Thanh Vân Đài

Chương 129




Triệu Vĩnh Nghiên giật mình, Quan gia là người điềm tĩnh, càng chưa từng nặng lời với Hoàng hậu một câu, đã bao lâu rồi mới thấy ngài ấy nổi trận lôi đình như vậy?

Nàng dừng chân trước cửa cung, tiến không được mà lùi chẳng xong.

Tiểu hoàng môn dẫn đường quỳ ngoài điện bẩm báo: “Quan gia, Nhân Dục Quận chúa vào cung thăm nương nương ạ.”

Thật lâu sau, trong điện Nguyên Đức mới vọng ra tiếng lạnh lùng của Triệu Sơ, “Lui hết cả đi.”

Tức là không cho phép Triệu Vĩnh Nghiên vào thăm.

Thấy Chỉ Vi đi ra, Triệu Vĩnh Nghiên vội bước tới, bồn chồn hỏi: “Chỉ Vi cô cô?”

Chỉ Vi liếc nàng, lắc đầu rồi nói nhỏ: “Quận chúa theo nô tì ra ngoài cung chờ một lúc.”

Triệu Vĩnh Nghiên đành theo nàng ra khỏi sân, nhưng không kìm được ngoái đầu lui, chỉ mới chốc đó thôi mà bóng đêm đã thêm sâu, mây đen che kín trăng, điện Nguyên Đức sừng sững trong bóng tối, chỉ có trước cửa sổ phản chiếu chiếc bóng mơ hồ, Triệu Vĩnh Nghiên nhận ra, chiếc bóng đó là giá đèn nhiều cành trong phòng ngủ của Hoàng hậu.

Chương Nguyên Gia dựa vào giường nhỏ bên cạnh giá đèn, vừa vào hè, ban đêm không lạnh lắm nhưng nàng lại đắp cả tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt.

Chiếc cốc vỡ vụn dưới đất là dấu vết của cuộc tranh chấp, trong đó có cả chiếc cốc hoa văn cây liền cành, màu xanh ngọc sáng trong, là món đồ nàng thích nhất, nó vốn là một cặp, chiếc còn lại nằm ở chỗ Triệu Sơ, là món quà chàng tặng nàng năm vừa lên làm Thái tử.

Triệu Sơ đứng bên cạnh, im lặng chờ thái y đắp khăn lụa lên cổ tay Chương Nguyên Gia, chẩn mạch cho nàng.

Sắc mặt chàng vẫn còn nặng nề, chàng biết dạo gần đây Chương Nguyên Gia không khỏe, tuy không đến thăm thường xuyên nhưng hễ có thời gian là chàng lại đến một chuyến, đáng tiếc nàng không những khỏe lên, mà chiều hôm nay còn đột ngột ngất xỉu. Nếu không phải chàng mặc kệ nàng ngăn cản, gọi Đổng thái quản chưởng Thái Y Viện đến bắt mạch cho nàng, thì còn lâu chàng mới phát hiện, hóa ra nàng đã có thai hơn hai tháng!

Lúc này Triệu Sơ mới nhớ đến sự thay đổi của Chương Nguyên Gia gần đây, sợ lạnh sợ nóng, khẩu vị thay đổi, thèm ngủ và dễ kinh động.

Thực ra từ đầu chàng cũng đã để ý đến những dấu hiệu này ở nàng, cũng từng gọi người ở Thái Y Viện đến hỏi, nhưng chàng nghĩ nàng là Hoàng hậu, con nối dõi liên quan đến phúc quốc xã tắc, chắc chắn nàng sẽ không giấu diếm, ai ngờ nàng lại làm bậy đến thế, y quan đến chẩn mạch, nàng sai Chỉ Vi vươn tay thay mình cho y quan bắt mạch, mặc kệ bản thân mệt mỏi.

