Nữ Giáo

Chương 92




Không xong rồi.

Vào giây phút nhìn thấy lời mời kết bạn đó, trong lòng lập tức bật thốt ra ba từ này.

Vẫn ngồi nguyên trên ghế sô pha, khói thuốc nhàn nhạt quấn quanh bên người, cô bất động dựa lưng vào ghế, trong mắt đong đầy ánh sáng hắt lên từ màn hình điện thoại. Lời mời kết bạn mà Cận Dịch Khẳng gửi đến không có bất kỳ lời ghi chú nào, cột “nguồn” hiển thị đến từ danh sách liên lạc, cột khu vực thì để trống không, tên tài khoản chỉ đề mỗi cái họ của cậu, ảnh hiển thị toàn là màu đen, bởi vì hạn chế quyền riêng tư cho nên không xem được vòng bạn bè, mà cũng có thể là do quá lười chả thèm đăng cái gì. Tài khoản này vừa nhìn đã biết là mới tạo sau khi chia tay, chẳng còn đọng lại chút dấu vết nào của quá khứ.

Đầu ngón tay dừng trên thanh “Chấp nhận lời mời kết bạn”, trầm tư hồi lâu rồi lại di chuyển đến ô “Trả lời”.

Trước cứ hỏi cho rõ ràng cái đã rồi mới tính tiếp: Có phải đêm qua anh chơi thuốc không?

Nhấn gửi đi.

Cái giao diện trò chuyện ‘không phải bạn bè’ này không có khung chat hay âm thanh nào cả. Cô vất điện thoại lên bàn, lão Bình vẫn còn làu bàu bên cạnh, dặn dò cô một số việc của ngày mai, cũng thăm dò thử tiến triển giữa cô và Cận Dịch Khẳng đến đâu rồi, cô đều phớt lờ hắn.

Đến cô còn chẳng biết nữa là.

Cả hai người đều không ai chịu nói hẳn ra, cái tình trạng hiện giờ cùng lắm cũng chỉ tính là đã “tan băng” mà thôi, ít nhất thì Cận Dịch Khẳng cũng chịu giao tiếp lại với cô rồi, nhưng cái suy đoán “chơi thuốc” kia vẫn cứ một mực quấy rầy cô. Tin nhắn đã gửi đi mãi không nhận được hồi âm, cô lại cầm điện thoại lên, ngón tay di chuyển trên thành ghế, nói với lão Bình: “Này, bây giờ tôi xoá Wechat của chú đi nhé, xong rồi chú thêm bạn lại với tôi, tôi nhắn cho chú một cái tin, chú xem thử có nhận được hay không.”

“Cô bị dở hơi à?”

“Đưa điện thoại đây, tôi tự làm.” Cô vươn tay ra, lão Bình nhất quyết không chịu đưa, cô thẳng tay móc từ túi quần hắn ra, một chuỗi hành động được thực hiện một cách trôi chảy.

Được đấy, được lắm, thì ra kể cả không chấp nhận lời mời kết bạn thì đối phương vẫn có thể nhận được tin nhắn của cô gửi đến ngay lập tức.

Thế nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, lời mời kết bạn của Cận Dịch Khẳng vẫn im hơi lặng tiếng nằm đó, có phải là lười để ý đến cô rồi không, chẳng lẽ khó khăn lắm mới hạ xuống cái tôi lại bị cô ấn ngược trở lại rồi, dứt khoát không thèm kết bạn nữa? Không thể nào. Tính khí của Cận Dịch Khẳng đâu có xấu đến vậy.

Đầu óc cô xoay chuyển liên hồi. Sau đó đồ ăn cũng tới rồi, dịch vụ ở đây rất tốt, không đóng tiểu long bao ở trong hộp nhựa qua loa mà cẩn thận đặt trong lồng hấp riêng biệt. Ngoài ra còn có một nhà hàng nữa cũng vừa lúc giao rất nhiều đồ ăn tới, năm cân tôm hùm đất xào cay, năm cân tôm muối tiêu, mấy món salad, đồ nướng, hải sản và một thùng bia. Cô ngửi thấy thì quay đầu nhìn. Lão Bình đang rối rít nhận đồ, tay xách nách mang nói: “Tôi sang phòng bên cạnh đây.”

