Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 69




Nhật ký của Tiểu Đào—— 
 
Thứ tư, ngày 28 tháng 5 năm XX, hôm nay mưa nhỏ. 
 
Sau khi tan học, mình định đi tìm Lưu Môn Đình, không biết vì sao, hôm nay trong lòng mình cứ cảm thấy hoang mang rối loạn, giống như dự cảm được có chuyện gì đó sắp xảy ra. 
 
Mấy ngày hôm trước mình đã mua một món quà cho Lưu Môn Đình, hôm nay chắc là có thể tặng cho cậu ấy. 
 
Mình không ngồi xe buýt, xe buýt chạy quá chậm, lãng phí thời gian. Từ khi cậu ấy gặp tai nạn bị gãy chân không thể đến trường học sau, gặp cậu ấy sau giờ tan học đã thành chuyện mình chờ mong nhất, loại chờ mong này giống như sóng to gió lớn quay cuồng trong tâm trí mình. 
 
Mình muốn gặp đến cậu ấy, ngay lập tức. 
 
Xe taxi đi thật chậm, dọc đường đi mình phải thúc giục rất nhiều lần, đến khi nhìn thấy cổng lớn nhà Lưu Môn Đình, tâm trạng mình mới bình tĩnh trở lại. 
 
Mình thanh toán tiền, cầm món quà đến nhà cậu ấy, không ngờ —— 
 
Nhà cậu ấy lại không có ai ở nhà, một người cũng không có. 
 
Mình dùng sức gọi cửa, nhưng trước sau không có người ra mở cửa. Lưu Môn Đình cậu ở nơi nào? Rốt cuộc cậu đang ở nơi nào? 
 
Hàng xóm cầm ô đi mình, nhìn thấy mình như thế, tốt bụng nói với mình: “Bọn họ đi rồi, xuất ngoại.” 
 
Khoảnh khắc nghe tin cả nhà bọn họ xuất ngoại, mình cảm thấy như trời sụp đất nứt. Vì sao lại phải xuất ngoại? Chẳng lẽ bệnh tình của cậu ấy nặng hơn? 
 
Vì sao lại không nói trước với mình? 
 
Lưu Môn Đình, sao cậu lại có thể làm như vậy?? 
 

 
Thứ hai, ngày 31 tháng 8 năm XX, trời trong. 
 
Mình thi đậu đại học B, thật đáng tiếc, vẫn không thể gặp lại cậu. Lưu Môn Đình —— rốt cuộc cậu đang ở nơi nào? 
 
Vì sao đến điện thoại cũng không chịu gọi cho mình một cuộc? 
 

Số di động của mình chưa từng thay đổi. Làm ơn, hãy gọi điện thoại cho mình đi. Cho dù chỉ một cuộc thôi cũng được. Gọi cho mình một cuộc đi, được không? 
 
Mình vẫn chờ cậu...... 
 

Thứ ba, ngày 16 tháng 10 năm XX, bầu trời hôm nay thật âm u. 
 
Cuộc sống sinh hoạt trong đại học muôn màu muôn vẻ, mình ở nơi này kết bạn được với rất nhiều người mới, nhưng mình vẫn vậy, rất nhớ cậu. Không biết hiện tại cậu đang làm cái gì? 
 
Liệu có còn nhớ mình mình không ? 
 
Lưu Môn Đình, chớ quên mình, mình vẫn luôn ở tại chỗ chờ cậu...... 
 
Chủ Nhật, ngày 10 tháng 12 năm XX, tuyết rơi. 
 
Hôm nay có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên, thật hy vọng người đứng đây thưởng tuyết với mình là cậu. Bên chỗ cậu có tuyết rơi không? Chân của cậu thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa? 
 
Lưu Môn Đình, gọi điện thoại cho mình đi, cho dù một lần thôi cũng được. Cậu vì mình mà bị thương, đừng để mình mang theo tự trách sống cả đời. 
 
Được không?? 
 

 
Thứ hai, ngày 14 tháng 2 năm XX, trời trong xanh. 
 
Hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, các bạn cùng phòng đều đi chúc mừng, chỉ có một mình mình ở trong phòng ký túc xá xem phim truyền hình, cốt truyện có chút thương cảm khiến mình khóc một lúc lâu. 
 
Tâm Tâm gọi điện thoại đến, mời mình đến đại học A chơi, nhưng mình không muốn đi, mình không muốn làm bóng đèn của bọn họ. 
 
Lưu Môn Đình, hôm nay cậu đang làm gì? 
 
Cậu còn không nhanh gọi điện thoại cho mình đi, bằng không —— mình sợ mình không kiên trì nổi nữa. Có nam sinh thổ lộ với mình, người đó rất đẹp trai, nhưng mà mình đã từ chối rồi. Mình không quên được cậu, thật sự không quên được. 
 
...... 
 
Thứ ba, ngày 16 tháng 6 năm XX, trời đổ mưa. 
 
Đã lâu rồi mình không viết nhật ký nữa, hôm nay lấy sổ nhật ký ra, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt mình đã lên năm ba, kiến thức chuyên ngành đã học gần xong. 
 
Qua một thời gian nữa, mình phải đi thực tập. 
 
Lưu Môn Đình, mình không muốn nhớ đến cậu nữa, có được không? Những ngày không có cậu, mình sống như vô hồn. Đôi khi ngẫm lại thật đúng là khôi hài, rõ ràng không chúng ta cũng chẳng quen nhau được bao lâu, vì sao người nhớ mãi không quên chỉ có một mình mình? 
 
Mình quyết định rồi, từ nay về sau, mình sẽ không bao giờ nhớ đến cậu nữa. 
 
...... 
 
Thứ sáu, ngày 19 tháng 9 năm XX, trời nhiều mây. 
 
Tâm Tâm và Lục Phong Châu đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, kì thực tập của mình cũng sắp kết thúc, khoảng thời gian trước quen được một người bạn trai cùng đã chia tay. 
 
Người đó rất tốt, nhưng mình cảm thấy mình không xứng với anh ấy. 
 
Lưu Môn Đình, mình đang tự lừa chính mình. Nhiều năm như vậy, mình vẫn không thể quên cậu, cậu là mối tình đầu của mình, cậu có thể mình gặp mình trong giấc mộng không? 
 
...... 
 
8 giờ sáng, Tiểu Đào đang ngủ mơ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô giơ tay ấn tắt đồng hồ báo thức, mê mang mở mắt, đôi mắt vẫn dính lại với nhau, xem ra cô lại khóc. 
 
Nhìn chằm chằm quyển sổ nhật ký một hồi lâu, cô cất sổ nhật ký vào trong ngăn kéo, khoá lại. Thứ cũng bị cất trong đó còn có những năm tháng thanh xuân của cô. 
 
Có người gõ cửa, “Tiểu Đào, Tiểu Đào, mở cửa, xảy ra chuyện lớn rồi.” 
 
Tiểu Đào mơ mơ màng màng mở cửa, đối diện với một gương mặt nôn nóng. 
 
“Tiểu Đào, hợp đồng phiên dịch tiếng Anh của cậu xảy ra vấn đề rồi, có sai sót. Hiện tại chắc bên phía tổng công ty đang phái người mình tra xét.” 
 
Tiểu Đào nhìn lông mày của Tiểu Vũ nhíu lại với nhau. Tiểu Vũ là đồng nghiệp cùng vào công ty một đợt với cô, quan hệ giữa hai người khá ổn. Cô không xác định hỏi lại một lần, “Cậu nói cái gì?” 
 
Tiểu Vũ kéo cánh tay cô, nôn nóng: “Chính là cái bản hợp đồng cậu phiên dịch mấy ngày hôm trước ấy, mức giá bị sai rồi, hiện tại danh ngạch bị cao lên gấp đôi, phía trên rất tức giận, Trần tổ trưởng bảo mình gọi cậu mình văn phòng ông ấy.” 
 
Tiểu Đào: “Không có khả năng, hợp đồng phiên dịch xong mình đều kiểm tra lại hết, hơn nữa hợp đồng quan trọng như vậy, ngoại trừ mình thì bên bộ kế hoạch cũng phải kiểm tra một lượt, sao có thể xảy ra sai sót. Giám đốc bộ phận kế hoạch đâu?” 
 
