Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 – Chương 766: Dị Thú Solo




Chỉ trong chớp mắt, Chẩn Khâu phía sau cũng đã đuổi tới, tràn vào trong địa phận của khách sạn.

Trường Thiên đứng ở cửa sổ nhìn đến, nói với Ninh Tiểu Nhàn “Đã đến thời gian, có thể thả bọn chúng ra”

Nàng sớm đã chờ không được, chỉ ngón tay, Nhục Cầu trên người nàng liền từ cửa sổ bắn ra, ở trên  mặt đất nhảy hai cái, tiếp theo xúc tua uy vũ hướng ra bốn phương tám hướng, mỗi một lần đều đem hơn mười hạt giống căng tròn ném ra.

Những hạt mầm này vừa chạm đất liền bụp một tiếng nứt ra, xúc tua cùng thân thể mềm mại trong nháy mắt vươn ra, biến thành hình dạng giống đồng loại của Nhục Cầu như đúc – Phệ yêu đằng.

Nhục Cầu ném ra hơn ba trăm hạt giống, cho nên trên khoảng đất trống nho nhỏ trong nháy mắt có hơn ba trăm Phệ Yêu Đằng.

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn trở về Ẩn Lưu đã đem tộc quần Phệ Yêu Đằng an trí trong rừng rậm Ba Xà, ở đó huyết thực trở nên dễ như trở bàn tay, vì vậy cuộc sống của tộc Nhục Cầu trôi qua rất dễ chịu, ba tháng này vóc dáng chúng cũng lớn lên một vòng, không còn bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ.

Lần này vây công Quảng Thành Cung nàng cũng đem theo một phần Phệ Yêu Đằng này ra ngoài, không nghĩ tới có thể phát huy công dụng ở nơi này.

Nơi này nguyên bản có khoảng chừng trăm người, hiện tại thêm hơn ba trăm Phệ Yêu Đằng, cộng thêm đàn Chẩn Khâu thoạt nhìn có vẻ chật chội. Mọi người thấy thấy bộ dáng dữ tợn của Phệ Yêu Đằng đột nhiên nhảy dù vào giữa đám người cơ hồ trong nháy mắt muốn chạy trốn, may là Dương chưởng quỹ vận khởi linh lực, kêu khàn giọng nói “Đây là linh sủng của đông gia, có thể khắc chế Chẩn Khâu, mọi người chớ hoảng sợ, chỉ cần lui lại phía sau”

Nếu bàn về tốc độ, thân thủ nhạy bén thì Phệ Yêu Đằng nhanh hơn Chẩn Khâu rất nhiều, chỉ là khổ người kém hơn mà thôi. Đám Phệ Yên Đằng vừa ra, được Nhục Cầu thúc dục, hai ba bận đã đem tứ chi thành xúc tua hướng mặt Chẩn Khâu đánh tới, những sợi dây dài mảnh xua tới chuẩn xác đục chém trên thân Chẩn Khâu.

Nhìn da thịt Chẩn Khâu dày tới mức tu sĩ cũng đánh không được, song xúc tu của Phệ Yêu Đằng có rất nhiều công dụng, tựa như loài bạch tuộc bám vào con mồi, gai nhọn không thua gì pháp khí lại sắp xếp như hình dáng răng cưa lúc này đang xoa đẩy trên người Chẩn Khâu, mỗi một mũi gai lại có a xít đặc thù của Phệ Yêu Đằng. Ninh Tiểu Nhàn cách xa hơn  mười trượng cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối của chất lỏng này, không nhịn được cau mi, thầm nghĩ tới từ công kích sinh hoá.

Sau khi chạm tới người Chẩn Khâu, trong nháy mắt hủ thực ra một lỗ thủng to.

Ngay sau đó, xúc tua trực tiếp đâm vào trong, thi triển thiên phú sở trường – hút.

Phệ Yêu Đằng đã hôn mê nhiều ngày, sau khi thức tỉnh việc thích nhất dĩ nhiên là ăn. Chẩn Khâu cho dù bị chém làm hai cũng không chết, nhưng thân thể trắng mập cũng tồn tại dịch thể phía trong, bị ba bốn đầu Phệ Yêu Đằng lấy hết sức hút, thân thể vốn mập mạp khổng lồ theo tốc độ mắt thường có thể thấy được quắt đi.

Điều này cũng do sinh mệnh lực của chúng cường đại, nếu đổi lại là một loại yêu quái khác, giờ phút này thân thể đã khô rồi.

Nhìn lại Phệ Yêu Đằng, từ khô héo ngược lại dần dần mập lên, trở nên tròn đầy lóng lánh. Đây chính là kết quả khi ăn no, loại sinh vật cổ quái này thức ăn cũng hết sức phong phú, ngay cả Chẩn Khâu cũng có thể lấy ra làm đồ ăn, chỉ cần ba Phệ Yêu Đằng ra sức là có thể hút khô một con Chẩn Khâu.