Phòng bên cạnh là tổ sản xuất chương trình, người ta đang mở cuộc hội ý nhỏ ở bên đó. Long Thất hỏi: “Chú bình thường không phải là keo kiệt muốn chết à, hôm nay làm sao còn mời người ta ăn nữa vậy?”

Lão Bình chu mỏ chỉ về hướng mấy lồng tiểu long bao: “Đó, lúc đặt đồ cho cô cũng thuận miệng hỏi tôi có cần cái gì không, mà đã mời khách thì tất nhiên là mời đoàn đội rồi.”

Hắn vừa dứt lời, cô lập tức dựng người từ trên ghế sô pha dậy, ngó thấy bao bì túi là tên của một quán tôm hùm đất vừa ngon vừa đắt, lại quay đầu nhìn hai lồng tiểu long bao lẻ loi đang đặt trên bàn: “Chú có còn liêm sỉ không vậy?”

“Thế mới hỏi bây giờ hai người thế nào rồi, tôi còn ước lượng xem chầu này có phải hơi quá hay không.”

Mà nói thì nói vậy, ngữ điệu lại chẳng có chút ngại ngùng nào, lão Bình bỏ lại một câu “Ăn đồ của cô đi” rồi đóng ‘sầm’ cửa lại, hắn đi tìm mấy anh em trong tổ sản xuất uống rượu rồi, cái phong thái này đúng là không còn gì để nói, trông chẳng khác Long Tín Nghĩa năm xưa, khiến cho Long Thất nghẹn khuất ba giây sau vẫn không thể mắng thành lời. Sau đó, điện thoại ‘ding’ một tiếng, cô quay đầu lại nhìn.

Mười lăm phút trôi qua, tin nhắn của Cận Dịch Khẳng mới lững thững đến muộn.

Ba từ: Đấy là kẹo.

Không phải thuốc, là kẹo.

Vào lúc vẫn còn đang đào bới trong mớ ký ức xem đến tột cùng là thuốc hay là  kẹo thì tin nhắn thứ hai của Cận Dịch Khẳng đã tới: Kể cả anh có chơi thuốc thì khi đến tìm em dược hiệu cũng mất rồi. Anh không dùng.

Tin thứ ba ngay lập tức gửi đến: Vừa mới tắm.

Tin thứ tư: Em có thêm hay không?

Hai người thật sự coi lời mời kết bạn thành chỗ nói chuyện luôn rồi, đã thế nếu dựa vào ngữ khí của câu cuối cùng sau khi đọc lên thì đâu còn là ý trên mặt chữ nữa, rõ ràng là đang nói “em còn kì kèo thì dẹp luôn đi”. Ngón tay cái của cô chuyển đến thanh “chấp nhận lời mời kết bạn”.

Ngón trỏ bên trái đè lên môi dưới.

Ấn phím.

Giao diện ngay lập tức nhảy ra cửa sổ trò chuyện, phần trên cùng xuất hiện lời nhắc nhở của hệ thống xác nhận mối quan hệ bạn bè. Ngay trong giây thứ hai sau khi cô và Cận Dịch Khẳng kết bạn thì cuộc gọi video của cậu đã ập tới một cách chớp nhoáng, tiếng chuông điện thoại vang dội, tay cô bất giác run lên một cái.

Sau khi nhận máy, Cận Dịch Khẳng cái người này cũng cùng lúc xuất hiện ở ngay trước mắt cô.

Ánh sáng đèn bên kia được điều chỉnh rất thấp, màu cam vàng sẫm, Cận Dịch Khẳng đang mặc chiếc áo may ô nhưng không phải cái mặc lúc chơi bóng rổ, cậu ngồi trên ghế sô pha, điện thoại được đặt trên mặt bàn, đối diện với nửa thân trên. Lúc cuộc gọi được kết nối, Cận Dịch Khẳng đang lấy lon nước có ga ở trên bàn, nắp kéo ‘tách’ một tiếng bật mở, TV ở trong phòng khách đang chiếu trận đấu bóng đá, ánh sáng màn hình hắt lên bức tranh treo tường phía trên ghế sô pha, cũng hắt lên người cậu. Long Thất nghe thấy tiếng bình luận viên. Cận Dịch Khẳng liếc mắt nhìn về phía TV một cái.

