Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 – Chương 781: Đại bàng nướng




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Giác quan thứ sáu của Ninh Tiểu Nhàn linh mẫn, sớm nhận ra người này đối với bản thân cũng không có ác ý, sát khí trong lòng cũng lui xuống.

Nàng nhún vai, đưa tay đem Cùng Kỳ triệu đến trước chân, mở nắp ra, lập tức có một mùi hương đậm đặc bay ra xông vào mũi.

Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, đây cũng không phải mùi của đan dược.

Quả nhiên nàng đưa tay vào lò, lấy ra một thứ y hệt thịt vịt nướng, chỉ là hình thể lớn hơn rất nhiều, toàn thân bóng nhoáng hồng nhuận phơn phớt, chỉ nhìn xem bên ngoài đã khiến người khác muốn ăn.

Hắc y nhân đứngở đằng xa thoáng cái trợn tròn mắt: đây không phải làkimđiêu hắn nuôi dưỡng sao?!

Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một cái khay bạc lớn từ trong túi Hải Nạp, đem đại bàng nướng bỏ lên. Lúc này người mặc áo bào xám mới phát hiện kim điêu chỉ bị vặt lông, lấy đi nội tạng, thân hình còn bảo trì nguyên vẹn, phần bụng mở ra một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ đó còn dùng quả táo nhét vào.

Ninh Tiểu Nhàn cầm chủy thủ Răng Nanh nhẹ nhàng vung lên,đem kim điêu đã nướng chín mổ bụng ra. Lưỡi dao mới xẹt qua da thịt, đã có một luồng hơi nóng màu trắng từ trong bụng bay ra, nếu nói lúc mới ra khỏi lò hương khí là ba phần, thì bây giờ chính là hơi khói cuồn cuộn mà lên, cứ thế mà biến thành chín phần!

Áo bào tro cũng không khỏi kinh ngạc nói: “Thơm quá, ta ở trên thảo nguyên này ngây người cả đời, cũng không có ngửi qua vị nướng thơm như vậy.” Trên thảo nguyên nấu thức ăn không tiện, đa số đồăn đều lấy kho, nấu, hầm cách thủy, nướng làm chủ, hắnở kiếp này dài dằng dặc, cũng không biếtđãăn qua bao nhiêu thịt nướng!

Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới hắn, dao găm màu xám trắng cứ cao thấp tung bay, mỗi một lần lướt qua thân điêu, tất có một khối da giòn bằng đồng tiền giống như móng tay che lớp mỡ dày phía dưới, bị cắt xuống rơi vào trong khay. Kim điêu lớn hơn ngỗng bình thường đến hai lần, vốn là lớp da bóng nhoáng trơn trượt đảo mắt cái đã bị cắt sạch sẽ.Nàng ngại thịt điêu quá cứng, nên vứt bỏ không cần.

Áo bào tro nhìn chằm chằm vào động tác của nàng, nữ tử này mỗi một lần ra tay mỗi lần đều ngay hàng thẳng nó, trong lúc giơ tay nhấc chân lại như điệu múa hòa nhã vui vẻ, nhịp điệu rõ ràng, ai nhìn nhiều vào đó, tâm thần đều muốn vì vận luật kỳ dị này mà đi tranh đoạt!

Lúc này hắn nhắm mắt lại, không còn nhìn thêm nữa.

Người này thực giảo hoạt, Trường Thiên ở bên trong Thần Ma Ngục khẽ hừ một tiếng. Áo bào tro và Ninh Tiểu Nhàn không chính thức động thủ, kỳ thật đã âm thầm giao phong hai lần.

Đến lúc áo bào tro mở mắt, kim điêu to như vậy đã bị lóc sạch sẽ, bên trong khay bạc da giòn đã chồng chất thành núi nhỏ, cô nương trước mắt đã lấy thêm một cái đĩa gia vị tinh tế trắng trắng để ở một bên.

“Chấm rồi ăn.”Nàng nói.

Áo bào tro ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”

Quả nhiên là nhân vật tầng trên tứ chi bất cần*, ngũ cốc chẳng phân biệt được, nếu lấy vấn đề này đến hỏi bất kỳ một phụ nhân nông gia nào, đối phương sẽ không đáp sai. Nàng cười nói: “Đường tinh trắng ép ra từ mía ngọt.”