Đổng thái y bắt mạch xong, cất khăn lụa, cúi đầu bẩm với Triệu Sơ: “Bẩm Quan gia, vì nương nương đang thai nghén, ăn uống không tốt nên trong người thiếu hụt rất nhiều, đây là chuyện chẳng đặng đừng, may mà nương nương có thai nhưng không tùy hứng, vẫn luôn ăn đồ bổ dưỡng nên bào thai trong bụng vô cùng khỏe mạnh, vi thần sẽ kê một toa thuốc phù hợp cho nương nương, về sau chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng, tĩnh tâm nghỉ ngơi, qua ba tháng đầu, triệu chứng thai nghén sẽ tự biến mất.”

Triệu Sơ chắp tay nhìn Chương Nguyên Gia, “Viết toa thuốc xong thì đưa trẫm xem.”

Đổng thái y vâng dạ, vái lạy Triệu Sơ lần nữa rồi lui ra ngoài điện kê đơn.

Triệu Sơ im lặng nửa khắc, đoạn vén bào ngồi xuống bên giường, hạ giọng nói: “Thái y mới nói nàng cần được chăm sóc kỹ lưỡng, trẫm thấy người trong cung nàng chẳng ra gì cả, Hoàng hậu đương triều có thai hai tháng, ngoài nàng và Chỉ Vi dám dối gạt tai thánh ra thì chẳng một ai phát hiện. Đám cung nhân này, thay mới đi cho rồi, đích thân trẫm sẽ lo chuyện này.”

Ánh mắt Chương Nguyên Gia dừng ở giá đèn nhiều cành, giọng nhẹ bẫng, “Quan gia biết thần thiếp quen người thế nào mà, đừng nói là thị nữ thiếp thân của thần thiếp, dù thị tì trong điện Nguyên Đức đi theo thần thiếp mấy năm, nếu Quan gia mà đổi, thần thiếp không quen người mới thì càng không tĩnh dưỡng được.”

Triệu Sơ quay mặt sang nhìn nàng, đến tận lúc này rồi mà nàng không nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì, chỉ lo bảo vệ Chỉ Vi, bảo vệ người trong cung mình.

“Nếu nàng thực sự chú ý đến cơ thể mình, chú ý đến đứa trẻ trong bụng thì nàng đã không giấu giếm chuyện lớn như thế. Nếu không phải hôm nay trẫm mời Đổng thái y tới, nàng còn định giấu đến khi nào?”

Chương Nguyên Gia cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Quan gia nói đúng, chuyện này thần thiếp sai, thần thiếp là Hoàng hậu, không nên lấy con cháu Thiên gia ra làm trò đùa. Chỉ là… thần thiếp sợ quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, thấy gần đây Quan gia vất vả chính sự, không hi vọng Quan gia sẽ phân tâm vì chuyện khác, nên mới giấu Quan gia.”

Bọn họ đã cãi nhau một trận, chàng không vui, nàng cũng chẳng sung sướng, tuy bây giờ nàng đã nhận sai nhưng rõ ràng vô cùng miễn cưỡng.

“Chuyện khác? Hai ta có con và nàng gọi đó là chuyện khác? Nếu nàng thực sự quan tâm đến trẫm, nếu trong lòng nàng thực sự có trẫm thì nàng đã không nói ra hai chữ đấy, nhà bình thường người ta, vợ có thai, chẳng phải phu quân luôn là người đầu tiên biết tin ư, nhưng trẫm lại…”

“Quan gia đang nói về dân chúng bình thường, còn chúng ta là nhà đế vương, sao có thể giống vợ chồng bình thường?” Chẳng đợi Triệu Sơ nói hết câu, Chương Nguyên Gia đã nhìn sang, “Ngày trước thần thiếp cũng muốn cùng Quan gia làm đôi vợ chồng bình thường không giấu giếm nhau, nhưng Quan gia là quân vương, phải chăm lo đại sự quốc gia, dĩ nhiên thần thiếp chỉ có thể làm tròn bổn phận của Hoàng hậu, không dám tiến xa.”

Triệu Sơ nghe thế, tức giận bật cười.

