Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 – Chương 911: Nước mắt Bàn Long




Edit: Meo

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới nhỏ giọng nói: “Nếu không thể trường sinh bất lão, sống nhiều mấy năm như vậy cũng tốt. Đại nhân có thể ban thưởng linh dượchay không, cho chúng ta kéo dài tuổi thọ, sống lâu thêm rất nhiều năm?”

Trong mắt nàng đầy kinh hoàng, chỉ nhìn Huyền Vũ một cái liền cúi đầu, đem lời muốn nói đều nói xong.

Huyền Vũ nghe được bốn chữ”Kéo dài tuổi thọ”, theo bản năng mà thở phào nhẹ nhỏm. Trong linh thảo viên của nàng có rất nhiều kỳ trân dị bảo, đúng là có món đồ thỏa mãn cái yêu cầu này, không dám nói có thần hiệu tái tạo lại toàn thân, chính là để cho mấy người phàm sống lâu thêm một, hai trăm năm, cũng không là việc khó gì.

Lập tức nàng khẽ mĩm cười nói: “Ngươi thật không có lòng tham như đồng bạn. Được, nguyện vọng này ta sẽ thỏa mãn, trong vườn linh thảo của ta có cỏ Bàn Long,tảng sáng mỗi ngày, hai khắc mặt trời chưa lên có đọng lại giọt sương, được xưng là nước mắt Bàn Long, người phàm sống uống một giọt cũng đủ kéo dài trăm năm tuổi thọ. Chẳng qua món đồ như vậy, trong cuộc đời người phàm chỉ có thể dùng để uống một lần, nếuuống nhiều hơn nữa, thì linh dược lập tức biến thành kịch độc, trong nháy mắt đoạt mệnh.”

Trên mặt Ninh Tiểu Nhàn lộ ra vẻ vui mừng, liên tục cảm ơn. Sắc mặt nàng vui mừng cũng không giả vờ, mọi người trước đó thương nghị, sẽ nhiều lần nhắc tới mục tiêu chuyến này—— ở lại trong linh thảo viên, tìm kiếm mộc tinh. Lúc trước hai yêu cầu của Đồ Tẫn là công phu sư tử ngoạm, Huyền Vũ tất nhiên không làm được, nhưng Trường Thiên đối với tập tính của nàng có điều hiểu rõ, biết nàng sẽ không làm được yêu cầu của Đồ Tẫn, cho nên nguyện vọng thứ ba mới là thẻ bạc mọi người chân chính muốn đổi.

Lòng người kỳ diệu như vậy đó, cự tuyệt người bên cạnh một lần, dù sao cũng có chút ngại ngùng.

Khi cự tuyệt hai lần, sẽ âm thầm sinh chút ít áy náy, như vậy khi người bên cạnh nói lên yêu cầu lần thứ ba tương đối  dễ dàng hoàn thành, vậy thì thường sẽ không chút nghĩ ngợi mà đồng ý. Đây chính là cái gọi một lần, mà lại là ba.

Cỏ Bàn Long là đặc sản Nam Cương, phải dùng nước biển đổ vào, loại linh thảo này mỗi ngày sau khi hấp thu ánh sáng mặt trời, thông qua tự thân chuyển thành nguyên khí ôn dịu vô cùng, sáng tinh mơ, sẽ chậm rãi đọng ra một viên thần lộ. Hai giọt nước mắt Bàn Long linh hiệu quá ngắn, không thể chứa đựng, trong nửa canh giờ hứng được nhất định phải dùng xong, nếu không linh lực mất hết, không khác gì giọt sương bình thường.

Nàng dự đoán nếu Huyền Vũ đồng ý nguyện vọng của mình, khả năng lấy ra nhất chính là nước mắt Bàn Long, bởi vì thành phẩm thật sự thấp gần như bằng không. Phải biết rằng thời đại này, thuật luyện đan còn đang giai đoạn khởi bước, mỗi một phương pháp tân dược đạt được cũng phải hao phí đại lượng linh dược đi thử nghiệm, vườn linh thảo của Huyền Vũ nhìn không nhỏ, linh thảo trồng bên trong cũng chịu không được bao nhiêu lần thí nghiệm. Dưới tình huống này, nếu có thể dùng trả giả nhỏ bé để ứng phó những người phàm tục này, nàng đương nhiên là vui mừng, cho nên Ninh Tiểu Nhàn đoán chừng, trong vườn của nàng tất nhiên có trồng cỏ Bàn Long, hơn nữa có bảy phần tỷ lệ Huyền Vũ lấy ra nước mắt Bàn Long tới thực hiện lời hứa của mình.

Chỉ là nước mắt Bàn Long dùng để uống có hạn chế, mỗi ngày phải lấy ngay lập tức, cho nên đoàn người ít nhất có thể ở trong linh thảo viên đến lúc mặt trời lên. Cũng tức là hai canh giờ sau.

Chỉ cần có thể ở lại, thì có cơ hội.

Kế hoạch này bọn họ định ra được cũng không nghiêm mật, ở giữa có thể xảy ra ngoài ý muốn rất nhiều. Nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất tình cảnh lần này có thể nghĩ ra được rồi, nếu nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, vạn hạnh là vẫn đi tới một bước này.