“Tiểu long bao đến chưa?”

“Đến rồi.” Cô đáp.

Cận Dịch Khẳng uống ngụm nước, mắt vẫn còn đang dán vào trận bóng, đợi Long Thất nghe thấy một trận tiếng hoan hô ghi bàn xong thì lực chú ý của cậu mới dừng lại trên điện thoại, đặt lon nước lên mặt bàn: “Vậy có thể kể cho anh nghe chuyện vết sẹo rồi.”

“Chúng ta bây giờ là gì của nhau?”

Cô hỏi ngược lại.

Cận Dịch Khẳng nhìn cô, cô nói: “Là bạn trai bạn gái? Hay là bạn tình?”

“Mối quan hệ nào mới có thể khiến em đơn giản một chút nói ra chuyện vết sẹo?”

“Em muốn anh nói.”

“Em cứ giữ cái giọng điệu này thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.”

“Em không có nghĩa lý?” Câu này cô nghe không thuận tai rồi, “Cận Dịch Khẳng, anh nửa đêm canh ba mò đến nhà em, ngủ em xong rồi bây giờ em muốn xác nhận mối quan hệ với anh, anh ngược lại còn cảm thấy em không có nghĩa lý? Có phải em cứ mặc kệ để anh gọi thì đến đuổi thì đi rồi mới tính……”

“Anh không phải là nhắm vào cái vấn đề này,” Cậu ngắt lời, “Mà là cái giọng điệu của em.”

Long Thất như dẫm phải mìn, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cậu đoạt lời nói trước: “Chẳng lẽ nửa đêm canh ba em không sướng?”

Lời này lập tức làm cho cô choáng váng, khuỷu tay của Cận Dịch Khẳng đè trên đầu gối: “Em đừng có giả vờ yếu đuối. Long Thất, em đừng có giả vờ ở trước mặt anh. Rốt cuộc là ai ngủ ai.”

Khí thế thu liễm bớt.

“Vậy anh bây giờ vừa quan tâm em lại vừa lập lờ nước đôi là có ý gì?”

……

Vẫn không có câu trả lời, cô nói tiếp: “Cận Dịch Khẳng em nói cho anh biết. Em không thích cái kiểu lấp la lấp lửng ấy nhất đấy, là một hay là hai em nhất định phải xác định cho rõ ràng. Nếu anh định cho em làm lốp xe dự phòng thì không bằng bây giờ cắt đứt với em luôn đi. Em nói đi là sẽ đi không mang theo chút luyến tiếc nào đâu, qua vài năm nữa em còn có thể chúc anh trăm năm hạnh phúc đấy!”

“Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” Cậu đáp.

“Năng lực chấp hành của em cũng rất cao.”

“Em nói lại một lần nữa xem.”

Ở trong màn hình phía đối diện, cậu ngước mắt nhìn cô. Bởi vì câu trước đó đã nể mặt cô cho nên câu phía sau cô lại càng được đà lấn tới, cô có gan “nói năng bừa bãi” thêm lần nữa thử xem. Cô đáp: “Em không muốn nói nữa.” 

Sau đó Cận Dịch Khẳng thở dài một hơi.

Cậu thoáng vẻ mệt mỏi, xoa xoa mặt, lại cầm lon nước. Long Thất đứng dậy từ ghế sô pha, đi về phía giường. Cậu lúc này uống nước xong rồi cũng suy nghĩ kỹ rồi, hỏi: “Bao giờ em về?”

“Bốn ngày nữa.”

“Vậy đợi em về rồi nói.”

Tay cậu vươn về phía màn hình: “Anh đi ngủ đây.”

Lời cô muốn nói vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng. Mà Cận Dịch Khẳng trước khi tắt máy thì khựng lại: “Mấy lời em tỏ tình với anh, khá không giống em đấy.”

Cô vừa nghe, khuỷu tay lại chống lên gối, nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Nhưng anh có chút thích.”