“Không dám tiến xa là cái gì? Bổn phận của Hoàng hậu là cái gì?!” Chàng đứng dậy, chắp tay đi lui đi lại, “Nếu nàng muốn bàn chuyện bổn phận, vậy trẫm nói nàng biết, về quốc gia, nàng là Hoàng hậu, là mẹ của một nước, đứa bé trong bụng nàng sẽ là trưởng tử của trẫm, là đại công chúa của trẫm, chuyện này liên quan đến thiên hạ xã tắc, nàng cố tình giấu giếm là sai; về gia đình, nàng là vợ trẫm, trẫm có con nhưng không phải chính miệng nàng báo tin, mà là một thái y hốt hoảng lật đật báo cho trẫm biết, nàng không hề làm tròn bổn phận của mình!”

Chàng nhìn thẳng vào Chương Nguyên Gia, “Chuyện lớn như thế mà nàng lại giấu trẫm lâu đến vậy, rốt cuộc là vì sao?”

“Không phải thần thiếp vừa nói rồi sao?” Chương Nguyên Gia lạnh lùng đáp, “Chúng ta là nhà đế vương, không như phu thê bình thường, có rất nhiều quy củ phép tắc và giới hạn vô hình, thần thiếp luôn muốn làm tròn bổn phận Hoàng hậu, tự vấn đã rất cố gắng rồi, nhưng thần thiếp lại không khiến người vừa lòng, luôn khiến Quan gia thất vọng, nay cũng chỉ có thể cố gắng không đem lại thêm phiền phức cho Quan gia.”

Nàng coi chuyện có thai là phiền phức.

Triệu Sơ đanh giọng: “Chương Nguyên Gia, bắt đầu từ tối nay cho đến bây giờ, trẫm không hề nghe thấy một câu thật lòng từ miệng nàng! Rốt cuộc trẫm đã làm sai chuyện gì để khiến nàng hời hợt với trẫm như thế? Trẫm bận chính sự, có thể không quan tâm nàng, nhưng đó không phải là lý do để nàng giấu giếm trẫm, ngày trước chúng ta thân thiết thế nào, có gì mà không thể….”

“Vì Quan gia không tin tưởng thần thiếp!” Chương Nguyên Gia đột ngột nhìn sang, lạnh lùng ngắt lời, “Quan gia muốn nghe thiếp nói thật? Vậy thiếp nói thẳng! Quan gia bây giờ đã không còn tin thần thiếp nữa rồi.”

“Từ ngày thiếp làm Hoàng hậu, có ngày nào Quan gia thôi phòng bị với thần thiếp không? Quan gia bận rộn chính vụ thức khuya dậy sớm, lao tâm khổ trí chong đèn đến sáng, mỗi lần thần thiếp lo lắng đến thăm, lần nào quan gia cũng chiếu lệ với thần thiếp. Có thật sự là Quan gia không muốn thần thiếp phải vất vả cùng mình? Hay ngài đang đề phòng thần thiếp?

Những năm qua thiếp thường đặt tay lên ngực tự vấn, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, vì sao mình đã cố gắng làm vợ chàng, làm Hoàng hậu của chàng, nhưng vẫn không được tin tưởng? Sau đó thiếp mới nghĩ, có phải vì phụ thân và ca ca mình hay không, mấy năm nay bọn họ phất lên quá nhanh, còn chàng là đế vương muốn kiểm soát hạ thần, nhưng điều này cũng không đúng, Chương thị là danh môn, trong triều còn rất nhiều gia tộc có thể lấn át Chương thị, ngày trước có Hà thị, nay Hà thị đổ, vẫn còn rất nhiều nguyên lão và quân hậu trọng thần, thậm chí là hàn lâm văn sĩ. Nhưng nếu không phải vì Chương thị thì là vì cái gì?”

Triệu Sơ nhìn Chương Nguyên Gia.

Từ nhỏ nàng đọc nhiều thi thư, thông minh tuệ mẫn, biết không tìm được câu trả lời ở hậu cung nên đã tìm đến tiền triều.

Triệu Sơ né tránh ánh mắt nàng, “Những chuyện này không liên quan đến nàng, nàng đừng suy đoán nữa.”

