Thanh Vân Đài

Chương 63




Khúc Mậu vừa nói xong, mọi người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn hắn.

Khúc Mậu giật mình: “Gì, gì vậy?”

Giang Từ Chu nói: “Tại sao lại để huynh đi?”

“Sao ta biết được? Hôm qua ta vừa tới nha môn điểm mão là bọn họ đã giao cho ta việc này rồi. À, có một chưởng sự tên Ngô gì đó nói, hắn đã hỏi ý kiến Quan gia rồi, ý của Quan gia là để ta đi.”

Giang Từ Chu đã hiểu.

Triệu Sơ biết Thôi Hoằng Nghĩa là thúc phụ của Thanh Duy, tiết lộ gì cũng dễ dàng hơn, vả lại ông còn là nghi phạm trong vụ án Tiển Khâm Đài, thủ tục áp giải khi lên kinh đô đều do Đại Lý Tự chịu trách nhiệm, Tuần Kiểm Ti đi theo chủ yếu để hộ tống, chuyện này không khó, giao cho Khúc Mậu cũng coi như nể mặt Khúc Hầu gia.

Khúc Mậu lo lắng: “Thôi không nói nữa, Đức Vinh, ngươi nhanh chuẩn bị xe ngựa đi, mau mau đưa ta đến thao trường, nếu để cha biết ta bỏ lỡ công vụ thì ông sẽ lột da ta mất!”

Hắn vén bào chạy thẳng ra ngoài, Giang Từ Chu ở sau lưng gọi với: “Bây giờ huynh có đến thao trường cũng đã muộn rồi, kỷ cương nhà binh rất nghiêm túc, nói điểm binh lúc nào là điểm binh lúc đó, lẽ nào còn chờ huynh? Còn nữa, huynh mới nhậm chức, có tới thao trường cũng không biết ai là ai, bảo huynh điểm danh, huynh điểm được ai? Quan trên giao huynh việc này chẳng qua là nể mặt phụ thân huynh, cho huynh một cơ hội. Dù hôm nay huynh không tới thì kiểu gì cũng có người đã điểm danh hộ, hai hôm nữa huynh cứ việc dẫn binh rời thành, hộ tống cẩn thận là được.”

Nghe Giang Từ Chu nói thế, Khúc Mậu chớp mắt bảo: “Vậy… giờ ta làm gì đây? Vào ngủ trưa tiếp hả?”

Giang Từ Chu nói: “Đến nha môn Tuần Kiểm Ti. Kỳ Minh, ngươi đi với ngài ấy đi, nói với chưởng sự là tối qua Đình Lam uống rượu bị cảm lạnh, về nhà ta nghỉ ngơi, sáng nay ta mời đại phu khám nên huynh ấy mới bị lỡ giờ điểm binh.”

“Được được được, thế hay lắm!” Khúc Mậu chà xát hai tay, “Bây giờ đệ là Ngu hầu Huyền Ưng Ti, có đệ nghĩ kế giúp ta, còn lâu đám oắt ở Tuần Kiểm Ti mới gây sự với ta được!”

Đoạn, hắn giục Kỳ Minh đi nhanh lên, nhưng Giang Từ Chu đã gọi hắn lại, nói: “Huynh đến nha môn thì nhớ hỏi rõ ngày nào tiếp người, tiếp phạm nhân nào, và cả quy trình tiếp phạm nhân ra sao, sau khi về phải nói ta biết.”

Khúc Mậu luôn miệng được được.

Hắn cảm thấy Giang Từ Chu thực sự đã cứu mình một mạng, cảm kích trong lòng không cách nào diễn tả thành lời, chợt nhớ ra đêm qua mình đã mời Tử Lăng uống rượu, thế là sốt sắng báo ân.

“Đệ muội à.” Khúc Mậu gọi Thanh Duy, bảo, “Tối qua ta uống say, không nói mê sảng gì đấy chứ? Con người ta ấy, hễ cứ say là lại lắm mồm lắm miệng, nhưng mà ấy, toàn nói điêu thôi! Ta nói với cô nhé, ngay từ nhỏ Tử Lăng đã là một người hiếu học có chí tiến thủ, không bao giờ để ý chuyện ngoài kia, bình thường ta rủ cậu ấy đi nhậu, rủ mười lần nhưng chỉ đi được có một lần! Cậu ấy là người như thế đấy, đi qua ngõ Lưu Thủy, không mặc quan bào là sẽ lầm sang thư sinh nhà nào, đứng ngoài Minh Nguyệt Lâu mà nhắc đến Giang tiểu gia, các cô nương ấy còn lấy làm làm lạ, ai vậy ta? Chưa nghe bao giờ!”