Chẩn Khâu mặc dù không có mắt nhưng xúc cảm nhạy bén, dĩ nhiên biết những thứ tiểu quái vật ghé trên người mình đang hấp thu lấy cốt tuỷ, ngay sau đó liền quay qua, mở rộng miệng cắn tới. Vài Phệ Yêu Đằng hút no thân thể tròn xoe, động tác không linh hoạt, vô ý bị Chẩn Khâu cắn một ngụm nuốt xuống.

Hai loại dị thú chém giết, trên đất một mảnh hỗn loạn, đa số mọi người nhìn một màn kỳ quái này đều cả kinh. Cùng Kỳ nhân cơ hội này nói cho Ninh Tiểu Nhàn “Chẩn Khâu rất hiếm thấy, đây chính là loại sinh vật kết hợp của yêu quái và thực vật, có hai phần tương tự Phệ Yêu Đằng. Nóăn thịt, nhưng thực vật trên đầu cũng không phải chỉ dùng để nguỵ trang. Ở thời điểm không có con mồi, nó có thể đem mình vùi vào trong đất, thông quan thổ nhưỡng và ánh sáng để hấp thu dinh dưỡng, kéo dài tính mạng”

Nàng nghe liền hiểu, thứ này thích ăn thịt, nhưng nếu không có thịt vẫn có thể dùng thực vật trên đầu tiến hành quang hợp hấp thu chất dinh dưỡng, giống như thực vật sống.

“Cách sinh tồn của thực vật này rất tốt nha” nàng lẩm bẩm “Nhưng sao số lượng lại ít như vậy?”

“Chẩn Khâu có thể thích ứng với các loại hoàn cảnh, nhưng lại có một điểm yếu chết người – ngoại trừ Chẩn Khâu mẫu, không một Chẩn Khâu nào khác có khả năng sinh dục, cho dù là sau khi Chẩn Khâu mẫu tử vong. Các đàn Chẩn Khâu chủ yếu dựa vào phương thức phân ổ để phát triển, chính là sau khi Khâu mẫu sinh hạ Khâu mẫu đời sau, chúng sẽ tự ra ngoài để lập môn hộ”. Cùng Kỳ cười hắc hắc nói “Thời kỳ thượng cổ, Chẩn Khâu từng một lần lan tràn khắp Nam Chiêm Bộ Châu. Nó cơ hồ ăn tất các vật sống, Man tộc vì con cháu đời sau nên tiến hành đồ sát loại sinh vật này, kết quả thoáng cái số lượng Chẩn Khâu liền giảm mạnh, đây chính là nguyên do”

Nàng lập tức hiểu phương thức sinh sôi nảy nở của Chân Khâu cùng ong và kiến có chút tương tự, chẳng qua là quan điểm khác nhau. Ong chúa khi chết đi sẽ có người mới lên kế tục, Chẩn Khâu lại không như vậy. Đối với một đàn Chẩn Khâu mà nói, khâu mẫu chết đi đồng nghĩa cả chủng tộc hoàn toàn tiêu vong.

Làm Khâu mẫu dĩ nhiên theo bản năng sẽ muốn nắm chặt quyền lực trong tay, tất nhiên không muốn sinh hạ Khâu mẫu kế tục, như vậy chủng tộc của mình cũng không cần chia ra. Nhưng nếu Khâu mẫu gặp chuyện ngoài ý muốn bỏ mình thì cả tộc sẽ theo nó chôn cùng.

Ở thời điểm chủng tộc số lượng đông đảo thì đây không phải vấn đề. Nhưng khi bị Man tộc tiêu diệt tất nhiên vấn đề sẽ xuất hiện. Số lượng Khâu mẫu vốn đã không nhiều, lại cứ phát triển như vậy khó trách cuối cùng sẽ dần biến mất.

Ninh Tiểu Nhàn thoáng cái bắt được trọng điểm “Nói cách khác, đám người kia tiến công dưới vách núi, chính là do Khâu mẫu ở phía sau chỉ huy? Không Thành đã duy trì tình trạng này rất lâu, làm sao đột nhiên lại xuất hiện loại sinh vật này?”

“Không sai. Chẩn Khâu mẫu ở dưới vách núi có thể thông qua mỗi một Chẩn Khâu tại đây nắm được chiến cuộc, cùng với việc tự mình tham gia không có gì khác, đây cũng là thiên phú của nó. Tuy là không thể ra quyết sách từ xa nhưng cũng không cần tự mình mạo hiểm” Trường Thiên đứng lên, hướng nàng đưa tay tới “Có muốn đi xem náo nhiệt không?”

