Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 162: Mạo danh thay thế




oOo

- Không có khả năng! Làm sao có thể!
Nhìn thấy mảnh ngọc vỡ được đính trên áo cà sao, mọi người không hẹn mà cùng lâm vào hóa đá.

Trợn mắt há hốc mồm, Trần Mặc sợ run tới vài phút rồi mới một phát bắt được con thỏ đang run rẩy, hung tợn quát:
- Nói mau! Ta nghiêm túc hỏi mi một lần này, mi xác định đây là Đường Tăng?

- Xác định! Em xác định!
Con thỏ liên tục gật đầu, chỉ sợ chỉ cần nó hơi do dự sẽ bị cạo lông lột da làm đồ ăn.

- Thế cái áo cà sa này thì sao?
Trần Mặc trợn mắt nhìn nó, chỉ vào chiếc áo cà sa trong bức họa:
- Cái đồ trang sức này không phải là mi tự ý thêm vào chứ, tại sao lại tự dưng đi vẽ chi tiết như vậy?

- Em không có tùy tiện vẽ thêm!
Giống như đã bị vũ nhục, con thỏ nhất thời ưỡn ngực, thần tình tự hào nói.

- Bởi vì Đại vương nói, nhất định phải tỉ mỉ vẽ ra bọn hắn, ngay cả tóc cũng không thể thiếu một cái! Cho nên, em mới xuất ra kỹ xảo hội họa năm đó học từ họa sư cung đình, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới vẽ được bốn người bọn hắn!

- Như vậy tức là…
Ngạc nhiên vỗ vỗ cái trán, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy đau đầu, đây cũng không phải là một cái tin tốt lành.

- Lão đại, vì sao anh nhìn rất mất hứng thế?
Oa Oa mê hoặc hỏi:
- Bất kể thế nào nói, chúng ta hiện đã tìm được ngọc, tiếp theo chỉ cần cướp lấy không phải là xong sao?

- Cút! Mày giỏi thì cướp đi tao xem!
Tức giận trừng mắt liếc nó một cái, Trần Mặc buồn bực lắc đầu nói:
- Mày xem Tây Du Ký chưa? Có nhớ con gấu đen Hắc Hùng trong đó không? Chỉ có trộm cà sa của Đường Tăng thôi cũng đã bị Tôn Ngộ Không đánh tới tận cửa, sau đó tống giam tới chỗ của Bồ Tát…

- Cho nên, nếu chúng ta cũng đi cướp áo cà sa thì…
Bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ chợt giảm mạnh.

- Chính là như vậy!
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài:
- Tao không hiểu rõ lắm tiêu chuẩn thực lực của thế giới này, bất quá xem tụi mày đánh con Bạch Cốt Tinh kia thôi đã mất thời gian như vậy thì cũng suy ra được thực lực của Tôn Ngộ Không.

- Nhưng mà lão đại, chúng ta không phải muốn cướp áo cà sa mà, chúng ta chỉ muốn mảnh ngọc khảm trên áo thôi.
Nghĩ đến cảnh tượng khủng bố kia, Nặc Nặc không khỏi rùng mình, rồi lại không cam lòng than thở nói.

- Lấy đi mảnh ngọc kia, đối với bốn người Đường Tăng không có ảnh hưởng gì, cùng lắm thì chúng ta trao đổi với họ, ví dụ như hộp cơm giữ nhiệt chẳng hạn, miễn cho bọn họ cứ phải ăn cơm nguội canh lạnh.

- Ý kiến hay đấy! Rồi thì ai trong tụi mày xung phong nhận việc đi đàm phán?
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, thần tình ôn hòa nhìn chúng nó.

- Con khỉ kia chính là vì tính khí nóng như lửa mà thành danh, có bao nhiêu yêu quái ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, liền trực tiếp bị hắn đập thành cặn bã… Mười vạn tám nghìn cân a! Gậy sắt mười vạn tám nghìn cân, chỉ cần một gậy đập xuống, tụi mày ngay cả cơ hội tiến vào trạm thu mua phế liệu cũng không có!

- Cái này sao…
Bốn đồ điện đối mắt nhìn nhau, đồng thời bỏ qua ý tưởng làm chuyên gia đàm phán.

Thế nhưng Oa Oa vẫn không cam tâm, oán thán nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn hắn đi qua nơi này, còn chúng ta thì đứng bưng trà đưa nước, thuận tiện múa may cờ cổ động, lớn tiếng kêu cố lên sao?

- Để tao tính…
Trần Mặc cau mày khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu theo thói quen xoa huyệt Thái Dương.