Video ‘ding’ một tiếng phụt tắt, hình ảnh thoắt cái đã biến mất, khung chat im ắng nhảy bật ra, khuôn mặt cô bị ánh sáng màn hình chiếu vào, vành tai trong nháy mắt đỏ bừng lên, sau đó buông điện thoại ra, quay người nằm xuống, chưa đến hai giây lại xoay người trở lại, mái tóc dài xoã trên vai rớt xuống sườn mặt, nằm ngắm ảnh đại diện của Cận Dịch Khẳng, giọng nói của cậu khi nãy hẵng còn văng vẳng bên tai, cô từ trong ánh đèn mờ ảo nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi trước khi ngủ của cậu, cả sự ám chỉ đầy vỗ về kia nữa, trầm thấp, dễ nghe, giống lời yêu.

Thôi rồi.

Cô nghĩ.

Không ngủ được.

Ngày hôm sau, trạng thái còn tệ hơn cả ngày hôm trước. Trong giờ nghỉ giải lao, cô ngồi trên xe nghĩ vẩn vơ, cảm thấy chiêu này của Cận Dịch Khẳng quả thật rất lợi hại, trước dìm sau nâng, ngoài miệng thì chẳng đả động gì đến cô nhưng vẫn như cũ cho cô nếm thử một chút ngon ngọt, làm cho mặt hồ chẳng có lúc nào phẳng lặng, dẫu biết là cố ý thì cô vẫn cứ bị nắm thóp hết lần này đến lần khác, trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ có chuyện làm sao mới có thể bắt được người này đến tay, lòng hiếu thắng đạt đến đỉnh điểm, cả người nôn nao mất kiểm soát. Cô mở khung chat của cậu suốt một ngày trời vẫn không nhận được tin nhắn nào.

Cái người này trước giờ vẫn luôn thế.

Chuyện gì có thể giải quyết bằng lời nói thì rất lười gửi tin nhắn, trừ những lúc chọc ghẹo cô ra. Lịch sử trò chuyện giữa Bạch Ngải Đình và cậu lúc nào cũng là tương kính như tân(*), giữa cậu và Long Thất ngoài việc thuê phòng ra thì đều là giận dỗi lẫn nhau. Sau đấy nhấn vào vòng bạn bè của Cận Dịch Khẳng, nội dung lại càng ít ỏi, còn khó hiểu nữa chứ, lác đác vài bài đều liên quan đến vật lý, thứ duy nhất có thể đọc hiểu là một bài chia sẻ về loạt phim mới đến từ một tài khoản công khai, cô nhấn vào xem. Lão Bình đúng lúc bước lên xe, nói: “Tối mai có hoạt động đấy, bên chỗ Tang lão sư mời chúng ta đi xem kịch nói.”

(*)Tương kính như tân (相敬如宾): đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách

Cô kéo xuống xem bài đăng đó liệt kê vài bộ phim điện ảnh chuẩn bị công chiếu vào tháng tư. Lão Bình đang rất cao hứng, thông báo cho hai vị trợ lý và một stylist ở trong xe biết: “Tối mai đều rảnh chứ, cùng đi đi. Họ giữ cho chúng ta cả một dãy ghế cơ.”

“Kịch nói gì thế, chú Bình?”

“《Miền đất hứa trong gương》, bản của đạo diễn Hoàng Vũ Bành.”

“Vở này không phải hết diễn rồi sao?” Chị gái stylist nghiêng đầu, chiếc lược đang cầm trong tay kéo theo một nhúm tóc của Long Thất, đầu cô theo đó mà lệch sang một bên, nhưng cũng không nói gì cả, cô còn đang chìm đắm trong danh sách phim. Chị gái nói: “Khó mua vé lắm đấy. Hồi trước tôi có nhờ vả mấy người trong ngành cũng chả lấy được vé đâu.”

“Diễn thêm một đêm nữa, vừa khéo tổ chức ở đây,” Lão Bình nói, “Vui không? Tôi  đối xử với mấy cô rất tốt đúng không? Được rồi, tối nay nhớ ăn vận cho đẹp đẽ vào đấy, cũng không cần phải cảm ơn tôi đâu, người đỉnh ở đây là Tang lão sư.”

Lão Bình vỗ lên vai Long Thất một cái: “Và vị tiểu tổ tông này.”

“Được rồi, làm việc đi.” Hắn nói xong, quay đầu xuống xe. Long Thất đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lại nhìn sang nữ trợ lý.

“Chú ấy nói gì vậy?”

“Chú Bình nói tối mai đi xem kịch nói.”

