Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 5 – Chương 104: Kháng chỉ nghịch thiên




Tiếng nhạc vui mừng vang lên một khắc cũng không ngừng lại trong Thái Bình
Quận vương phủ, đã nhiều năm rồi thành Trường An không có hỉ sự nào như
thế. Giao bái thiên địa xong, sau khi kết thúc buổi lễ, Hoắc Hương liền
được đưa vào hỉ phòng.

Tử Thanh nhất nhất cười bồi kính rượu tạ lễ với văn võ bá quan, lòng lại loạn như ma, rối bời đau đớn đến chết lặng.

Huyền Hoàng công chúa lặng yên đi tới phía sau Nhã Hề: “Cho đến giờ này,
ngươi còn có thể giống như lúc trước, nói với bản cung rằng ngươi tin
hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi không?”

Mặt mày Nhã Hề giãn ra: “Công chúa, vì sao người còn muốn chấp nhất chuyện đó làm gì?”

Có chút kinh ngạc Huyền Hoàng công chúa muốn từ trong ánh mắt nàng nhìn ra nỗi bi thương.

Nhã Hề cười nhẹ: “Ta vẫn như trước tin tưởng, Tử Thanh sẽ vẫn là một Tử
Thanh toàn tâm toàn ý…Xin hỏi công chúa, cả đời này của ngươi, có từng
gặp qua được một người vì ngươi mà bằng lòng chống đỡ cả nửa bầu trời
không?”

Huyền Hoàng công chúa chấn động, cũng không trả lời Nhã Hề.

“Ta đã quá may mắn nên mới có thể gặp gỡ Tử Thanh, được nàng thâm tình đối
đãi, cuộc đời này đã đủ trọn vẹn hạnh phúc.” Nhã Hề bỗng nhiên thở dài
một hơi: “Công chúa không phải muốn nhìn ta khổ sở sao? Ta nghĩ công
chúa người lầm rồi…Tử Thanh đồng ý cưới Triều Cẩm, ngược lại lại khiến
ta cảm thấy nàng đáng kính trọng, ít nhất nàng có can đảm đi gánh vác
những tình cảm nàng nên trả. Trên thế gian này, lại có bao nhiêu nam tử
có phân đảm đương này? Nữ tử đối với bọn họ, chẳng qua chỉ là hồng nhan
tàn úa, sau khi hoan ái, ai còn nhớ rõ ai? Thậm chí có nam tử lạnh lùng
bạc bẽo, cô phụ một người lại một người nữ tử si tình, tự cho mình là
phong lưu, làm sao biết được toàn tâm toàn ý đáng quý nhường nào?”

“Ngươi không nên như thế này…” Lạnh lùng, Huyền Hoàng công chúa căm hận lắc đầu.

Nhã Hề thản nhiên cười: “Nhã Hề cảm thấy có chút mệt mỏi, trước tiên xin lui.”’

Huyền Hoàng công chúa siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn Nhã Hề đi vào nội viện.

“Hoàng Thượng giá lâm –!”

Đột nhiên, thị vệ Quận vương phủ lên tiếng thống báo.

Cả triều văn võ bá quan nhất thời quỳ rạp xuống đất: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Tay nắm tay Tô Tình, Túc Tông bước vào, cười nói: “Các khanh bình thân.”
Nhìn đến Tử Thanh, Túc Tông tiến lên vỗ vỗ vai nàng: “Hoàng thúc tự mình đến chúc mừng ngươi, lương duyên như thế, ngươi cần phải hảo hảo quý
trọng.”

Im lặng gật đầu, Tử Thanh thầm thở dài.

“Không tốt! Không tốt! Bệ hạ, Sử Tư Minh nổi dậy phản Đường rồi!” Một gã tiểu
tướng phong trần mệt mỏi từ ngoài Quận vương phủ nghiêng ngả lảo đảo
chạy vội vào: “Quách nguyên soái…Quách nguyên soái hắn nay binh rơi vào
nguy hiểm, bệ hạ, mau chóng phái binh trợ giúp!”