Tiểu Vũ càng vội vàng hơn, “Cậu đừng nói nữa, bọn mình không ai gọi được cho giám đốc bộ phận kế hoạch cả, có lẽ sẽ không thể liên hệ được với ông ta ngay đâu.” 

 
Tiểu Đào cầm tạm dây cột tóc trên bàn, hai ba cái buộc mái tóc lên, sau đó vốc nước rửa mặt, làm bản thân tỉnh táo lại, cũng không kịp trang điểm liền ra ngoài với Tiểu Vũ. 
 
Các cô đều ở trong khu chung cư gần công ty, cách tổng công ty không xa, đại khái đi bộ chỉ mất mười phút. Dọc đường đi, Tiểu Đào cũng đã làm rõ được tiền căn hậu quả của chuyện sai hợp đồng lần này. 
 
Nói trắng ra là có một bên sơ sẩy, đánh nhầm kim ngạch. Còn rốt cuộc là ai sơ sẩy, Tiểu Đào chỉ biết, người đó khẳng định không phải là cô. 
 
Cô làm phiên dịch lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy. 
 
Cô lấy di động, gọi điện cho giám đốc bộ phận kế hoạch vài cuộc, định làm rõ tình hình, nhưng điện thoại mãi không có ai nhận. 
 
Tiểu Đào tức muốn mắng người. 
 
Mẹ nó, tên cặn bã này. 
 
Tiểu Vũ vẫn đang lải nhải, bây giờ tổng công ty muốn tìm người gánh mình cho chuyện này, nhìn tình hình này, Tiểu Đào lần này lành ít dữ nhiều. 
 
Haizz, thương trường chính là như vậy, không biết khi nào những tôm tép nhỏ nhoi như bọn họ sẽ biến thành tế phẩm. 
 
Tiểu Đào đứng ngoài văn phòng tổ trưởng, bên trong truyền đến giọng nam quát tháo hùng hùng hổ hổ, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào. 
 
“Các người làm ăn cái kiểu gì không biết! Tổng giám đốc mới đã sắp xuống đến đây  rồi, có còn muốn giữ chức nữa hay không!” Tổ trưởng Trần tức đến khó thở, phải kéo lỏng cà vạt trên cổ xuống, lại tiếp tục nói chuyện với đầu bên kia hơn mười phút mới cúp máy. 
 
Ông ta nhìn Tiểu Đào, lạnh nhạt nói: “Hợp đồng xảy ra vấn đề.” 
 
Tiểu Đào: “Không phải lỗi do tôi, bản hợp đồng kia ngài cũng xem qua rồi.” 
 
Tổ trưởng Trần: “Tôi? Tôi xem qua khi nào? Sao tôi lại không nhớ rõ việc này?” 
 
Tiểu Đào hơi rùng mình, “Ngài không muốn thừa nhận sao? Hôm đó rõ ràng ngài cũng đã nhìn qua hợp đồng? Hơn nữa bản hợp đồng này là do chính tay ngài giao cho giám đốc bộ phận kế hoạch.” 
 
Tổ trưởng Trần tự rót cho mình chén nước, “Cô gái trể, đừng kích động như vậy, cô mới đến công ty chưa được bao lâu, cái gì cũng không hiểu thì không nên nói bậy.” 
 
“Đừng thấy tôi chỉ là tổ trưởng, nhưng tôi cũng là nhân viên lão thành của công ty. Vương tổng đi rồi, bên trên ngay lập tức phái một tổng giám đốc trẻ tuổi đến đây, cho nên chuyện này nhất định phải có người gánh vác.” 
 
“Không biết giám đốc Tôn của bộ phận kế hoạch đi đâu rồi? Muốn để ông ta gánh chuyện này chính là người si nói mộng, vậy cô nói giờ ai gánh thì thích hợp?” 
 