“Kịch nói gì?”

“Miền đất hứa trong gương.”

“Hay không?”

“Rất kinh điển đấy, có nhiều bản khác nhau, nhưng nhất định phải xem bản của đạo diễn Hoàng. Chuyến lưu diễn cả nước lần trước được đánh giá rất cao……” Lúc nữ trợ lý vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, cô lại coi loạt phim mới lần nữa, kéo đến những bộ phim Hollywood sắp được công chiếu vào tháng tư, phần mới của series phim -《Vách đá 5》.

Nhớ lại lần công chiếu đợt trước cô đi xem cùng Cận Dịch Khẳng, mấy phần còn lại cũng toàn là xem trong rạp chiếu mini ở nhà Cận Dịch Khẳng. Lúc đó cậu đòi đưa cô đi xem buổi công chiếu lúc 12 giờ đêm, cô nói mấy phần trước chưa xem nên không có hứng thú, sau đó thì bị cậu nhốt trong rạp chiếu cả một buổi chiều, phần 1~3 đều xem cả rồi, càng thấy tức thì càng phát hiện bộ phim này rất không tồi, sau đấy lại được hầu hạ ăn uống no nê, cuối cùng mới nguyện ý đi xem công chiếu cùng cậu.

Phần mới của bộ phim sẽ được công chiếu vào 12 giờ đêm mai.

Quay trở lại cửa sổ trò chuyện, cô ngắt lời nữ trợ lý: “Chị từng theo đuổi người khác chưa?”

“Em chưa từng theo đuổi ai à?”

Long Thất nhìn nữ trợ lý, mặt không đổi sắc. Nữ trợ lý lập tức phản ứng lại: “Ờ, trời sinh đã khác biệt, em chưa từng theo đuổi ai……. rất hợp lẽ thường tình.”

“Phải theo đuổi thế nào?”

“Thì trước hết phải nắm rõ sở thích của đối phương rồi đúng bệnh bốc thuốc, gợi chuyện về âm nhạc hay thể thao gì đó, mời người ta đi ăn xong rồi đi coi phim hoặc là………”

“Đúng thế,” Cô đáp, “Em mà mời anh ấy đi xem phim thì rõ ràng là đang theo đuổi anh ấy, rất cho người ta thể diện đúng không?”

“Đúng, con trai theo đuổi con gái khó như trèo đèo lội suối, con gái theo đuổi con trai dễ như trở lòng bàn tay. Đàn ông bình thường đều sẽ thuận nước đẩy thuyền.” Chị gái stylist tiếp lời.

Nữ trợ lý liếc mắt nhìn stylist một cái, Long Thất lại chém đinh chặt sắt: “Mua giúp em hai vé coi《Vách đá 5》, xuất công chiếu lúc 12 giờ đêm ấy.” 

Sau đó, dùng điện thoại kiểm tra vé máy bay từ chỗ Cận Dịch Khẳng đến đây, cô đợi không nổi nữa rồi, muốn gặp cậu ngay ngày mai.

Chuyện tái hợp nhất định phải rèn sắt khi còn nóng giành giật từng giây từng phút, cô phải lôi Cận Dịch Khẳng đến đây trước đã, những chuyện phía sau đều có thể thương lượng.

Sau buổi ghi hình ngày hôm đó, cô vừa về đến khách sạn là lập tức liên lạc với cô bạn gái của người bạn chơi bóng rổ với cậu, tốn một cuộc điện thoại thăm dò tình hình gần đây của Cận Dịch Khẳng.

“Hình như đang bận chuyện công ty,” Nữ sinh nói, “Sửa sang cũng gần xong rồi. Bành Tử từng dẫn mình đi thăm, trông cũng ổn lắm.”

“Ồ, anh ấy không nhất thiết phải giám sát đâu nhỉ?”

“Thì không phải cần giám sát, nhưng mà lúc chơi bóng có nghe loáng thoáng bọn họ bàn chuyện công việc, hình như muốn đầu tư vào mấy bộ phim, cũng không nói chi tiết đâu, cơ mà trông bận rộn lắm. Nhà Bành Tử muốn mở xưởng rượu, bố của Cận Dịch Khẳng không phải cũng có một cái sao, tính tìm cậu ta học hỏi ít kinh nghiệm còn hẹn chẳng được kia kìa. Bên chỗ anh trai mình cũng hẹn cậu ta đến chạy thử con xe đua mới, nghe bảo cũng không rảnh.”

