Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 148: Đầu bếp học cấp tốc




Năm vạn đô la, đối với rất nhiều người mà nói, đó cũng chưa phải là một con số lớn, nhưng tuyệt đối lại chẳng phải là chút tiền nhỏ.

Cho nên, khi có người đặt năm vạn đô la trước mặt thì đương nhiên người được nhận nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ một chút, rằng để có được số tiền kia sẽ phải bỏ ra cái gì.

Thế nhưng, đám đầu bếp dự thi bao gồm cả Nagakawa dù đã suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ tới Sakuraba sẽ đưa ra yêu cầu như vậy…

- Đợi đã, tôi còn chưa rõ!
Nagakawa rốt cục nhịn không được đứng dậy, đây là lần thứ hai hắn thất thố trong hôm nay:
- Sakuraba tiên sinh, ý của ngài là… Ngài cho chúng ta năm vạn đô la, mà chúng ta cái gì cũng không cần làm, có phải không?

- Không! Hoàn toàn ngược lại, các vị phải làm nhiều lắm!
Sakuraba khe khẽ lắc đầu, tựa hồ rất không hài lòng với cách lý giải của Nagakawa.

Thoáng trầm mặc một lát, hắn chọn cách biểu đạt trực tiếp:
- Để tôi nói thẳng! Tôi coi nấu ăn là một việc rất thần thánh, nên tôi hi vọng các vị có thể toàn lực… Nhưng bởi vì tôi không biết trong các vị ở đây ai sẽ định cố ý nương tay, cho nên tôi muốn tặng cho mỗi người năm vạn đô la!

- Ặc… Người này nhất định điên rồi!
Giờ khắc này, rất nhiều người trong lòng cảm khái lên như vậy.

Chỉ vì muốn đối thủ dùng hết sức đấu với mình, hắn lại có thể không hề keo kiệt lấy ra 60 vạn đô la (12 người x5), cách tiêu tiền như vậy so với việc bỏ tiền để đối thủ bỏ thi càng thêm điên cuồng.

Nhưng rất nhanh, Sakuraba lại biểu hiện còn điên cuồng hơn nữa, bởi vì hắn bổ sung một câu:
- Mặt khác! Đối với vị đầu bếp có thể chiến thắng tôi, tôi sẽ tặng người đó thêm 50 vạn đô la tiền thưởng!

"Xoảng!"
Trong tiếng thở gấp dồn dập, chén sứ trong tay mấy vị đầu bếp đã vì run rẩy mà rớt xuống.

Ánh mắt của Sakuraba nhìn mọi người lúc này đều như đang thấy yêu quái.

Trần Mặc đẩy đẩy gọng kính, hứng thú theo dõi cuộc vui. Hiện ít nhất hắn có thể xác định hai chuyện. Thứ nhất, Sakuraba rất có tiền cũng rất có thế lực, hơn nữa việc hắn làm không thể theo lẽ thường mà đoán. Thứ hai, niềm vui trong đời của người này chỉ là nấu ăn, vì đó không tiếc hy sinh hết thảy.

- Hóa ra trên thế giới này có nhiều người kỳ lạ như vậy!
Diệp Dung bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn chằm chằm vào đống chi phiếu.

Ngay sau đó, nàng lại thở dài, hình như định thở ra hết phần không khí của ngày hôm nay:
- Năm vạn đô la cộng thêm năm mươi vạn đô la phần thưởng… Sớm biết thế này, mình cũng đã theo nghiệp đầu bếp!

- Để sau đó em làm nổ tung bếp luôn hả?
Nhìn Diệp Dung đang hối hận vì lựa chọn nhân sinh, Trần Mặc nhẹ giọng than thở vài câu.

Theo ý nào đó mà nói, bà chủ tiệm cơm xinh đẹp này so với đồ đệ ngốc kia của hắn còn càng thêm không có thiên phú nấu ăn.

Nếu hai người bọn họ liên thủ nắm trong tay một gian phòng bếp, như vậy gian bếp này đảm bảo còn đáng sợ hơn nhà máy điện hạt nhân.

- Anh nói cái gì?
Tuy Trần Mặc nói rất khẽ, nhưng Diệp Dung vẫn loáng thoáng nghe được, hồ nghi quay đầu nhìn sang.

Bất quá ngay sau đó, lực chú ý của nàng đã bị đổi vị trí, bởi vì chiếc khay đặt từng tấm chi phiếu năm vạn đô la kia, đã được người hầu bưng tới bên này.

Matsumoto do dự nhìn Trần Mặc một chút, không biết mình phải làm sao, tuy rằng những đều bếp khác đã lựa chọn nhận.

- Không mất gì tội gì không lấy!
Trần Mặc cười hì hì gật đầu, vì cái gì không nhận, ít nhất cũng chẳng mất gì.

