Thiết Huyết Đại Minh

Chương 394-2: Kết minh (2)




Lý Mâu không nói, con cháu Lý thị cũng nhất loạt quay đầu nhìn về phía Hồng nương tử, trong con ngươi lộ ra vẻ bất mãn.

Trên thực tế, con cháu Lý thị từ lâu đã mang lòng bất mãn đối với Hồng nương tử.

Từ khi Hồng nương tử bắt đầu đề bạt tướng sỹ cấp thấp tác chiến dũng cảm, thì con cháu Lý thị đã mất đi đặc quyền vốn có trong quân Hà Nam. Bắt đầu từ khi đó, con cháu Lý thị cũng đã bắt đầu bất mãn đối với Hồng nương tử.

- Chư vị huynh đệ.

Lý Hổ cất cao giọng nói:

- Nếu như tẩu tẩu trung trinh không hai lòng, lúc nào cũng sẽ lấy lợi ích của Lý gia làm đầu, thì Lý Hổ ta tuyệt sẽ không làm khó cô ấy, cho dù là liều cái tính mạng này cũng phải ủng hộ. Nhưng bây giờ cô ta muốn dâng toàn bộ Hà Nam cho Vương Phác coi như của hồi môn của mình, ta không thể đáp ứng!

Kinh Mậu Thành giận dữ nói:

- Lý Hổ, rốt cuộc là ngươi muốn gì?

Lý Hổ trầm giọng nói:

- Chỉ cần tẩu tẩu đồng ý giao quyền lãnh đạo quân Hà Nam ra, không tới lui với Vương Phác nữa, thì tất cả đều có thể bàn bạc.

Kinh Mậu Thành cả giận nói:

- Hay cho tên Lý Hổ ngươi, quả nhiên là lòng lang dạ sói.

Lý Hổ hừ một tiếng xem trả lời.

Hồng nương tử mỉm cười nói:

- Lý Hổ, ngươi tỉ mỉ bày ra cái trò này, ngoại trừ đáp ứng điều kiện của ngươi ra thì bổn soái dường như không còn lựa chọn nào khác, đúng chứ?

Ánh mắt của Lý Hổ trở nên phức tạp, nói:

- Tẩu tẩu, chỉ cần tẩu đáp ứng điều kiện, tiểu đệ tuyệt sẽ không làm khó tẩu.

- Ha ha ha

Ngô Tam Phụ đứng bên cạnh đột nhiên cười to, nói:

- Sau việc đến nơi mà Lý tướng quân lại còn thẹn thùng chứ? Mỹ nhân trước mặt có lời không dám nói sao? Tại hạ đã là bằng hữu của Lý tướng quân, mà lời này Lý tướng quân không tiện mở miệng nói ra thì cứ để tại hạ mở lời nói thay vậy, ha ha.

Nói đoạn, Ngô Tam Phụ nói với Hồng nương tử:

- Lý phu nhân, tại hạ có thể nói rõ ràng cho phu nhân biết, những người có mặt ở đây đều phải chết! Nhưng nếu như Lý phu nhân muốn sống cũng không phải là không được. Chỉ cần Lý phu nhân giao đại quyền của quân Hà Nam ra cho Lý tướng quân, sau đó lại đáp ứng chuyện chung thân đại sự của Lý tướng quân thì được rồi.

Ngô Tam Phụ chưa kịp nói dứt lời, Kinh Mậu Thành cùng con cháu Lý thị lập tức giận đến xanh mặt. Đặc biệt là đám con cháu Lý thị kia, bọn họ tuyệt đối không ngờ đến bọn họ mà Lý Hổ cũng lừa gạt. Trong lòng Lý Hổ nóng giận, nhưng Ngô Tam Phụ đã nói ra, y có muốn xoay chuyển đã không còn kịp nữa, đành phải làm tới, liền nói:

- Chư vị huynh đệ, cáo lỗi!

Kinh Mậu Thành giận dữ nói:

- Muốn lấy mạng của lão tử, thì phải hỏi xem thanh đao trong tay lão tử có cho phép không đã.

Nói đoạn, Kinh Mậu Thành định vung đao xông lên, lại bị Hồng nương tử kéo lại.

Hồng nương tử ngăn cản Kinh Mậu Thành, thần sắc điềm tỉnh hỏi Lý Hổ:

- Lý Hổ, xem ra cái chết của đại ca cũng không thoát khỏi có liên quan đến ngươi rồi nhỉ?

- Đó là y tự tìm cái chết.

Lý Hộ hét to như điên dại:

- Nếu lúc trước y nghe lời khuyên của ta, há sẽ chịu sự cản trở của Sấm tặc? Sao lại rơi vào tình trạng đó, ngay cả kiều thê của mình cũng lâm vào kết cục bi thảm sà vào vòng tay của người khác? Nếu như lúc đầu y chịu nghe lời khuyên của ta, bây giờ năm tỉnh phía bắc sớm đã trở thành thiên hạ của Lý gia chúng ta rồi!

Trong con người của Hồng nương tử lộ ra sát khí, ngưng trọng nói:

- Hóa ra phu quân thật sự là do ngươi cấu kết Sấm tặc sát hại!

- Ta sớm đã nói rồi, đó là y tự tìm cái chết.

Lý Hổ giận dữ gào thét:

- Cái chết của y chỉ có thể trách bản thân y, không trách người khác được! Còn có Hồng Anh cô nữa. Hôm nay nếu cô ngoan ngoãn giao binh quyền ra, ngoan ngoãn đi theo ta, vậy thì muốn nói gì cũng được. Nếu cô cứ khăng khăng bất tuân, vậy thì đừng trách ta bẻ mất cành hoa này

- Lý Hổ.