“Ồ…….”

Cô khoanh tay. Nữ sinh đó hỏi: “Hai người bọn cậu thế nào rồi?”

Long Thất biết chỉ cần mình chuyển lời cho nữ sinh này thì cô ấy nhất định sẽ kể cho Bành Tử nghe, mà Bành Tử đã nghe thì ai ai cũng sẽ biết, cho nên cô nói: “Bọn mình ra sao đều phụ thuộc anh ấy.”

Đúng là cho đủ mặt mũi rồi.

Sau đó, cô đăng một bài viết có liên quan đến bộ phim đó lên vòng bạn bè, chặn tất cả mọi người chỉ để cho một mình Cận Dịch Khẳng xem, tiếp đó đi lục lại ảnh chứng minh thư mà Cận Dịch Khẳng từng gửi cho cô rất lâu về trước ở trong album ảnh, ghi nhớ số chứng minh, chuẩn bị đặt vé máy bay.

Nhưng vừa mới chọn được thời gian chuyến bay thì nhớ lại lời cô bạn kia nói Cận Dịch Khẳng gần đây rất bận, động tác trên tay trở nên do dự. Cô rời khỏi app đặt vé, mở Wechat ra, vòng bạn bè vẫn chẳng có động tĩnh nào mới, cửa sổ trò chuyện với Cận Dịch Khẳng cũng im ru. Long Thất vẫn nằm trên giường.

Cô quyết định sẽ đợi cậu chủ động tìm mình trước.

Nhưng qua một đêm rồi, Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng liên lạc gì với cô. Thời tiết ngày ghi hình thứ ba rất xấu, trời bắt đầu đổ mưa, mặc dù nhiệt độ ở đây cao, không lạnh, nhưng cô không còn hơi sức đâu để gắng gượng qua một ngày ghi hình ngoại cảnh. Lúc kết thúc công việc, cả người cô từ trong ra ngoài đã chẳng còn chỗ nào khô ráo, trên đường trở về khách sạn dù đã mở máy sưởi ở mức cao nhất thì vẫn cảm thấy khó chịu, điện thoại xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay, nhìn phong cảnh thành phố trong màn mưa. Trợ lý đang giúp cô lau khô tóc.

Bốn giờ rồi.

Hai bên ven đường trồng rất nhiều cây dừa và cây cọ.

Vào lúc cô đang tự hỏi liệu mấy quả dừa trên cây kia có rớt trúng đầu người qua đường hay không thì lão Bình nói: “Vở kịch mở màn lúc 6 giờ, về đến khách sạn xong đừng có lề mề, thay bộ quần áo xong là đi luôn.”

“Vở kịch gì?”

Lão Bình từ phía trước ngó đầu lại, cô mệt phờ làm tổ trên ghế xe, thực sự chẳng  nhớ gì hết. Lão Bình lại nhìn về phía trợ lý, trợ lý lập tức có phản ứng: “Tôi nói rồi mà, hôm qua tôi đã nói với cô ấy rồi.”

“Được. Kịch gì đều không quan trọng,” Lão Bình quay đầu lại, tiếp tục gõ chữ trên điện thoại: “Quan trọng là Tang Tập Phổ. Cậu ta mời cô đi xem.”

Cô tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Không đi. Tôi không khoẻ.”

“Nhưng mà đã nhận lời người ta rồi.”

“Thì mấy người cứ đi đi.”

Lão Bình quay đầu: “Tiểu tổ tông, bọn tôi đi? Tang Tập Phổ người ta muốn ngắm cái khuôn mặt già nua này của tôi? Hay là cái mặt to tròn đó của Tiểu Từ? Hay là mặt của A Phương đây? Bọn tôi đi? Đi làm cái gì?”

“Ấy chú Bình,” Chị gái stylist cầm chì kẻ mắt chỉ sang, “Đừng có giận cá chém thớt.”