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiến cuộc đã từ từ ngã ngũ, Chẩn Khâu mặc dù thân hình khổng lồ, số lượng đông đảo nhưng cũng không phải vô cùng vô tận, lúc này từ trong sương mù không thấy đồng bọn nào xuất hiện thêm, tính qua trong trận chiến cũng chỉ hơn tám mươi, mà Phệ Yêu Đằng số lượng lại vượt quá ba trăm, từ số lượng mà nói, tất nhiên Phệ Yêu Đằng chiếm ưu thế. Cho dù bọn họ không nhúng tay vào, Nhục Cầu và đồng bọn của nó vẫn có thể giành chiến thắng.

Lòng hiếu kỳ áp đảo hết thảy, nàng đưa tay vào trong lòng bàn tay hắn “Đi thôi”

Gió bên tai thổi vù vù, cảnh vật như tuấn mã vút nhanh qua. Trường Thiên lại dắt nàng nhảy ra từ cửa sổ, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người trực tiếp nhảy xuống vách đá. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, ngay cả tàn ảnh chưa từng lưu lại, trừ Cùng Kỳ, hiện trường hỗn loạn hơn một trăm người không có ai cảm giác được hắn đến và đi.

Càng đi xuống sương mù càng dày, mùi tựa như sữa lại giống như mật ong, nhưng loại sương độc này tất nhiên không làm khó được hai người.

Đáy vực trống trải, bằng phẳng, mặt đất còn được che phủ lớp băng cứng, cỏ cây từ khe đá quật cường mọc ra nhưng số lượng cũng rất ít ỏi.

Trừ những thứđó, nơi này không có nửađiểm âm thanh hay vật sống.

Trường Thiên đưa mắt đảo qua, bộ dáng như dự liệu, dắt nàng đi tới một lối đi trước thạch động.

Cửa thạchđộng trơn nhẵn, chỉ có một khe hở nhỏ cho một người miễn cưỡng đi qua, không biết thông đi nơi nào. Từ bên ngoài nhìn vào, đen tối đến doạ người.

Chỗ này quá nhỏ, Trường Thiên thân hình cao lớn, nếu không thi triển thần thông sợ rằng không thể đi vào.

Hắn cũng không quan tâm, nắm tay Ninh Tiểu Nhàn vận độn thuật, trong nháy mắt liền vượt qua khe hở nhỏ đi vào.

Bên trong một mảnh tối đen, không có nửa điểm ánh sáng, chẳng qua hai người đều có nhãn lực kinh người, có thể thị vật trong đêm, vì vậy lối đi nhỏ mặc dù gập ghềnh cũng không làm khó được họ.

Cứ đi như vậy qua khoảng bốn mươi hơi thở, phía trước đột nhiên có ánh sáng yếu ớt truyền đến, nương theo ánh sáng còn có một mùi hôi cổ quái.

Mùi vị này đối với Ninh Tiểu Nhàn đã theo đại quân Ẩn Lưu tàn sát Tẩy Kiếm Các mà nói thì đã không còn xa lạ, đúng như thi thể bị phơi dưới nắng ba bốn ngày, quả là thối tới kinh người.

Nàng vội vàng không chuẩn bị, chỉ cảm thấy khí vị này xông thẳng tới tâm trí, thối tới nỗi nàng thiếu chút nữa không thở nổi.

Trường Thiên nhận thấy sự thất thố của nàng, đưa tay chà xát sống mũi nàng một cái, cảnh cáo.

Bọn họ còn chưa tới gần, trong đất phía trước đột nhiên chui ra ba bốn đầu Chẩn Khâu, há to mồm muốn nhào tới. Mấy tên này thân hình so với đồng bọn phía trên to lớn hơn một phần ba, động tác càng thêm mãnh liệt, hiển nhiên là thân vệ của Khâu mẫu.

Chỉ nhìn mấy tên này Ninh Tiểu Nhàn cũng biết Trường Thiên không có tìm nhầm chỗ.

Cánh tay Trường Thiên nhẹ giơ lên, bàn tay nắm lại trong tay áo rộng rãi, thần lực ngưng tụ thành một cây kim tiên vô thanh vô tức bắn ra ngoài, bộ dáng cực kì giống kim xà vẫy đuôi.

Kim tiên lần lượt trên thân ba Chẩn Khâu đánh một cái, cũng không lộ ra khí thế sắc bén, chỉ phát ra tiếng vang bụp bụp bụp, nhưng thân hình chúng đột nhiên khựng lại, giống như phim bị dừng lại đột ngột.

Sắc mặt Trường Thiên hờ hững, lướt qua ba quái vật này, ngay cả cước bộ cũng chưa từng dừng lại.

Ba đầu Chẩn Khâu ngu ngơ tại chỗ qua mấy hơi thở, sau đó thân thể cường tráng tròn xoe giống như khí cầu đột nhiên khô quắt lại, bên ngoài thân cũng xuất hiện vứt nứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.