Thanh Vân Đài

Chương 64




Thiện Liên không đáp.

Thấy hắn như vậy, Lưu điển lệ biết sự tình không nhỏ, chỉ ngồi lại một lát rồi nhanh chóng xuống xe.

Thiện Liên ngồi trong buồng xe tối tăm, lông mày dần nhíu chặt.

Kể ra việc này quá kỳ lạ, chẳng phải lúc trước Hà Hồng Vân bảo hắn điều tra ám tiêu chở bạc sao?

“Ám” trong ám tiêu có nghĩa là hoạt động bí mật, bạc chở từ Lăng Xuyên đến kinh thành dưới cái cớ mua thuốc.

Chính Lâm Khấu Xuân đã mua thuốc từ một hiệu thuốc lớn, sau đó thuê tiêu cục chở tới kinh thành.

Xét theo đó, nhẽ ra người ủy thác tiêu cục phải là ông chủ hiệu thuốc ấy mới đúng chứ?

Trong tay Hà Hồng Vân có một bản biên lai – là bằng chứng của tiêu cục năm ấy, bên trên còn có dấu vân tay của người ủy thác.

Lúc trước Hà Hồng Vân không để ý đến bản biên lai này, giữ lại nó cũng chỉ vì thói quen cẩn thận hòng đề phòng không xảy ra sơ sót.

Bây giờ Thiện Liên điều tra lại ám tiêu này, đối chiếu từng dấu vân tay một, phát hiện dấu vân tay này không thuộc về bất cứ ai trong hiệu thuốc lớn ấy! Nhưng hắn vẫn chưa sốt ruột, dù sao người thực sự đứng ra ủy thác tiêu cục này là Ngụy Thăng mà.

Nhưng bản thân Ngụy Thăng, bao gồm thuộc hạ và gia quyến của ông ta đều không có dấu vân tay như thế.

Thiện Liên đã tìm được dấu vân tay này từ đâu?

Là từ một bản ghi chép thẩm vấn sau vụ án Tiển Khâm Đài. Nhưng năm ấy triều đình đã thẩm vấn rất nhiều người, nên nửa sau bản danh sách ấy, tên và vân tay thường không khớp nhau.

Hay nói cách khác, kẻ ủy thác thực sự cho ám tiêu là một người không liên quan đến Ngụy Thăng và hiệu thuốc lớn, nhưng lại từng bị triều đình thẩm vấn sau khi Tiển Khâm Đài sập.

Bây giờ triều đình lật lại bản án Tiển Khâm Đài, thẩm tra lại các nghi phạm hay những chỗ đáng ngờ một lần nữa, vậy là Thiện Liên nảy ra một suy nghĩ, quyết định bắt tay từ những phạm nhân sắp bị áp giải lên kinh, nếu không tìm thấy thì mới đến châu phủ địa phương.

Nếu như kẻ ủy thác này còn sống, như thế rất có khả năng trong tay hắn ta đang nắm bằng chứng lớn nhất của Hà Hồng Vân.

Thiện Liên ngồi trong xe đợi một lúc, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.

Lưu điển lệ vén rèm, còn chưa vào xe đã hổn hển hô lên: “Biết rồi, biết được rồi!”

Tìm được người thật sao?

“Là ai?” Thiện Liên căng thẳng nhìn hắn, hỏi.

“Tên là Thôi, Thôi gì nhỉ?” Lưu điển lệ vỗ gáy, “Ây da, tôi cuống quá mà quên tên mất rồi!”

“… Thôi Hoằng Nghĩa?”

“Đúng đúng đúng, chính là hắn! Thôi Hoằng Nghĩa!”

“Ngươi có chắc không?”

“Chắc chắn mà.” Lưu điển lệ gật đầu, “Khúc Ngũ gia sai Sử tuần vệ đi kiểm tra với tôi, tuần vệ ấy rất cẩn thận, hai chúng tôi so sánh mấy lần lận cơ mà!”

Đầu óc Thiện Liên chợt trống rỗng.

Thôi Hoằng Nghĩa? Sao có thể là ông ta? Ông ta có dính dáng gì đến vụ án tráo gỗ đâu, cớ gì Ngụy Thăng lại để ông ta ủy thác tiêu cục?

Thiện Liên vừa khó hiểu vừa hoảng hốt, hắn chỉ biết là, một khi Thôi Hoằng Nghĩa lên kinh, không riêng Hà Hồng Vân mà cả hắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Lưu điển lệ thấy Thiện Liên tái mặt, nơm nớp hỏi: “Thiện hộ vệ làm sao thế?”

Thiện Liên lắc đầu nói: “Ngươi lui xuống đi, hôm nay ta còn có chuyện quan trọng, không tiễn ngươi nữa.”

Tối nay Hà Hồng Vân mở tiệc ở Hội Vân Lư.