Trái bóng được vứt đến trước mặt Tiểu Đào, lời này thì nhìn như hỏi cô, nhưng thật ra là đang nhắc nhỏ cô tự giác một chút, đừng làm mấy hành động phản kháng không cần thiết. 
 
Tiểu Đào không chút sợ hãi nhìn thẳng ông ta, “Chuyện tôi làm sai thì tôi sẽ nhận, nhưng nếu không phải do tôi làm, thì đừng ai mơ tưởng đổ chậu phân này lên đầu tôi.” 
 
Tổ trưởng Trần trà trộn trong thương trường đã nhiều năm, có dạng người gì mà ông ta chưa thấy qua? Không biết có bao nhiêu cô gái trẻ lúc đầy cũng có cốt khi như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Tất cả đều thua trước tiền tài. 
 
“Tôi sẽ báo lại với bên tổng công ty, nói cô là người mới, chuyện phạm sai lầm là khó tránh khỏi. Hơn nữa, công ty cũng sẽ cho cô phí từ chức hậu hĩnh, cô dọn dẹp đồ đạc đi, rồi tự mình rời đi nhé.” Tổ trưởng Trần làm ra vẻ vô cùng rộng lượng, nhân từ. 
 
Tiểu Đào đứng bất động, “Nếu tôi nhất định không thừa nhận thì sao?” 
 
Tổ trưởng Trần bẹp miệng, “Vậy thì khó mà nói. Cô cũng biết, tính tình của tôi không được tốt lắm. Nếu cô ngoan ngoãn nhận thì mọi người đều vui, còn nếu không được, vậy thì tôi chỉ có thể mời bảo vệ lên thôi.” 
 
Tiểu Đào: “Ông ——” 
 
Tổ trưởng Trần ấn chọn cuộc gọi nội tuyến, “Đề nghị bộ phận bảo vệ cử hai người lên đây.” 
 
Tiểu Đào nhanh tay ấn tắt điện thoại, giọng điệu lạnh lùng như băng: “Ông cũng đừng đắc ý vội, cẩn thận có ngày té lộn nhào, tôi chờ xem ông khóc!” 
 
“Ha ha.” Tổ trưởng Trần bật cười thành tiếng, “Cho cô gái nhỏ một lời khuyên nhé, nhất thời lanh mồm lanh miệng cũng không có tác dụng gì đâu. Hiện tại cô nên quan tâm đ ến chuyện tìm công việc tiếp theo thế nào.” 
 

 
Tiểu Đào cầm đồ đạc của mình ra khỏi từ công ty, bầu trời đổ mưa, cô ngửa đầu nhìn giọt mưa rơi xuống, cảm thấy đến ông trời cũng muốn đối nghịch với cô. 
 
Rõ ràng không phải cô làm, dựa vào cái gì muốn cô nhận! 
 
Bỗng nhiên có người chạy nhanh tới, không cẩn thận đụng phải cô, cô ôm rương đồ, ngã trên mặt đất, đồ vật cũng rải đầy đất. 
 
Càng tệ hơn là bàn tay bị cọ xát rách da, có tơ máu tràn ra. 
 
“A!” Tiểu Đào nhìn nơi bị rách da đã thấm máu đỏ, đáy mắt như có cái gì tràn ra. Sao cô lại xui xẻo như vậy? Bị khai trừ, bị đâm, còn bị dầm mưa. 
 
Cô bò dậy, nhặt nhạnh các món đồ trên mặt đất. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, trong tay người nọ cầm thẻ công tác của cô. 
 
Tiểu Đào nhận lấy, ngửa đầu nhìn về phía người nọ, “Cảm ——” 
 
Cô giật mình sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy chính mình như đang nằm mơ. Nước mưa chảy dọc theo cái trán của côm chảy xuống lông mi, nhưng cô luyến tiếc chớp mắt, cứ như vậy nhìn người đó chằm chằm. 

 
“Tiểu thư, đây là đồ cô làm rơi sao?” 
 
“Lưu, Lưu Môn Đình......” 
 
Cảm xúc mông lung kinh ngạc biến mất, Tiểu Đào gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt thật chăm chú, kéo cánh tay anh, “Là cậu sao? Lưu Môn Đình.” 
 
