Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 137: Kỹ kinh tứ tòa *




( * Tuyệt kỹ kinh sợ tứ phía)

Ngũ Lưu Ly ở trong ánh mắt chờ đợi của mọi người chậm rãi đi đến trung tâm đại điện, một thân váy dài nguyệt huyền sắc, quanh thân tản ra cảm giác xa cách nhàn nhạt, trên đầu cài trang sức cũng không giống vàng bạc ngọc sức mà những nữ tử khác yêu thích, mà nàng ta dùng ba cây trâm gỗ mun hoa đào vén lên, mái tóc đen nhánh rũ xuống thắt lưng, cả người nhìn rất phiêu dật, vẻ cao thượng kia giống như bạch liên, trong nháy mắt hạ thấp những lấp lánh chói mắt tầm thường.

Không ít nữ tử trong lòng không phục, cho rằng Ngũ Lưu Ly là cố ý dùng cách này để hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng mà người thân quen lại biết, Ngũ Lưu Ly này xưa nay đã như vậy, cũng không phải là cố ý làm bộ, nói chung đều là một sợi dây cột tóc thắt ba ngàn tóc đen, một thân tố bào siêu phàm thoát tục.

Dường như Ngũ Lưu Ly đã sớm thông báo vũ nữ, mời các nàng hỗ trợ phối hợp, theo tiếng nhạc vang lên, đông đảo vũ nữ thân mặc váy áo màu hồng nhạt đi lên, tụ lại thành hình cánh hoa, tầng tầng đem Ngũ Lưu Ly vờn quanh ở giữa.

Tiếng nhạc tung bay, tựa như dưới bóng đêm yên tĩnh, ở giữa hồ nước có một đóa thủy tiên đang lẳng lặng nở ra, cánh hoa màu hồng nhạt lấp lánh sáng long lanh, ánh trăng đen nhánh tự dưng làm cho lòng người yên tĩnh hẳn.

Không giống với mạnh mẽ và phồn hoa của tòa đại diện vàng son lộng lẫy phía trên, theo vũ đạo bắt đầu, không khỏi làm cho lòng người yên tĩnh xuống, tiếng sáo du dương, giống như triệu hồi viễn cổ, kể lại một chuyện tình xa xưa sầu triền miên, sau đó hình ảnh lại dừng lại ở trên một đóa thủy tiên trong gió nhẹ.

Cảm xúc của hình ảnh rất mạnh, khiến cho người ta vừa thấy liền có thể tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, suy nghĩ khó hiểu xông lên trong đầu, cảm khái mãi thôi, nhịn không được tuý ẩm một chén rượu ngon, tâm tư liền luân hãm giữa bách chuyển thiên hồi.

Tiếng sáo đột nhiên cao lên, Ngũ Lưu Ly mượn cánh tay của đông đảo vũ nữ chống đỡ, nhảy lên một cái, được nâng cao đến trên không, ưu nhã xoay người rồi nửa ngồi xuống, ba ngàn tóc đen ở trong không trung lưu lại một đường cong hoa mỹ, làm cho người ta nhịn không được mơ màng.

Dung mạo của Ngũ Lưu Ly không tính là tuyệt sắc, so với những nữ tử khác của Ngũ gia dường như kém hơn một chút, nhưng lại tự dưng làm cho người ta sinh ra một luồng cảm giác không thể khinh nhờn, thanh cao lẳng lặng, tựa như bạch liên kia, không nhiễm trần thế, từ trong ra ngoài, tản ra hơi thở cao thượng.

Cung nữ phấn y đều tản ra, Ngũ Lưu Ly thì giẫm ở trên vai hai người, nghiêng mặt chuyển động dây múa màu trắng, lập tức dây lụa bay múa đầy trời, quanh quẩn trên không trung.

Mọi người nhịn không được vỗ tay tán thưởng, mà thời điểm tiếng vỗ tay vang lên, Ngũ Lưu Ly đột nhiên mở ra bước chân, vậy mà ở trên vai nữ tử nhanh chân đạp ra ngoài, mọi người nhìn thấy mà trong lòng giật mình, suýt nữa cho rằng nàng sẽ không cẩn thận mà té xuống, cũng có không ít công tử tuấn mỹ lo lắng đứng dậy, trong mắt tràn đầy đều là vẻ lo lắng.