Matsumoto ngẩn ra, rốt cục chậm rãi đưa tay lên mặt khay, thế nhưng đúng lúc này, Nagakawa lại đột nhiên quát:
- Khoan đã! Matsumoto-kun, tôi không cho là cậu có tư cách nhận phần lễ vật này!

Giờ khắc này, toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển lên mặt Nagakawa, chỉ thấy gương mặt nhăn nhúm già hơn tuổi kia lúc này đang đầy vẻ xem thường châm biếm.

Sakuraba khẽ nhíu mày, hắn tựa hồ minh bạch ý của Nagakawa, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Thế nhưng đối với cho Matsumoto mà nói, hắn lại không thể không xấu hổ rụt tay về…

- Chính thế! Tôi cảm thấy cậu không có tư cách!
Chứng kiến loại tình huống này, Nagakawa cười càng thêm khoái trá.

Hắn rất thích ý được năm vạn đô la, hơn nữa càng vui khi thấy kẻ khác lại không có được như mình:
- Matsumoto-kun, hẳn cậu hiểu ý tôi chứ. Nếu nói ở đây ai không có tư cách nhận số tiền kia thì cũng chỉ duy nhất có cậu!

- Tôi không rõ!
Không đợi Matsumoto xấu hổ mở miệng, Diệp Dung liền giành trước phản bác nói.

Nếu như có thể, nàng thực nguyện ý kiếm một cái chảo, sao đó đem Nagakawa đập cho dẹp lép.

Ngay từ lúc bước vào, người này đã như một con rắn độc cắn bậy không ngừng, trước là Trần Mặc, giờ lại đến Matsumoto… Chẳng lẽ người này từ nhỏ không có được tình thương của mẹ, cho nên làm cho tính cách quái gở biến thái sao?

- Chuyện gì có gì khó hiểu?
Đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Diệp Dung, Nagakawa xoa xoa lên cằm châm chọc nói:
- Tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, trong mười hai vị đầu bếp tiến vào trận chung kết, chỉ có Matsumoto tiên sinh là không dựa vào trù nghệ… Về phần hắn tới cùng dựa vào cái gì, điều này còn cần tôi nói thêm cái gì sao?

Được rồi, cho dù Diệp Dung phẫn nộ như thế nào, nhưng nàng giờ phút này không thừa nhận cũng không được, Nagakawa nói là sự thật.

Cả ba vòng đấu đầu tiên, ngay từ vòng đầu Matsumoto cơ hồ đều là nhờ vào may mắn… Tuy trù nghệ của hắn cũng xem như miễn cưỡng, nhưng đối thủ đột nhiên gặp xui mới là yếu tố quyết định.

Thí dụ như bình gas đột nhiên nổ, dụng cụ làm bếp bị hỏng, nguyên liệu nấu ăn biến mất… Tóm lại, luôn là dưới tình huống không ai tin tưởng Matsumoto sẽ thắng lợi, thì hắn lại bỗng không hiểu ra sao cả mà thuận lợi chiến thắng.

Trên thực tế, nếu không phải tìm không thấy chứng cớ, hắn sớm đã bị hủy bỏ tư cách thi đấu.

- Do đó cậu ta có tư cách gì lấy năm vạn đô la này?
Nhìn thấy Diệp Dung ngẩn ra, Nagakawa dương dương tự đắc cười nói:
- Mọi người đều biết, Sakuraba tiên sinh cấp số tiền kia, là vì cổ vũ mọi người phát huy trù nghệ, nhưng mà Matsumoto-kun có thể phát huy cái gì, phát huy vận may của cậu ta sao?

Cho dù cảm thấy Nagakawa nói hơi quá mức thẳng, nhưng vài đầu bếp cũng không nhịn được gật gù.

Matsumoto đã run rẩy cả người, hiển nhiên không chỉ vì xấu hổ. Cho dù bình thường hắn hiền lành dễ tính thế nào thì giờ phút này cũng cảm thấy bị xúc phạm.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, Trần Mặc lại đột nhiên đè lại bờ vai của hắn, cười hì hì nói:
- Nagakawa tiên sinh, ngài không biết là may mắn cũng là một loại thực lực sao? Chẳng lẽ ngài dám nói trong những thành công ngài đạt được không hề có chút may mắn nào sao?

Nagakawa tức thì tắt ngóm nụ cười, bởi vì hắn phát hiện mình không có cách nào phủ nhận điểm này.

Thế nhưng việc mất mặt bởi một người Trung Quốc là việc Nagakawa không thể chấp nhận, cho nên hắn lập tức lảng đi, hơn nữa không hề khách khí công kích nói:
- Trần tiên sinh, ngài có tư cách gì nói chuyện ở nơi này, khi tôi thậm chí không biết ngài là ai?