“Quan gia không muốn cho thiếp một đáp án ư? Vì sao thiếp đã nói ra mà Quan gia không chịu nghe? Hay Quan gia hi vọng hai ta mãi mãi như thế, mãi mãi rạch ròi giới hạn?”

“… Nếu vì trẫm hời hợt lạnh nhạt mà khiến nàng bất mãn, trẫm không trách nàng. Chính vụ trên triều rất phức tạp, có chuyện trẫm không tiện nói với nàng, nhưng bất kể là gì đi nữa, đó cũng không phải là lý do nàng giấu trẫm chuyện mang thai, trẫm chỉ hi vọng khi nàng là Hoàng hậu thì vẫn nên nhớ mình còn là vợ của trẫm.”

“Nhưng thiếp không làm được.” Chương Nguyên Gia nói, “Quan gia muốn một Hoàng hậu đúng mực, vậy thiếp sẽ đúng mực đến cùng, Quan gia muốn một người vợ kết tóc, vậy vì sao chúng ta không thể thân thiết như trước?”

Chương Nguyên Gia nhìn Triệu Sơ, “Hai ta lớn lên cùng nhau, được gả cho Quan gia là nguyện vọng duy nhất của thiếp từ nhỏ đến lớn. Năm Tiển Khâm Đài sập, Quan gia sa sút như biến thành người khác, lúc đó thiếp chỉ muốn được thành hôn với Quan gia càng sớm càng tốt, thiếp muốn mình ở bên Quan gia, giúp Quan gia phấn chấn lấy lại tinh thần. Ngày thành hôn, Quan gia vén khăn trùm đầu của thiếp, thiếp lại chẳng thấy nụ cười trên mặt Quan gia, thiếp tự an ủi mình, có thể do Quan gia vừa lên ngôi, bị triều chính làm cho mệt mỏi quá độ, rồi mọi thứ sẽ dần tốt hơn thôi. Nhưng đã mấy năm rồi mà vẫn chẳng khá hơn, chỉ thấy thiếp và Quan gia ngày càng xa cách không rõ lý do.”

“Không phải Quan gia muốn biết vì sao thiếp giấu ngài chuyện có con ư?” Nói đến đây, Chương Nguyên Gia nhếch mép, để lộ nụ cười đắng chát, “Đúng, không muốn khiến Quan gia phân tâm, tuân thủ bổn phận Hoàng hậu đều chỉ là cái cớ thiếp qua loa với Quan gia. Thiếp cố ý giấu đấy, người thân thiết khắng khít nhất bỗng không còn tin tưởng mình nữa, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao, thiếp muốn Quan gia cũng phải trải nghiệm cảm nhận mà thiếp đã nếm trải mấy năm nay!”

Nói đoạn, nụ cười đắng chát biến thành cười nhạt, “Một danh môn ngoại thích chức cao lại khiến Quan gia kiêng kị đến thế ư, hay vốn dĩ lòng đế vương là như vậy…”

“Chương Nguyên Gia!” Triệu Sơ lạnh lùng ngắt lời, “Nàng có biết mình đang nói gì không!”

Chương Nguyên Gia không buồn để ý tới chàng, vẫn tiếp tục nói, “Hay vốn dĩ lòng đế vương là như vậy, kiêng dè sinh nghi ngờ, nghi ngờ càng thêm nặng, đứng giữa nhân gian cũng không sánh bằng chỗ cao, lạnh nóng ra sao người thường cũng khó hiểu. Trước kia thiếp nghĩ Quan gia sẽ không như thế, công tâm mà nói thì Quan gia cũng chỉ là người phàm, không phải ngoại lệ, rồi cũng thèm khát mây trên cao, không còn là Hoàng thái tử lòng dạ ngay thật của ngày xưa nữa rồi.”

Những lời này đả kích quá nặng nề.

Thái y ở ngoài điện đã kê đơn xong, đang muốn đi vào trình cho Triệu Sơ xem, nhưng nghe thấy thế thì đầu gối không khỏi mềm nhũn, vội quỳ sụp xuống mặt đất lạnh băng, chờ cơn thịnh nộ của đế vương.

