Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 5 – Chương 102: Loạn điểm uyên ương




“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quang Nghĩa Quận chúa Sử Triều Cẩm trung hiếu trí tuệ, rất được lòng trẫm, Sử Tư Minh đại nghĩa quy thuận
Đường, trẫm cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt tứ hôn cho thái tử Lí Dự,
mong hai người vĩnh kết đồng tâm, cùng hưởng thái bình.”

Một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, khiến Thái Bình Quận vương phủ dậy lên trăm ngàn tầng sóng.

Nhìn thân mình quỳ thẳng tắp của Triều Cẩm, Tử Thanh nghiêm túc nhìn nàng: “Nếu nàng không muốn, không ai có thể ép nàng.”

Triều Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, chua xót cười: “Có lẽ…ta nên trả lại cho cha ân tình dưỡng dục kiếp này…”

“Triều Cẩm!” Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Hạnh phúc cả đời, sao có thể khinh suất như thế?”

“Ta đã từng được hạnh phúc rồi, Tử Thanh, nàng hiểu ta mà.” Triều Cẩm ảm
đạm cúi đầu, lại bỗng nhiên cười: “Tử Thanh, chỉ cần nàng còn nhớ rõ ước hẹn kiếp sau kia, Sử Triều Cẩm ta lúc này có gả đi thì sao chứ?” Giương mắt, nhìn công công truyền chỉ: “Sử Triều Cẩm tiếp chỉ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nhìn thánh chỉ đặt lên tay Triều Cẩm, Tử Thanh nhịn không được mà bật dậy
đoạt lấy: “Triều Cẩm nàng cho dù phải gả thì cũng không được gả cho
người hoàng tộc, nàng rõ ràng biết triều đình đã âm thầm triển khai kế
hoạch, nếu khai chiến, nàng sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!”

“Thái Bình Quận vương! Ngươi làm cái gì vậy?” Truyền chỉ công công lạnh lùng
nhìn Tử Thanh: “Hay là ngươi muốn lão nô bẩm với Hoàng thượng, Thái Bình Quận vương muốn kháng chỉ?”

“Ta thật ra lại muốn hỏi, đến tột cùng thì Hoàng thượng nghĩ thế nào?” Tử
Thanh lạnh lùng hỏi lại, công công truyền chỉ cả kinh, không khỏi run
lên.

“Ngươi…ngươi…lão nô sẽ quay về tâu với Hoàng thượng!”

“Ngươi cứ việc đi!” Tử Thanh hiên ngang quát, nhìn truyền chỉ công công mặt mày xám xịt rời khỏi Quận vương phủ.

“Tử Thanh, nàng tội gì phải vì ta mà rước họa vào thân?” Triều Cẩm ưu tư
nhìn nàng, ngươi đây là đang thương xót ta? Hay là…luyến tiếc ta? Một
mạt lo lắng dâng lên trong lòng, Triều Cẩm không khỏi cười nhẹ.

Tử Thanh khẽ cười, đỡ Triều Cẩm đứng lên: “Triều đình sẽ không dám làm gì ta đâu!”

“Nay thì không, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không. Tử Thanh, nàng
không hiểu được những kẻ nam tử tay nắm quyền cao đến tột cùng thì trong lòng nghĩ gì đâu.” Triều Cẩm thở dài, giơ tay muốn đoạt lại thánh chỉ
trong tay Tử Thanh: “Đưa thánh chỉ cho ta, bây giờ, ta không thể không
gả.”

“Không!”

“Mặc dù là phải gả, ngươi cũng không thể gả cho thái tử!” Bỗng nhiên, thanh
âm Nhã Hề vang lên, chỉ thấy nàng hít sâu một hơi, tiến vào tiền đường,
lại gần giữ chặt tay Triều Cẩm: “Người nên lấy ngươi, không phải thái tử điện hạ, mà là…” Ánh mắt chuyển lên người Tử Thanh vẫn đang kinh ngạc
đứng một bên, tuy phiếm lệ quang, nhưng lại thản nhiên: “Tử Thanh, nàng
còn muốn thiếu nợ Triều Cẩm bao nhiêu nữa đây?”

