Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 346: Không Có D*c Vọng Mới Là D*c Vọng Lớn Nhất (3)




Đế kinh, thành Thiên An.  

Là thành trì phồn hoa nhất Đại Hạ, có bề dày lịch sử, năm tháng để lại quá nhiều dấu vết trên tòa thành này, có quá nhiều kỳ tích cùng những chuyện xưa được ấp ủ trong tòa này.  

Trấn Bắc vương phủ.  

Đêm dài, lại khó tĩnh.  

Ngày trước Trấn Bắc vương phủ vắng bóng người, đêm nay, lại có người ra vào không dứt..  

Từng chiếc xe ngựa chạy trên đường chính của đế kinh cổ xưa, dừng lại trước Trấn Bắc Vương phủ.  

Một quản gia có khí tức mạnh mẽ, phụ trách dẫn những vị quan to hiển quý trên xe ngựa vào trong Trấn Bắc Vương phủ.  

Mà thủ vệ Trấn Bắc vương phủ cũng trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.  

Khí cơ đáng sợ bốc lên trong đêm đen làm cho không khí của phủ đệ cũng trở nên vặn vẹo.  

Chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được cường giả Nhị phẩm không cũng đã có đến mười người.  

Mỗi vị lão nhân đều sẽ trang bị một vị cao thủ Võ tu Nhị phẩm, thậm chí là Nhất phẩm bảo hộ.  

Nếu quan viên nhìn thấy những lão nhân này sẽ sợ hãi đến biến sắc.  

Bởi vì, những người bước xuống xe ngựa đều là lão nhân, đều là những người đã cao tuổi.  

Rất nhiều người có xuất thân cùng địa vị cao trên triều đình,.  

Trong đó, địa vị của không ít lão nhân còn khiến người khác phải ngước nhìn.  

Mà hiện giờ phần lớn những lão nhân này đã lui về tuyến sau, đều nghiêm nghị đi ra khỏi phủ đệ mà ngày thường xin miễn gặp khách, đi tới Trấn Bắc vương phủ.  

Không ít mật thám của các gia tộc và các thế lực lớn chung quanh vương phủ bị một màn này bị dọa cho sợ hãi.  

Bọn chúng nhanh chóng đem tin tức truyền về.  

Một đêm này, đế kinh sáng rực ánh đuốc.  

Không ai được ngon giấc.  

Ngoại trừ, tin tức trong đế kinh không ngừng truyền đến, còn có tin tức đến từ Pphủ Giang Lăng, các loại bùa chú đạo môn, chim ưng cùng bồ câu đưa tin truyền về suốt đêm, đế kinh như nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.  

Người của các thế lực lớn nhanh chóng nắm được tin tức.  

Thời điểm bọn họ biết được thái tử dùng phủ quân của phủ Giang Lăng vây sát La Hồng, sắc mặt đều đại biến.  

Tin tức này tạo thành cơn địa chấn khổng lồ, khuynh đảo cả triều dã.  

Điên rồi a!  

Thái tử điên rồi!  

La gia cũng không phải là tiểu gia tộc nhỏ bé, vô danh tiểu tốt gì, cũng không phải tiểu gia tộc tùy ý khi dễ mà không dám phản kháng.  

Đó là một gia tộc nắm giữ 30 vạn hắc kỵ phía Bắc, còn nắm giữ rất nhiều nguyên lão nhân mạch!  

Cho dù ngày thường La gia rất khiêm tốn, nhưng, chẳng nghi ngờ gì khi nói gia tộc này...... Quyền khuynh triều dã.  

Mọi người đều biết về đại hội thưởng kiếm Phủ Giang Lăng.  

Ngay từ đầu chỉ cười nhạt, đại hội thưởng kiếm thưởng cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chẳng qua không nói thôi.  

Thái tử thiết kế ra một cái hố để hố La Hồng.  

Tuy rằng việc này không nhỏ, nhưng cũng rất khó chấn động triều đình.  

