Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 51-3: Trò hay bắt đầu (3)




Bạch Trúc giống như khó xử cắn chặt răng, đem đồ vật bên trong bình sứ ra ngoài, kì thực trong lòng lại đang vui sướng khi người khác gặp hoạ.

Đem bình Tây Dương vững vàng giao cho thuộc hạ của mình, Bạch Trúc mở miệng nói:

" Bệ hạ, đây chính đồ vật được tìm thấy bên trong bình sứ."

Mọi người nhìn theo tay Bạch Trúc, chỉ thấy một cây ngọc bổng, bạch lý thấu thanh, xem như khối ngọc không tệ.

( Bạch lý thấu thanh: màu xanh hiện rõ trên màu trắng)

Người không hiểu, chỉ nói chẳng qua là khối ngọc thôi, người hiểu được lại nhất tề thay đổi sắc mặt, hít sâu một ngụm khí lạnh.

Sắc mặt Ngũ Y Nhân tái nhợt lùi về sau một bước, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên hồi lâu vẫn chưa mở miệng, Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày với nàng, lộ ra ý cười, phảng phất như nói với nàng, có phải rất kinh hỉ hay không? Mộc Tịch Bắc cũng không nói với nàng, thật ra còn có kinh hỉ hơn ở phía sau!

Ngũ Y Nhân cưỡng bách chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, không nên vì vậy đã bắt đầu kích động, sự tình còn chưa tới tình trạng không thể giải quyết, còn có Tôn Lộ, chỉ cần hi sinh Tôn Lộ, mình hẳn sẽ bình yên vô sự!

Kỳ thật ngọc bổng này nếu chỉ tìm thấy ở trong phòng Tôn Lộ, như vậy sự tình vẫn còn đơn giản, chỉ cần phán xử một Tôn Lộ cũng liền xong, nhưng thứ này lại cứ phát hiện ở trong bình Tây Dương của Ngũ Y Nhân.

Cứ như vậy, sự tình liền phức tạp, dù sao đồ vật bẩn thỉu như vậy rốt cuộc do Tôn Lộ tự mình bỏ vào đây, hay trước đó Ngũ Y Nhân tự mình giấu ở bên trong.

Sắc mặt Trừng Giang Hầu khó coi không thể khó coi hơn, loại thời điểm này hắn không thể giải vây cho Tôn Lộ, nếu giải vây cho Tôn Lộ, tương đương với thừa nhận đồ vật bẩn thỉu này là của Ngũ Y Nhân, mà phá hủy một vị Quý phi do Ngũ gia vất vả nâng đến hôm nay, sợ rằng Tôn gia sẽ gặp phải tai bay vạ gió!

Thái giám mang ra ghế dựa cho Hoàng đế, Hoàng đế nổi giận đùng đùng ngồi lên, xem ra tức giận cực kì, dường như dự định hảo hảo tra khảo một phen:

" Trẫm ngược lại muốn biết, thứ tốt này, rốt cuộc là của Tôn tú nữ, hay là của Quý phi nương nương chúng ta! "

Tôn Lộ kinh hãi không thôi, hơn nữa trước đó chịu hình kịch liệt đau nhức, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi môi cũng mất huyết sắc, nhưng vẫn hoảng sợ quỳ xuống, Ngũ Y Nhân tốt hơn một chút, chí ít nhìn mặt không đổi sắc, chỉ có gương mặt đồng dạng hơi cứng ngắc.

" Hồi bẩm Bệ hạ, thứ này thật sự không phải của thần nữ, cho dù thần nữ có lá gan lớn như trời cũng không dám làm chuyện như thế, Bệ hạ người nhất định phải tin tưởng thần nữ."

Tôn Lộ vội vàng giải thích, nóng lòng phủi sạch quan hệ.

Sở dĩ nàng dám dùng chuyện này để hãm hại Mộc Tịch Bắc, tự nhiên biết được chuyện này ở trong cung mà nói nghiêm trọng cỡ nào, phát hiện ra loại đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng như này, nói dễ nghe, có thể được người gọi là tịch mịch khó nhịn,nói khó nghe, đó là cùng thái giám yêu đương vụng trộm.

Ngươi nói ngươi yêu đương vụng trộm còn chưa tính, việc này đã chụp cho Hoàng đế một cái nón xanh thật to, ngươi lại dám cùng thái giám yêu đương vụng trộm, đây không phải đang đánh vào mặt Hoàng đế sao?

