Nông Phụ

Chương 5




Rất nhanh, Dương Phú
Quý liền bưng lại một ít điểm tâm nho nhỏ đưa cho Hứa Thảo và nói: “Tại
phòng bếp liền còn lại mấy thứ này, không biết có đủ cho Miêu Miêu ăn
không?”

Năm miếng cao đậu tương, mỗi miếng đều rất nhỏ, Dương
Miêu Miêu liếc mắt thấy điểm tâm liền ngừng khóc, vươn bàn tay nhỏ, cầm
lấy một khối cao đậu tương bỏ vào miệng nhai vội vàng, xem ra là rất
đói. Dương Phú Quý sắc mặt có chút đỏ, dường như hơi ngượng ngùng nói:
“Tại phòng bếp có chút đồ ăn thừa nhưng đều bị nương khóa ở trong tủ
bát, nói là sợ có chuột ăn vụng.”

Hứa Thảo cười xuy một tiếng, còn sợ chuột ăn vụng ư? Nàng xem ra bà ta sợ có người ăn vụng thì có.

“Đi rót chút nước ấm lại đây. Đợi lát nữa Miêu Miêu ăn điểm tâm xong sẽ muốn uống.”

Dương Phú Quý nghe vậy liền vội vội vàng vàng chạy ra rót một bát nước ấm bưng vào.

Năm khối điểm tâm rất nhanh Miêu Miêu đã ăn hết, lại uống xong phân nửa bát nước ấm mới thở ra một hơi, nhìn về phía Hứa Thảo cười cười gọi: “Ương… Ương…”

Hứa Thảo vui vẻ cầm trong tay bát nước ấm bỏ lên bàn rồi
ôm Miêu Miêu ngồi lại trên kháng, hướng về phía nam nhân đang còn đứng
ngây ngốc ở phía dưới nói: “Nhanh đi nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải
dậy sớm cấp cha mẹ kính trà.” Lúc nói đầu còn hơi cúi, có chút xấu hổ,
trong giọng nói lộ nhẹ chút khẩn trương.

“Được.” Dương Phú quý nhếch miệng cười, cũng nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.

Hứa Thảo nguyên bản còn có chút lo lắng, hôm nay thành thân, nàng chính là
nàng dâu của nam nhân này, nên có chút sợ hắn chạm vào nàng. Cũng may,
không đến một lát bên tai liền truyền đến tiếng hít thở trầm ổn của
Dương Phú Quý, nàng thế này mới thoáng chút an âm, thả lỏng cơ thể, suy
nghĩ miên man một lúc rồi cũng ngủ say.

Ngày thứ hai, giờ mẹo một khắc, Hứa Thảo liền tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng động tác mặc quần
áo nhè nhẹ, quay đầu lại thì thấy Dương Phú Quý đã dậy từ lúc nào đang
đứng mặc quần áo. Hắn thấy Hứa Thảo nhìn thì nhếch miệng cười nói:

“Nàng dâu, tỉnh?”

Hứa Thảo gật gật đầu, chào đáp lại hắn bằng một nụ cười sáng lạn. Dương Phú Quý mặc quần áo rất nhanh đã xong, hắn nhìn sang Hứa Thảo, vui vẻ nói:
“Nàng dâu, ta đi trước ra ngoài chẻ củi, nàng chậm một chút hãy dậy,
không cần vội vàng.”

“Ừ.” Hứa Thảo gật đầu đáp, nhìn hắn đi ra
ngoài còn cẩn thận giúp nàng đóng cửa lại. Lúc này, nàng mới đứng dậy,
mặc lại quần áo, lại nhìn nhìn Miêu Miêu đang ngủ say, nhẹ vươn tay sờ
sờ dưới nệm giường, may mắn không có nước tiểu. Vừa thu hồi tay thì Miêu Miêu mơ màng tỉnh, khẽ nức nở.