Thanh Duy: “…”

Giang Từ Chu: “… Đi mau đi.”

Khi Khúc Mậu đến nha môn, quả đúng như Giang Từ Chu đã nói, bên dưới đã điểm binh xong thay hắn rồi. Người điểm binh tên Sử Lương, là một tuần vệ trưởng đã ở Tuần Kiểm Ti mười năm, kinh nghiệm có thừa. Ngoài ra, Khúc Mậu còn dẫn theo một cận vệ tên Vưu Thiệu, Vưu Thiệu xuất thân từ quân đội chính thống, ngày trước làm việc dưới trướng Khúc Hầu gia, cũng không thiếu kinh nghiệm.

Sử Lương trình danh sách binh sĩ lên Khúc Mậu, “Thuộc hạ đã điểm danh tổng cộng một trăm hai mươi người, chập tối ngày mai sẽ chỉnh đốn quân ngũ, trước sáng hôm sau sẽ ra khỏi thành, tới lúc ấy, Đại Lý Tự có quan lớn dẫn đội, chúng ta đi theo với trách nhiệm hộ tống. Hơn nữa lúc giao phạm nhân, để đề phòng châu phủ địa phương tráo người thì chúng ta phải đối chiếu vân tay, khuôn mặt của phạm nhân. Lát nữa Đại Lý Tự sẽ đem bản vẽ và dấu vân tay của phạm nhân đến, ngày rời thành, đại nhân nhớ đem theo là được. Nơi tiếp phạm nhân không xa, cách ngoại ô kinh thành năm mươi dặm, ở trạm dịch trấn Cát Bồ.”

Khúc Mậu tựa lưng ra ghế, ù ù cạc cạc nghe gã nói một thôi một hồi mà chỉ bắt được một trọng điểm: “Đại Lý Tự có quan lớn dẫn đội? Ai thế?”

“Là Tiểu Chương đại nhân Chương Đình ạ.”

“Chương Lan Nhược?” Khúc Mậu lập tức tỉnh như sáo, ngồi thẳng người dậy, bực bội bảo, “Sao lại để ta đi chung với hắn?”

“Có chuyện này hẳn Hiệu úy đại nhân không biết, vốn dĩ Đại Lý Tự là bên tái thẩm bản án Tiển Khâm Đài, Ngự Sử Đài chỉ giám sát, bây giờ nghi phạm đã lên kinh, mà Tiểu Chương đại nhân là Đại Lý Tự thiếu khanh, cho nên ngài ấy sẽ dẫn người đi tiếp.”

Khúc Mậu nghe thế lại rất không vui, cái gì mà để Chương Đình dẫn người đi tiếp, lẽ nào hắn lại làm thuộc hạ của Chương Đình?

Nhưng sáng nay hắn đã lỡ buổi điểm binh, nếu bây giờ còn gạt phắt đi thì không ổn. Khúc Mậu rầu rĩ xua tay cho Sử Lương lui xuống, ngồi im trên ghế một lúc, chợt một ý nghĩ vụt qua đầu, phải rồi, hắn làm Hiệu úy Tuần Kiểm Ti không phải vì muốn lợi dụng việc tuần tra, lấy chuyện công làm việc tư để kiếm chuyện với Chương Đình sao?

Hắn ngoắt tay với Vưu Thiệu, bảo hắn ta ghé tai vào rồi thì thầm: “Ngươi đi tìm mấy tên lưu manh, dúi cho ít bạc, đến lúc đó chúng ta ra khỏi thành…”

Vưu Thiệu nghe xong, sửng sốt nói: “Ngũ gia à, như vậy không hay cho lắm…”

“Sợ cái gì, dọa hắn một phen thôi! Dọa hắn xong, chúng ta đuổi đám lưu manh ấy đi, không chừng tới khi ấy cha ta còn khen ta có công hộ vệ!”

Khúc Mậu tưởng tượng dáng vẻ kinh hãi ngã ngựa của Chương Đình mà sướng ngất ngây, vội thúc giục Vưu Thiệu: “Đi nhanh lên, làm cho tốt chuyện này, tới lúc đó gia sẽ thưởng lớn cho ngươi!”

Không lâu sau khi Vưu Thiệu rời đi, Sử Lương đem danh sách thủ tục giao nhận nghi phạm tới. Khúc Mậu vốn dốt, bình sinh số sách đã đọc toàn là xuân cung đồ bán ở chợ đen, nên nhìn đống chữ trước mắt đây, mới đọc mới hai hàng đã cảm thấy chóng mặt, hắn ngả lưng ra ghế, khép danh sách lại, nghĩ bụng không phải Tử lăng muốn biết chi tiết vụ án à, tới lúc đó đưa mấy thứ này cho cậu ta là xong.