“Nhã nhi!” Trái tim Tử Thanh nhói đau: “Nàng đã quên những lời ta nói với nàng sao?”

Hoảng hốt gạt tay Nhã Hề ra, Triều Cẩm mãnh liệt lắc đầu: “Nhã Hề…ngươi đừng
làm việc ngốc nghếch thế này…Ta không cần ngươi thương hại! Lại càng
không cần Tử Thanh thương hại!” Kiên định nhìn chằm chằm Tử Thanh, Triều Cẩm nhịn nước nước mắt trực rơi xuống, run rẩy mở miệng: “Đời này kiếp
này, Sử Triều Cẩm ta tuyệt đối sẽ không gả cho Yến Tử Thanh nàng!”

Tâm Tử Thanh mãnh liệt chấn động, Triều Cẩm, ngay cả là kháng chỉ nghịch
thiên, lần này, ta cũng sẽ không để mặc nàng lấy nhân duyên của mình đi
làm chuyện ngốc như thế!

“Đến giờ phút này, nàng không ngăn cản được chuyện ta gả cho hoàng thất Lí
Đường!” Thê lương cười, Triều Cẩm xoay người rời đi, nếu ta không đáp
ứng gả cho hắn, Tử Thanh, chẳng phải sẽ là nàng kháng chỉ mà gặp họa
sao? Ta không thể để cho nàng có chuyện gì…

Một cỗ thê lương tràn ngập trái tim, Tử Thanh thống khổ nhìn Nhã Hề: “Vì sao nàng lại làm chuyện ngốc nghếch này?”

Nhã Hề rưng rưng lệ lắc đầu: “Không phải nàng cùng Triều Cẩm vẫn đều làm
loại việc ngốc như thế sao?” Tiến lên đem thánh chỉ đang được gắt gao
nắm lấy trong tay nàng rút ra, Nhã Hề giương mắt nhìn nàng, nước mắt
trào ra: “Nhiều năm qua như vậy rồi, nàng toàn tâm toàn ý yêu thương ta, nhưng trái tim nàng cũng toàn tâm toàn ý chịu dày vò vì Triều Cẩm,
không phải sao?”

“Triều Cẩm đã đủ đau khổ…” Nhã Hề nắm chặt tay Tử Thanh: “Tử Thanh ở trong
lòng ta, là một quân tử đỉnh thiên lập địa, không nên cô phụ ai, cũng
không nên thua thiệt ai…”

“Nhã nhi, trái tim không phải phân chia như vậy…” Tử Thanh run run mở miệng, nâng tay gạt đi nước mắt trên má Nhã Hề: “Ba người ở cùng một chỗ, chỉ
khiến cho cả ba đều thống khổ….”

“Nhã nhi không khổ…” Gượng cười, Nhã Hề ôm chặt lấy Tử Thanh: “Nàng cùng
Triều Cẩm đều đem nỗi khổ cất trong lòng, lại muốn để cho ta một mình
vui vẻ, đối với ta như vậy mà nói thì lại là dày vò…Ta tin tưởng, Triều
Cẩm hạnh phúc, tâm của nàng cũng sẽ không bị dày vò, mà ta…” Nhã Hề cố
nuốt nước mắt: “Thân là linh nhân, có thể được một mối tình thâm của
nàng thì đã là hạnh phúc hơn rất nhiều linh nhân rồi…”

“Nhã nhi…đủ rồi…”

“Đứa ngốc…” Tử Thanh nhẹ nhàng gọi, lại nặng nề vô cùng, Nhã nhi ngốc…Ta
biết mình nên trả nợ Triều Cẩm, chỉ có như thế, nàng mới có thể thoát
khỏi cuộc hôn nhân chính trị này, nhưng mà, vô luận có thế nào, kiếp này ta cũng sẽ không cô phụ nàng dù chỉ một phần!