Hứa Thảo đã chăm sóc ba đứa trẻ
từ nhỏ đến lớn là đệ đệ, muội muội của mình nên tự nhiên sẽ hiểu tiếng
nức nở này là tỏ vẻ muốn đi tiểu. Hứa Thảo cuống quýt ôm Miêu Miêu ra
ngoài phòng, đi thẳng đến nhà xí. Sau khi Miêu Miêu tiểu xong thì quay
lại phòng giúp bé mặc quần áo.

Miêu Miêu khẽ khoát tay áo, hướng
Hứa Thảo cười ngọt ngào, chính mình tự mặc đồ lót, tìm đúng tay áo
ngoài, chậm chạp mặc lên. Hứa Thảo nhìn thấy, trong lòng có chút ê ẩm.
Đứa nhỏ này mới sinh ra không được bao lâu thì nương bỏ đi, về sau vẫn
do Trần thị chăm nom. Trần thị người này nàng vẫn có chút hiểu biết,
khẳng định là thiên vị. Một bên là cháu của chồng, một bên là cháu của
mình, cho nên làm gì có việc bà bà này có thể chiếu cố tốt Miêu Miêu.

Chờ Miêu Miêu tự mặc quần áo xong, Hứa Thảo liền ôm nàng ra ngoài. Nhìn
khắp nơi dùng mắt khẽ đánh giá. Dương gia rất lớn, tổng cộng có bảy gian phòng, tất cả đều xây bằng tường đất trát bùn, làm thành một cái tứ hợp viện, có một cái sân nho nhỏ. Nàng cùng Dương Phú Quý ở là một gian
phòng phía Đông. Dương lão cha cùng Trần thị một gian, Phú Quý trước kia ở một gian, Dương gia lão nhị, lão Tam và muội muội Phú Quý mỗi người
một gian, còn thừa là dùng làm phòng bếp và phòng khách.

Trong
sân viện, Dương Phú Quý cường tráng cánh tay đang cầm chắc cái búa bổ
củi. Hứa Thảo nhìn thấy hắn vội vàng nói: “Phú Quý, chúng ta nên đi kính trà cho cha mẹ.”

Dương Phú Quý quay đầu nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười, buông búa trong tay xuống nói: “Được.”

Một nhà ba người đi vào phòng Dương lão cha cùng Trần thị, Dương gia một
nhà toàn bộ đều ở trong phòng, gồm có ba người con của Dương lão cha và
Trần thị, trừ Phú Quý, Dương gia lão nhị tên Dương Đại Bằng, mười tám
tuổi cưới vợ gọi là Thẩm thị sinh ra một đứa con trai là Dương Tiểu
Quân. Mới một tuổi Dương Tiểu Quân đang ở trong lòng Thẩm thị gật gù
ngủ. Hứa Thảo nhìn Thẩm thị cười cười, Thẩm thị thấy vậy cũng hướng về
phía nàng cười nhẹ.

Đứng ở bên cạnh Dương Đại Bằng là Dương gia
lão tam tên là Dương Đại Đồng, năm nay mười sáu tuổi, mới cưới vợ, thê
tử là người ở thôn kế bên gọi Ngưu thị. Hứa Thảo đều nhìn về phía hai
người cười, Dương Đại Đồng ngại ngùng cười gọi một tiếng đại tẩu. Ngưu
thị lại chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi xoay mặt đi. Hứa Thảo cũng
không thèm để ý, tiếp tục đánh giá vị muội muội duy nhất của Phú Quý,
tục danh gọi là Dương Tiểu An, năm nay mới có mười ba, lớn lên bộ dáng
khá thanh tú. Dương Tiểu An nhìn về phía Hứa Thảo cười ngọt ngào cũng
gọi một tiếng đại tẩu. Hứa Thảo cười lại cũng kêu một tiếng muội muội.