Nhưng trong lúc trái tim của mọi người đang treo lên, Ngũ Lưu Ly lại nhanh chân liên tiếp giẫm qua vai vô số vũ nữ, bước chân nhanh chóng, dải lụa trong tay ở trong không trung chậm rãi hạ xuống, lại ở trong nháy mắt hạ xuống lần nữa bị nàng vung lên, đi trên vai vũ nữ mà như giẫm trên đất bằng, lần nữa thắng được từng đợt tiếng trầm trồ khen ngợi.

Nhất thời trên đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Mộc Tịch Bắc đồng dạng cũng vỗ tay, Ngũ Lưu Ly đúng là một tài nữ, khí chất lạnh lùng, tuy nói có thể sẽ bị người lên án, nhưng tuyệt đối sẽ có rất nhiều nam tử thích một nữ tử như vậy.

Cuối cùng, tiếng sáo uyển chuyển, từ du dương trước đó phiêu tán đến phương xa thu hồi lại, biến thành sầu triền miên, nữ tử thì nửa ngủ nửa tỉnh, tựa như nụ hoa chớm nở lẳng lặng nhìn phương xa.

Vô số thanh niên tài tuấn nhao nhao đứng dậy, trong đó không thiếu người có giao tình với Ngũ Lưu Ly, tin chắc có rất nhiều đều là người hâm mộ nàng ta.

Điệu múa kết thúc, Ngũ Lưu Ly khẽ cúi người với đám người, cuối cùng đi đến trước mặt Hoàng đế dường như đang chờ Hoàng đế mở miệng.

" Hay! Hay! Hay! Quả thật là siêu phàm thoát tục, không làm thất vọng dòng họ của ngươi."

Ngũ Lưu Ly không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ khẽ gật đầu, cũng không mở miệng, cả người yên tĩnh làm cho lòng người ta không hiểu liền yên tĩnh trở lại.

" Phải thưởng thật mạnh, Ngũ Lưu Ly rất được lòng Trẫm, đặc biệt phong Ngũ Lưu Ly làm Trữ Tố quận chúa. "

Hoàng đế vừa nói xong, lập tức tạo nên sóng to gió lớn.

Trong lòng của phần lớn nữ tử đều là một trận tiếc hận, hận tại sao vừa rồi bản thân mình không có biểu hiện tốt hơn một chút, nếu không có lẽ cũng có thể được cái phong hào Quận chúa rồi, từng người đều nắm chặt nắm tay cúi đầu.

Ngũ Lưu Ly trong nháy mắt liền bị không ít người ghen tỵ, thanh danh nhất thời lấn át cả Mộc Tịch Bắc, có điều mọi người lại trong nháy mắt liền đem hai người không có quan hệ gì liên hệ với nhau, Mộc Tịch Bắc là bởi vì muốn đi hòa thân, thân phận không được, cho nên mới phong làm Quận chúa, có thể nói là gặp may.

Nhưng hôm nay Ngũ Lưu Ly bằng vào một điệu múa, liền được thịnh sủng, tắm rửa hoàng ân, thật sự là khiến cho người ta rất ghen tỵ.

Mà đám đại thần thì lại nghĩ xa hơn rất nhiều, Hoàng đế đột nhiên gia phong một vị tiểu thư Ngũ gia làm Quận chúa, sự tình dường như sẽ không đơn giản như vậy, đột nhiên ra khác thường tất có kỳ lạ, bất thình lình sủng hạnh phía sau tất nhiên có mục đích khác.

Mộc Chính Đức bất động thanh sắc đánh giá Ngũ Lưu Ly một phen, sau đó cúi đầu uống rượu, cũng không lên tiếng.

Mộc Tịch Bắc dường như nghĩ đến gì đó, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười, lại chưa đạt tới đáy mắt, quét mắt nam tử đứng đầu ngồi giữa chúng đại thần, không có mở miệng.

Ân Cửu Dạ lại thuỷ chung thờ ơ, dường như đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Những người đem Trữ Tố quận chúa và Vĩnh Dạ quận chúa Mộc Tịch Bắc liên hệ với nhau, dường như cũng không phải chỉ có những nữ tử nhàm chán kia, mà còn có một người, đó chính là Thái hậu.

" Hoàng nhi, hôm nay con sắc phong Trữ Tố quận chúa, làm cho ai gia đột nhiên nhớ tới Vĩnh Dạ quận chúa, nhớ rõ trước đó đã từng nghe nói tài danh của Vĩnh Dạ quận chúa, hôm nay như thế nào cũng phải cùng Trữ Tố so tài một phen, để cho hai mỹ nhân như hoa như ngọc luận bàn một phen, thật sự là một chuyện cảnh đẹp ý vui. " Thái hậu cười nói với Hoàng đế.