“Hắn thực sự phản!” Túc Tông kinh hãi, bỗng nhiên tự mình bình tĩnh lại:
“Không có cách nào cả, mau chóng thỉnh Quang Nghĩa Quận chúa ra, trẫm
thật ra muốn hỏi xem, rốt cuộc hắn có cần nữ nhi này không?”

Tử Thanh cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ, vi thần thỉnh đi trợ giúp
Quách nguyên soái, không cần Triều Cẩm, vi thần cũng có thể đánh thắng
trận này!”

“Không! Lần này trẫm cố tình muốn hỏi Sử Tư Minh một câu này!” Túc Tông kiên định nói: “Mau chóng mời Quang Nghĩa Quận chúa ra!”

“Chẳng lẽ Quang Nghĩa Quận chúa đã chạy trốn?” Lạnh lùng, Huyền Hoàng công chúa buông một câu.

Tử Thanh hung hăng trừng mắt với Huyền Hoàng công chúa: “Ngươi đừng vội nói bậy!”

“Bản cung chỉ đoán mà thôi, nếu Quang Nghĩa Quận chúa và Sử Tư Minh phụ tử
tình thâm thì tất nhiên đã sớm biết việc phụ thân làm phản, như thế nào
có thể ở lại Trường An làm con tin đây?” Huyền Hoàng công chúa bỗng
nhiên ghé sát lại bên tai Tử Thanh: “Lần này ngươi thực thông minh, tìm
một người muốn thay mận đổi đào, đáng tiếc…Tội khi quân này, như thế nào ngươi cũng trốn không thoát!”

“Người đâu! Bắt Quang Nghĩa Quận chúa từ trong hỉ phòng ra cho trẫm!” Túc Tông giận dữ quát.

“Rõ!” Thị vệ phía sau nghe thấy liền tiến vào hỉ phòng, đem Hoắc Hương ra, hỉ khăn lật lên, quả nhiên không phải Triều Cẩm

“Ngươi…ngươi là ai?” Túc Tông hét lớn.

Hoắc Hương hoảng sợ quỳ xuống đất: “Dân nữ Hoắc Hương…”

“Xem ra Triều Cẩm đã ra khỏi Trường An hội hợp với Sử Tư Minh rồi, Đại Đường bệ hạ, bản cung cảm thấy Thái Bình Quận vương phủ tựa hồ có chút…”
Những lời còn lại, Huyền Hoàng công chúa cũng không nói tiếp, nhưng Túc
Tông cũng đã nghe ra ý ẩn trong đó.

“Yến Tử Thanh lớn mật!” Túc Tông hung dữ quát: “Sử Triều Cẩm có phải là do ngươi thả đi không?”

“Vi thần không có!” Tử Thanh nghiêm nghị trả lời.

“Ngươi tự mình tìm người thế thân Sử Triều Cẩm, phải biết đã phạm vào tội khi
quân! Sử Triều Cẩm rời đi, ngươi cũng không báo cho trẫm biết, đó cũng
đủ hiềm nghi ngươi có thông đồng với địch!” Túc Tống hét lớn; “Người
đâu! Nhốt Thái Bình Quận vương vào thiên lao!”

“Hoàng huynh!” Đoạn phu nhân khóc ròng chạy vội tới: “Sử Triều Cẩm là tự mình
đi, không có quan hệ với Thanh nhi! Ngươi không thể trách oan Thanh nhi
như thế!”

Túc Tông lạnh lùng nhìn Đoạn phu nhân: “Sự thật ngay trước mắt, ngươi bảo trẫm làm cách nào có thể không tin đây?”

“Hoàng Thượng còn nhận ra được thứ này không?” Bỗng nhiên, Hoắc Hương lấy từ trong lòng ra một mặt lệnh bài sơn màu vàng kim.

“Đây là…quỷ y…” Túc Tông giật mình: “Ngươi sao lại có lệnh bài này?”