“Quận Vương gia, Thánh Thượng thỉnh Quận vương gia mau chóng tiến cung.” Bỗng nhiên, thị vệ liền tiến vào bẩm báo.

“Được!” Tử Thanh nhíu mày, nở nụ cười an nhiên với Triều Cẩm: “Ta sẽ khiến nàng và Triều Cẩm đều an lòng.”

“Tử Thanh…” Lòng Nhã Hề mãnh liệt chấn động, nỗi bất an nói không nên lời dâng lên trong lòng.

“Yên tâm.” Tử Thanh khẽ gật đầu, sửa sang lại y quan, bước ra khỏi Quận vương phủ.

Nặng nề nện bước lên thềm đá hoàng cung Trường An, Tử Thanh ngửa đầu nhìn
tường hồng ngói xanh nguy nga trước mặt, nương cùng cha, chính bởi vì
chuyện loạn điểm uyên ương hoang đường mà bỏ lỡ cả đời, giờ đây, cũng
phải đến lượt Triều Cẩm sao?

Từng bước bước vào đại điện, một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt.

Thái tử Lí Dự cao cao đứng bên cạnh Túc Tông, đồng dạng vẻ mặt tức giận giống nhau.

Vị công công truyền chỉ kia như thể khiêu khích liếc xéo Tử Thanh, tựa hồ chuẩn bị xem một vở kịch hay ho tự tay mình thao túng.

Cả triều văn võ bá quan đều đăm chiêu nhìn mặt Tử Thanh, giống như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điều gì đó?

Mục quang cuối cùng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Huyền Hoàng công
chúa, lòng Tử Thanh thầm phát lạnh, ngươi hôm nay là muốn nhìn ta chết
sao?

“Vi thần khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tử Thanh phất áo
bào quỳ xuống đất, thanh âm lanh lảnh vang lên trong đại điện nặng nề.

“Thái Bình Quận vương, trẫm hôm nay nghe nói, ngươi xuất ngôn nhục mạ thái tử không xứng với Quang Nghĩa Quận chúa, có việc này hay không?” Túc Tông
đen mặt, lạnh lùng mở miệng.

Tử Thanh lạnh lùng cười: “Nguyên lai bệ hạ tình nguyện tin tưởng một tên
hoạn quan cũng không nguyện tin Tử Thanh.” Giương mắt chống lại ánh mắt
thái tử: “Thái tử điện hạ ngày đó dũng cảm đoạt lại Trường An, thiên hạ
chúc mừng, luận về công huân, có thể nào chỉ xứng với Quận chúa thôi?”
Ánh mắt chuyển sang Huyền Hoàng công chúa: “Vi thần chính là cảm thấy,
nếu thái tử cùng Đột Quyết thông hôn thì tốt hơn nhiều so với việc lấy
Quang Nghĩa Quận chúa.”

Huyền Hoàng công chúa không khỏi cả kinh, xa cách nhiều năm, Yến Tử Thanh ngươi thế nhưng học được “Di hoa tiếp mộc”!

Túc Tông lạnh lùng nhìn vào mắt Tử Thanh: “Trẫm hỏi là, ngươi có từng nói thế không?”

Tử Thanh ôm quyền: “Tử Thanh đã nói là, Quang Nghĩa Quận chúa không xứng
với thái tử, nhưng không biết vì sao có người thế nhưng lại nói xuyên
tạc lời Tử Thanh, phá hỏng tình nghĩa thúc cháu giữa vi thần cùng bệ hạ. Tử Thanh cả gan hỏi, kẻ này rắp tâm có ý gì?” Ánh mắt bức bách vị công
công truyền chỉ kia, sát ý đột nhiên lóe lên.

“Bệ…hạ…Bệ hạ, lão nô nói từng câu đều là thật!” Truyền chỉ công công hoảng sợ quỳ xuống, run giọng trần tình: “Rõ ràng Quang Nghĩa Quận chúa đã muốn tiếp chỉ, nhưng Thái Bình Quận vương thế nhưng lại đoạt lấy thánh chỉ,
nói…nói Quận chúa gả ai đều được, chỉ là không thể gả cho hoàng
tộc…Những lời đó đều là do hắn nói!”