Hắn đã quen dùng tiền dùng thủ đoạn, trước đó vì xảy ra chuyện nên không đến hội thơ của Hàn Lâm, biết Trương Nhị công tử đã hồi kinh mấy ngày nay, hắn bèn mở tiệc ở Hội Vân Lư, mời Trương Viễn Tụ cùng vài văn sĩ đến dự.

Thiện Liên đánh xe rất nhanh, lúc đến Hội Vân Lư thì hoàng hôn đã buông, hắn rảo bước đi vào nhã gian ở tầng hai, bất chấp mạo phạm mà đẩy cửa ra, vái chào rồi nói: “Tứ công tử, lão gia có chuyện quan trọng cần căn dặn.”

Hà Hồng Vân đặt đũa xuống, cười nói với mấy người Trương Viễn Tụ: “Chư vị, ta đi một chốc sẽ quay lại.”

Hai người ra khỏi tửu lâu, đến một con hẻm tối om không bóng người, Hà Hồng Vân mới hỏi: “Điều tra được rồi hả?”

“Rồi ạ.” Thiện Liên đáp, “Bẩm tứ công tử, kẻ ủy thác tiêu cục còn sống thật. Chính là… Thôi Hoằng Nghĩa.”

Trong hẻm lặng thinh một lúc rất lâu, đoạn nghe Hà Hồng Vân thốt lên: “Sao có thể!”

Dù hắn đã có nén giọng thật thấp, song vẫn nghe ra lửa giận ẩn chứa bên trong.

Hắn khoanh tay đi tới đi lui: “Không phải bảo đã giết hết rồi hả? Bạc được ám tiêu rửa, Ngụy Thăng ủy thác tiêu cục, người nhận bạc là Lâm Khấu Xuân!”

Rõ ràng đã diệt khẩu hết, Hà gia phủi sạch liên quan, sao đột nhiên bây giờ lại nhảy ra một Thôi Hoằng Nghĩa!

Thiện Liên quýnh lên, chắp tay cúi người bẩm: “Vâng, thuộc hạ cũng thấy rất lạ, theo lý mà nói, Thôi Hoằng Nghĩa không dính dáng gì tới chuyện chở bạc và tráo gỗ, sao có chuyện ông ta ủy thác tiêu cục được? Nhưng trên đường tới thuộc hạ bỗng nhớ ra một chuyện nhỏ, chẳng rõ có liên quan tới việc này không.”

“Nói đi!”

“Ngày trước Tứ công tử đã lệnh thuộc hạ điều tra Thôi Thanh Duy, mà Thôi Hoằng Nghĩa này là thúc phụ của Thôi Thanh Duy, thuộc hạ mới nhân tiện tra xét cả ông ta. Ban đầu Thôi Hoằng Nghĩa chỉ là một thợ bốc vác ở bến thuyền Lăng Xuyên, giúp người ta vận chuyển hàng hóa. Ông ta chịu khó và cũng quen đường, nên thuyền buôn lẫn thuyền quan đều thích thuê ông ta. Nhưng sau khi Tiển Khâm Đài hoàn thành, ông ta không làm nghề đó nữa mà chuyển tới Nhạc Châu kinh doanh. Ông ta bán trà Cừ, ban đầu rất vất vả, may cũng có mối nên một hai năm sau đã phất lên. Thuộc hạ đã điều tra mối làm ăn của ông ta rồi, phát hiện… thì ra ông ta dùng người của Từ Đồ.”

Nói đến đây, Thiện Liên liếc nhìn Hà Hồng Vân, thấy hắn sầm mặt trầm ngâm, bèn nói tiếp: “Còn nguyên nhân ông ta bị áp giải lên kinh là… Thôi Hoằng Nghĩa đã khai với triều đình rằng, ngày trước chính thuộc hạ của Ngụy Thăng đã giới thiệu cho ông ta việc kinh doanh, nên triều đình đang nghi ông ta cấu kết với đám Ngụy Thăng Từ Đồ tráo gỗ của Tiển Khâm Đài, vì dẫu sao sau vụ đó ông ta cũng nhận được lợi lớn, lại còn là em trai của Thôi Nguyên Nghĩa.”

Thiện Liên mím môi: “Thực ra năm năm trước, lúc Tiển Khâm Đài sập, quan phủ cũng từng nghi ngờ anh em Thôi thị, chỉ là, lúc ấy Thôi Hoằng Nghĩa vẫn chưa làm giàu, mà người thuộc hạ của Ngụy Thăng kia đã chết rồi.”

Nghe Thiện Liên nói xong, Hà Hồng Vân nghiền ngẫm ba chữ “Thôi Nguyên Nghĩa”.

