Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 – Chương 692: Trừ bỏ độc trùng




Cũng không phải là hắn kinh hãi, chỉ là vật này hiện tại không có người nào biết rồi, nhưng nếu đặt ở hơn một vạn năm trước, vậy thì sẽ làm cho người nghe biến sắc.

Nếu bàn về dạng độc phát mãnh liệt, tỷ lệ chết cao, trừ bệnh dịch thì đáng sợ nhất chính là dạng trùng. Thời điểm vật này xâm nhập vào người, vô tri vô giác không bị phát hiện, đợi đến khi nó phát ra, thân thể con người lại sốt cao không  ngừng, trong người bức bối não ngây ngất, bệnh trạng lại bị nhầm lẫn với phong hàn hoặc nhiệt, dùng thuốc sai lầm, làm trễ nải thời gian trị liệu, bệnh nhân thường thường sẽ chết.

Người ta thường hay nói bốn chữ – biệt lai vô dạng. Thời cổ loài người sẽ thường hỏi thăm lẫn nhau “Trên người của ngươi không có bệnh Dạng Trùng chứ?” Nếu đối phương nói có, mọi người liền quay đầu bỏ chạy. Chẳng qua đến ngày nay, những lời này lại trở thành lời hỏi thăm thông thường.

Nếu chỉ có vậy thì cũng không phải vấn đề phiền não quá lớn với người phàm. Đáng sợ hơn chính là hơn vạn năm trước xuất hiện một kẻ có quyền thế, chuyên sử dụng và phát triển các biện pháp chăn nuôi cổ trùng. Trải qua phương pháp của hắn, cổ trùng sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, nuôi thả ấu trùng trên thân thể địch nhân, sau đó cắn nuốt linh lực, mang tới phiền toái vô tận cho người tu tiên, Ninh Tiểu Nhàn không hề nghi ngờ chút nào rằng dạng trùng trong thân thể Hoàng Phủ Minh đến từ một chi này, nếu không làm sao có thể trên thân thể hắn làm xằng làm bậy? May là phát hiện sớm một bước, Hoàng Phủ Minh nói tạng phủ ấm áp, chính là thời điểm dạng trùng bắt đầu tấn công vào tạng phủ.

Những con trùng độc này có khả năng tiết ra thuốc tê, khiến cho nội tạng con mồi tê dại, khiến cho thân thể có cảm giác thư thái, chờ con mồi có phản ứng thì nội tạng cơ hồ đã bị ăn sạch. Cứ như vậy qua nửa canh giờ, dạng trùng sẽ xâm lấn não bộ bắt đầu gặm cắn tuỷ não, bệnh nhân lúc này sẽ không còn khả năng suy nghĩ, hai canh giờ sau khi bị lây nhiễm sẽ chết đi trong trạng thái hết sức an tường.

Loại vật nhỏ này một khi nhiễm phải, cho dù người tu tiên có thể nội thị cũng không có biện pháp hiệu quả để trong thời gian ngắn đuổi hết bọn chúng ra ngoài, bình thường hùng hoàng, thanh độc đan, thậm chí cả vận công bức độc đối với chúng đều không có tác dụng. Nếu không phải trên người Ninh Tiểu Nhàn có máu Kim Kê có tác dụng trừ tà, hiện tại cũng sẽ luống cuống bó chân tay, chỉ có thể ngồi xem Hoàng Phủ Minh bị thứ sâu này ăn sạch sẽ.

May là nàng có, nàng xử lý vết thương cùng dạng trùng cực kỳ cẩn thận, không dám để chúng dính vào da.

Hai người đợi một lát, vết thương trong lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh không có dạng trùng leo ra nữa. Hắn thở phào nhẹ nhõm “Đều ra hết rồi?”

Ninh Tiểu Nhàn nói “Chưa chắc”. Nàng đưa tay lật mắt hắn kiểm tra. Hoàng Phủ Minh vẫn buồn ngủ, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt cười nói “Còn nữa?”

Kẻ này cũng thật không đem tính mạng mình coi trọng. Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt liếc hắn một cái mới nói “Trên mí mắt vẫn có tia máu, có thể dạng trùng vẫn chưa lấy ra hết. Có thể kháng cự lại dụ hoặc của máu Kim Kê, sợ rằng còn núp trong thân thể ngươi là mẫu cổ. Ngươi nội thị xem có thể phát hiện ra nó không?”

Hoàng Phủ Minh nhắm mắt ngưng thần, qua một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt nói “Vật này cũng thật giảo hoạt, che giấu rất sâu, nội thị qua lại đều không tìm được nó. Nếu không phải nó vừa nhúc nhích, sợ rằng thật sự đã bị nó lừa. Hiện tại đã xác minh được, nó trốn ở ngay mạch chủ”. Thứ này có cùng màu sắc với máu, thân mình lại mịn, cho dù dùng thần niệm quét qua cũng dễ dàng bỏ qua.

Ninh Tiểu Nhàn ừ một tiếng nói “Như vậy thật kỳ lạ. Ta từng coi qua cổ thư ở Ẩn Lưu, dạng trùng mẫu thường thích trú ở nách, mí mắt hay trên cao hơn ngực. Mẫu cổ này sao lại trốn trong ngực, nó phá lệ cùng kẻ khác bất đồng sao?”