Vẻ mặt người đàn ông đó rõ ràng hơi sững lại, đáy mắt có tia sáng khác thường hiện lên, “Thực xin lỗi tiểu thư, cô nhận sai người rồi.” 
 
Tiểu Đào lắc đầu, “Không đâu, sẽ không đâu, sao mình có thể nhận nhầm cậu. Cậu là Lưu Môn Đình, có đúng hay không?” 
 
Người đàn ông rút tay ra, đứng lên, “Tiểu thư, tôi đúng là Lưu Môn Đình không sai, nhưng tôi không quen biết cô. Xin lỗi.” 
 
Không quen biết cô? 
 
Không quen biết cô? 
 
Sao có thể? 
 
Toàn bộ tâm trí của Tiểu Đào bị câu “Không quen biết cô” dọa sợ. Đây có lẽ là câu chuyện buồn cười nhất năm đấy, sao anh có thể không quen biết cô? 
 
Không, anh đang nói giỡn, nhất định là anh ấy chỉ đang đùa thôi. 
 
Lưu Môn Đình đứng dậy, giơ dù, rũ mắt nhìn cô, “Tiểu thư, cô vẫn nên trở về sớm một chút.” 
 
Một người đàn ông trẻ tuổi chạy đến phía sau anh, bung dù lên, “Lưu tổng.” 
 
Lưu Môn Đình nhận lấy, nhét một cây dù vào tay Tiểu Đào, không nói thêm câu nào nữa, liền xoay người đi vào tòa nhà. 
 
Lúc này, Tiểu Đào mới chú ý tới, chân của người đàn ông đó hình như hơi thọt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản sẽ nhìn không ra. 
 
Lúc đi đến gần tòa nhà, Lưu Môn Đình dừng chân, tay phủ đôi chân đang phát đau, hạ giọng trầm thấp nói: “Gọi một chiếc xe cho vị tiểu thư vừa rồi đi.” 
 
“Vâng ạ.” Trợ lý nhìn về phía chân của Lưu Môn Đình, “Lưu tổng, ngài có ổn không?” 
 
Lưu Môn Đình gật đầu, “Ừm.” 
 
Trợ lý: “Đôi chân này của ngài, cứ vào ngài mưa dầm sẽ bị đau đớn. Bác sĩ khuyện ngài tận lực ít đi lại.” 
 
Khóe miệng Lưu Môn Đình khẽ nhúc nhích một chút, “Tôi đã nằm rất lâu rồi, cũng nên hoạt động hoạt động.” 
 
Trợ lý còn muốn nói gì đó, nhưng lại đụng phải ánh mắt sắc bén của anh, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. 
 
Tiểu Đào hậu tri hậu giác cũng đuổi theo hai người đó. Người vừa rồi chính là Lưu Môn Đình, nhất định không sai, nhưng vì sao anh không chịu thừa nhận mình có quen cô? 
 
Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 
Không được, cô muốn hỏi anh! 
 
Tiểu Đào còn chưa đi vài bước, bên bộ phận bảo an đã có người tiến lên ngăn lại, “Tiểu thư, người không liên quan, không thể đi vào.” 
 
Tiểu Đào: “Tôi tìm người đàn ông vừa rồi đi vào ấy.” 
 
Bảo an ngăn cô lại, “Thật xin lỗi, mời cô đến quầy lễ tân hẹn trước.” 
 
Tiểu Đào gấp quá, trực tiếp nắm lấy cổ áo của bảo an, mắng một câu th ô tục: “Mẹ nó, đồ chó bọn mày, còn không mau tránh ra cho tao. Nếu đám làm chậm trễ chính sự của bà đây, bà liều mạng với bọn mày!” 
---------------------------------------------------------
Phiên ngoại tập trung vào Lưu Môn Đình và Tiểu Đào nên hai người là nhân vật chính cho phần này, nên mình để anh – cô nhé. Còn về xưng hô thì cứ để mình – cậu bình thường, vì trong phần chuyện chính cũng không có đoạn hai người này xác nhận quan hệ người yêu.
 
Đoạn nhất kí thấy thương ghê

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.