“Vậy anh ta muốn trông thấy cái bộ mặt khó ở buồn nôn này của tôi sao?” Long Thất cãi lại, “Tôi không được khoẻ, đầu đau, dạ dày quặn thắt. Với lại, chú thật không biết xấu hổ, đã ăn chùa một bữa của Cận Dịch Khẳng rồi còn xin xỏ vé xem kịch ở chỗ Tang lão sư? Chú thì hay rồi còn tôi thì mất mặt lắm.”

“Đại tổ tông kia là người một nhà, còn Tang lão sư là mối quan hệ xã giao thông thường, có qua có lại là điều tất yếu. Tôi đã mời người ta ngày mai đi ăn rồi, cô không phải mất mặt.”

Long Thất lại càng cạn lời hơn, trợn tròn mắt, trợn đến nỗi tự cảm thấy chóng mặt, dạ dày như đang sục sôi suýt nữa thì nôn ra. Lão Bình trông bộ dạng cô như vậy thì nói: “Được, được, được. Tôi gọi điện cho trợ lý Vương.”

……

Trợ lý Vương rất dễ nói chuyện, mặc cho Long Thất không đi thì vẫn nhiệt tình mời đoàn đội của lão Bình đến, còn chuyển lời của Tang Tập Phổ, kêu cô ở khách sạn nghỉ ngơi cho tốt.

Thế này không phải đơn giản rồi sao.

Nữ trợ lý vốn còn định ở lại khách sạn chăm sóc cô nhưng Long Thất nói không cần, cô tắm nước nóng xong liền đi ngủ, kêu cô ấy mau theo chân lão Bình đi xem kịch đi. Nữ trợ lý trước khi rời đi còn nói: “Thất Thất, vé xem phim đã mua cả rồi. Thông tin lấy vé chị cũng đã gửi vào tin nhắn cho em rồi đấy, tối nay em đi coi à?”

Cô không đáp. Nữ trợ lý nói: “Vậy chị đi đây.”

Đều đi rồi.

Đều đi hết cả đi.

Năm giờ chiều, cơn mưa bên ngoài bắt đầu nhỏ dần, nhưng ngoài trời vẫn tối như mười giờ đêm. Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi trèo lên giường, đầu nặng trình trịch, còn bị ngạt mũi, đang nằm lướt điện thoại. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng ‘xoạt’ khi làm mới trang chủ, cô vùi mình trong chăn, mở cửa sổ trò chuyện với Cận Dịch Khẳng ra.

Năm giờ mười lăm rồi.

Ngón tay trượt trên mép bàn phím, sau vài phút chần chừ mới gõ chữ: Đang làm gì đấy?

Nhấn gửi đi.

Nhìn chằm chằm vào khung chat chừng năm phút, cuối cùng cũng trông thấy thông báo “Đối phương đang nhập tin nhắn” hiện lên ở trên cùng, cô chống người ngồi dậy. Điện thoại rung lên một cái, cậu trả lời: Đang họp.

Ngón tay của Long Thất gõ lên thân máy.

Còn chưa đến nửa phút, khung chat phía trước mặt lại xuất hiện chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, rất nhanh đã nhận được tin nhắn: Chúng ta ra sao, đều phụ thuộc vào anh?

Ầy, cũng nhanh đấy, lời đã truyền ra rồi.

Cô cầm điện thoại nằm ngửa ra, không trả lời câu đó của Cận Dịch Khẳng, nhắn một tin khác: Em ốm rồi.

‘Xoạt’.

Gửi đi rồi, khung chat im lặng mất ba phút, tay cô vẫn còn đang giơ điện thoại, có chút mỏi, vừa muốn bỏ xuống thì Cận Dịch Khẳng gọi video tới, lần nào cũng trở tay không kịp như vậy, lần nào cũng khiến cổ tay cô phát run. Long Thất xoay người trở lại, khuỷu tay đè lên gối, hơi nhấc người dậy, nhìn thấy bộ dạng đang ngồi trên ghế xoay của Cận Dịch Khẳng.

Cậu ngồi bắt chéo chân, mặc chiếc áo sơ mi chỉnh tề, có thể thấy là đang trong một môi trường nghiêm túc, nhưng trông vẫn rất thời trang. Cuộc gọi lần này được kết nối từ máy tính, điện thoại được cậu lật qua lật lại trong tay, còn bản thân Cận Dịch Khẳng thì biếng nhác ngồi xoay ghế, đang ở trong phòng họp nhưng lại chả thấy bóng ai, đằng sau ghế là màn hình chiếu dùng cho cuộc họp, còn loáng thoáng trông thấy bức tường kính bên cạnh, bên ngoài là những lầu gác trập trùng trong cảnh đêm lộng lẫy.

