Thanh Vân Đài

Chương 169




“Chết rồi? Sao lại chết?”

Thạch Lương không có kẻ thù, ba năm trước, cả Khúc Bất Duy lẫn Phong Nguyên còn không hề nghi ngờ hắn ta, theo lí đấy thì làm gì có ai sát hại hắn.

“Đợi mãi mà không thấy Thạch Điển bạc đến, chúng hạ quan bèn rời trấn tìm y, sau đó phát hiện xác chết của y trong một sơn cốc, có lẽ là lúc vào núi bị trượt chân rơi xuống… nên ngã chết.”

Ngã chết?

Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, tuy cảm thấy rất khó tin, nhưng… ngoài cái chết do tai nạn, thật không có lời giải thích hợp lý nào khác cho sự mất tích của Thạch Lương.

“Điện hạ cũng biết đấy, việc khu mỏ để phạm nhân lưu đày phụ trách nổ núi là đã vi phạm quy chế, mà một khi xảy ra sự cố, quan giám sát, thợ mỏ, kể cả phạm nhân, không một ai đừng hòng chạy thoát, huống hồ… Nói thật đó đâu phải lần đầu gặp chuyện không may, hơn mười năm trước cũng từng xảy ra sự việc như vậy mấy lần, lần nào cũng được lấp liếm cho qua, nếu triều đình truy cứu sâu, chúng hạ quan thật sự không gánh nổi hậu quả.”

Quan trọng hơn hết, nếu sự việc bị bại lộ thì sau này việc nổ núi phải làm sao? Không có phạm nhân lưu đày dẫm mìn, lẽ nào phải để quân giám sát và thợ mỏ đích thân đi, lỡ như có chuyện là đi tong cái mạng, thử hỏi có ai cam tâm mạo hiểm? Nhưng trái lại, với phạm nhân mà nói, bị lưu đày tới khu mỏ là coi như cuộc sống đã hết hi vọng, nếu có thể nhờ mạo hiểm một chuyến mà đổi được cơ hội viết thư cho người nhà, hay đơn giản chỉ là manh chiếu tấm áo trụ qua mùa đông, như vậy có thể giúp họ chống chọi lâu hơn chút. Cho nên tất cả mọi người trong khu mỏ, bất kể là quân giám sát hay phạm nhân lưu đày, đều cùng đồng lòng giữ kín nội tình.

“Thạch Điển bạc chết ở ngoài núi, lẽ ra chúng hạ quan phải báo cho nha môn Trung Châu biết tin, nhưng, thứ nhất, hình như phía Trung Châu không biết Thạch Điển bạc đến đây, thứ hai, một mệnh quan triều đình chết ở chỗ chúng hạ quan, kiểu gì bên trên cũng sẽ cử người đến điều tra, Thạch Điển bạc vốn đến để nhận xác Mông Tứ, nếu bên trên tra được nguyên nhân thật sự đằng sau cái chết của Mông Tứ, bí mật nổ núi bị bại lộ, thì sau này chúng hạ quan biết làm thế nào? Vì vậy hạ quan và quan binh giám sát ở khu mỏ mới bàn bạc với nhau, quyết định giả vờ như chưa từng tìm thấy xác chết của Thạch Điển bạc, nếu mai mốt có người hỏi thì cứ nói chưa bao giờ gặp… Mà mấy năm sau, thực sự chẳng có ai đến khu mỏ hỏi về Thạch Điển bạc cả, mãi tới lúc điện hạ ngài đến…”

Nghe tới đây, Thanh Duy bỗng sực nhớ, “Ta thấy phạm nhân trong khu mỏ rất lười biếng, có phải sắp nổ núi nữa không?”

Lưu Chưởng sứ không ngờ bọn họ còn nhìn ra cả chi tiết này, đành tự thú: “Gần đây đã khai thác hết một mỏ quặng sắt, cũng tìm được mỏ mới, đúng là cần phải nổ núi. Thực không dám giấu giếm, sở dĩ vào ngày điện hạ tới Chi Khê, hạ quan không kịp tiếp đón là vì đang bàn công việc nổ núi với Đô giám, đá tiêu, vại dầu đều đã chuẩn bị xong, chỉ là… Bây giờ cả điện hạ lẫn Phong tướng quân đều tới đây, kế hoạch nổ núi đành tạm hoãn, phạm nhân không có mỏ để khai thác nên mới có vẻ rảnh rỗi như vậy.”

