Ninh ca ca sao? Mà nghĩ lại thì có thể Cẩn Ninh ca ca vẽ Thôi Mẫn cũng vì một nguyên nhân khác.”

Thời Hàn không nói gì khác, hắn suy nghĩ kỹ càng một hồi, hỏi: “Có cần ta làm cái gì không?”

Lúc này đã đi đến cổng Lục Vương phủ, A Cẩn vội vàng nói: “Không được. Nhị bá mẫu không hi vọng ta nói cho huynh biết.” Nghĩ tới đây, A Cẩn than thở: “Huynh xem, ta đúng là chẳng ra sao. Trước đó ca ca đã nói, khụ khụ...” A Cẩn học theo cách nói của Cẩn Ngôn: “Chuyện của Mộc Nghiên, đừng để cho Phó Thời Hàn biết.”

A Cẩn dừng lại một chút, rũ đầu xuống: “Huynh mới hơi thử một chút, ta đã nói một phát ra hết, quả thật không có nghĩa khí. Sau đó, Nhị bá mẫu nói đừng nói cho những người khác, đại khái huynh là một trong số đó, ta lại đi nói cho huynh. Hu hu! Ta là đồ hay nói nhảm.”

Phụt, Thời Hàn lập tức bật cười, hắn xoa đầu A Cẩn, nói: “Những chuyện này thật sự không trách muội được. Không phải muội chủ động nói, là do ta chủ động hỏi. Hơn nữa, thực ra muội có nói hay không thì ta vẫn có thể đoán được, căn bản không thể trách được muội.”

Thời Hàn nói thẳng ra như vậy làm A Cẩn quả thực không còn lời gì để nói. Dùng chỉ số thông minh để đè bẹp người khác như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

Rất dễ thấy, đồng chí Phó Thời Hàn cảm thấy không thành vấn đề.

Hắn lại nói: “Thật ra không khó suy đoán.”

A Cẩn: “... Chết mất!”

Phó Thời Hàn: “Muội có thể thay đổi góc độ để suy nghĩ, ta thông minh như vậy cũng rất tốt đối với muội.”

A Cẩn chống nạnh hỏi: “Có gì tốt?”

“Ta có thể giúp muội mà. Nên nhớ chúng ta đứng cùng một chiến tuyến, có người có năng lực cực kỳ mạnh trên cùng một chiến tuyến, đối với muội đó không phải là một chuyện tốt đáng ăn mừng sao?” Thời Hàn cảm thấy hắn nên mở cho A Cẩn một khóa học để cho nàng biết có mình thì tốt như thế nào.

A Cẩn nhìn vẻ mặt Thời Hàn thì hiểu hắn muốn cái gì, khen: “Huynh trâu bò!”

Thời Hàn vỗ má A Cẩn: “Được rồi, mau vào nhà đi, về nghỉ sớm một chút. Bây giờ lạnh như vậy, ở trong phòng vẫn thoải mái hơn. Còn bên phía Cẩn Ninh, ta nghĩ vẫn nên im lặng quan sát thêm.”

A Cẩn gật đầu, cười tủm tỉm: “Ta đã kiến nghị cho Nhị bá mẫu, có thể để cho Cẩn Thư ca ca đi hỏi dò tình hình quân địch. Ha ha!”

Thời Hàn cười: “Ta nghĩ, Cẩn Thư sẽ bị hắt xì hơi ở trong nhà, hắn đồng ý xen vào chuyện như vậy mới là lạ.”

A Cẩn vô tội buông tay: “Không còn cách nào mà, ai bảo đó là đệ đệ ruột của huynh ấy chứ? Nhưng ta thật sự không biết vì sao Cẩn Ninh ca ca lại vẽ Thôi Mẫn, đúng là một chuyện làm cho người ta tò mò.”

“Hắn không thể thích Thôi Mẫn à?” Thời Hàn mỉm cười hỏi.

A Cẩn nghiêng đầu: “Nhưng việc này không hợp lẽ thường.” Vốn dĩ định xuống kiệu rồi, A Cẩn lại quay người lại muốn làm rõ với Thời Hàn một hồi, nàng vung tay múa chân: “Đương nhiên ta biết không phải Thôi Mẫn là người như vậy. Nàng ấy là người rất tốt nhưng người khác không biết! Ánh mắt mà bọn họ nhìn Thôi Mẫn, không phải là nữ nhân xấu có hành vi không biết chừng mực, thích quyến rũ Tề Vương gia, thích đánh chửi hạ nhân sao? Người như vậy sẽ có người thích sao? Mặc dù Thôi Mẫn đẹp nhất nhưng những gia đình giàu có trong Kinh thành cũng không phải là những người kiến thức hạn hẹp. Mỹ nữ lại có rất nhiều, mặc dù Thôi Mẫn đẹp nhưng cũng không thể che lấp đi những thứ như tính cách kém được! Ta vẫn cảm thấy không đúng lắm.”

Thời Hàn lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Muội đấy, lòng tò mò đúng là hơi nặng. Ngoan ngoãn về nghỉ ngơi đi, chuyện này, muội không cần bận tâm nhiều đâu.”

A Cẩn định nói cái gì lại bị Thời Hàn ngăn cản: “Hôm nay lạnh, thịt trên mặt muội càng nhiều hơn. Quả nhiên là nhéo thịt mỡ rất thích.”

A Cẩn tức giận: “Huynh nói ai nhiều thịt, huynh nói ai?”

Thời Hàn nói: “Chính là nói bé con muội đấy!”

A Cẩn nghiêng đầu, hừ một tiếng, tức giận hừng hực xuống kiệu, nói rõ không thèm quan tâm Phó Thời Hàn nữa. Thời Hàn thấy nàng trẻ con như vậy thì cười càng sâu.