Bốn đồ điện nhàm chán im lặng đợi, Oa Oa tại chỗ đi tới đi lui tới, rồi đột nhiên vấp té một cái ngã bổ nhào về phía bộ xương đã hóa phần lớn thành sườn rang muối.

"Rầm!"
Tiếng ầm ĩ cắt đứt Trần Mặc tự hỏi, nhưng hắn vừa mới định quát lên thì chợt lóe lên suy nghĩ mà im lặng tiếp.

Vài giây sau, hắn ngẩng đầu nhìn suất sườn rang muối trên đất, rồi nở một nự cười quỷ dị:
- Nghe này, tao có cách rồi. Tụi mày có nhớ Bạch Cốt Tinh dùng cách gì đối phó với thầy trò Đường Tăng không?

Bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, dường như tỉnh ngộ "à" một tiếng.

Nặc Nặc hưng phấn sáng lên màn hình, không khỏi tán dương:
- Lão đại, anh quả nhiên cực âm hiểm… Nhưng mà anh quên một chuyện sao, Bạch Cốt Tinh đã bị chúng ta thủ tiêu!

- Tao đương nhiên là nhớ! Có điều chúng ta có vật thay thế rồi!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, đột nhiên đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Mộc Vân đồng dạng là bộ xương khô đang không cảm xúc đứng đó, dưới lớp da thịt ngụy tạo của nàng tựa hồ cũng là xương trắng đánh không nát.

Bốn đồ điện ngẩn ra, nhất thời đồng loạt cười rộ lên, chẳng qua Gia Địch lại có vài phần lo lắng, nhịn không được hỏi:
- Nhưng mà như thế có phải là quá nguy hiểm không?

- Không thành vấn đề, tôi sẽ thử một lần!
Không đợi Trần Mặc trả lời, Mộc Vân liền dường như không có việc gì gật đầu, bình tĩnh nói:
- Tuy rằng không biết mười vạn tám nghìn cân đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố, bất quá nếu Bạch Cốt Tinh kia có thể thoát nạn hai lần, như vậy tôi cũng sẽ làm được.

- Vậy là tốt rồi!
Trần Mặc khẽ phào một cái, rồi nghiêm túc nói:
- Có điều vì bảo đảm chắc chắn kế hoạch này có thể thành công, chúng ta vẫn cần làm một vài biện pháp phụ trợ, ví dụ giờ chúng ta sẽ đi chiếm ngọn núi kia, sau đó bố trí nhân thủ ven đường… Con thỏ kia, sào huyệt của tụi mi ở đâu?

Bị Trần Mặc một nhắc nhở như vậy, mọi người cuối cùng nhớ tới con thỏ sắp bị lãng quên kia, không khỏi đồng thời quay đầu nhìn lại.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, con thỏ xui xẻo kia đang lặng lẽ bò ra xa được năm sáu mét, đang bày tư thế chuẩn bị chạy trối chết.

Chính là trong nháy mắt này, thấy mọi người cùng nhau đem ánh mắt ngắm nhìn lại đây, nó lập tức biết điều nằm lăn ra, giơ chân trước hô to:
- Bên kia! Bên kia! Ở ngay ngọn núi bên kia thôi, em mang mọi người đi!

Mấy phút sau, con thỏ bị trói giống như cái bánh chưng rốt cục ngoan ngoãn dẫn đường về sào huyệt của chúng nó tại ngọn núi đằng kia.

Trên đường đi, Trần Mặc hỏi gì nó cũng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời.

Theo những gì nó nói, con đường mọi người đang đi này chính là con đường tổ bốn người đi thỉnh kinh phải vượt qua, cho nên chỉ cần thủ ở ngọn núi này thì nhất định không sợ không gặp nhóm Đường Tăng.

- Như vậy nói cách khác, chúng ta phải bối trí dọc đường này!
Khoan thai châm một điếu thuốc, Trần Mặc nhìn con đường núi trống trải trước mặt, trầm ngâm đề nghị.

- Ví dụ như, tao cảm thấy nhóm Đường Tăng không chừng sẽ nghỉ ngơi ngay chỗ này, cho nên Oa Oa nhớ là phải làm mấy món ăn thật hấp dẫn vào, tới lúc đó chúng ta để Mộc Vân đưa tới, tao cũng không tin Trư Bát Giới sẽ nhịn được!

- Ok lão đại!
Bản Bản lập tức đưa đề nghị này bổ sung vào trong kế hoạch tác chiến, sau đó mọi người lại dọc theo sơn đạo tiếp tục đi hướng lên trên.

