Quả nhiên Răng Nanh của Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên quay trở lại đâm về hướng ngón tay của hắn, ở trong lĩnh vực của hắn tốc độ vẫn nhanh kinh người như cũ, một bàn tay nhỏ bé khác ngay lập tức đã cầm thành nắm đấm, hung hăng đánh một kích lên ngực hắn! Một tiếng “Bụp” trầm đục, Già Sa Duệ bị đánh bay ra xa hơn mười trượng. Ninh Tiểu Nhàn thì lại che ngực trái của mình, dùng sức thở hổn hển mấy hơi.
Lần này nàng dùng khí lực hơn mười vạn cân, tuy đem đối phương đánh bay ra ngoài, nhưng bản thân cư nhiên cũng thấy trước mắt biến thành màu đen, ngực trái như gặp phải cự thạch lôi kích, cả nửa ngày đều không thể trở lại bình thường. May mắn tu vi của nàng đã đến Hợp Đạo Đại Viên Mãn, lạiđi theo hướng thể tu, thân thể sớm đã luyện đến mức vô cùng cường kiện, cho nên lần này mới không thổ huyết.
Thiên phú của Già Sa Duệ, cư nhiên lại có hiệu lực rồi! Đây là xảy ra chuyện gì?
Trong nội tâm nàng mù mịt, tất cả các chi tiết lúc nãy lại hiện ra tỉ mỉ trong đầu, sau đó mới hiện lên một tia hiểu ra: hai lần công kích chỉ khác nhau ở một điểm, lần đầu là nàng vận dụng Răng Nanh, mà lần này nàng trực tiếp dùng nắm đấm của mình.
Như vậy, dưới tình huống sử dụng Răng Nanh, nàng có thể miễn dịch tổn thương mà Già Sa Duệ trả lại sao?
Dù sao cường độ thân thể mà Già Sa Duệ nhập vào cũng có hạn, lần này bị đánh đến đứt gân gãy xương, toàn bộ ngực đều bị lõm xuống dưới, hiển nhiên là sống không được bao lâu nữa. Sức lực của tiểu cô nương này không ngờ còn lớn hơn so với đa số yêu thú sở trường về dùng khí lực, lúc này GiàSa Duệ nhớ tới câu “người không thể xem bề ngoài”. Hắn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn nói: “Tiểu cô nương, ta nhớ được hình dạng của ngươi rồi. Ngày sau chúng ta nhất định có thể gặp lại, khi đó ta sẽ đem ngươi xé ra từ đầu đến chân, cẩn thận nghiên cứu…”
Lời còn chưa dứt, trước mắt có một cơn gió mát thổi qua, hắn chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, cứ như vậy đầu thân đã cách biệt.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới thì thầm một tiếng: “Tên yêu quái ồn ào.” Răng Nanh trong tay rủ xuống, trên lưỡi dao còn có vài dòng máu tươi chảy xuống, hóa thành từng hạt châu màu hồng rơi xuống.
Ngoại trừ đau đớn nơi ngực, khi nàng chém đầu của tên phó quan xuống cũng không cảm thấy được nửa điểm khác thường, quả nhiên khi dùng Răng Nanh, nàng sẽ không bị thiên phú thần thông “Hoàn thi bỉ thân” của Già Sa Duệảnh hưởng.
Chuyện này là vì sao?
Nàng hơi suy ngẫm, ở trong trí nhớ khó phân tìm tòi một chút. Qua một hồi lâu, một đoạn hình ảnh trong não mới định dạng được điểm hợp lý này của Răng Nanh, Trường Thiên từng nói qua với nàng: “Ngoại trừ lần đầu tiên nhỏ máu nhận chủ, sau này Răng Nanh sẽ không bao giờ tổn thương nàng thêm một lần nào nữa.”
Răng Nanh là do hắn dùng răng rắn của chân thân mà luyện thành, hơn nữa chuôi pháp khí này quả nhiên trung thành thực hiện lời hứa của hắn. Nghĩ tới đây, nàng đã hiểu: công kích nàng tạo thành đối với Già Sa Duệ là thông qua Răng Nanh mà tạo thành, như vậy tổn thương mà Già Sa Duệ trả lại cũng là tổn thương do Răng Nanh tạo ra.