“Đại Đường bệ hạ, có thể cho phép Huyền Hoàng nói một câu không?” Bỗng nhiên, Huyền Hoàng công chúa cười mở miệng.

“Công chúa mời nói.” Túc Tông nén xuống lửa giận, một tên hoạn quan hèn mọn
như công công truyền chỉ, nếu thực sự không nghe thấy những lời Tử Thanh mắng, sao dám dĩ hạ phạm thượng, tùy ý vu cáo đây? Nhìn nét mặt bình
tĩnh thản nhiên của Tử Thanh, nhiều năm bình định, Tử Thanh không có nửa điểm bất trung bất kính, lại như thế nào đột nhiên vì một Quận chúa mà
nhục mạ thái tử? Đến tột cùng thì ai đang nói dối?

Huyền Hoàng công chúa ánh mắt ác độc liếc Tử Thanh một cái: “Đại Đường bệ hạ, có biết chăng Thái Bình Quận vương cùng Quang Nghĩa Quận chúa vốn chính là một đôi ái lữ, ngài đột nhiên ban Quận chúa cho thái tử, xin hỏi, ai có thể không giận đây?”

“Huyền Hoàng! Ngươi đừng vội nói bậy!” Tử Thanh hung hăng quát, vạn vạn lần không ngờ ả sẽ nói những lời này.

“Chẳng lẽ bản cung nói không đúng?” Huyền Hoàng công chúa lạnh lùng nhìn Tử
Thanh: “Bản cung nhớ rõ lúc mới gặp ngươi cùng Sử Triều Cẩm, nàng toàn
thân áo quàn rách nát, cũng chỉ khoác một kiện áo choàng của ngươi. Xin
hỏi, vùng hoang vu dã ngoại, hai người các ngươi đến tột cùng là làm cái gì?” Không chờ Tử Thanh mở miệng, Huyền Hoàng công chúa đi một bước
tiến lại gần Tử Thanh: “Cho dù ngày ấy ngươi và Sử Triều Cẩm thanh thanh bạch bạch đi, vậy bản cung lại hỏi ngươi một câu, năm đó ở Vân Châu,
ngươi có dám nói ngươi chưa từng hôn nàng? Chưa từng ôm nàng? Chưa từng
có tiếp xúc da thịt không?”

Một câu này hỏi ra, cả triều văn võ bá quan đều mặt đỏ tim đập.

Thái tử Lí Dự giận dữ xoay người: “Phụ hoàng, loại nữ tử đã sớm không còn
trinh tiết này, người tội gì phải tứ hôn cho nhi thần?”

Túc Tông đại kinh thất sắc, lạnh lùng trừng mắt với Tử Thanh: “Thái Bình
Quận vương! Nếu ngươi cùng Quang Nghĩa Quận chúa đã sớm là ái lữ, vì sao còn không sớm nói cho trẫm biết, khiến trẫm hoang đường hạ chỉ, tổn hại thanh danh của thái tử?”

“Đại Đường bệ hạ, nếu đã sai lầm rồi, vậy không bằng đâm lao phải theo lao,
tứ hôn Sử Triều Cẩm cho Thái Bình Quận vương? Như vậy, Thái Bình Quận
vương có được kiều thê, tất nhiên sẽ càng trung thành và tận tâm với bệ
hạ.” Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ, ngón tay dừng lại trên vai Tử
Thanh, vỗ nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Bản cung thỏa mãn ước nguyện của
ngươi, ngươi có nguyện cũng thực hiện một tâm nguyện cho bản cung
không?”

“Việc này…” Túc Tông cúi đầu trầm tư: “Các khanh nghĩ thế nào?”

Văn võ bá quan đều quỳ gối: “Lời công chúa nói, rất có đạo lý.”