“Câu hỏi cuối cùng.” Tạ Dung Dữ nói, “Theo như bổn vương biết, Mông Tứ là kẻ rất tỉ mỉ, không thể không biết việc nổ núi nguy hiểm ra sao, nếu thành công, yêu cầu của hắn là gửi thư cho Thạch Lương, còn nếu thất bại, yêu cầu của hắn là gì?”

Y dừng một lúc, “Để bổn vương đổi cách hỏi cụ thể hơn, chắc chắn lúc vào núi Mông Tứ đã đem theo vài thứ bất li thân, cho dù hắn giấu được các ngươi một thời gian, nhưng những thứ bất li thân đó vô cùng quan trọng, vào khoảnh khắc sinh tử chuẩn bị nổ núi, kiểu gì hắn ta cũng tìm cách thu xếp chúng. Bổn vương muốn hỏi, những thứ bất li thân kia, cũng chính là tội chứng mà Sầm Tuyết Minh trăm cay ngàn đắng đem vào núi, rốt cuộc được hắn ta giấu ở đâu?”

***

“… Nay nghĩ lại, có lẽ Mông Tứ đã giấu đồ trong mỏ từ lâu, trong hai năm đầu mới đến mỏ, hễ có dịp rảnh là hắn ta lại chuồn ra sau núi, vào đêm trước khi nổ núi, hắn nói với quan giám sát là muốn ở một mình, chắc chắn lại đi giấu đồ rồi.”

“Hắn ta giấu đồ ở đâu?” Phong Nguyên hỏi.

Phạm nhân trong lều trố mắt nhìn nhau, khi ấy Mông Tứ đòi ở một mình, làm sao bọn họ biết được hắn giấu ở đâu?

Đúng lúc này, chợt một tên mở miệng, “Tướng quân, có… có lẽ tiểu nhân biết…”

***

“… Điện hạ đoán không sai, đúng là Mông Tứ có tính đến trường hợp mình sẽ chết, hắn nói nếu như gặp bất trắc, hắn không có yêu cầu nào hết, chỉ muốn ở một mình một đêm.” Lưu Chưởng sứ nói, “Dù gì hắn cũng là phạm nhân lưu đày, lại còn điên điên khùng khùng, tuy trong mỏ đồng ý nhưng cũng không để hắn tự do lui tới, nên chúng hạ quan đã cử một binh lính đi theo từ xa.

Binh lính ấy thấy hình như Mông Tứ lấy thứ gì đó ra từ sau núi, chôn ở gần ngọn núi sắp khai thác. Lúc nãy điện hạ cũng bảo hồi Mông Tứ vào núi có đem theo ít vật bất li thân, theo hạ quan nghĩ, vật bất li thân mà điện hạ muốn tìm rất có thể là món đồ hắn ta lấy ra từ sau núi.”

Vệ Quyết vội hỏi: “Giờ mấy thứ đó đang ở đâu?”

Lưu Chưởng sứ ấp úng: “Hạ quan không rõ…”

“Không rõ?”

“Bởi vì lúc nổ núi đã xảy ra chuyện, núi sập dữ dội, cả một vùng bị cát đá vùi lấp, đá rơi mấy ngày liền, chúng hạ quan sợ lại xảy ra tai nạn nên chỉ đào tìm xác của phạm nhân, không động đến khu vực ấy lần nào nữa.”

“Ý ngươi là, chứng cứ được Sầm Tuyết Minh, cũng chính là Mông Tứ đem vào núi, đến bây giờ vẫn đang được chôn gần ngọn núi sạt lở ấy?” Chương Lộc Chi hỏi.

Lưu Chưởng sự ngập ngừng gật đầu.

Chẳng đợi Tạ Dung Dữ ra lệnh, Kỳ Minh lập tức trải bản đồ vùng mỏ ra, Thanh Duy hỏi: “Chưởng sứ, ông nhớ kỹ lại xem, những thứ ấy hiện đang được chôn ở đâu?”

Dốc vịt tên như nghĩa, toàn bộ vùng núi mỏ y hệt con vịt.