*tứ chi bất cần: tay chân không làm việc, ý chỉ không siêng năng chăm chỉ, không thường làm những công viêc nhà nông hoặc việc nhà.

Người này ngược lại không khách khí, không biết từ nơi nào lấy ra một thanh kim đao, đâm một mảnh da giòn, chấm đường trắng cho vào trong miệng, nhai nhai hai cái rồi khen: “Ăn ngon!”

Có thể không ngon sao? Ninh Tiểu Nhàn nhếch miệng, nàng đây chính là tham khảo phương pháp làm món vịt nướng Bắc Kinh. Thịt đại bàng cứng mà nhiều gân, căn bản không thể dùng phương pháp nấu bình thường, nếu không thịt sẽ cứng khó ăn, tính đi tính lại, cũng chỉ có một thân da này miễn cưỡng có thể ăn. Nàng không mổ bụng kim điêu, chỉ mở một lỗ nhỏ ở phần bụng, tẩm ướp tốt các loại gia vị, sau đó rót nước sôi vào bụng đại bàng, lại chặn lỗ hổng này lại, sau đó lại cho vào trong đỉnh để nướng.

Phương pháp kia cũng không khiến cho đồ ăn vì bị nướng mà mất nước, lại có thể để cho da đại bàng căng ra lại không bị nướng mềm, da đại bàng nướng ra cũng rất mỏng rất giòn, trở thành bộ phận ngon nhất, quả nhiên vị đầu tiên là mỏng giòn với hương vị ngọt ngào, vị thứ hai lại béo ngọt nồng đậm, hết lần này đến lần khác đường trắng trong veo lại có thể triệt tiêu mùi vị tanh nồng cùng béo ngấy của gia cầm, cắn trong miệng dậy lên tiếng rộp rộp, lại là một phong vị khác. Đáng tiếc trong tay nàng không có diện bì cùng tương ngọt, bằng không thì có thể khiến người này ăn đến hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt vào.

Về phần dùng lò luyện đan để nướng đồ ăn, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện mới lạ, nóng sốt gì.Từ khi năm đó Hoàng Phủ Minh làm khách ở Ẩn Lưu, nàng đã dùng lò luyện đan để thay thế lò nướng mà nướng bánh ngọt mật ong cho hắn ăn. Bổn sự điều khiển tinh vị hỏa hầu, so với lò nướng không biết cao hơn bao nhiêu, Phúc Vũ Đỉnh lại thông nhân tính, theo như yêu cầu của nàng dùng minh hỏa, đồ ăn nướng ra chớ đề cập đến hương vị ngọt ngào cỡ nào.

Trường Thiên có chút muốn vỗ trán.Trên đời này dám dùng thần khí để nấu ăn, đại khái chỉ có một mình nàng, không còn ai khác nữa đi? Đây thật sự mới là cảnh giới của đồ tham ăn.

Áo bào tro xem nàng ăn đến thanh tú, cười cười, kim đao trong tay không ngừng, đâm vào giống như phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan, ý là cắm đến đâu đồ ăn vơi đến đấy), ăn đến bốn mươi phiến da, lại nói: “Tu sĩ nhân loại suốt ngày đều vùi đầu khổ tu, người cực kỳ không thú vị, ngươi ở đâu học được bản sự thiếp tay này?”

“Nếu dùng vịt béo để làm, hương vị còn có thể tăng lên năm, sáu lần.” Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn: “Ta thấy phần lớn người Kỳ Nam Tộc đều là thẳng thắn rộng rãi, ngươi lại là quái thai ở đâu xuất hiện?” Hai người đều là lén lút phá vỡ quy định của Kỳ Nam Tộc, giống như lên cùng một thuyền hải tặc, quan hệ trong đó cũng kéo lại gần một ít.

Áo bào tro cười nói: “Nếu là mỗi người đều thẳng thắn rộng rãi, Kỳ Nam Tông chẳng phải là bị người bán đi còn giúp người ta đếm tiền?”

“Bị ai bán, Ẩn Lưu? Hay là người lấp mất Hồng Nê Khanh?”