Ngày dài đằng đẵng lại không rượu chè không gái gú, Khúc Mậu chỉ mới ngồi trong công đường một lúc mà đã ngáp dài.

Hắn nói ngủ là ngủ, trong cơn mơ trắng xóa, Họa Đống cô nương kéo tay hắn, đang sắp sửa mây mưa với hắn thì bỗng nhiên, ở bên ngoài có người gõ cửa: “Hiệu úy, Hiệu úy đại nhân…”

Khúc Mậu giật bắn người mở mắt ra, tức tối quát: “Ai!”

Phá hỏng mộng đẹp của ông đây!

Sử Lương ở bên ngoài hạ giọng: “Hiệu úy đại nhân, là thuộc hạ ạ. Một vị đại nhân ở bộ Hình đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”

Khúc Mậu giơ tay áo lau nước dãi, cố dằn lại cơn giận, “Cho vào đi.”

Người đến nom rất quen, có lẽ đã gặp trong bữa tiệc nào đó rồi, tự xưng là điển lệ ở bộ Hình, họ Lưu.

Lưu điển lệ đem một tờ dấu vân tay ra, thưa: “Là thế này ạ, bộ Hình đang kiểm tra án cũ thì tìm được mấy dấu vân tay, đối chiếu với bản án mùa xuân năm nay, phát hiện hình như vân tay là của mấy nghi phạm bị áp giải lên kinh, làm phiền Hiệu úy đại nhân kiểm tra giúp là của nghi phạm nào được không?”

Khúc Mậu thấy phiền, không muốn giúp, “Sao các ngươi không đi tìm Đại Lý Tự đi?”

Lưu điển lệ cười xòa: “Đại Lý Tự nói dấu vân tay và bức vẽ của nghi phạm đều đã được đưa tới cho Tuần Kiểm Ti rồi, dù tuy bọn họ cũng có một bản, nhưng Tiểu Chương đại nhân đi vắng, bọn họ không tiện lấy ra. Hiệu Úy đại nhân cũng biết đấy, Tiểu Chương đại nhân làm việc rất rập khuôn, sẽ không có ngoại lệ đâu.”

Khúc Mậu gật đầu thấu hiểu.

Hắn không có khái niệm trong công việc, chỉ cần ai chê bai Chương Lan Nhược là hắn hợp ý với người đó.

Hắn chỉ vào Sử Lương: “Ngươi đem bản vẽ và dấu vân tay của nghi phạm tới đây, việc nhỏ ấy mà, sai người làm đi.”

Sử Lương đáp: “Bẩm đại nhân, công văn của Đại Lý Tự vẫn chưa đến, chắc là đang ở trên đường.”

Khúc Mậu ngẩn ra, đang định mắng sao Chương Lan Nhược lại lề mề như vậy thì Lưu điển lệ vội vã chắp tay thi lễ, “À, việc này không vội, thế hạ quan ra ngoài nha môn chờ, lát nữa công văn đến thì hạ quan sẽ lại tới ạ.”

Sử lương dẫn Lưu điển lệ ra ngoài nha môn, Lưu điển lệ cảm tạ hắn ta lên xuống, nói là tới quán trà gần đó chờ, rồi đi thẳng đến một ngã rẽ. Đi vòng qua một con hẻm tối, hắn nhìn quanh hai bên, thấy không có ai mới vén bào nhảy lên một chiếc xe không có phu xe.

Ngồi trong xe là một võ vệ mặt vuông mày ngắn, chính là tùy tùng của Hà Hồng Vân – Thiện Liên.

Vừa thấy Lưu điển lệ, Thiện Liên hỏi thẳng: “Sao rồi?”

“Xem chừng Khúc Ngũ gia cực kỳ ghét Chương Đình, tiểu nhân chỉ mới nhắc đến Chương Đình mà hắn đã đồng ý sẽ đối chiếu vân tay giúp. Có điều bây giờ tập dấu vân tay vẫn chưa đến, e là Thiện hộ vệ phải chờ thêm lát nữa.”

Nói đến đây, Lưu điển lệ không khỏi thắc mắc: “Thiện hộ vệ, vì sao Tiểu Hà đại nhân lại gấp gáp muốn kiểm tra dấu vân tay này như thế, nghi phạm có dấu vân tay này… dính dáng đến vụ án nghiêm trọng nào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.