Hoắc Hương buồn bã cười: “Sư phụ cả đời trung thành tận tâm với Hoàng Thượng người, lúc lâm chung đem vật này giao cho Hoắc Hương, hy vọng Hoàng
Thượng niệm phân khổ lao cả đời của hắn mà buông tha cho Quận vương.”

“Bậc đế vương, nếu cứ niệm tình cũ, chỉ sợ ngày sau sẽ bị cắn ngược lại…” Lạnh lùng, Huyền Hoàng công chúa buông một câu.

Túc Tông chau mày.

Đoạn phu nhân quỳ xuống, lắc đầu: “Hoàng huynh, ta nguyện đem tính mạng bảo
đảm, Thanh nhi tuyệt đối không có một tia bất trung!”

Một tên nô tài trong Quận vương phủ lặng yên đi tới phía sau Huyền Hoàng
công chúa, đem một vật giao cho nàng, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Vừa lòng cười, Huyền Hoàng công chúa hơi nhướn mày, cầm chiếc trâm trong tay vẫy vẫy với Tử Thanh.

“Nhã nhi!” Tử Thanh hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, làm sao còn thấy bóng dáng Nhã nhi? Kinh hãi đứng dậy, tiến lên bắt lấy Huyền Hoàng công chúa:
“Ngươi đưa nàng đi đâu rồi?”

“Thái Bình Quận vương lớn mật! Trẫm còn chưa cho ngươi đứng lên, ngươi lại đã dám tự mình đứng lên. Ở trong mắt ngươi còn có Hoàng Thượng hay không?” Túc Tông giận tím mặt: “Xem ra ngươi thực sự có ý đồ phản nghịch, người đâu, đoạt lại hổ phù của hắn, nhốt vào thiên sao, mùa thu sau tra hỏi
rồi trảm!”

“Hoàng Thượng! Quận vương tuyệt đối không phải phản tặc!” Tô Tình vội vàng quỳ xuống.

Nhìn Tử Thanh, Huyền Hoàng công chúa thấp giọng nói: “Muốn biết các nàng làm sao a? Xem ngươi có bản lĩnh ra khỏi Trường An không? Bản cung ở trên
thượng du sông Vị chờ ngươi…”

Tử Thanh toàn thân run rẩy: “Chẳng lẽ Triều Cẩm ở…”

Huyền Hoàng công chúa thần bí cười: “Ngươi nói xem?” Nói xong, Huyền Hoàng
công chúa hơi cúi mình với Túc Tông: “Đại Đường bệ hạ anh minh, vì đề
phòng Trường An gặp nguy hiểm, bản cung đi trước một bước, triệu tập tám ngàn thiết kỵ của bản cung bảo vệ xung quanh kinh thành.”

“Thật khó cho công chúa đại nghĩa như thế, trẫm thật lòng đa tạ công chúa.” Túc Tông gật đầu thở dài.

Huyền Hoàng công chúa vội vàng rời đi, Tử Thanh lại đuổi theo: “Ngươi đứng lại!”

“Còn không bắt lấy tên nghịch tặc này!” Túc Tông ra lệnh một tiếng, thị vệ trái phải đã đặt bội kiếm lên cổ Tử Thanh.

“Hôn quân!” Tử Thanh phẫn nộ quát: “Ngươi thả ta đi!”

“Thanh nhi, con không thể như vậy được!” Đoạn phu nhân hoảng sợ lắc đầu, hài
tử a hài tử, sao con có thể xuất khẩu cuồng ngôn ngay lúc này như vậy?

“Ngươi dám nhục mạ trẫm!” Lửa giận của Túc Tông trong khoảnh khắc bùng phát:
“Trẫm nguyên vẫn còn niệm tình thúc cháu, ngươi lại đã vì trẫm lập không ít công lao to lớn, nhưng mà cho ngươi làm quan vài năm, ngươi lại đại
nghịch bất đạo như thế, nếu trẫm không trừng trị ngươi, chỉ sợ thiên hạ
này lại xuất hiện thêm vài tên nghịch tặc như ngươi!”