Mặc dù nói, hiện tại ở trong này đều là tú nữ, thẳng đến đầu năm nay, người được Hoàng đế chính thức chọn trúng mới có thể trở thành nữ nhân của Hoàng đế, không chọn trúng thì sẽ bị trục xuất về nhà, nhưng là, Hoàng đế có thể chọn lựa có muốn ngươi hay không, nhưng ngươi lại không thể chọn lựa có muốn Hoàng đế hay không, lần này, không thể nghi ngờ là cho Hoàng đế một cái tát, rất khó coi.

Nếu ngọc bổng này là của Ngũ Y Nhân, như vậy tội càng không thể tha, bởi vì mọi người có thể nói Tôn Lộ tự mình phóng đãng, tịch mịch khó nhịn, tuổi còn nhỏ, không nhịn được dụ hoặc, nhưng nếu đến Ngũ Y Nhân, cũng chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là năng lực Hoàng đế không được!

Dù sao nữ nhân Hoàng đế sủng ái nhất, Quý phi cao quý, lại ở sau lưng Hoàng đế yêu đương vụng trộm với thái giám, đây không phải đang chiêu cáo với người trong cả thiên hạ Hoàng đế không được sao!

Vô luận là loại nào, Hoàng đế đều tức giận không thể kiềm được, nhưng bây giờ, liên quan đến hai người, lại tất yếu muốn tra hỏi ra manh mối!

" Ngươi đây là ý gì! Chẳng lẽ thứ này lại có thể là của Bản cung?"

Ngữ khí Ngũ Y Nhân cũng bắt đầu nghiêm khắc, chuyện này nhất định phải tẩy sạch quan hệ với mình, nếu không mình sẽ trở thành con rơi của Ngũ gia!

" Hồi bẩm Bệ hạ, coi như bình Tây Dương này là thần nữ trộm, nhưng thần nữ vừa mới bị thương trở về, làm sao sẽ cầm thứ đồ này, còn giấu nó vào trong đồ mình vừa trộm? Nói vậy sao nghe được?"

Tôn Lộ tình nguyện thừa nhận chính mình trộm bình Tây Dương của Ngũ Y Nhân, cũng không chịu thừa nhận vật kia là của mình.

Dù sao Hoàng đế có thể chịu được Tôn Lộ nhất thời thấy lợi nổi tâm tư, ăn trộm bảo bối, cũng không chịu được nàng ta đội cái nón xanh cho mình, khiến cho chính mình nhận hết nhạo báng của người trong thiên hạ, nhất là người khí lượng hẹp hòi như đương kim Hoàng đế!

Ngũ Y Nhân cũng phản bác:

" Hồi bẩm Bệ hạ, thứ này nếu thật sự do thần thiếp để ở trong bình Tây Dương, sao thần thiếp lại đưa nó ra trước mặt mọi người, còn mời mọi người cùng nhau quan sát, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"

Hai người đều vội vã biện giải cho mình, dù sao thứ này rơi vào trên thân người nào, người đó sẽ thân bại danh liệt, chết không tử tế!

Thật ra Ngũ Y Nhân nói cũng có đạo lý, dù sao nàng đã dám đem đồ vật đặt ở trước mặt mọi người, cũng đã chứng minh đồ này hẳn không có vấn đề gì, nếu không sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy.

" Cũng có thể trước đó ngươi đã giấu đồ vật ở trong đó, nhất thời lại quên đi, bằng không vì sao ngươi vẫn giấu bình Tây Dương này lâu như vậy, chưa bao giờ lấy ra cho mọi người nhìn một cái."

Đầu óc Tôn Lộ ngược lại cũng xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến lợi dụng việc bình Tây Dương vẫn luôn bị Ngũ Y Nhân tỉ mỉ cất giấu làm lý do.

" Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người, ngươi có chứng cứ gì chứng minh thứ này là của Bản cung? "

Mặc dù Ngũ Y Nhân rất không muốn bị Mộc Tịch Bắc nhìn trò cười như vậy, thế nhưng giờ phút này quả thực là sinh tử tồn vong, không chỉ liên quan đến cá nhân, nếu việc này rơi xuống, đối với gia tộc phía sau hai người cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

" Hừ! Nếu mấy thứ bẩn thỉu này là của ta, trước đó ta nhất định đã giấu thật kỹ, tự nhiên có nơi ẩn thân, làm sao lại để ở trong bình Tây Dương vừa trộm về, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? "

Tôn Lộ lúc này làm sao còn nhớ rõ Mộc Tịch Bắc, chỉ một mực vắt hết óc muốn tẩy thoát hiềm nghi.