Lại qua vài phút, Trần Mặc lại quay đầu nhìn giữa sườn núi nói:
- Còn nơi này có thể an bài một cái nông trại, đợi khi con khỉ kia kêu to oan uổng, chúng ta sẽ từ nông trại bi phẫn lao tới, nhớ rõ chuẩn bị trước một ít tiêu ớt để khóc cho dễ…

- Ok, cũng nhớ kỹ!
Bản Bản tiếp tục nghiêm túc ghi chép, cũng không quên gạch chân cụm “tiêu ớt”.

Con thỏ kia dự thính trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy cảm giác bội phục tận đáy lòng không ngừng tràn ra —— nói thực ra, cùng với mấy kẻ xâm nhập lai lịch bất minh này, kế hoạch của Bạch Cốt Tinh đại vương quả thực là quá thấp cấp, khó trách hắn dễ dàng bị giết chết như vậy!

- Tai Dài, mày làm gì thế?
Đột nhiên vang lên tiếng hô quát, cắt đứt con thỏ tự hỏi.

Trong tầm mắt của nó, mười mấy yêu quái đang từ trong cái động phía trước nhào ra, quơ binh khí nhảy vọt tới.

Dẫn đầu là một con gấu yêu giơ chiếc kích trong tay, hung tợn cả giận nói:
- Ê, sao mày lại mang mấy nhân loại này đi lên, chẳng lẽ để làm cơm trưa hôm nay?

- Cơm trưa?
Con thỏ không biết nên nói như thế nào cho tốt, chỉ có thể do dự lắc đầu.

Bất quá ngay sau đó, Oa Oa liền đĩnh đạc nhảy đi ra chen lên trước, hướng về bầy yêu quái quát:
- Các ngươi đều ngươi nghe rõ đây, bỏ vũ khí xuống hai tay ôm đầu ngồi xổm, ngọn núi này hiện chúng ta chiếm lĩnh, không muốn chết thì từ giờ theo chúng ta lăn lộn!

- Chiếm lĩnh? Theo các ngươi lăn lộn?
Đám kia yêu quái thực không nói gì đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Trong tiếng cười vang, con gấu yêu to cao cầm đầu hung ác giơ vũ khí trong tay:
- Ngu ngốc! Mày là loại yêu quái gì, lại dám kiêu ngạo trước mặt Hắc Tam ta như vậy, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái, nếu không…

"Ầm!"
Một đòn không hề trì hoãn, con gấu yêu vừa mới còn uy hiếp đối phương, cứ như vậy lộ ra diễn cảm khó có thể tin kinh ngạc, thân hình giống như một núi lớn từ từ ngã xuống.

Đám yêu quái kia trợn mắt há hốc mồm, bốn đồ điện rất là cường hãn bày ra tạo hình, đồng loạt quát:
Đều nghe đây! Chúng ta chính là tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai, không muốn chết thì mau toàn bộ quỳ xuống, từ hôm nay trở đi các ngươi sẽ được bọn ta thu nhận!

- Ặc… Đám yêu quái hoảng sợ lui về phía sau vài bước, không tự chủ được nắm chặt vũ khí, nhưng vẫn chưa quyết định muốn đầu hàng hay không.

Con gấu yêu một tay ôm gương mặt bầm tím miễn cưỡng bò dậy, rít gào cả giận nói:
- Khốn khiếp! Tưởng thế là hù được bọn ta chắc? Các ngươi có lợi hại cũng chỉ có mấy người, chúng ta nơi này chính là có trên trăm…

- So đông người?
Oa Oa ngẩn ra, đột nhiên cười lên ha hả, đồng thời nhanh chóng mở ra cái nắp.

Trong ánh sáng xanh tràn đầy, một đám đồ cổ triển lãm chen chúc mà ra, người giấy, tượng đất, đồ chơi làm bằng đường, tượng binh mã, Quan Tam, đồ đồng, đồ gốm sứ… Trong chớp mắt, mấy trăm thứ đồ triển lãm đã đem khoảng đất trống trải vây chật như nêm cối!

- Làm sao… làm sao có thể!
Thấy một màn như vậy, đám yêu quái kia nhất thời kinh hô một tiếng, suýt nữa ngay cả vũ khí cũng rớt trên mặt đất.

Quan Tam giành lấy le trước, vung đao vuốt râu tiến về phía trước một bước, thân thể chấn động nhất thời phát ra Bá Vương Khí:
- Người đối diện nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, trước mắt các ngươi chỉ có hai con đường —— con đường thứ nhất là đầu hàng; con đường thứ hai vẫn là đầu hàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.