Lời vừa nói ra, tiếng cười của người mặc áo bào tro lập tức ngưng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn qua nàng. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giữa lông mày gần như xuất hiện một chữ xuyên (川), lộ ra vẻ lãnh ngạnh (lanh lùng cứng rắn).

Ninh Tiểu Nhàn nhìn thoáng qua, thầm nghĩ đây mới là mặt thật của người này đi? Hào khí trong hiện trường nhất thời trầm ngưng.

Nàng thản nhiên nói: “Tin tức Kỳ Nam Tông và Ẩn Lưu giao chiến, coi như là chuyện mới lạ gì sao?”

“Không tính.”Áo bào tro giận tái mặt nói, “Nghe ý của ngươi, Kỳ Nam Tông không nên dời đi sao?”

“Ta tất nhiên không muốn Kỳ Nam Tông dời đi, nếu không lần này chính là lần mua bán cuối cùng của Kỳ Nam Tông và tiên phái Phù Diêu rồi.” Nàng nghiêm túc thừa nhận, “Ta chỉ là hiếu kỳ, trong Kỳ Nam Tông số người phản đối nhập vào Ẩn Lưu giống ngươi hình như là không nhiều lắm?”

Nhiều, phải giết nhiều chút; ít, có thể giếtít chút.

Tươi cười trên mặt nàng càng phát ra thành khẩn.

Áo bào tro thở dài nói: “Xác thực như lời ngươi nói, người Kỳ Nam Tộc đôn hậu chân thành, bình thường tuân theo mệnh lệnh của thủ lĩnh mà làm, lại cơ hồ là mỗi người cẩn thận tuân thủ quy củ trong tông, không hơn nửa bước.”

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Đây là cao thấp một lòng mà người lãnh binh hâm mộ nhất, có gì không tốt?”

Nàng cũng biết cái này?Áo bào tro lạnh lùng nói: “Mọi thứ có lợi có hại, sự trung thành của người Kỳ Nam Tộc cũng sẽ biến thành mù quáng. Chúng ta ở trên thảo nguyên Hi Thụ tự do tự tại hơn mấy vạn năm, vì sao lại phảiủy thân cho Ẩn Lưu, đi làm trường thương sắc bén trong tay người khác, người khác chỉ đâu, chúng ta phải đánh đó sao?” Hắn hừ một tiếng, “Cũng bởi vì trong Ẩn Lưu có một Hám Thiên Thần Quân nghe nói là vô địch khắp thiên hạ sao?”

Không sai, hơn nữa Hám Thiên Thần Quân cũng đang nghe đấy. Nàng oán thầm hai câu, mới trừng mắt nói: “Bởi vì tình thế mạnh hơn người sao? Nếu Kỳ Nam Tông không quy hàng, Ẩn Lưu làm sao sẽ để cho các ngươi rời khỏi thảo nguyên?”

Đến tận đây, lời nói đã không hợp ý, hào khí và một chút hòa hợp vừa nãy đã biến mất.Áo bào tro nhìn nàng một cái thật sâu không nói gì, chỉ là đứng lên, gật đầu với nàng nói: “Hôm nay nhận được khoản đãi, cảm tạ, sau này sẽ không có người truy tung ngươi.”

Nàng khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Áo bào tro cười nói: “Ngày mai có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Kỳ thật trong lòng hai người đều biết, giờ phút này Ẩn Lưu điều chủ lực đi đối phó Quảng Thành Cung, tạm thời không rảnh lo cho Đông Bắc tuyến.Nhưng mà việc này phát sinh ở mấy ngày trước, đa số người trong Kỳ Nam nội thành còn không biết, tin tức muốn truyền bá ra, ít nhất cũng phải cần bốn, năm ngày.Áo bào tro tất nhiên cũng sẽ không nói với một ngoại nhân như nàng.

Ngày mai là ngày đưa tang lão thủ lĩnh, sau đó tân thủ lĩnh Đa Mộc Cố sẽ lên kế vị của hắn. Giống như hai chi thương đội khác, thương đội của tiên phái Phù Diêu cũng được mời lưu lại tham gia nghi thức kế điển.Nếu người mặc áo bào tro có chút phân lượng tại Kỳ Nam Tông, nàng ngược lại hoàn toàn có thể gặp lại hắn.