Chỉ sau khi Tiển Khâm Đài sửa lại bản vẽ, Ôn Thiên mới được Tiểu Chiêu vương mời đến làm cai, nhưng Thôi Nguyên Nghĩa thì đã tham gia ngay từ đầu.

Hà Hồng Vân đi đi lại lại, bỗng hắn dừng bước, rũ tay áo thật mạnh, hạ giọng đay nghiến: “Gã Ngụy Thăng này, ta sập bẫy của hắn rồi!”

Thiện Liên lấy làm khó hiểu.

Ngụy Thăng đã chết gần năm năm, còn đeo tội danh giúp Tứ công tử, sao Tứ công tử lại nói ông ta như thế?

Hà Hồng Vân không kìm được lửa giận, chẳng còn vẻ mặt tươi cười hiền lành như khi xã giao nữa, “Vì sao ta không biết Thôi Hoằng Nghĩa nhúng tay tham dự? Năm ấy, từ khi Ngụy Tăng giúp ta tráo gỗ, ngay từ đầu ông ta đã không định để ta biết đến kẻ này!”

“Thôi Hoằng Nghĩa chính là dê thế tội của Ngụy Thăng!”

Mới đầu Thiện Liên còn chưa hiểu, nhưng ba chữ “dê thế tội” vừa vào tai, hắn tức khắc rõ ràng.

Quả là chuyện nực cười.

Hai gã quan viên như Ngụy Thăng và Hà Trung Lương chỉ là cầu nối giữa Hà Hồng Vân và thương nhân Từ Đồ, rành rành bọn họ không tham ô bạc, tại sao bọn họ lại chết?

Vì bọn họ là con dê thế tội của Hà Hồng Vân.

Sự việc tráo gỗ bị lộ, Hà gia đẩy hết mọi tội danh lên đầu hai người họ, bản thân giũ sạch sẽ. Vì sao năm ấy Ngụy Thăng và Hà Trung Lương lại bị xử trảm nhanh như thế? Vì sau lưng có Hà gia đẩy một tay.

Đồng dạng như thế, Hà Hồng Vân biết tìm người nhận tội thay, lẽ nào Ngụy Thăng lại không?

Hà gia hồi ấy như mặt trời ban trưa, chỉ dưới một người trên vạn người, trong mắt Hà Hồng Vân Hà Thập Thanh, những kẻ như Ngụy Thăng và Hà Trung Lương chẳng khác nào kiến hôi, chết cũng không tiếc. Vậy còn trong mắt Ngụy Thăng? Trong mắt ông ta, Thôi Hoằng Nghĩa cũng như bách tính dân đen, chỉ là một con kiến.

Bổn ý của Ngụy Thăng là nếu có gì bất trắc thì sẽ đổ hết tội danh tráo gỗ và tham ô lên đầu từ Đồ với Thôi Hoằng Nghĩa – kẻ tham ô bạc là Từ Đồ, hắn dùng gỗ thứ phẩm lừa gạt quan phủ, hắn cấu kết với thợ mộc của Tiển Khâm Đài là Thôi Nguyên Nghĩa, Thôi Hoằng Nghĩa là kẻ trung gian, quan phủ cũng bị bọn họ lừa – chỉ cần nói như vậy, Ngụy Thăng có thể giữ được mình.

Ngay từ đầu hắn ta đã tìm cho mình một đường lui.

Nên khi số gỗ thứ phẩm vừa tới Lăng Xuyên, ông ta cố tình để Thôi Hoằng Nghĩa đi vận chuyển, không chỉ vì Thôi Hoằng Nghĩa chịu khó mà vì ông ấy còn là anh em với Thôi Nguyên Nghĩa; chưa hết, Thôi Hoằng Nghĩa không biết chữ, Ngụy Thăng mới sai ông ấy đi ủy thác tiêu cục, sau đó giới thiệu mối của Từ Đồ cho Thôi Hoằng Nghĩa, để ông ấy đến Nhạc Châu kinh doanh, tất cả những việc trên hòng nhằm nếu có ngày sự việc bại lộ, sẽ lấy ra làm bằng chứng bảo vệ tính mạng Ngụy Thăng.

Tới lúc ấy, Ngụy Thăng có thể biện luận rằng: ngươi xem, Thôi Hoằng Nghĩa và Từ Đồ quen nhau, Từ Đồ còn giới thiệu việc kinh doanh cho hắn ta kìa? Các ngươi xem đi, ta chẳng biết gì về chuyện bạc của tiêu cục cả; kẻ ủy thác không phải là ta, chắc chắn Từ Đồ đã giao bạc cho Thôi Hoằng Nghĩa; không phải anh trai của Thôi Hoằng Nghĩa là thợ mộc xây dựng Tiển Khâm Đài sao? Ba người bọn họ cấu kết với nhau để tráo gỗ.

Thế là ông ta sẽ được an toàn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thiện Liên cảm thấy rét buốt.