Song bất ngờ thay, ông ta không thấy lửa giận của Gia Ninh đế đâu.

Bởi khi Triệu Sơ nghe những lời ấy, thoạt tiên đô đồng tử bị chấn động dữ dội, sau đó chuyển sang mờ mịt, cuối cùng chàng cụp mắt, trong đôi mắt sâu hoắm nhuộm vẻ bi thương hoang mang đầy bất lực.

Có thể vì chàng quá điềm tĩnh, đến tướng mạo cũng tuấn tú dịu dàng, nhất là đối với nàng, chàng chưa bao giờ thật sự nổi giận.

Chỉ là chàng cảm thấy bất lực, vì bản thân không có cách nào giải thích chuyện này.

Chàng phải nói với nàng thế nào đây, mình hời hợt với nàng không phải vì lòng kiêng kỵ của đế vương, mà là vì sự cố trời long đất lở nhiều năm về trước, vì một lời hứa tất phải tuân theo, không chỉ vì phụ hoàng mà còn vì chính chàng.

Còn nàng lại quá thuần khiết, nếu biết tất cả những điều ấy thì sẽ tiếp nhận ra sao đây?

Triệu Sơ cảm thấy chán nản, làn mi dài tạo nên bóng mờ nơi mắt, đoạn đường này đúng là đầy cô độc mà, ngay đến người chàng cho rằng là thân thiết nhất cũng bị chính chàng đẩy ra xa.

Chương Nguyên Gia nhìn Triệu Sơ.

Mây mù tích tụ bấy lâu nay trong mắt chàng cuối cùng không biến thành giông bão mà hóa thành sương giá, hóa thành một tiếng thở dài lặng lẽ bên môi.

Chàng đứng lặng không nói lời nào, như quay về dáng vẻ của Hoàng thái tử trẻ tuổi năm xưa.

Và khi nàng nhận ra nỗi buồn trong mắt chàng, bất chợt thấy hối hận.

Ngày xưa hai người từng thân thiết lắm mà, không giấu giếm nhau chuyện gì, muốn bên nhau mọi khoảnh khắc, từng nụ cười từng câu nói của chàng luôn khiến lòng nàng rung rinh.

Nhiều năm trôi qua, đôi bên luôn hết lòng nghĩ cho đối phương, chưa bao giờ cãi nhau như lần này.

Nàng vốn là Hoàng hậu mà, đã nhẫn nại mấy năm rồi, sao không tiếp tục nhẫn nhịn thêm?

Chương Nguyên Gia lập tức mềm lòng, nàng cảm thấy mình không nên nói như thế, nàng không biết lời nói của mình có làm tổn thương chàng không, khiến chàng trở nên cô đơn buồn bã đến vậy, vành mắt nàng hoen đỏ, “Quan gia à, thiếp…”

“Chuyện hôm nay, trẫm không trách nàng.” Triệu Sơ nhẹ nhàng nói, “Mấy năm nay trẫm toàn bận chính sự, thiếu quan tâm đến nàng, nàng có giận âu cũng bình thường. Người bên cạnh nàng, đi hay ở do nàng tự quyết, lúc nãy trẫm chỉ tức giận nói thế mà thôi, sẽ không tự ý đổi người trong cung nàng, nàng đang mang thai, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm có thời gian rảnh sẽ lại thăm nàng.”

Nói đoạn, chàng im lặng một lúc lâu, giọng khản đặc, “Có thể nàng không hiểu được cách làm của trẫm, nhưng, chắc nàng không biết…” Chàng dừng một lúc, “Kỳ thật trẫm rất mong đợi đứa bé trong bụng nàng, không liên quan đến xã tắc quốc gia, chỉ đơn giản vì đó là con của chúng ta.”

Nói đoạn, chàng thôi nhìn Chương Nguyên Gia, xoay người bước ra cửa, dặn thái y vài câu rồi đẩy cửa điện, một mình bước vào màn đêm sâu hút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.