- Trần tiên sinh là sư phụ của tôi!
Lúc này đây, Matsumoto rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, mình thì cũng thôi, chứ hắn không thể nhẫn nhịn khi thấy lão sư bị người khác xúc phạm:
- Lão sư dạy cho tôi rất nhiều điều, chính ngài biến tôi chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi từ một kẻ không biết gọt khoai thành một đầu bếp tiêu chuẩn.

Matsumoto không hề che giấu mà nói ra chân tướng, hơn nữa còn không có dự liệu được chân tướng này sẽ mang đến rung động cỡ nào.

Giờ khắc này, toàn trường đột nhiên ồn ào xì xào bàn tán, rất nhiều người đều nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt khó có thể tin.

Ngay sau đó, Nagakawa nhịn không được cười to nói:
- Hơn mười ngày? Đừng đùa, Matsumoto-kun, ý cậu là người này chỉ dùng hơn mười ngày là có thể đào tạo ra một đầu bếp, điều này có thể sao?

- Tại sao lại không thể?
Diệp Dung nhất thời cả giận nói, nàng không thể nhẫn nhịn khi người khác công kích Trần Mặc.

- Mặc Mặc nhà tôi chính là bếp chính của tiệm cơm Cát Tường, không biết có bao nhiêu người mỗi ngày tới đó chỉ để được ăn đồ anh ấy nấu! Hơn nữa tôi còn nói thẳng cho ông biết, trù nghệ của Mặc Mặc tuyệt đối vượt xa ông, ngay cả đồ đệ anh ấy dạy cũng không phải người ông có thể thắng được!

Trên thực tế, khi Diệp Dung nói mấy câu này, Trần Mặc đã cảm thấy sẽ có một chuyện quen thuộc như trên phim xảy ra, mà kết quả cũng đúng như hắn liệu trước…

Giờ khắc này, ánh mắt toàn trường đều dồn lên người của hắn, ngay cả Sakuraba cũng hơi hơi lộ ra biểu cảm kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Uhm, Trần tiên sinh cũng là đầu bếp sao, không biết ngài từng bái làm môn hạ vị đại sư nào?

- Có gì đây, tôi cũng chỉ biết sơ sơ thôi!
Bình thản cười cười, Trần Mặc cố tình làm cho mình nhìn qua giống cao nhân ẩn thế, nếu có thêm một chiếc quạt lông mà phe phẩy hẳn hiệu quả càng rõ.

Chỉ rất là đáng tiếc, Diệp Dung lại không biết hắn nghĩ gì, cứ thế chêm lời:
- Mặc Mặc, anh đừng khiêm tốn, cái gì gọi là biết sơ sơ chứ! Các vị, cốn tôi không muốn nói bí mật này ra, thế nhưng chuyện đã tới nước này thì cũng đành bật mí, Mặc Mặc nhà tôi chính là…

Trong nháy mắt, toàn trường người nghe đều nhất tề vểnh tai, giống như thám thính bí mật tàng bảo đồ.

Trần Mặc đẩy kính mắt, đột nhiên có một loại dự cảm bất an. Quả nhiên ngay sau đó, Diệp Dung đã dương dương tự đắc tuyên bố:
- Kỳ thật, Mặc Mặc nhà tôi chính là hậu duệ của Trù Thần trong truyền thuyết, kiêm truyền nhân đời thứ ba mươi hai của trường phái Trung Hoa tiểu đương gia!

Trần Mặc rất xấu hổ cúi cúi đầu, còn lại hơn mười vị đầu bếp thì đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt vặn vẹo như đang cố nén cười khi bị ai lấy lông gà cù vào gan bàn chân.

Vài giây sau, cũng không biết là ai mở đầu, mọi người chợt ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả Sakuraba cũng nhịn không được nhếch môi.

Nagakawa càng khoa trương hơ, hắn vốn đã bất mãn với diễm phúc của Trần Mặc, lúc này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu, cố ý vỗ tay lớn tiếng nói:
- Thất kính, thật sự thất kính! Hóa ra các hạ không ngờ là trường phái Trung Hoa tiểu đương gia, không biết tổ sư của ngài có phải là Lưu Ngang Tinh không? (Nhân vật chính bộ truyện, Việt Nam đã phát hành với tên là Tiểu đầu bếp cung đình)

Coi như không biết Lưu Ngang Tinh là ai, nhưng nhìn biểu cảm cổ quái của đối phương, Diệp Dung cũng biết hắn đang chế giễu, hận không thể có thể triệu hoán mười hai hoàng kim thánh đấu sĩ tới đem gã Nhật Bản này đập thành trứng muối.

Thế nhưng Nagakawa vẫn còn không có cảm thấy thoả mãn, lại cố ý vênh mặt lên hỏi:
- Trần tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu —— xin hỏi, ngài học tập trù nghệ đã bao lâu rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.