Tử Thanh chống lại ánh mắt Huyền Hoàng công chúa: “Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?”

Thanh âm cực thấp vang lên, Huyền Hoàng công chúa chỉ nhẹ nhàng cười: “Hoặc
là cô phụ Nhã Hề, hoặc là kháng chỉ cự hôn, khiến cho bản cung tận mắt
nhìn thấy đầu ngươi rơi xuống đất?”

Ánh mắt Túc Tông dừng lại trên mặt Tử Thanh: “Hôm nay trẫm tạm thời mặc kệ
ngươi đến tột cùng có nhất thời xúc động mà nhục mạ thái tử hay không,
nhưng mà nếu trẫm đã mở kim khẩu thì là việc vô pháp thu hồi! Thái Bình
Quận vương cùng Quang Nghĩa Quận chúa nếu đã lưỡng tình tương duyệt,
trẫm tự nhiên không nên chia cắt uyên ương — Truyền khẩu dụ của trẫm, tứ hôn cho Thái Bình Quận vương cùng Quang Nghĩa Quận chúa, ngay hôm nay
thành hôn!”

“Vi thần tuân chỉ!” Thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang lên, làm cho Huyền Hoàng công chúa chấn động.

“Ngươi…ngươi thế nhưng…” Huyền Hoàng công chúa quả thực không thể tin được Tử Thanh sẽ đột nhiên đáp ứng.

Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền hướng Túc Tông: “Chỉ là nay nghịch
tặc chưa trừ, tâm nguyện của vi thần chưa xong, nếu lúc này thành hôn,
trong lòng không khỏi có quỷ. Cho nên, hôm nay Tử Thanh đặc biệt thỉnh
cầu bệ hạ cho mang binh đi tiếp viện Quách nguyên soái, đợi ngày thiên
hạ thái bình, vi thần lại thỉnh bệ hạ uống một chén rượu mừng này!”

Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên sáng tỏ ý tưởng của Tử Thanh, ngươi muốn
dùng kế hoãn binh! Chờ ngày thiên hạ thái bình rồi, nếu ngươi dùng công
tích thối hôn, phóng sinh Sử Triều Cẩm, vậy thì Đại Đường bệ hạ cũng
chắc chắn sẽ đáp ứng, bản cung cũng không làm gì được ngươi!

“Đại Đường bệ hạ đã mở kim khẩu, hôm nay chính là hôm nay, Thái Bình Quận
vương chẳng lẽ muốn kháng chỉ? Nếu lại khiến cho bệ hạ sửa lại kim khẩu, người trong thiên hạ tất sẽ chê người bệ hạ.”

“Lời công chúa nói rất đúng, Tử Thanh, ngươi một lòng đền nợ nước, trẫm cảm
thấy vô cùng vui mừng, nhưng mà, nếu tối này ngươi không cưới Triều Cẩm, vậy trẫm sẽ phải trị ngươi tội kháng chỉ!” Túc Tông thở dài một tiếng.

Huyền Hoàng công chúa cười nhìn Tử Thanh: “Chúc mừng Quận vương, tối nay có
nguyện mời bản cung cùng uống một ly rượu mừng không?”

Tử Thanh cắn răng ôm quyền: “Nếu công chúa nguyện ý nể mặt, Tử Thanh tất nhiên nguyện ý.”

Tâm loạn như ma, Tử Thanh lại bình tĩnh nhìn Huyền Hoàng công chúa, ngươi
trăm phương ngàn kế muốn tác hợp cho ta cùng Triều Cẩm như thế, không
phải vì muốn làm cho ba người chúng ta đều thống khổ sao? – Vậy thì, ta
sẽ khiến ngươi thất vọng!

Khóe miệng Huyền Hoàng công chúa nhẹ nhàng cong lên thành nụ cười, Yến Tử
Thanh, thế cục ngươi rơi vào lúc này, ngươi trốn không thoát đâu. Tối
nay, ta muốn hỉ yến của ngươi biến thành tang yến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.