Hoàng Phủ Minh rũ mắt xuống, nhún vai nói “Ai mà biết được?”

Mẫu trùng này bình tĩnh như vậy, nàng nên làm gì bây giờ? Ninh Tiểu Nhàn vừa nghĩ ngợi, ngón tay vừa vô thức gõ theo tiết tấu trên vách xe. Nàng không ý thức được đã học theo thói quen của Trường Thiên.

“Dạng trùng thích ấm thích nóng, cho nên khi tiến vào thân thể người mới khiến cho người sốt cao, tạo cho chúng môi trường thích hợp. Hiện tại người ngươi đã hạ nhiệt tới mức có thể kết băng nước, mẫu cổ này nhất định đã ngẩn đến khó chịu. Chẳng qua thân là đại boss, kiên quyết không nhúc nhích, hơn nữa khẩu vị của nó sẽ tương đối cao hơn, sợ rằng máu kim kê này dụ hoặc với nó chưa đủ lớn” Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói “Mặt khác, có thể nó cũng rất lười nhác, muốn từ ngực bò tới bàn tay, lộ trình này đối với dạng trùng mà nói cũng khá là dài”

“Ừ” độc trùng trên người đã trừ bỏ hơn phân nửa, vệt đỏ trên mặt Hoàng Phủ Minh đã giảm đi rất nhiều, tinh thần cũng chuyển biến tốt hơn, giờ phút này đã có sức chống đỡ thân thể, tựa vào buồng xe hí mắt ra nhìn nàng. Hiện tại mắt hắn nửa khép nửa mở, khuôn mặt tuấn tú mang theo ba phần bệnh yếu uỷ khuất, thoạt nhìn có mấy phần điềm đạm đáng yêu, hơi thở kiêu căng đầy người tạm thời rút đi, cô nương tầm thường nhìn thấy bộ dạng tươi non này sợ rằng sẽ vô cùng thương tiếc.

Hắn cứ như vậy nhìn thẳng nàng không chớp mắt, nhìn đến khiến cả người nàng không được tự nhiên, nàng không khỏi giận nói “Mắt ngươi không còn chỗ đẹp nào nhìn nữa hay sao?

“Không có” Hắn vẫn không chớp mắt “Nơi này chỉ có tỷ tỷ là nhìn tốt”

Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói “Cởi quần áo”

Tỷ tỷ này của hắn chẳng bao giờ chủ động như thế, chẳng lẽ đột nhiên đổi tính? Sắc mặt Hoàng Phủ Minh từ từđỏ lên, xấu hổ nói “A, cái này, quần … quần cũng cần cởi sao?”

Nàng tức giận “Cởi quần làm gì? Ngươi đem áo cởi ra hoặc mở rộng, ta muốn lấy máu ở bị trí gần tim phổi”

“A, làm ta sợ …” Hắn thoạt nhìn nàng, mở miệng thở phào “Ta còn tưởng rằng …. Quá không thú vị” Dứt lời trên mặt còn lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, trong lòng thầm đếm “Một, hai, ba, bốn …” Đợi đếm tới hai mươi, tức giận trong lòng mới bớt đi, lập tức mở mắt ra, nhìn quần áo hắn đã mở rộng, lộ ra lồng ngực bóng loáng.

Nhìn từ bên ngoài tuyệt không nhìn ra thân hình hắn tốt như vậy, da thịt bền chắc ẩn dưới làn da, theo hô hấp nhưẩn như hiện, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Ninh Tiểu Nhàn duỗi ngón tay, bên cạch mạch chủ của hắn ấn nhẹ hai cái “Ở chỗ này?”

Hoàng Phủ Minh ngó chừng hai ngón tay non mềm của nàng, gật đầu.

“Buông lỏng một chút” Ninh Tiểu Nhàn nói một tiếng, sau đó dùng răng nanh ở trên ngực hắn mở ra vết thương dài chừng một tấc.

Hoàng Phủ Minh đột nhiên nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh.

“Rất đau?” Nàng vội vàng thu tay lại. Kỳ quái, nàng đã tự giác dùng sức rất nhẹ, chỉ làm rách da hắn, hắn làm sao lại đau tới như vậy?

Nàng cách hắn rất gần. Hầu kết Hoàng Phủ Minh giật giật, lắc đầu “Không đáng ngại”. giọng nói hơi khàn. Bất quá từ sau khi hắn ngã bệnh, giọng vẫn trầm thấp khàn khàn, Ninh Tiểu Nhàn cũng không quá để ý, chỉ lấy ra một hộp thuỷ tinh tinh xảo, bên trong có một giọt chất lỏng màu xanh, sau đó để Hoàng Phủ Minh cầm lấy đặt trên vị trí vết thương trên ngực.

Kế tiếp là một khoảng thời gian dài chờ đợi, mẫu trùng tựa như không phát giác, vẫn co đầu rút cổ không ra.