Hoàng đế gật gật đầu, dường như cũng rất đồng ý, mở miệng nói: " Vĩnh Dạ, nếu mẫu hậu đã mở miệng, thì ngươi cũng lên đài trợ hứng một chút đi."

Mộc Chính Đức dư quang quét mắt Mộc Tịch Bắc đã đứng dậy, không nói gì.

Ân Cửu Dạ rốt cục ngước mắt nhìn về phía nữ tử đi đến giữa sân, sườn mặt lạnh lùng nhu hòa không ít.

" Nếu Trữ Tố biểu diễn một khúc vũ đạo, không bằng Vĩnh Dạ ngươi cũng múa một điệu đi, cũng dễ phân ra cao thấp." Hoàng đế mở miệng cười nói với Mộc Tịch Bắc.

" Thần nữ tuân chỉ. " Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu.

Mộc Tịch Bắc đi hướng Thiên Điện, thay một thân vũ y, trong lòng không khỏi cười lạnh nói, Hoàng đế là đang chọn Thái Tử Phi cho Ân Cửu Dạ đây mà! Không cần phải nói, người được chọn chính là Ngũ Lưu Ly vừa mới được phong làm Trữ Tố quận chúa.

Ngũ Lưu Ly tài tình xuất chúng, phẩm hạnh cao thượng, thanh danh lan xa, thân phận cũng cao quý, quả thật làm cho người ta không tìm ra chút tì vết nào, mà Hoàng đế vừa mới cố ý cất nhắc nàng ta, lại phong nàng ta làm Quận chúa, sắc lập cùng một ngày với Thái tử, ngụ ý ra sao cũng có thể nghĩ được.

Đoán chừng bất luận nàng biểu diễn như thế nào, thì người được chọn làm Thái Tử Phi đều chỉ là Ngũ Lưu Ly, Hoàng đế sẽ không ngồi nhìn Tướng phủ và Ân Cửu Dạ liên thủ, mà nhất định sẽ đem nữ tử Ngũ gia gả cho Ân Cửu Dạ.

Như vậy, trên triều đình hai thiên hạ, liền biến thành thế chân vạc, Mộc Chính Đức một phái, An Nguyệt Hằng một phái, Thái tử một phái.

Nếu như Ngũ Lưu Ly được sắc lập làm Thái Tử Phi, e rằng Ngũ quốc công sẽ một lần nữa cân nhắc lại lập trường của mình, rốt cục là đi theo Thái tử, hay là trợ giúp An Nguyệt Hằng, dù sao ủng hộ An Nguyệt Hằng thượng vị, ít nhiều đều là danh bất chính, ngôn bất thuận, so với Thái tử danh chính ngôn thuận thì phải khó khăn hơn nhiều.

Còn nữa, mặc dù hiện giờ Ngũ Thanh Thanh có nhi tử, nhưng nói cho cùng đều là Trắc Phi, mà Ngũ Lưu Ly lại là Hoàng đế miệng vàng lời ngọc sắc phong Thái Tử Phi, bên nào nhẹ bên nào nặng đúng là phải cẩn thận cân nhắc thật kỹ.

Mà sau khi nâng đỡ An Nguyệt Hằng thượng vị, An Nguyệt Hằng vì tìm kiếm mối liên kết với Bắc Bang, nhất định sẽ không phế bỏ Bắc Bang công chúa, trừ phi Bắc Bang công chúa chết đi, nếu không Ngũ Thanh Thanh chắc chắn không có cơ hội thượng vị, tổng kết lại, dường như lựa chọn Thái tử ngày càng cường đại, có lợi hơn xa so với Nhiếp Chính Vương thế lực càng ngày càng cạn kiệt.

Cho nên, đây là Hoàng đế tính toán rất tốt, thứ nhất là chia rẽ đồng minh giữa Tướng phủ và Lục hoàng tử, thứ hai là chia rẽ đồng minh giữa Ngũ gia và An Nguyệt Hằng, thế lực ba phương đồng thời cắt giảm, kiềm chế lẫn nhau, cái này sẽ đạt tới một loại cân bằng ổn định nhất.

Kỳ thật nếu như Hoàng đế dừng bước tại nơi này, chơi tốt thuật chế hành, Tây La cũng đã ở trong lòng bàn tay của ông ta, nhưng mà Hoàng đế là một kẻ ích kỷ, bụng dạ hẹp hòi, ông ta không cam lòng bấy nhiêu đó, nhất định cứ phải diệt trừ hết những người này, cho nên thế cân bằng này đến cuối cùng vẫn bị phá vỡ.

Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân vũ y đỏ tươi, trên trán là cánh hoa Hồng Mai, đỏ tựa như có thể chảy ra nước, môi mỏng màu hồng nhạt cũng thoa lên màu son đỏ tươi, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình lưu động.

Trong tay cầm mấy dải băng gấm một lần nữa quay trở lại đại điện, trở lại cùng nàng còn có mấy người vũ nữ thân mặc váy nhuộm đỏ trắng đan xem, trên trán đều là một đóa hoa, búi tóc linh xà đơn giản sạch sẽ vén lên thật cao, không có trang sức dư thừa.

Trong nháy mắt ra sân, liền nghe thấy tiếng mọi người hít vào mấy ngụm khí lạnh, Mộc Tịch Bắc thoáng giương lên khóe môi đỏ mọng, cũng là lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh.

Ân Cửu Dạ đầu tiên là sững sờ, sau đó thấy nữ nhân của mình bị nhiều người để mắt tới như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận lửa giận, tay cầm chén rượu không tự chủ siết chặt.

Ánh mắt của Ngũ Lưu Ly nhẹ nhàng đảo qua Mộc Tịch Bắc, không có biểu tình dư thừa nào.

" Ngươi nói Vĩnh Dạ quận chúa và Trữ Tố quận chúa ai sẽ cao hơn một bậc?" Một nam tử trẻ tuổi thân mặc áo mỏng màu xanh lục mở miệng hỏi người bên cạnh.

Người nọ uống một ngụm rượu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Mộc Tịch Bắc ở trên đại diện: " Nếu như luận bộ dạng, thì Vĩnh Dạ quận chúa tất nhiên là cao hơn một bậc, ngươi nhìn dáng người kia xem, cho dù là cô nương trong Thiên Hương lâu cũng không mê người bằng nàng, nhưng nếu như ngươi luận kỹ thuật múa, ta cảm thấy vẫn là Trữ Tố quận chúa lợi hại hơn một chút."

" Chỉ giáo cho? " Một người khác cũng bu lại mở miệng hỏi.

" Vĩnh Dạ quận chúa dù sao cũng là thứ xuất, Tướng gia một lòng nhào vào trên quyền lực, có thể có mấy phần tâm tư dạy dỗ một đứa nữ nhi thứ xuất, ta còn nghe nói trước kia Chủ mẫu Tướng phủ đối với Vĩnh Dạ quận chúa chính là mười phần không chào đón, sao có thể mời tiên sinh giáo tập được, hơn nữa Trữ Tố quận chúa tài danh lan xa, đương nhiên là đã bắt đầu luyện tập từ nhỏ rồi, làm sao có thể kém được. " Người nọ lại mở miệng.

" Cái này cũng chưa chắc, Vĩnh Dạ quận chúa nhắc tới cũng là một kỳ nữ, ngươi nhìn một tay cầm kỹ kia đi, liền ngay cả Lư gia cũng không phải đối thủ, ngươi làm sao biết vũ kỹ của Vĩnh Dạ quận chúa không được? Còn nữa, nữ tử giống như Trữ Tố quận chúa kia thì có cái gì đáng xem đâu, lạnh như băng làm như cao quý lắm, ngươi nhìn Vĩnh Dạ quận chúa xem, chỉ cười một tiếng, đều có thể câu mất hồn ta luôn. " Tên nam tử áo tím dường như rất ủng hộ Mộc Tịch Bắc, hai mắt si mê nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

Nam tử kia khinh thường mở miệng nói: " Ngươi thì biết cái gì, Trữ Tố quận chúa gọi là khí chất cao thượng, khiến cho người ta không đành lòng khinh nhờn, mắt của ngươi cũng chỉ là loại tục vật phàm trần, tuyệt không biết thưởng thức, chỉ biết nhìn một bộ túi da."

" Hừ, ngươi là không đành lòng khinh nhờn, hay là không thể khinh nhờn, lão tử cũng không tin, nếu như ngươi có thể chiếm được Trữ Tố quận chúa, chắc ngươi sẽ kéo nàng ngồi ở chỗ đó mà đàm nhân sinh, loại nữ nhân này ở trên giường nhất định giống như một cỗ thi thể, có cái gì thú vị đâu."

....