Huyền Vũ phất tay kêu yêu quái tới đây nói: “Nhìn kỹ những người phàm này, chỉ cho phép bọn họ ở bên hồ đi lại. Nếu có dị thường, giết.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.

Độ Kiếp sắp tới, chuyện nàng muốn bận rộn còn có rất nhiều.

Nàng chân không đạp đất mà đi, hai chân bạch ngọc đạp ở trong biển hoa bảy màu, một trận gió thổi qua, tay áo rộng rãi mãnh liệt rung động, tựa hồ bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn sau một khắc sẽ bị cuốn đi cùng nhau.

Thật sự nàng đi ra ngoài không có mấy bước đã biến mất.

Cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, mọi người thở dài một hơi, tinh bì lực tẫn mà ngồi xuống. Gió nhẹ thổi tới trên người, rùng mình một cái, lúc này mới cảm giác mồ hôi ẩm ướt trong áo. Đứng ở bên trong uy áp của Huyền Vũ thời gian vẫn chưa tới một nén nhang, quả thực tựa như khó chịu đựng qua cả đời như vậy.

Thân phận Huyền Vũ cũng khinh thường lừa gạt bọn họ, nàng mặc dù xoay người đi, nhưng trả thù lao cho người phàm tất nhiên có bọn thủ hạ hoàn thành. Độ Kiếp của nàng sắp tới, nếu không phải đối với thực lực mình tràn đầy tự tin, lúc này vốn nên bế quan tĩnh Tâm, làm sao lại dùng thời gian quý giá tại ở trên người bọn hắn?

Ninh Tiểu Nhàn dựa vào Trường Thiên ngồi trên một tảng đá lớn. Sắc mặt nàng không trắng bệch bằng Công Tôn huynh đệ, nhưng cũng có may mắns ống sót sau tai nạn. Tiến vào Vân Mộng Trạch tới nay gặp gỡ không ít chuyện, duy có một chuyện nhìn như thường thường không có gì lạ, chẳng qua là trả lời Huyền Vũ mấy câu nói, nhưng chân chính hung hiểm vô cùng, giống như ở vách đá đi dây, sức gió hơi lớn hơn chút cũng sẽ bị ngã vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

Loại cảm giác lực bất tòng tâm này, thật là hỏng bét cực độ.

Nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn Trường Thiên một chút, lại thấy người này nháy mắt cũng không nháy ngó chừng nam tử đối diện kia nói: “Ngươi là ai, ý muốn như thế nào?” Sắc mặt cùng giọng nói hờ hững chí cực, làm như không biết đối phương mới vừa cứu mọi người một mạng.

Mỹ nam tử hiển nhiên bị thái độ lạnh như băng của hắn làm sửng sốt, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Ta tên Trầm Hạ, tiến vào tiếp xúc màn thiên địa thứ ba bị truyền vào linh thảo Viên.” Hắn cười khổ một tiếng nói, “Nơi này chính là tử địa, nếu không tìm chút giải thích, chỉ sợ đảo mắt sẽ phải mất mạng.” Nhan sắc cao là chiếm lợi, ban đầu khuôn mặt của hắn còn có hai phần trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại nhăn mi cười khổ, lập tức khiến người khác cảm thấy hắn thật sự là bất đắc dĩ, ủy khuất.

Chỉ một câu nói kia, đã hóa giải địch ý của đám ngườiNinh Tiểu Nhàn đối với hắn. Vốn là bởi vì hắn cùng Hoàng Huyên xuất hiện, kế hoạch Trường Thiên cùng Đồ Tẫn suýt nữa phá sản, mạng nhỏ của mọi người cũng thiếu chút không còn, bọn họ tức giận là biểu hiện thẳng ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, thật cơ trí, khó trách có thể ở linh thảo Viên sống sót.

Nàng nhìn Trầm Hạ, nhìn nhìn lại Trường Thiên, con ngươi đi lòng vòng. Người khác không hiểu được ý tưởng của nàng, Trường Thiên lại biết nha đầu này tám phần là thấy mỹ nam tử cảm thấy mới mẻ, trong bụng không thích, cho nên bắt được tay nàng dùng sức sờ, trong miệng vẫn là thản nhiên nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Trầm Hạ mỉm cười nói: “Cùng các ngươi giống nhau.” lông mày Trường Thiên khẽ động, chỉ nghe hắn nói tiếp, “Người bên ngoài tiến vào màn thiên địa thứ ba sau này, cũng là cách đảo Thất túc càng xa càng tốt, chỉ có các ngươi tìm các lẫn vào, không phải là hướng về phía mộc tinh mà đến thì gì cái gì?”

Hắn thấy ánh mắt Đồ Tẫn chuyển sang bén nhọn, vội vàng khoát tay nói: “Chớ vội, nếu ta muốn hại các ngươi, mới vừa rồi ở trước mặt Huyền Vũ cần gì mạo hiểm thay các vị đyểm trợ?” Hắn cắn hai chữ “Mạo hiểm” nói ra rõ ràng, mọi người liền nhớ lại hắn phát thề ác mới giành được tín nhiệm của Huyền Vũ, tất cả cũng có chút kinh hãi. Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, người này mắt không chớp cái nào đã dám thề, cõng lời thề, cũng không phải là dễ đối phó, phải đề phòng chút ít mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.