Chỉ là, vào thời điểm trận thưởng kiếm đại hội này biến thành đại hội bao vây trừ khử, tính chất cùng ý nghĩa của nó đã hoàn toàn thay đổi.  

Đồng nghĩa phát ra một tín hiệu.  

Tín hiệu Thái tử muốn La gia tuyệt hậu!  

Thái tử cùng La gia không ngừng đối đầu, cái chết của năm người con của La gia có quan hệ rất lớn với Thái Tử..  

Thậm chí, đến La Hồng Trần, thiên kiêu tuyệt thế của La gia, người kế thừa vị trí của Trấn Bắc vương trong tương lai, cũng bị Thái tử thiết kế gi ết chết!  

Trên cơ bản, mâu thuẫn của La gia cùng Thái tử là không thể điều hòa.  

Nhưng, đến giờ, mâu thuẫn này chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có điều ai cũng biết ai cũng ngầm hiểu trong lòng mà thôi.  

Mà lúc này, Thái tử xuất động một vạn phủ quân vây sát La Hồng, vây sát một tên Ngũ phẩm.  

Vậy nghĩa là hoàn toàn xé rách mặt nạ giả dối với La gia..  

Mọi người không cần phải nghĩ cũng biết phản ứng của La gia sẽ kịch liệt đến độ nào.  

Đời thứ ba của La gia, độc đinh, thậm chí còn là người thừa kế Trấn Bắc vương đã dự định.  

Nhưng Thái tử lại có ý định giế t chết người này.  

Đế kinh có thể không chấn động sao?  

Trong La Phủ.  

Trấn Bắc vương ngồi trong đình, một cây đèn dầu chậm rãi cháy, chiếu sáng đình nghỉ đang tối thui như mực.  

Trong đình, từng cái ghế bành lại có thêm người ngồi xuống, trên mỗi một cái ghế đều có một vị lão giả ngồi ngay ngắn, có người râu tóc bạc trắng, có người lưng còng cả xuống, có người trên mặt đầy những đốm đồi mồi, đều là một đám lão giả hủ bại gần đất xa trời.  

Nhưng, rất nhiều người ngoài đế kinh đều biết những lão nhân này hội tụ với nhau có một loại sức mạnh thế nào.  

Đó là loại tồn tại mà đạp một cái cũng có thể làm đế kinh run rẩy tận ba lần.  

"Vương gia...... Đêm khuya triệu tập ta, có chuyện gì sao?"  

"Lần trước Vương gia triệu tập chúng ta đã là mười lăm năm trước."  

"Xem ra, Vương gia đã có quyết định"  

Một vị lão nhân có ánh mắt thâm thúy, xúc động thở dài một hơi, ánh mắt dừng ở trên người Trấn Bắc vương đã có tóc bạc đầy đầu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang hiện lên trong lòng.  

"Lần này, Thái tử đúng là làm quá mức."  

"Hạ hoàng bế quan, Thái tử cầm quyền, nhưng một loạt động thái của Thái tử với La gia khiến lòng người lạnh lẽo"  

"Đại Hạ có Thái tử thế này, sao có thể an ổn?"  

Một vị lão nhân lắc đầu, trong mắt có sự thất vọng khó thể che giấu.  

Sau một thời gian ồn ã.  

Trong vương phủ dần dần trở nên an tĩnh.  

Bởi vì Trấn Bắc vương đứng lên. Trấn Bắc vương đã từng cường tráng vô cùng, tung hoành nơi sa trường, hiện giờ già nua rất nhiều, sau một đêm tóc của ông lại thêm rất nhiều sợi bạc.  

Đôi mắt của ông mang theo sự mệt mỏi.  

"Bổn vương thỉnh chư vị lại đây ngay trong đêm, kỳ thật chỉ có hai việc."  

Trấn Bắc vương, nói.  

Một vị lão nhân ngồi ở ghế thái sư, nhìn về phía Trấn Bắc vương, có người hiện lên thần sắc phức tạp, có người trong ánh mắt mang theo kích động, cũng có người mang theo vẻ chờ mong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.