Lưu Chưởng sứ biết rõ “con vịt” này như lòng bàn tay, nếu nói cửa vào núi là đuôi vịt, sở nha và doanh trại ở thân vịt, vậy thì vùng mỏ bắt đầu từ cổ vịt đi lên đầu vịt, ngón tay Lưu Chưởng sứ dừng lại ở ngã ba đồi tại cổ vịt, “Chỗ này.”

“Vệ Quyết.”

“Có thuộc hạ!”

“Điểm binh.”

Một khắc sau, Tạ Dung Dữ trầm giọng ra lệnh.

***

“… Tiểu nhân và Mông Tứ ở chung phòng giam, vài đêm trước ngày nổ núi, tiểu nhân nhớ hắn ta đã ra sau núi lấy ít đồ, quay về đặt trong một chiếc hộp gỗ rồi đi tới khu mỏ bên cạnh. Nếu tướng quân muốn tìm chiếc hộp đó thì có lẽ bây giờ nó vẫn nằm ở ngay khu mỏ bên kia, chẳng qua chỗ đó đã bị chôn vùi, không biết…”

“Cụ thể ở đâu?” Không đợi phạm nhân nói hết, Phong Nguyên ngắt lời hỏi.

“Bên kia là khu vực đồi núi, ắt hẳn nằm ở ngã ba đồi.”

Phong Nguyên lập tức bước nhanh ra khỏi lều, bên ngoài hoàng hôn vừa buông, binh lính lúc nãy đi tới đợi lệnh: “Tướng quân.”

“Lập tức phái người vào khu mỏ, dù có đào sâu ba tấc cũng phải tìm cho ra hộp gỗ Sầm Tuyết Minh để lại!”

Người lính kia đáp rõ, còn chưa kịp rời đi thì một Hiệu úy chạy vội tới, “Bẩm tướng quân không xong rồi, một khắc trước, Vệ Chưởng sứ của Huyền Ưng Ti đột nhiên điều động hơn nửa binh mã đi tới khu mỏ bên kia, thuộc hạ thấy có vẻ bọn họ muốn lục soát núi!”

Phong Nguyên sầm mặt, ông ta không tiếc vi phạm quy chế dụng hình thẩm vấn phạm nhân, thế mà vẫn bị Tiểu Chiêu vương vượt trước một bước.

Nếu tội chứng Sầm Tuyết Minh để lại rơi vào tay Huyền Ưng Ti, hậu quả rất khó tưởng tượng!

“Tướng quân, bây giờ phải làm gì đây?” Binh lính lo lắng hỏi.

Phong Nguyên nhìn về phía xa, ánh tà dương nhuộm đỏ rực cả một mảng trời, mây như lửa cháy, lúc nãy tên phạm nhân kia nói bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại được chôn dưới ngọn núi đã sập, dù Tiểu Chiêu vương biết đại khái vị trí thì cũng phải rất lâu mới tìm được, mà hiện tại trời đã tối, việc tìm kiếm càng thêm khó khăn, ông ta vẫn còn thời gian!

Phong Nguyên nói với tên lính: “Lập tức tập trung ba vệ đội theo ta đến vùng mỏ.” Lại ra lệnh cho Hiệu úy, “Ngươi triệu tập đội ngũ còn lại, đi vòng từ hai bên trái phải, chúng ta đông nhân lực, trước hết cứ bao vây Huyền Ưng vệ trên núi!”

“Ý tướng quân là muốn động binh với Tiểu Chiêu vương?” Hiệu úy ngạc nhiên nói.

Không phải hắn không lường tới việc hai bên rồi sẽ giao tranh, nhưng mà, lý do là gì?

Đô Ngu hầu của Huyền Ưng Ti là vị vương gia được chính tiên đế thân phong, nếu không có lý do mà động binh với vương gia, hậu quả rất khó tưởng tượng.

“Huyền Ưng Ti muốn tranh đoạt với chúng ta, kiểu gì cũng phải động binh. Nếu phía quân giám sát khu mỏ có nghi ngờ thì cứ nói Tiểu Chiêu vương bao che Ôn thị nên mới điều tra khu mỏ, động cơ không trong sáng, bất trung với Thiên gia, cầm cự chừng nào hay chừng ấy, chỉ cần trọng phạm Ôn thị còn ở bên cạnh Tiểu Chiêu vương thì ả ta mãi là điểm yếu của Tiểu Chiêu vương!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.