Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ

Chương 31: Chương 31




Nhà nâng cấp lớn hơn một chút, phòng ngủ vốn thông với phòng khách đã trở nên độc lập, không gian trước đây chỉ đủ đặt một cái giường, giờ đã lớn hơn nhiều,có thể trải chiếu để ngủ trên sàn, phòng lớn tương đương với hai căn phòng ngủ, gia đình ba-bốn thậm chí năm-sáu người cùng ngủ cũng không sợ chật.

Nghĩ đến mấy gia đình mới tới hôm nay, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi cảm thán, đây là món quà đúng lúc như thể “đưa than ngày tuyết”.

Phòng tắm và phòng khách cũng lớn hơn, có thêm bếp từ để nấu, nồi và thìa, mẹ Tô cũng không cần dùng ấm đun nước để nấu súp gà nữa, mà dù nấu bằng ấm nước thì hương vị vẫn ngon vẫn rất tốt, Miêu Tuệ Tuệ liếm môi, cảm thấy thèm hương vị ngon miệng.

Lần thăng cấp này thay đổi cũng không lớn, cho nên phí tinh hạch bảo trì chỉ tăng thêm năm viên tinh hạch cấp một, giá thuê mỗi ngày là hai mươi lăm viên tinh hạch cấp một, mỗi tháng bảy trăm ba mươi tinh hạch cấp một.

Khi cô đi ra khỏi tòa nhà D, cô liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Húc, anh ta bắt gặp Miêu Tuệ Tuệ liền chạy tới.

“Miêu trấn trưởng, phòng ở của bọn tôi đột nhiên… Đột nhiên thay đổi.

” Trần Húc có chút nói lắp nói.

"Ngại quá, tôi quên thông báo cho mọi người, thị trấn của chúng tôi sẽ được nâng cấp thường xuyên và trong tương lai thị trấn sẽ tiếp tục phát triển và sẽ có nhiều cơ sở hơn nữa.

Mọi người đừng hoảng sợ, đây là hoạt động bình thường, sau này mọi người thấy nhiều sẽ quen thôi.

Sau khi nghe lời giải thích của Miêu Tuệ Tuệ, trong lòng của Trần Húc, thị trấn càng trở nên bí ẩn hơn.

Nhưng vì chuyện này không ảnh hưởng gì đến mình nên anh ta cũng không hỏi nữa, dù sao cũng không có căn cứ nào tốt hơn thị trấn Hy Vọng, anh mua một bao gạo, một bao bột mì, một con gà và một ít rau từ Miêu Tuệ Tuệ, rồi xách về nhà.

Theo sau, Miêu Tuệ Tuệ lại không chê phiền toái, nhanh chóng giải thích vấn đề này cho Hàn Vĩ, Lưu Đông và gia đình Tô Thanh Thanh.

Đối với việc giá thuê phòng một ngày gia tăng năm viên tinh hạch cấp một, bọn họ nhanh chóng tiếp nhận.

Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, Miêu Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

Một giờ trôi qua nhanh chóng, hàng rào thép màu cũng hòa vào lòng đất.

Quán ăn đơn sơ chỉ có một vài bộ bàn ghế trước một chiếc xe đẩy, trông rất giống những quán vỉa hè.

Một người máy mặc tạp dề dâu tây đội mũ đầu bếp đứng trước xe hàng, bên cạnh có một máy gọi món tự phục vụ, Miêu Tuệ Tuệ đi tới nhìn một chút, trên máy gọi món ghi rõ ràng món ăn và giá cả.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.