Mộc Tịch Bắc chân thành đứng ở cửa Lâm Lang viện, chỉ cười yếu ớt nhìn người trước đó còn kết làm minh hữu, một lòng mưu hại chính mình, giờ phút này lại hận không thể cắn chết đối phương, không khỏi cảm thấy lạc thú vô cùng.

Thanh Từ tự nhiên cũng rất vui vẻ, vỗ tay nói:

" Tiểu thư, các nàng như vậy có phải chính là trong truyền thuyết chó cắn chó, một miệng lông hay không!"

" Ừ, dùng rất thỏa đáng."

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một độ cong mê người, khiến cho trong lòng Bạch Trúc đang đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt run lên.

Hơi ngước mắt nhìn lại, An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh rốt cục có động tác, chỉ thấy hắn nói gì đó với một tên công công, công công kia liền vội vàng rời đi.

An Nguyệt Hằng vốn nghĩ rằng, đây là Tôn gia cùng phủ Thừa Tướng ở giữa tranh đấu, nếu Tôn gia thắng, hắn vui vẻ nhìn một màn trò hay, nếu phủ Thừa Tướng thắng, chính mình ra tay giúp đỡ một chút, ngược lại Tôn gia cũng không có trở ngại lắm, bất luận ra sao cũng chỉ coi là sau khi Mộc Chính Đức quy thuận Hoàng đế, mở đầu khai hỏa một quả pháo thôi!

Nhưng bây giờ, sự tình lại không phải như thế, phủ Thừa Tướng hoàn toàn bị lái ra ngoài, lại liên lụy Ngũ gia vào, đây là việc vô luận như thế nào hắn cũng không cho phép.

Đợi đến năm sau, Hoàng đế tuyển phi kết thúc, An Nguyệt Hằng sẽ cưới Ngũ Thanh Thanh, Ngũ Thanh Thanh là nữ tử ưu tú nhất thế hệ này của Ngũ gia, đại biểu cho thế lực trung tâm Ngũ gia lựa chọn, mà đại hôn kết thúc, Ngũ gia sẽ chân chính buộc chung một chỗ với mình, toàn bộ thế lực Ngũ gia cũng đều nguyện trung thành với chính mình!

Cho nên, trong lúc mấu chốt này, hắn không cho phép Ngũ gia xuất hiện sai lầm gì cả, việc này ảnh hưởng rất lớn đến mình, huống chi, một con cờ như Ngũ Y Nhân đã bày rất lâu, phải biết rằng mặc kệ quyền thế Ngũ gia lớn bao nhiêu, nâng một nữ tử từ tú nữ thành Quý phi, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng!

" Bạch Phó thống lĩnh, có chuyện, muốn xin ngài hỗ trợ. "

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy thái giám nhẹ bước rời đi mở miệng nói.

Bạch Trúc quay sang, nhìn ánh mắt nữ tử cũng không dừng ở trên người chính mình, liền đuổi theo ánh mắt nữ tử nhìn qua, lại không phát hiện cái gì, đợi đến khi nhìn lại, phát hiện Mộc Tịch Bắc đã thu hồi ánh mắt.

" Mộc tiểu thư có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chỉ cần Bạch mỗ ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ."

Bạch Trúc nhìn nữ tử gầy yếu nội liễm trước mặt, không khỏi suy đoán hết thảy mọi việc hôm nay đều xuất từ tay nàng, vốn là trò hay mà nàng làm nhân vật chính, kết quả nàng lại thành người xem kịch.

" Đợi cho Tôn Lộ bị nhốt vào thiên lao, hạ lệnh ban chết, còn xin Bạch đại ca đổi người giúp ta."

Mộc Tịch Bắc mặt không đổi sắc nói ra chuyện tình to gan lớn mật, trước đó xưng hô Bạch Phó thống lĩnh hiện tại lại biến thành Bạch đại ca.

Bạch Trúc sững sốt, cảm nhận được xưng hô biến hóa, thú vị trong mắt càng đậm, nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, không nói gì.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày:

" Sao vậy, Bạch đại ca không dám? "

" Cũng không hẳn là vậy, ta chỉ tò mò, làm sao ngươi biết bị nhốt vào thiên lao sẽ là Tôn Lộ, càng tò mò ngươi muốn làm gì?"

Bạch Trúc sờ cằm của mình, trong lúc nhất thời thái độ không rõ.

" Về phần tại sao lại là Tôn Lộ, ngươi cứ từ từ nhìn đi, về phần ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ Bạch đại ca không đoán ra được sao? "

Mộc Tịch Bắc hai mắt mỉm cười, khiến cho người ta nhìn không thấy mũi nhọn lạnh lẽo trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.