Tiếng nhạc vang lên, vẫn như cũ là tiếng sáo du dương uyển chuyển, chỉ là khác biệt với trước đó, lại nhiều hơn mấy phần cảm xúc báo hiệu biên cương bốn phía bất ổn, phối hợp với tiếng trống rất nhỏ, có một loại cảm giác nặng nề và tang thương, trong tang thương mang theo vài phần du dương, trong du dương mang theo vài phần ngột ngạt, không nói rõ được cũng không tả rõ được, khiến cho suy nghĩ của người ta lập tức trở nên phức tạp.

Đột nhiên, truyền đến một hồi tiếng trống vang dội, nháy mắt một vũ nữ cầm trong tay lụa đỏ rộng nửa mét quăng ra ngoài, vũ nữ đối diện đã sớm chuẩn bị, đem tiếp được, trên dưới xoay chuyển, giống như tơ bông, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Mộc Tịch Bắc một thân áo đỏ, đi cà nhắc giẫm lên, lụa đỏ trong nháy mắt bay lên lần nữa, cả người Mộc Tịch Bắc liền rơi vào trên lụa đỏ giơ cao, lập tức liền tạo nên một tràng kinh hô.

Lần nữa truyền đến tiếng trống vang dội, lại một khối lụa đỏ được bày ra, Mộc Tịch Bắc một cước giẫm ở trên một khối lụa đỏ, phân phân hợp hợp, sau tiếng trống lặng im, Mộc Tịch Bắc nằm ở trên hai khối lụa đỏ, hai cái đùi duỗi thẳng tắp, cả người ngồi ở trên lụa đỏ, sau đó xoay vòng, hai cái đùi nháy mắt quấn lên mấy vòng lụa đỏ, quấn quýt lấy nhau giống như nam nữ mến nhau, khó phân thắng bại.

Bởi vì từ đầu đến cuối đều biểu diễn ở trên lụa đỏ, cho nên không ít người đã đứng dậy quan sát, nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút lo lắng, bộ dạng như vậy có thể cởi ra sao, nếu như không cởi được rồi bị lụa đỏ quấn lấy, sợ là sẽ té rất khó coi.

Có điều sự thật chứng minh, mọi người lo lắng là dư thừa, theo một hồi trống vang lên lần nữa, lụa đỏ quấn quanh trong nháy mắt đã được cởi bỏ, Mộc Tịch Bắc đã nhảy đến trên khối lụa đỏ thứ ba, mọi người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Một khối lụa đỏ bày ra, Mộc Tịch Bắc ở trên mỗi một khối lụa đỏ lại làm những động tác khác nhau, khiến cho người ta nhịn không được thẳng con mắt, trong lòng nam tử lại càng nhịn không được mắng, Trữ Tố quận chúa và Vĩnh Dạ quận chúa đều biết bay à?

Mọi người ở đây cho rằng sắp đến lúc kết thúc, tiếng trống liên hồi, hai tay Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt giơ lên dây lụa trước đó trong tay mình, ném dây lụa ra, dây lụa màu đỏ xuyên qua xà nhà rủ xuống, vãn cái kết, sau khi Mộc Tịch Bắc ở không trung xoay chuyển, ngồi ở dây lụa thắt ra một cái nút.

An Nguyệt Hằng có chút thất thần, giơ lên chén rượu nửa ngày không có động tác, nhìn nữ tử cao cao tại thượng, quan sát mọi người, tâm thần hoảng hốt, nóc phòng đại điện điểm xuyết vô số Dạ Minh châu, trên xà nhà càng là Điêu Lang Ngọc Thế, gắn đầy trân châu cùng bảo thạch, cộng thêm đèn đuốc chiếu rọi, lại có chút không thấy rõ mặt Mộc Tịch Bắc.

Chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt khiến cho người ta khó mà hô hấp, dường như hết thảy cũng trở nên không chân thực, nữ tử y phục đỏ chót, uyển chuyển mày ngài, môi đỏ mọng khẽ mở, mị hoặc chúng sinh, giống như yêu nghiệt, một cái chớp mắt, không biết thành ác mộng của bao nhiêu người.

Cuối cùng Mộc Chính Đức liếc mắt nhìn một cái, liền lần nữa rót cho mình một chén rượu, không nói một lời, rất nhiều người sợ là không biết nàng từng bước sinh liên là gian khổ đến cỡ nào, lụa đỏ đỏ tươi kia là nàng dùng máu tươi nhiễm nên, giống như cuối cùng nàng cũng ngồi xuống ở vị trí kia tối cao ấy, đây là một con đường đầy máu tươi lát thành vinh quang, tiến chưa hẳn sống, lui nhất định chết, chưa từng có lựa chọn.