Kế tiếp là kính trà, bà bà Trần thị không phải là người dễ ở chung, điều
này Hứa Thảo đã biết, cho nên lúc nàng bưng ly trà quỳ ở dưới đất thật
lâu, Trần thị vẫn không tiếp, đều được nàng đoán trước. Dương lão cha
thấy vậy, lặng lẽ đẩy Trần thị một cái. Trần thị liếc mắt nhìn lại ông
nhưng vẫn không tiếp ly trà trong tay Hứa Thảo. Một bên Dương Phú Quý
nhìn thấy, khô cằn mở miệng nói: “Nương, ngài không phát hiện con dâu ta bưng trà mời người sao?”

Hứa Thảo khóe miệng khẽ nhếch, kế tiếp
trong lòng tràn đầy vui vẻ, ít nhất trước mắt lòng nam này này hướng về
phía nàng, như vậy là tốt rồi.

Nghe thấy Dương Phú Quý nói, Trần
thị sắc mặt biến hóa vài phần, rốt cuộc ở Phú Quý ánh mắt nhìn chằm chằm mới tiếp nhận Hứa Thảo bưng hồi lâu ly nước trà. Trần thị huých môi
chạm nhẹ vào ly trà liền đem ly trà trong tay trả về tại chỗ.

Hứa Thảo cũng không thèm để ý, đem ly trà một ngụm cũng không hề được người đụng đến đặt lên bàn, chờ Trần thị cho hồng bao.

Trần thị giả ngu ngồi im, Phú Quý cũng không ngốc nghếch, hắn lại nhìn chằm chằm và nói: “Nương, hồng bao.”

Trần thị: “…” Sau đó ngoan ngoãn từ dưới tay áo lấy ra một hồng bao mỏng tang.

“Cám ơn nương.” Hứa Thảo đem hồng bao thu vào, từ trong lòng lấy ra hai cái
khóa trường mệnh đeo vào trên tay Miêu Miêu và Dương Tiểu Quân. Trường
mệnh khóa này bằng bạc tuy nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng do vị nương nhiều
lời của nàng chuẩn bị.

“Tạ đại tẩu, lại phiền ngươi tiêu pha.” Thẩm thị nhìn về phía Hứa Thảo cười ngại ngùng.

Trần thị nhìn Hứa Thảo cùng Phú Quý liếc mắt một cái, mở miệng nói:

“Tốt lắm, đều giải tán. Hôm nay nhà lão Nhị nấu cơm, nhà lão đại đi đem chậu quần áo ngoài kia giặt sạch đi.”

Hứa Thảo quay đầu nhìn Trần thị liếc mắt một cái, âm thầm cảm thấy có chút
buồn cười, này bà bà cũng thật biết suy nghĩ, con dâu gả lại đây ngày
đầu tiên đã bắt đầu dạy quy củ.

Nghe Trần thị nói lời này, Ngưu
thị quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thảo một cái, trong mắt đều là biểu tình
vui sướng khi người khác gặp họa.

Hứa Thảo còn chưa nói gì, Phú
Quý lại mở miệng nói: “Nương, nàng dâu ta chưa vào lúc trước đều không
phải là nhà nào tự giặt quần áo nhà đó sao? Nhà chúng ta chính là chỉ
luân phiên nấu cơm đi?”

Trần thị chán nản nói: “Nhà này ta làm chủ hay ngươi làm chủ a?”

“Nương, trước kia như thế nào bây giờ cứ vậy không phải tốt? Vì sao phải sửa
đến sửa đi, nhiều phiền toán, Nhị đệ, Tam đệ, Tiểu muội, các ngươi nói
có đúng hay không?”

Hứa Thảo lúc này mới phát hiện ra nam nhân của chính mình không chỉ có chút khờ, lại còn là một người thẳng tính.

Một bên Dương Đại Bằng, Dương Đại Đồng, Dương Tiểu An đều phụ họa gật đầu.
Bọn họ sao lại không hiểu đây chính là do nương muốn làm khó đại tẩu a.
Bất quá, bọn họ cảm thấy chính mình đại tẩu vẫn rất tốt, nương cũng thật là, người một nhà hòa thuận vui vẻ sống không tốt sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.