“Không phải là đang họp sao?”

“Tan họp rồi.”

“Nói tan liền tan?”

“Anh là ông chủ.”

Lúc Cận Dịch Khẳng nói chuyện, ghế dựa vẫn chậm rãi xoay, cậu vuốt màn hình điện thoại, ‘xoẹt’ một tiếng mở khoá: “Lão Bình cho em uống thuốc chưa?”

“Thà ngủ còn hơn. Anh mà không gọi tới thì em đi ngủ rồi đấy.”

“Sớm thế.”

“Em khó chịu cả ngày nay rồi, anh còn không ngó ngàng gì đến em.”

Cận Dịch Khẳng nhìn về phía màn hình, cô giơ tay chống cằm, nhìn vào mắt cậu, cậu cũng đang nhìn cô, sau đó cô hỏi: “Ngày mai anh có tính làm gì không?”

“Sáng mai phải gặp vài nhà sản xuất, họp mấy dự án.”

“Ồ.”

Cậu đang xem điện thoại.

Trong phòng im ắng không có tiếng động. Năm giờ rưỡi, cô cúi đầu, đầu ngón tay vẽ nghuệch ngoạc lên gối.

“Em muốn xem《Vách đá 5》?” Đột nhiên Cận Dịch Khẳng lên tiếng.

Nâng mắt nhìn sang, màn hình điện thoại của cậu đang hiển thị nội dung trong vòng bạn bè, cô đáp: “Giờ mới thấy à.”

Bánh xe lăn phát ra tiếng động, ghế dựa tiến gần về phía màn hình, cậu vẫn nhìn điện thoại như cũ: “Có thể xem rồi, sắp công chiếu rồi.”

“Ừ, đêm nay công chiếu. Em mua vé rồi.”

Lúc Cận Dịch Khẳng nhìn về phía cô, cô nói: “Hai vé. Vốn còn muốn mua vé máy bay cho anh, nhưng nghe nói dạo này anh bận lắm, không dám làm gián đoạn công việc của anh, tránh cho anh lại cảm thấy em lúc nào cũng nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, nhàm chán.”

Nói hết câu này, Cận Dịch Khẳng cũng không tiếp lời ngay. Long Thất nhìn về phía cậu, tầm mắt không hề dịch chuyển, đầu ngón tay vẫn vẽ nghuệch ngoạc trên gối, phát ra âm thanh ‘xoạt xoạt’. Cận Dịch Khẳng vẫn ngồi bắt chéo chân, im lặng nhìn cô như cũ. Hai người an tĩnh đối diện với nhau. Tiếng máy hút bụi của nhân viên dọn vệ sinh mơ hồ truyền đến hoà vào tiếng ‘loạt xoạt’ trên gối như đang làm nền cho ánh nhìn chăm chú một cách vi diệu này.

Như thiêu, như đốt.

Vào lúc bánh xe lăn ở dưới chân ghế một lần nữa chuyển động, cục diện cuối cùng cũng được phá vỡ ở giây thứ sáu, cậu dựa người về phía trước một chút, cúi đầu nhìn vào điện thoại.

“Em không cần lo vé máy bay nữa,” Cậu nói, “Anh tự mua.”

Tiếng máy hút bụi càng lúc càng tiến gần đến cửa phòng cô, hơi thở hắt ra hơi nóng, cơn đau đầu và ngạt mũi lúc nãy bỗng chốc biến mất. Cánh tay của Cận Dịch Khẳng tì trên mép bàn, ánh sáng màn hình chiếu sáng đường viền cổ áo: “Chỉ mua được vé lúc tám giờ, nếu không bị hoãn chuyến thì tầm mười một giờ sẽ đến chỗ em. Từ sân bay đến khách sạn mất bao lâu?”

“........ Khoảng hai mươi phút gì đó.”

“Vậy gặp em ở đại sảnh khách sạn lúc mười một giờ rưỡi. Anh đến đón em.”

- -----oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.