Nhưng từ ngày thanh chủy thủ này được luyện thành đã luôn tuân theo ý muốn của Trường Thiên, tuyệt đối không làm chủ nhân của nó tổn thương. Bởi vậy cho dù thiên phú của Già Sa Duệ có trâu bò đi nữa thì cũng bị đặc tính của Răng Nanh triệt tiêu mất rồi. Ngược lại khi Ninh Tiểu Nhàn dùng nắm đấm, nó có nguồn gốc là từ lực lượng đả kích trầm trọng của nàng nên đã bị phản lại, trả lại thân thể nàng.
Nàng không khỏi nắm chặt Răng Nanh, trong nội tâm nổi lên một trận ngọt ngào.
Chỉ có đến lúc này, nàng mới lại cảm nhận được, một mảnh nhiệt tình của Trường Thiên đối với nàng hóa ra đã được gieo xuống từ rất lâu rồi.
Địch nhân đã chết, nàng cũng không chậm trễ nữa, đuổi theo hướng của Mịch La cùng Bảo Doãn Hợp. Về phần lời nói mà thần niệm của Già Sa Duệ nhả ra trước khi đi…, nàng tạm thời bỏ mặc. Chuyên này cũng giống như học sinh tiểu học bị người khác đánh một trận, trước khi chạy trốn còn phải để lại lời nói: “Có giỏi thì sau khi tan học chờ ta, ta tìm đại ca tới thu thập ngươi.”
Lại nói, thêm hai tháng nữa Trường Thiên sẽ trở về, coi như Già Sa Duệ có là Tiên Nhân, lại có thể làm gì được nàng sao?
…
Quả nhiên Mịch La cũng thành công chặn được Bảo Doãn Hợp, cho nên nàng đuổi theo chưa được vài dặm, đã chạy đến hiện trường giao chiến của hai người.
Động tác chiến đấu của nàng và Già Sa Duệ mau lẹ, chỉ dùng không đến mười mấy hơi thở. Song đến thời điểm nàng nhìn thấy Mịch La, lại phát hiện Bảo Doãn Hợp cơ hồ đã không còn sức phản kháng. Vốn là thân thể ngang tàng, bây giờ đã thiếu mất một tay một chân, máu tươi đầm đìa, đang có hai vật hình dáng tướng mạo cổ quái ghé vào người hắn gặm cắn huyết nhục. Nàng chỉ có thể từ vẻ ngoài của chúng miễn cưỡng phân biệt ra được hình dáng, chúng có miệng không có mắt, trong miệng lại đầy răng nhọn, trên người lại có rất nhiều bướu thịt và mủ, hình dáng vô cùng ghê tởm, hơn nữa hình thể lại có thể chuyển hóa thực hư tự do, có khi thoạt nhìn ngưng thực dị thường, có khi hư hóa thành một đám khói đen.
Thế nhưng khi gánh vác phải sinh vật cổ quái như vậy, tựa hồ Bảo Doãn Hợpkhông cảm thấy đau đớn, ngược lạiánh mắt ngốc trệ, các cơ trên mặt có lúc run rẩy, không thể phân rõ là vui mừng hay tức giận, là hưng phấn hay thống khổ, có khi khóe miệng còn xẹt qua một tia vui vẻ say mê, dưới sự phụ trợ của khuôn mặt đầy vết máu thì dữ tợn quỷ dị nói không nên lời.
Mịch La đứng ở bên cạnh hắn hỏi cái gì đó, Bảo Doãn Hợp lại mơ mơ màng màng đáp lại mấy câu.Nhưng khi nàng đến gần, Mịch La lại im lặng không hỏi nữa.
Kiến thức của nàng đã xưa đâu bằng nay, liếc nhìn là nhận ra vũ khí mà Mịch La tế ra, đây còn là Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà yêu nghiệt này sử dụng khi nàng thấy hắn lần đầu tiên.
Thứ này lấy từ Luyện Ngục, tổn thương hồn phách, là hỏa diễm cực ác độc. Mịch La đã sớm dung hợp với bổn mạng chân hỏa, hôm nay theo đạo hạnh tinh tiến, tâm huyết đổ vào, đóa Hồng Liên yêu dị tựa hồ có thể đốt được nửa bầu trời này cũng đã biến hình biến chất, đẹp hơn so với máu tươi, nóng bỏng hơn so với hỏa diễm. Nàng đứng xa như vậy, cũng có thể cảm giác được hơi nóng từ trên cánh sen truyền đến đốt nóng mi tâm, ngọn tóc của nàng, ngay cả nguyên thần cứng cỏi đều bị nướng đến khát khô.