“Cái gì mà thái bình thiên hạ! Ta từ bỏ! Ta chỉ biết Nhã nhi nàng gặp nguy
hiểm! Hôm nay cho dù ta phải chết thì cũng phải ra khỏi thành Trường
An!” Tử Thanh hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống: “Ngươi hoặc là hiện
tại giết chết ta, hoặc là để ta đi!”

“Trẫm thả ngươi đi? Thủ hạ của ngươi có bốn vạn binh mã, trẫm thả ngươi đi,
không phải là vừa vặn để ngươi mang binh trợ giúp Sử Tư Minh sao?” Túc
Tông lạnh lùng hừ một tiếng.

Tử Thanh giận dữ rống lên, lấy thanh đồng hổ phù từ trong lòng ra: “Từ hôm nay trở đi, Yến Tử Thanh ta không phải là Thái Bình Quận vương gì! Cũng sẽ không ra sa trường giết một binh một tốt nào cho ngươi nữa!” Hung
hăng ném xuống đất, hổ phù đập xuống, văng lên đập thật mạnh lên người
Túc Tông.

“Trẫm phong hào, sao có thể nói không cần liền không cần?” Túc Tông tiến lên
đoạt lấy bội kiếm của thị vệ gần đó, nhằm thẳng vào tim Tử Thanh: “Nếu
trẫm không tự tay giết ngươi, người trong thiên hạ sẽ nhạo báng trẫm!”

Đưa tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Túc Tông, Tử Thanh đột nhiên bình tĩnh
nhìn hắn: “Có phải chỉ có ta chết đi, ngươi mới bằng lòng thả ta đi
không?”

Túc Tông cả kinh.

“Vậy Tử Thanh giúp ngươi động thủ!” Nắm chặt lưỡi kiếm, hung hăng đâm mạnh
vào ngực, khoảnh khắc lưỡi kiếm xuyên vào thân thể, Tử Thanh thê lương
cười: “Thả ta đi!”

Túc Tông run rẩy nhìn Tử Thanh, hoảng sợ buông lỏng chuôi kiếm.

“Yến công tử…” Hoắc Hương run lên, đến tột cùng thì thâm tình đến mức nào
mới khiến cho ngươi không tiếc mạo hiểm tính mạng như thế?

“Thanh nhi!” Đoạn phu nhân run rẩy kinh hãi tiến lại, điên cuồng đẩy thị vệ ở
chung quanh ra: “Con tội gì phải ngốc như vậy, tội gì…”

“Nương…ta muốn rời khỏi thành Trường An…Người không biết đâu, Nhã nhi cũng không
thấy nữa…Nhã nhi…Nhã nhi các nàng gặp nguy hiểm…” Tử Thanh nhịn đau rút
kiếm ra, ném lên mặt đất, máu tươi ồ ạt chảy ra: “Nhưng vì cái gì hắn
lại cứ không cho con đi? Vì sao?”

“Hắn không thả…thì nương thả con đi…nương thả con đi…” Đoạn phu nhân rơi lệ
đè lại vết thương trên ngực Tử Thanh, quay đầu lạnh lùng nhìn Túc Tông:
“Hoàng huynh, ngươi thả Thanh nhi đi, ta lấy tính mạng ra đảm bảo, Thanh nhi tuyệt đối sẽ không phản Đường dù một phần.”

“Hoàng muội…trẫm….” Túc Tông kinh hãi nhìn Tử Thanh, nay hắn đã mất binh
quyền, lại thân mang trọng thương, cho dù có rời đi thì cũng sẽ không có uy hiếp gì.

“Bệ hạ!” Tô Tình bỗng nhiên nhặt lên bội kiếm bên người Tử Thanh, đặt ngang lên cổ mình: “Thỉnh bệ hạ thả nàng đi, nếu nàng thật sự phản Đường, Tô
Tình nguyện ý lấy mạng để bồi thường!”