Hắn lại lần nữa đội mũ lên, đứng lên quay người đi, hắc y nhân theo sát phía sau, rất nhanh đã lẫn vào trong bóng đêm. Hai người đi đột ngột cũng giống như lúc đến.

Bây giờ đã sắp đến giờ Tuất (bảy giờ tối), nàng thu dọn đồ đạc một chút, rồi dạo chơi trở về thành. Dọc theo con đường này, quả nhiên không còn người truy tung nàng nữa.

Nàng cũng chưa trở lại thương dịch quán, mà truyền tin cho Dương chưởng quỹ, để cho hắn dẫn mình đi gặp trưởng lão Hắc Sùng Minh.Giờ này vừa đúng lúc Hắc Sùng Minh đã gặp hết các khách nhân khác, trong thời gian này, cũng có thể gặp nàng.

Sau nửa canh giờ, trải qua sự dẫn dắt của hộ vệ, bọn họ rốt cục ngồi vào trong nhà của Hắc Sùng Minh.

Thành Kỳ Nam đã được xây mấy trăm năm, quyền quý trong tộc cũng dần dần thích ứng với chỗ ở cố định, kiểu sinh hoạt dựa vào nguồn nước, đồng cỏ và vũng bùn đã sắp bị chôn vùi trong góc lịch sử.Nhưng mà đa số phòng ốc của người Kỳ Nam Tộc vẫn là được xây theo hình mái vòm, hình dạng rất giống lều trướng.

Bài trí trong nhà Hắc Sùng Minh cực kỳ đơn giản, bên trong phòng khách ngoại trừ hai quả đầu lâu của đại yêu được khảm trên tường thì cũng không còn đồ trang sức gì khác.

Quý tộc tầng trên của Kỳ Nam Tông thường đặt văn phòng ở trong nhà mình, công, tư không phân biệt được, cho nên giờ phút này Ninh Tiểu Nhàn đến nhà của hắn, cũng sẽ không có người ghé mắt. Dù sao sau khi thương đội đạt được mục đích, chuyện thứ nhất lĩnh đội thường làm chính là đi bái phỏng địa đầu xà.

Cũng giống với nhưng người Kỳ Nam Tộc khác, Hắc Sùng Minh có thân hình to lớn, cốt cách tráng kiện, tuy râu quai nón bạc trắng, nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, diện mạo hình dáng hiện ra vài phần tục tằng, có thể thấy được năm đó cũng là một gã mãnh nhân.

Hắn và hai người Ninh, Dương nói chuyện phiếm vài câu về chuyện buôn bán, mới đưa những người không phận sự trong sảnh đuổi hết ra ngoài, sau đó tự tay đóng kín cửa sổ, lại bố trí kết giới, lúc này mới thi lễ một cái với Ninh Tiểu Nhàn nói: “Cầu kiến Thần Quân đại nhân.”

Vừa dứt lời, sau lưng Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên có một phiến hư không mở ra, nàng mới cảm giác được sợi tóc trên trán nhẹ nhàng phất động, giọng nói của Trường Thiên đã truyền ra từ sau lưng: “Đa Mộc Cố đã định ra thời gian toàn tộc lên đường di chuyển về phía đông sao?”

Hắn vừa xuất hiện, không khí trong gian phòng lập tức trở nên ngưng trệ, Hắc Sùng Minh ngừng thở, cúi đầu cung kính nói: “Vẫn chưa. Lúc trước Ẩn Lưu phái người đến du thuyết mấy lần, ngài cũng hứa hẹn sẽ giải quyết vấn đề hồng nê, cho nên trước mắt âm thanh phản đối đông thiên (di chuyển về phía đông) trong tông vẫn rất nhiều. Sau khi Đa Mộc Cố kế nhiệm Đại Mục thủ cũng phải cân nhắc ý kiến của các trưởng lão.”

Hắn chính là mật thám có vị hàm cao nhất được xếp vào trong Kỳ Nam Tông, cũng là một trong những quân cờ trọng yếu nhất mà Trường Thiên định ra trong kế hoạch lần này!

Trường Thiên “ừ” một tiếng: “Sau khi Khánh Kỵ đến, còn có động tác gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.