Năm đó hắn dùng Liên Hỏa hoa biện ngăn địch, nhưng ngày hôm nay đã thấy không giống như trước. Đóa Hồng Liên trên tay Mịch La đã nở rộ, lộ ra đài sen màu vàng nhạt bên trong, xem dấu vết trong đó, đại khái vốn là khảm tám hạt sen, nhưng khi nàng đuổi tới chỉ còn lại sáu hạt. Những hạt sen này có màu trắng như ngọc, chỉ lớn bằng ngón cái, thoạt nhìn từng hạt đều như điêu như mài, hết sức đáng yêu. Nhưng thời điểm Mịch La quay đầu nhìn về phía nàng, cư nhiên thấy được vẻ đề phòng trong mắt nàng.
Nàng biết rõ, khi Hồng Liên Nghiệp Hỏa tu luyện đến đỉnh phong, trong đài sen sẽ thai nghén ra hạt sen như vậy, gọi là Nghiệp Chướng Tử. Nghiệp Chướng Tử có tám hạt, phân biệt ứng với tám khổ “sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ uẩn sí thịnh”, Hồng Liên Nghiệp hỏa có vai trò thẩm phán, tội nhân lưu lạc vào ĐịaNgục bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt cháy, tan thành mây khói đồng thời tội nghiệt nghiệp báo trên người cũng bị dỡ xuống, từ nay về sau chôn vùi trong thế gian.
*Tám khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội (oán ghét vẫn phải kề cận), ái biệt ly (yêu nhau mà phải xa lìa), cầu bất đắc (cầu mà không được), ngũ uẩn sí thịnh (Trong năm uẩn hợp lại nên thân người, nếu chúng chẳng hòa đồng, có uẩn nào thịnh quá thì làm cho mình khốn khổ nên gọi là ngũ uẩn sí thịnh khổ, là một khổ trong bát khổ.
- Sắc thịnh: Nếu thân thể mình mập béo quá hoặc trao diện hình sắc thái quá, thì khiến cho mình bận tâm cực khổ.
- Thọ thịnh: Nếu mình cảm động thái quá thì tâm trí mệt nhọc, đó là khổ.
- Tưởng thịnh: Nếu tưởng niệm mơ ước thái quá ắt phải chịu nhiều khổ não.
- Hành thịnh: Nếu mình tính mưu, liệu kế, hành động nơi lòng thái quá,thì luôn bất an não loạn.
- Đức thịnh: Nếu mình cố ý mà nhớ việc này, phân biệt chuyện kia thái quá sẽ khổ não.)
Nàng phỏng đoán, hai hạt sen làm cho Bảo Doãn Hợp trúng chiêu, đại khái chính là đại biểu cho “cầu bất đắc” và “ngũ uẩn sí thịnh”. Bởi vì đối với tu sĩ, nhận thức về bốn khổ “sinh, lão, bệnh, tử” này không mãnh liệt như phàm nhân, hơn nữa Bảo Doãn Hợp không chỉ tu vi thâm hậu mà còn dấn thân vào binh nghiệp, vì Quảng Thành Cung ngự binh chống chọiở phương bắc, đối với hai loại cảm xúc “oán tăng hội” và “ái biệt ly” có lẽ là rất nhạt nhòa.
Duy chỉ có khổ tu mà không tinh tiến, không có tâm tính của bỉ ngạn, cùng với cảm xúc mặt trái mà nhiều năm sát phạt tích góp từng chút trong lòng, trong tình huống bất ngờ không đề phòng mới bị Nghiệp Chướng Tử đánh tan, mới có thể tạo thành bộ dáng bây giờ của hắn.