Trong xe lâm vào trầm mặc, Hoàng Phủ Minh mấy lần muốn mở miệng, lại bị nàng ngăn trở, chỉ sợ kinh động đến mẫu trùng.

Tại thời điểm Hoàng Phủ Minh cơ hồ ngủ thiếp đi, Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ véo ngón tay hắn, hắn nhất thời giật mình tỉnh giấc, thấy từ vết thương trước ngực có vết máu chậm chạp chảy xuống. Không đúng, là bơi xuống, vết máu này so với dạng trùng bình thường thì lớn hơn rất nhiều, nhưng thật ra là nó đang di động một cách tự chủ, hơn nữa là hướng hộp thuỷ tinh bơi qua.

Mẫu trùng rốt cuộc nhịn không được, tự mình xuất động.

Hai người cơ hồ ngừng thở, nhìn nó bò đến bên cạnh hộp thuỷ tinh, dừng lại, sau đó bơi quanh hộp ba vòng, làm như đang thăm dò.

Chẳng qua thanh dịch trong hộp có lực hấp dẫn quá lớn, nó lắc lư bất định một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định, thẳng tắp nhào tới, nhìn cách thức khiến người ta có cảm giác như hổ đói nhào vào dê. Lúc này mới nhìn ra, thân thể nó thật ra thì rất dài, vào trong hộp như phần đuôi với từ trong vết thương lộ ra. Dạng trùng mẫu khó trị nhất là thời điểm nó gặp phải nguy hiểm tuỳ thời có thể đem thân thể gãy lìa thành vài đoạn, mỗi đoạn sau khi có đủ chất dinh dưỡng đều có thể biến thành một dạng trùng mới. Vì vậy thời điểm đối phó với nó, phải đem cả đầu và đuôi đều dụ ra, nếu không để gãy lìa một phần trong thân thể thì hậu hoạn vô cùng.

Không cần Ninh Tiểu Nhàn dặn dò, Hoàng Phủ Minh đợi nó tiến hết vào trong hộp mới nhanh chóng khép nắp hộp lại. Qua một hồi lâu cái hộp vẫn im ắng, vật này lại không có giãy dụa. Hoảng Phủ Minh cảm thấy hứng thú nói “Tỷ tỷ, ngươi cho nó ăn cái gì, nó cư nhiên lại an tĩnh như vậy?”

“Đó là máu huyết Kim Thiềm ba chân mấy nghìn năm đạo hạnh. Bên ngoài đều là vạn kim khó cầu. Ta cũng chỉ có không đến vài giọt” Ninh Tiểu Nhàn buồn bực nói, máu huyết này là lấy từ Kim Thiềm trông coi Thiên Thực Viên, dùng cho Yêu Sọ khiến cho địch nhân khóc lớn không ngừng, để chỗ này bất quá chỉ để dụ dỗ sâu xuất động, thật phí của trời. “Bởi vậy người chết vì tài (tiền), chim chết vì ăn. Mẫu trùng này không bị máu kim kê dụ hoặc, như vậy phải dùng thứ tốt hơn, với lực hấp dẫn của máu Kim Thiềm, chẳng phải có thể kéo nó ra hay sao? Chẳng qua là Kim Thiềm này đạo hạnh tinh thân, mẫu trùng muốn tiêu hoá hết giọt máu này, đoán chừng phải mất thời gian nửa tháng, trong thời gian đó, nó sẽ không tác quái”

Hoàng Phủ Minh nghe nói chậc chậc mấy tiếng. Ninh Tiểu Nhàn lo lắng trong máu hắn vẫn còn trứng dạng trùng, cho hắn uống đan dược, lại giám thị thêm nửa canh giờ, thấy không có dị trạng lúc này mới yên tâm. Khi Dạng trùng phát bệnh mãnh liệt, trong nửa canh giờ trứng sẽ được ấp nở, vì vậy trong vòng một canh giờ hắn không có phản ứng, chính là đã an toàn.

Trong Đăng Lâu, Hoàng Phủ Minh giết chết chỉ là một cô bé người phàm, thật có khả năng nuôi độc trùng viễn cổ? Tuy nói người không thể xem về ngoài, nhưng nàng vẫn thấy ngoài ý muốn.

Lúc này xe ngừng lại. Cửa xe vang lên tiếng gõ nhẹ, có người cung kính nói “Thiếu gia, đã tới”

Thiếu gia? Giọng nói này mới vang lên, Hoàng Phủ Minh đã cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ biết xưng hô này lại chói tai đến thế. Quả nhiên hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn ngồi đối diện bỗng dưng cứng đờ.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt ngưng tụ sương lạnh, gằn từng chữ “Thiếu gia? Hoàng Phủ Minh, ngươi đùa bỡn người rất vui vẻ?”

Hắn lúng túng sờ sờ lỗ mũi “Lúc ấy thân thể ta khó chiu, lại thấy tỷ vừa mới tỉnh lại, không nhịn được muốn đùa một chút … chẳng qua là nói giỡn mà thôi a!”

Ninh Tiểu Nhàn giận đến sắc mặt xanh mét, bộ ngực phập phồng, đưa tay dùng sức gõ trên cửa xe hai cái quát lên “Mở cửa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.