Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 208: Con Mẹ Nó Đây Mới Thật Sự Là Tiên Nhân Chuyển Thế! (1)




La Hồng chỉ cảm thấy hình ảnh nhanh chóng biến mất, tinh thần lực của hắn trở về với bản thân.  

Mà ở trong đầu của hắn có một quyển kinh văn đã thành hình, không ngừng phóng thích ra dao động.  

“Bắc Đẩu Kinh – Thiên Cơ.”  

La Hồng thì thầm.  

Trên người hắn đột nhiên phun trào ra một luồng khí cơ, nguyên khí trời đất vận chuyển thuận theo kinh văn tràn vào rồi không ngừng uốn lượn trong cơ thể của hắn, hình thành một loại huyết mạch lưu động, kiếm khí và khí cơ lưu động này hòa làm một thể, cảm giác trống rỗng lại bành trướng mấy phần.  

Tu vi vừa mới đột phá lên Lục phẩm dường như lúc này đã được củng cố và tăng cường!  

Vù vù...  

Pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật nổi lên trong đầu đứng ngang hàng với kinh văn đã hình thành.  

Tà Phật dù tà nhưng cũng là phật.  

Phật pháp và đạo ý đang không ngừng va chạm.  

Lúc này tinh thần lực của La Hồng dường như được gột rửa bằng băng và lửa, không ngừng mạnh lên và trở nên cứng cỏi!  

Vù vù!  

Nguyên khí trời đất cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của La Hồng bắt đầu chuyển hóa thành pháp lực Đạo Môn, đây chính là giáp pháp lực mà lão đạo nói tới, pháp lực lưu chuyển thuận theo kinh mạch cuối cùng giống như sông nhỏ tụ tập nhập vào biển lớn lao về phía đan điền.  

Nhưng mà hư ảnh thánh nhân trong đan điền của La Hồng mở mắt, bên trên ma kiếm ATuLa cũng có bóng hình xinh đẹp hiện ra rồi liếc mắt nhìn.  

Pháp lực tràn vào dường như bị ánh mắt của đó làm cho giật mình.  

Chảy ngược trở về xông vào kinh mạch trong cơ thể La Hồng.  

Toàn thân La Hồng phồng lên, ẩn ẩn giống như sắp vỡ vì ăn no.  

Hư ảnh thánh nhân trong đan điền bắn ra ánh sáng rực rỡ, bên trong ma kiếm ATuLa cũng tuôn ra một luồng kiếm khí, cả hai dường như vô cùng ăn ý.  

Pháp lực chảy ngược vào trong cơ thể La Hồng, đang không ngừng tán loạn lập tức bị nén lại, cuối cùng tụ lại ở trong Nê Hoàn Cung sau đó thực sự phá vỡ ngăn trở của Nê Hoàn Cung.  

La Hồng chỉ cảm thấy trời đất mở rộng, tinh thần lực giống như đột nhiên tăng vọt mở ra một biển tri thức!  

Giữa trán của La Hồng có pháp lực kết tinh dần dần hình thành một viên hình thoi!  

Ở bên ngoài.  

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã không còn tiếp tục tu hành nữa.  

Nguyên khí trời đất quá nồng đậm, tu vi của họ đã đến bình cảnh thế nhưng không đột phá được, nếu cưỡng ép đột phá sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng xấu.  

Cho nên họ chỉ dẫn độ nguyên khí vào trong cơ thể để rèn luyện, sau đó không tiếp tục tu hành nữa.  

Mà họ nhìn thấy giữa trán của La Hồng dần dần kết tinh thành một viên hình thoi thì cũng hít vào một ngụm khí lạnh.  

Lúc này áo trắng của La Hồng bồng bềnh, tiên khí bay bổng, khí Chính Dương giống như cầu vồng, giữa trán càng có một kết tinh óng ánh giống như tiên giáng trần, phong hoa tuyệt đại.  

“Lão tử chưa từng nhìn thấy Vân Trùng Dương đứng thứ nhất trong Hoàng bảng, nhưng lão tử cảm thấy mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế đấy!”  

Tiêu Nhị Thất ngạc nhiên nói.  

Ngô Mị Nương cũng vô cùng khiếp sợ.  

Khí cơ trên người La Hồng càng trở nên mạnh mẽ.  

Ngô Mị Nương dường như nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta không thể ở lại đây lâu... Chỗ này hội tụ nguyên khí nồng đậm như thế, những người khác có thể sẽ phát hiện được có gì đó kỳ lạ, họ sẽ hiểu lầm là cơ duyên xuất thế nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!”  

Vẻ mặt Tiêu Nhị Thất cũng khẽ thay đổi, y không nói gì mà chặn ngang nâng cơ thể La Hồng lên chạy ra bên ngoài hẻm nhỏ.  

Lúc này La Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong “Bắc Đẩu Kinh”.  

......  

Dưới bức tượng đá đạo nhân to lớn.  

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy bỗng nhiên mở mắt ra, cả người giống như bị sét đánh.  

Sau khi cơ thể run rẩy thì miệng ho ra máu tươi.  

“Làm sao lại... Làm sao lại như thế?!”  

“Là ai?”  

Rốt cuộc là ai đoạt được trước, rõ ràng ta đã sắp hoàn tất việc miêu tả kinh văn, là ai đoạt cơ duyên của ta?!”  

Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đặt mông ngồi ở trên mặt đất.  

Cả người giống như trở nên si ngốc, trong miệng không ngừng thì thầm, bên trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, mưa xuân ảm đạm xối lên cơ thể của hắn ta lộ ra vẻ vô cùng nhếch nhác.  

Hắn ta bỗng nhiên đập vào vũng nước đọng trên mặt đất gào khóc.  

Cơ duyên đã tới tay lại bị người khác cướp đi, loại cảm giác đau lòng này làm cho Hồng Bách Uy cảm thấy hô hấp cũng giống như bị đao cắt.  

Là ai?  

Rốt cuộc là ai!  

Hồng Bách Uy đứng dậy, đạo bào ướt sũng dán lên trên cơ thể.  

Dựa vào nồng độ nguyên khí trời đất bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh để tăng cường thì cơ duyên này tuyệt đối không nhỏ, tuyệt đối là truyền thừa của Lục Địa Tiên ở Côn Luân cung!  

Đây chính là cơ duyên rất to lớn!  

Thế nhưng lại không còn nữa, bây giờ tất cả đều đã bị mất hết!  

“Sẽ là ai chứ? Bây giờ trong các thiên kiêu đã đi vào bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, người trong Đạo Môn, chỉ có ta... Hử? Không đúng, còn có một người, Cung Hạo của Tư Thiên Viện, Tư Thiên Viện vốn dĩ là do Côn Luân Cung mở ra, chẳng lẽ là Cung Hạo cướp đi cơ duyên sao?!”  

Trong mắt Hồng Bách Uy lộ ra vẻ dữ tợn, Đạo Môn xem trọng thuận theo tự nhiên, nhưng mà... Hồng Bách Uy khó có thể chấp nhận kết quả này!  

Hắn ta ngẩng đầu nhìn pho tượng cao vút trong mây, đôi mắt bỗng dưng co rụt lại.  

Bởi vì trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân kia thực sự có ánh sáng tím đang lấp lóe!  

“Vẫn còn cơ duyên!”  

Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nhảy lên, giày vải thấm nước đạp nhẹ trên tượng đá, dường như đang thi triển tuyệt đỉnh khinh công tung bay thẳng lên trên!  

Chỉ là một lúc sau Hồng Bách Uy đã du ngoạn lên trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.