Giờ phút này lại nhìn Mịch La, nàng đều cảm thấy trong nội tâm bay lên cảm giác rất nguy hiểm. Trừ lần đầu gặp mặt, khi Mịch La ở trước mặt nàng cũng chưa từng xuất thủ, hơn nữa là sau khi bị thương được nàng chiếu cố ở Thành Ô Đà. Từ đó nàng đã hình thành ấn tượng ban đầu, mặc dù bội phục trí kế của hắn, nhưng lại không biết giá trị vũ lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Bây giờ nghĩ lại, cái nhìn của nàng vẫn rất đơn giản. Dù sao kẻ này cũng đã đến Độ Kiếp tiền kỳ Đại Viên Mãn, sắp ứng đối Thiên Kiếp. Có thể chống lại sức mạnh to lớn mênh mông của tự nhiên lại có thể là nhân vật đơn giản sao? Mặc dù Mịch La tự nói bản thân không nắm chắc, nhưng từ trước đến nay nàng đối với lời nói của kẻ này luôn duy trì một thái độ. Chỉ nhìn hắn trước khi Độ Kiếp còn muốn cùng Tẩy Kiếm Các, Quảng Thành Cung đánh nhau, cử động bực này giống như là người trong nội tâm sẽ hoảng sợ khi đối mặt với Thiên Phạt sao?
Người có thể luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa làm bản mạng chân hỏa, đầu tiên bản thân phải chịu được khảo nghiệm của ngọn lửa này. Chỉ một hạng này, đã đủ để nói rõ đạo tâm của Mịch La kiên định như thạch bàn, nếu không đã dễ dàng bị ngoại vật ảnh hưởng.
Còn nữa, tu vi của Bảo Doãn Hợp đã đến Luyện Hư trung hậu kỳ, lại đi con đường thể tu, bản thân có kháng lực đối với rất nhiều thần thông pháp thuật, khí lực lại mạnh mẽ. Nếu đổi thành nàng muốn thu thập được Bảo Doãn Hợp, cũng phải hao tốn một phen. Nàng không biết lúc trước hai người tranh đấu thế nào, nhưng chỉ cần công phu hơn mười hô hấp, Mịch La có thể gọn gàng dứt khoát nắm được trưởng lão của Quảng Thành Cung, có lẽ là nhờ thuận tiện khi thần thông tương khắc, nhưng thực sự đã nói rõ đạo hạnh của yêu nghiệt này tinh thâm hơn nàng rất nhiều.
Nghĩ đến điểm này, trên mặt nàng không lộ ra thanh sắc, nhưng trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Giờ phút này không biết Bảo Doãn Hợp đã thấy được gì trong tâm cảnh của mình, trên mặt cư nhiên chậm rãi lộ ra vẻ tham lam vui mừng. Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói: “Hắn còn hữu dụng sao?”
“Không.”Hồng mâu của Mịch La hơi đổi, nhìn qua nàng khẽ mỉm cười.
“Vậy thì đừng tra tấn hắn nữa.” Hào quang trong tay tái nhợt của nàng lóe lên, nhẹ nhàng lướt qua cổ Bảo Doãn Hợp. Tuy tên trưởng lão của Quảng Thành Cung này có tu vi đến Luyện Hư kỳ, nhưng giờ phút này tinh thần đã tan rã, cơ bắp lỏng lẽo, bị một kiếm này dễ dàng lấy đi thủ cấp.
Chủ lực của minh quân sắp đón đầu trở về, bọn họ phải nhanh chóng trở lại Tẩy Kiếm Phong.
Thi thể không đầu khẽ rơi xuống, hai đầu yểm linh đang bám chặt trên thân hắn ngẩng đầu trừng nàng, giống như là đang tức giận nàng quấy rầy nó ăn uống. Nhưng khi Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay Mịch La nhoáng một cái, chúng lại hóa thành một đám khói đen, ngoan ngoãn rụt trở về, một lần nữa biến thành hai hạt sen ngọc tuyết đáng yêu.
Tuy nói bản thân pháp khí không phân tà thiện, chỉ nhìn cách dùng, nhưng đồ vật quỷ dị như vậy, nàng vẫn chỉ muốn đứng xa mà nhìn.
Hai người ngự khí mà đi, Mịch La quay đầu thấy nàng xụ mặt, trên khuôn mặt đẹp ẩn ẩn có chút không vui, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sau trận này hẳn là đại thắng, Liên quan Ẩn – Phụng thương vong không lớn, sao nàng không vui vậy?”