Khúc múa kết thúc, mọi người đều kinh sợ, cũng quên luôn cho tiếng vỗ tay, chỉ sững sờ nhìn người nữ tử đời này sẽ khắc sâu ở trong đầu bọn họ, có lẽ Ngũ Lưu Ly trước đó cũng đủ mê người, nhưng mà váy trắng nhàn nhạt cùng tiếng sáo nhu hòa, lại thua xa một thân đỏ tươi làm người ta rung động và khó quên.

Nhất là theo tiếng trống vang dội, mỗi một bước của nữ tử, đều giống như đang đạp ở đầu quả tim của bọn họ, màu đỏ chói mắt kia đánh thẳng vào thị giác, trên đại điện phấp phới vô số lụa đỏ, kết hợp thành một hải dương màu đỏ, mắt nữ tử khẽ cười, môi giương lên, quả nhiên là yêu tinh chuyển thế, rốt cuộc khiến cho người ta khó mà quên.

" Thế nào, ta đã nói Vĩnh Dạ quận chúa nhất định cao hơn một bậc, lần này ngươi chịu phục chưa, ta ngược lại rất muốn hỏi ngươi, hiện tại ngươi còn có thể nhớ lúc Trữ Tố quận chúa nhảy múa là bộ dạng gì đấy?"

Nam tử này kỳ thật có chút khoa trương, dù sao Trữ Tố lựa chọn chính là toàn thân áo trắng, cũng đủ siêu phàm thoát tục, chỉ có điều vũ nữ của nàng đều là váy áo màu hồng, trên tay cũng chỉ là hai dải băng gấm màu trắng, rung động kém xa màu đỏ phô thiên cái địa của Mộc Tịch Bắc.

Nhưng dường như nam tử cũng đã chịu phục, ngược lại không có lên tiếng.

Mộc Tịch Bắc từ trên lụa đỏ xuống dưới, hơi cúi người, lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm, giống như thủy triều dâng lên, Mộc Tịch Bắc không giống như Ngũ Lưu Ly không có phản ứng gì, mà là cười lại một tiếng với mọi người, nháy mắt tiếng vỗ tay tăng vọt, giống như muốn xông phá nóc phòng, tràn ra ngoài.

Hoàng đế và Thái hậu đều khen không dứt miệng, nhịn không được nói liên tục: " Tuyệt, tuyệt, tuyệt a!"

Thái hậu còn nói: " Một thân lửa đỏ, phối hợp với bộ trang sức phỉ thúy này, quả nhiên là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, theo ai gia thấy, bộ đồ trang sức này không phải là Vĩnh Dạ quận chúa thì không còn ai, chắc hẳn mọi người cũng không có ý kiến gì chứ!"

Lời này vừa nói ra, nam tử nhao nhao phụ họa, giọng của nữ tử thì yếu hơn rất nhiều, Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt tiếp nhận, biểu thị lòng biết ơn.

Sau khi tràng diện náo nhiệt khôi phục, Thái hậu thở dài nói: " Xem múa cũng đủ rồi, đã là Phật Tổ chiếu cố, nếu như lại lòng tham, Phật Tổ cũng sẽ trách tội, cũng thế, hôm nay ai gia sẽ không ở lâu, ta một lão thái bà, làm ảnh hưởng tâm tình vui chơi của các ngươi, vậy ta về Thọ Khang cung thôi. "

Thái hậu nói cũng đã đứng dậy, đi tới giữa điện, không cho mọi người có cơ hội mở miệng giữ lại.

" Cung tiễn Thái hậu nương nương." Mọi người thấy vậy đành phải cung tiễn Thái hậu đột nhiên muốn rời đi.

Mộc Tịch Bắc nghiêng người nhường đường, Thái hậu lại nói: " Vĩnh Dạ, đi theo ai gia một chút."

Trong lòng Mộc Tịch Bắc do dự, Thái hậu tìm mình là muốn làm gì? Mặc dù do dự, nhưng vẫn phải phụng chỉ đi theo, ở trong ánh mắt của mọi người đi ra đại điện.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

A lau. Đã về trễ rồi. Lại không có điện. Sáng nay tám trăm mét khảo sát thể năng. Ta đây thật là... Cảm giác muốn chết. Cuối kỳ vạn hiểm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.