Bởi cuối cùng, Ngụy Thăng đã chết trong cuộc chiến mạnh yếu này.

Khi mà ông ta không coi trọng mạng sống của Thôi Hoằng Nghĩa, thì bên trên cũng có người xem nhẹ tính mạng của ông ta.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, Tiển Khâm Đài sập quá đột ngột, đột ngột đến nỗi Ngụy Thăng và Hà Trung Lương chưa kịp kéo Thôi Hoằng Nghĩa ra đệm lưng thì đã bị Hà gia ụp tội, chém đầu tại chỗ.

Còn Thôi Hoằng Nghĩa, cứ thế được che giấu và vô tình thoát khỏi tai ương, sống sót tới bây giờ.

Ông là con ve mà bọ ngựa chòng chọc, là thức ăn bị bọ ngựa giấu dưới chiếc lá, chim sẻ đứng trên cao, chỉ giết bọ ngựa mà chẳng trông thấy ông.

Mà hôm nay khi ve bò ra khỏi phiến lá, chim sẻ kinh hãi rung cành, phải đề phòng bị ve cắn đuôi.

Trong hẻm yên tĩnh tới nỗi không có lấy một tiếng động, rất lâu sau, Hà Hồng Vân mới hoàn hồn, hỏi: “Hiện tại Thôi Hoằng Nghĩa đang ở đâu?”

“Đang trên đường lên kinh, một hai hôm nữa sẽ tới.” Thiện Liên đáp, “Tứ công tử, chúng ta cần phải lập tức…”

“Không được.” Hà Hồng Vân cân nhắc, “Có bao nhiêu người biết được chuyện này.”

“Ngoài thuộc hạ và Tứ công tử ra thì ắt hẳn không ai biết, chỉ e Thôi Hoằng Nghĩa cũng không hay biết sự việc. Có điều để điều tra chuyện này, thuộc hạ đã nhờ Lưu điển lệ đến chỗ Khúc Ngũ gia đối chiếu vân tay, dù Khúc Ngũ gia lắm chuyện tới đâu cũng không đến mức nói lung tung với Tiểu Chiêu vương, mà dù có nói, chưa chắc Tiểu Chiêu vương đã liên hệ được nhiều đến vậy.”

Hà Hồng Vân hừ lạnh: “Ngươi đừng xem thường Tạ Dung Dữ, nếu không phải hắn thì Tuần Kiểm Ti vẫn là của Trâu gia, chúng ta thăm dò tin tức ở Tuần Kiểm Ti cũng đâu đến mức khó khăn như vậy?”

Hắn nghĩ ngợi rồi bảo: “Tạ Dung Dữ nói cho ta biết về manh mối sổ sách nhằm theo dõi hành tung của ta, ngươi hành động quá rõ ràng, trái lại sẽ khiến hắn cảnh giác.” Đoạn hắn dừng lại, “Nhưng không thể không giết Thôi Hoằng Nghĩa, ngươi nhanh chóng thu xếp đi, dò la quy trình Tuần Kiểm Ti tiếp người trước, chỉ cần thoát được tai mắt của Tạ Dung Dữ thì lập tức phái sát thủ ra khỏi thành.”

“Vâng.”

“Có một chuyện nữa.” Hà Hồng Vân nói, “Không phải Viên Văn Quang đang ở trong tay ngươi sao? Sáng sớm mai ngươi hãy đến bộ Hình tố giác Thôi Thanh Duy, nói cô ta chính là kẻ cướp ngục thành nam đang lẩn trốn. Bao giờ triều đình phái người bắt cô ta thì báo ta biết, ta sẽ tự…”

Nhưng chưa dứt lời, ở phía sau có người nhẹ nhàng lên tiếng: “Niệm Tích.”

Hà Hồng Vân quay phắt đầu lại, thấy một người mặc lan sam màu trắng, mặt mày dịu dàng đứng đầu hẻm.

Hà Hồng Vân dừng lại, chút giá lạnh trong mắt đã biến mất, mỉm cười đi tới: “Vong Trần, sao huynh lại đến đây?”

Trương Viễn Tụ nói: “Niệm Tích ra ngoài lâu quá nên ta lo lắng, sao thế? Trong nhà vẫn ổn chứ?”

Giọng y nhẹ nhàng vô cùng, khiến người khác nghe như tắm gió xuân, nói xong câu còn liếc sang Thiện Liên.

Thiện Liên không bằng Hà Hồng Vân, không kiềm chế được cảm xúc, vẻ sầu lo trong mắt đã bị Trương Viễn Tụ bắt được, hắn lập tức cúi gằm đầu.

Hà Hồng Vân cười bảo: “Không có gì, chỉ là vài việc nhỏ nhặt ấy mà, nào, vào uống tiếp thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.