“Ái phi, nàng tội gì…” Túc Tông phất tay áo thật mạnh, xoay người sang chỗ
khác: “Yến Tử Thanh, từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi bước vào
thành Trường An một bước!”

“Ta…không cần!” Cắn răng cười, Tử Thanh nhìn Đoạn phu nhân một cái thật sâu:
“Nương, nếu cho không trở về, xin tha thứ cho con…” Xoay người sang chỗ
khác, Tử Thanh đoạt lấy một con ngựa kéo xe ở trước cửa Quận vương phủ,
xoay người lên ngựa, gấp rút phóng đi.

Triều Cẩm, ta sẽ không để nàng có việc gì….

Nhã nhi, mặc dù phải chết, thì giờ đây, ta cũng chỉ muốn nàng cùng ta hai người với nhau, không cần xuất hiện người thứ ba…

Từng giọt máu nóng bỏng, rơi trên đường phố thành Trường An, Tử Thanh mệt
mỏi nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới lời lão hòa thượng từng nói, tử kiếp
đã xong, nhưng còn có sinh quan, đây chẳng lẽ đã là chú định rồi?

Huyền Hoàng, lần này, những mối dây dưa giữa chúng ta, nên giải quyết cho rõ…

Nhìn Thái Bình Quận vương phủ một đám người đầy sợ hãi, Túc Tông nặng nề thở dài: “Các ngươi đều đứng lên đi, trẫm mệt mỏi quá, muốn hồi cung…”

“Nhưng mà Quách nguyên soái nay quân tình khẩn cấp…”

“Triệu thái tử mang binh trợ giúp…” Túc Tông khẽ ho một tiếng, nhìn Tô Tình: “Ái phi theo trẫm hồi cung đi.”

“Vâng…” Tô Tình buông kiếm ra, được Túc Tông nhẹ nhàng nâng dậy.

Đoạn phu nhân bi ai lắc đầu: “Hoàng huynh xin khoan đi vội, cho Quảng An nói vài lời.”

Túc Tông thở dài: “Ngươi muốn làm gì, cứ làm đi, trẫm thật sự quá mệt mỏi rồi…”

“Bất luận tối nay Thanh nhi sống hay chết, Quảng An đều phải tìm được
nàng…Sinh thời, cũng tuyệt đối sẽ không bước vào Trường An một bước.”

Thân mình Túc Tông chấn động; “Ngươi đừng hối hận…”

“Năm đó rời khỏi Trường An, không hề hối hận, hôm nay rời khỏi Trường An, cũng vậy.”

“Tự giải quyết cho tốt đi!” Túc Tông giận dữ vung tay áo, ly khai phủ Thái Bình Quận vương.

Túc Tông vừa đi, văn võ bá quan cùng gia phó nha hoàn đương nhiên cũng vội
vàng rời đi, ai cũng sẽ không cùng Thái Bình Quận vương đã ngã xuống này tạo nên một chút quan hệ nào nữa.

Đoạn phu nhân ảm đạm nhìn Hoắc Hương ở bên trong đại đường: “Chúng ta nhanh
đi tìm Thanh nhi thôi, nàng bị thương nặng như vậy, ta lo lắng…”

Hoắc Hương liên tục gật đầu: “Vâng, phu nhân, chúng ta mau đi thôi!”

--------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Toàn tâm toàn ý, bốn chữ này thủy chung xuyên suốt qua toàn bộ cố sự, tác phẩm này không có NP. Ở giữa có một vài khúc mắc, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết cục. Bằng lòng cưới, cùng bằng lòng yêu, là hai khái niệm. Chiếu cố cùng thương yêu, cũng là hai khái niệm. Trái tim Tử Thanh, từ bắt đầu cho đến cuối cùng, chứa nhiều nhất là ai, tin
rằng trong lòng mỗi một độc giả đọc cố sự này đều đã hiểu rõ. Cuối cùng có thể có người nào chết hay không? Xem hai chương cuối cùng giải thích đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.