Mặc dù A Cẩn nói mặc kệ chuyện này nhưng Thời Hàn cũng không thể coi như không xảy ra chuyện gì. Ban đêm, Thời Hàn lặng lẽ ra ngoài, lẻn vào Thôi phủ.

Lúc này đã là đêm khuya, xung quanh yên tĩnh. Hộ vệ của Thôi phủ đi tới đi lui, Thời Hàn đi tới trước phòng Thôi Mẫn, phát ra một chút tiếng vang. Từ khi sống lại tới nay, giấc ngủ của Thôi Mẫn rất nông, vừa nghe được âm thanh này nàng đã lập tức đứng dậy: “Ai đó?”

Thời Hàn nói: “Là ta.”

Thôi Mẫn vội vàng phủ thêm áo khoác, nàng đi tới gian ngoài, thấy Tiểu Thúy đã hôn mê, nàng đoán được là do Thời Hàn làm, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ để hắn vào.

“Chủ nhân, sao ngài lại tới đây? Có chuyện gì vậy?” Muộn như vậy còn đến tìm nàng, chắc chắn là có chuyện lớn, nếu không sẽ không làm vậy.

Thời Hàn ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Có hai việc!”

Thôi Mẫn: "Ngài nói đi."

Không thể không nói, Thôi Mẫn đúng là một thuộc hạ vô cùng tốt. Nàng bình tĩnh, không có mấy đặc tính của nữ nhi, lực quan sát cực kỳ tinh tường. Phó Thời Hàn nghĩ, Thôi Mẫn đã nói nàng từng trải qua huấn luyện quả nhiên không hề sai. Nữ tử bình thường chưa chắc có thể làm được như nàng. Như A Cẩn cũng cực kỳ thông minh, sức quan sát cũng mạnh nhưng tuyệt đối không giống với Thôi Mẫn.

“Chuyện đầu tiên, trước đó vài ngày có người theo dõi ngươi, ta đã điều tra ra, đó là người của Tứ Vương phủ.” Mặc dù bọn họ hành động rất bí ẩn nhưng chỉ cần giữ được bình tĩnh thì có thể tìm ra được manh mối.

Thôi Mẫn gật đầu: “Hóa ra là bọn họ. Ta nghĩ bọn họ không hi vọng ta có thể gả vào Tề Vương phủ.”

Thời Hàn gật đầu: “Ta nghĩ có một số việc càng thú vị hơn, có điều ngươi không cần quan tâm nhiều. Một chuyện khác, ta muốn hỏi ngươi một chút.”

Thôi Mẫn nghĩ, chuyện đằng sau mới là trọng điểm, nàng nắm tay đặt lên trên đầu gối, nói: “Mời ngài nói.”

“Triệu Cẩn Ninh. Ta muốn biết ngươi có từng tiếp xúc với Triệu Cẩn Ninh của Nhị Vương phủ không?” Thời Hàn vừa hỏi vừa tinh tế quan sát hành động của Thôi Mẫn, thấy nàng cũng khác mơ hồ. Thôi Mẫn nghĩ kỹ càng lại một chút, lắc đầu: “Ta cũng không quen hắn.”

Nói chính xác thì nàng biết Triệu Cẩn Ninh nhưng không quen hắn. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này nàng đều chưa từng tiếp xúc với hắn, cũng chưa từng gặp người này.

“Kiếp trước cũng không có?” Thời Hàn lập tức truy hỏi.

Thôi Mẫn lắc đầu: “Không.”

Suy nghĩ một chút, Thôi Mẫn nói: “Thực ra kiếp trước lúc Tề Vương leo lên ngôi vị Hoàng Đế, Triệu Cẩn Ninh đã chết rồi, mà trước khi hắn chết ta vẫn là nữ tử khuê các trong nhà, căn bản ta không thể gặp hắn. Ngài cũng biết, Hội Bách Hoa bao năm qua huynh đệ nhà họ Triệu đều không tham gia.”

Thời Hàn cau mày, cũng không che giấu sự kinh ngạc của mình, hỏi nàng: “Cẩn Ninh chết?”

Thôi Mẫn gật đầu: “Hắn đã chết. Không có ai hại hắn, hắn bệnh mà chết.” Thôi Mẫn bổ sung.

Thời Hàn: “Khi nào?”

Thôi Mẫn suy nghĩ kỹ càng một chút, nói: “Có rất nhiều, rất nhiều chuyện đều khác nhau. Tầm này lúc đó hắn đã bị bệnh nguy kịch, nhưng bây giờ hắn vẫn sống tốt.”

Thời Hàn nghĩ hắn không hỏi được cái gì từ Thôi Mẫn. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, mặc dù biết mình không nên hỏi nhưng Thôi Mẫn vẫn mở miệng: “Chủ nhân, ta muốn biết Triệu Cẩn Ninh có liên quan gì đến ta sao?”

Thời Hàn xoay người lại nhìn nàng, như cười mà không cười nói: “Thực ra ngươi cũng không cẩn biết đến nhưng ta vẫn sẽ nói cho ngươi biết. Trong thư phòng của Triệu Cẩn Ninh có vẽ rất nhiều tranh liên quan đến ngươi.”

Thôi Mẫn kinh ngạc nhìn Thời Hàn, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Đến khi nàng bình tĩnh lại thì Phó Thời Hàn đã rời đi, Thôi Mẫn ngồi ở mép giường, cả người ngơ ngác rơi vào trong ký ức thật dài…

Tuy nàng đã hồi tưởng lại rất kỹ nhưng Thôi Mẫn vẫn chắc chắn cho dù là ở thời điểm nào thì mình cũng chưa từng từng gặp Triệu Cẩn Ninh.

Vậy sao hắn lại muốn vẽ nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.