Hồng nương tử cười lạnh nói:

- Người còn thật sự cho rằng bổn soái đã thành cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết hay sao?

Không đợi Lý Hổ trả lời, Ngô Tam Phụ cười to nói:

- Lý phu nhân, phu nhân không cần phải phô trương thanh thế. Nói thật cho phu nhân biết, tám trăm gia dinh của Ngô gia chúng ta đã bao vây toàn bộ Trương gia thôn này, vây chặt như nêm cối. Hôm nay phu nhân có tài thông thiên độn thổ thì cũng e là không thoát khỏi thiên la địa võng này đâu.

- Vậy thì không hẳn.

Hồng nương tử lạnh lùng mỉm cười một cái, cầm lấy chung rượu trên bàn ném mạnh xuống đất.

Chỉ nghe từng tiếng vang leng keng phát ra, chung rượu đã vỡ tan trên mặt đất. Ngay tức khắc cửa sương phòng của Trương gia đang đóng chặt bỗng mở toang, cả cửa động phòng cũng mở. Đại đội tướng sỹ nghĩa quân vũ trang đầy đủ chen chúc đi ra. Gần như đồng thời, mỗi gian phòng trong Trương gia thôn đều có rất nhiều tướng sỹ nghĩa quân.

- Vụt vụt vụt

Trong tiếng rít thê lương, một đoàn hỏa tiễn đột nhiên bay lên không trung.

Không đợi Lý Hổ, Ngô Tam Phụ hoàn hồn, trên bốn phía đất trống tối tăm đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa rầm rầm. Lý Hổ hoảng sợ, cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung chuyển. Trong chớp mắt, dưới bầu trời u ám đã xuất hiện ánh lửa lốm đốm như sao, đang cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng về phía Trương gia thôn.

- Sao sao lại thế này?

- Tại sao lại như vậy?

Lý Hổ, Ngô Tam Phụ nhìn nhau một cách hoảng sợ, đều không biết chuyện gì xảy ra? Vừa nãy bọn họ rõ ràng là đã khống chế được thế cục. Nhưng trong nháy mắt, bọn họ đã từ thợ săn trở thành con mồi bị người ta săn bắt. Sự thay đổi này thật sự quá lớn, khiến cho bọn họ trong phút chốc khó mà tiếp nhận. Đặc biệt là Lý Hổ, càng không thể chịu nổi hiện thực tàn khốc này.

- Lý Hổ, Ngô Tam Phụ.

Hồng nương tử đằng đằng sát khí hỏi:

- Cục diện bây giờ các người nhất định không ngờ đến phải không?

- Ngươi

Ngô Tam Phụ khiếp sợ hỏi:

- Ngươi nhận ra ta?

- Ha ha ha

Hồng nương tử cười duyên dáng nói:

- Ngô Tam Phụ, ngươi vừa rời khỏi Thái Nguyên, lão nương đã biết rồi!

- Còn ngươi nữa, Lý Hổ!

Hồng nương tử với đôi má lún đồng tiền đột nhiên chuyển sang nhìn Lý Hổ, ngưng trọng nói:

- Đừng tưởng rằng lão nương không biết tâm tư của ngươi. Lúc trước khi lão nương còn là tẩu tẩu, ánh mắt gian tà của người cứ nhìn chòng chọc vào lão nương. Nếu không nể mặt đại ca ngươi, lão nương đã sớm khoét hai tròng mắt của nhà ngươi ra rồi!

Nghe xong lời nói này của Hồng nương tử, Kinh Mậu Thành cùng Lý Hồ và con cháu Lý thị vẫn còn bình tĩnh, còn Ngô Tam Phụ thì đổ mồ hôi lạnh. Hôm nay xem như y đã lãnh giáo sự chua ngoa đanh đá của Hồng nương tử, thầm nghĩ người đàn bà này căn bản là con cọp cái, cũng chỉ có đàn ông đích thực như Lý Nham, Vương Phác mới cưỡi được.

Nghĩ đến đây, Ngô Tam Phụ nói với Lý Hổ:

- Lý tướng quân, chuyện không thể không rút lui được.

- Còn muốn đi?

Trong con mắt xinh đẹp của Hồng nương tử lộ ra sát khí, nói:

- Hạ lệnh, giết bất luận tội!

Thái Nguyên, noãn các phía đông của phủ Bình Tây Vương, Ngô Tam Phượng đang cùng Ngô Tam Quế đối ẩm.

Hai chung rượu trắng xuống bụng, Ngô Tam Phượng lo lắng nói với Ngô Tam Quế:

- Nhị đệ, cũng không biết sự tình bên phía lão tam thế nào rồi?

Ngô Tam Quế nói:

- Đại ca đừng gấp gáp, việc này có gấp cũng không gấp được.

Ngô Tam Phượng nói:

- Nhưng ta lo lắng cho an nguy của lão tam, nếu chẳng may lão tam có chuyện gì không hay thì

- Đại gia, nhị gia

Ngô Tam Phượng vừa dứt lời, lão gia đinh Ngô Lục bỗng nhiên tiến vào bẩm báo:

- Ngoài cửa lớn có một tên tự xưng là Ngưu Kim Tinh cầu kiến.

- Ngưu Kim Tinh?

Ngô Tam Quế nghe xong biến sắc, đột nhiên đứng dậy nói:

- Quân sư của Sấm tặc?

- Quân sư của Sấm tặc?

Ngô Tam Phượng đứng dậy theo, nghiêm nghị nói:

- Quân sư của Sấm tặc đến Thái Nguyên làm cái gì?

- Ha ha.

Ngô Tam Quế suy nghĩ một hồi liền định thần lại, mỉm cười nói:

- E là vì kết minh mà đến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.