Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 – Chương 573: Treo giá




Edit: Hue Man

Beta: Tiểu Tuyền

Chẳng qua nàng đã có cảm tình với cái Ô Giáp này rồi, quan trọng nhất là tài chính trong tay nàng cũng có hạn, sau khi mua Thứ Long Kích thì càng phải tính toán tỉ mỉ.

Cho nên nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thẳng đến Tiêu Y bị người ta dùng giá ba trăm bảy mươi vạn linh thạch bỏ vào trong túi, nàng mới khẽ thở dài một hơi.

Cưu Ma thấy kỳ nói: “Thở dài làm chi, người đã thích thì sao không mua?”

Ninh Tiểu Nhàn mặt mày nhăn nhó nói: “Còn không phải do nghèo sao?”

Gã sai vặt cùng Cưu Ma cũng nhịn không được nhìn nàng một cái, nghe cái liền hiểu.

Nàng thở dài một tiếng. Tri kỷ khó cầu. Đám người này không quản lý việc nhà, tất nhiên là không biết củi gạo dầu muối đắt. Nói cho cùng, nàng vẫn không dư dả tiền a!

Kế tiếp, nàng lại đứng ngoài quan sát tình huống mấy buổi đấu giá khác, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt. Thứ nhất là bảo vật nhiều vô số, làm nàng hoa cả mắt; thứ hai là tỷ phú thật sự quá nhiều, động một tí giá sau cùng là trăm vạn, mấy trăm vạn linh thạch, nàng chính tai nghe được một kiện đồ vật đắt tiền nhất, giá sau cùng cũng phải hơn ngàn vạn linh thạch.

Hai canh giờ sau, Ngô quản sự mới từ kích động đi trở về, đem đơn định giá đưa cho nàng, đồng thời đứng ở bên cạnh giải thích:

” Kiện pháp khí ‘Luân Hồi đài’ này tác dụng khá đặc thù, có thể đem người nhốt vào trong khốn cục vô tận của Luân Hồi. Tuy nói là loại phụ trợ, nhưng nếu dùng tốt, tính sát thương cũng khá là to lớn, là tinh phẩm hiếm thấy trong huyễn trận, chủ nhân đời trước lại là danh nhân, cho nên Giám Định Sư đối với nó đánh giá rất cao, đáng tiếc mặt kính bên trên đã có hai vết nứt rồi, pháp khí này hiệu dụng chắc chắn sẽ giảm bớt đi nhiều, hơn nữa tối đa chỉ có thể cho phép địch nhân chạy ra hai lần sẽ toàn diện tổn hại, cho nên trên giá cả cũng giảm bớt đi nhiều. Ninh trưởng lão, ngài có định sửa chữa nó không? Trong Giám Định Sư của Thiên Thượng Cư, có người chuyên sửa chữa pháp khí, ngài chỉ cần giao mười lăm vạn linh thạch, là có thể khiến cho nó rực rỡ như mới.”

Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn liếc nói: “Chém gió! Trên tờ đơn này viết Luân Hồi đài định giá chỉ có 60 vạn linh thạch, trả lại mười lăm vạn linh thạch sửa chữa tốt lại có thể thế nào, ta có thể cầm nó bán được giá gấp đôi sao?”

Ngô quản sự cười khan một tiếng nói: “Không thể, đã sửa xong cũng ước chừng bán được tám mươi vạn linh thạch. Hắc hắc. Chê cười rồi, đây là nghề nghiệp bản năng của ta.”

Về phần Phản Nhan Đan. Thiên Thượng Cư giá cả định ra hơi thấp, mỗi miếng chỉ có 35 vạn. Mười miếng Phản Nhan Đan cũng không quá đáng là 350 vạn linh thạch. Ngô quản sự thấy nàng nhíu mày, liền tranh thủ thời gian giải thích nói: “Phản Nhan Đan hiệu quả mặc dù tốt, nhưng lại căn cứ vào dược hiệu của Duyên Thọ Đan phát huy mà được, Duyên Thọ Đan bên trong hội đấu giá của Bạch Ngọc Kinh  mỗi miếng chỉ có giá là hai mươi vạn bạch ngân.”

Giám Định Sư của Thiên Thượng Cư quả nhiên tài ba, vậy mà có thể đoán được quan hệ giữa Phản Nhan đan cùng Duyên Thọ Đan. Ninh Tiểu Nhàn hơi hờn nói: “Vô luận Duyên Thọ Đan cùng Phản Nhan Đan có liên quan gì, thiên hạ cũng tìm không ra đan dược nào kỳ hiệu như vậy. Cái định giá này có phần không hợp lý.” Nàng mặc dù nói như thế. Nhưng mười miếng Phản Nhan Đan có thể kiếm về một nửa giá tiền Thứ Long Kích cũng không tệ rồi. Phải biết, Phản Nhan Đan cơ hồ là thành phẩm không hao tổn gì đấy, bán đi chính là tay nghề của Trường Thiên.

Thịt Xích Ngư, ăn liền không bệnh. Hiệu dụng này nghe rất trâu bò, đáng tiếc cơ hồ chỉ có phàm nhân cần đến, Tu tiên giả muốn sinh bệnh hơi khó, cho nên mỗi một khối định giá chỉ có năm ngàn Linh thạch mà thôi. Cân nhắc đến linh thạch cùng ngân lượng tỉ suất hối đoái, cái giá này đối với phàm nhân mà nói đã không thấp.

Tờ đơn trên kể ra giá cả của vài loại đan dược khác, cùng giá cả nàng nghĩ không khác biệt lắm. Cũng coi như công bằng.

Sau đó là thần bút “Kinh Phong vũ” có được từ một phân thân của Âm Cửu U. Cho tới bây giờ, thứ này ngoại trừ Đồ Tẫn cùng Âm Cửu U là hồn tu, đoán chừng chỉ có Tu tiên giả trước khi chết nhất định lưỡng bại câu thương mới dám dùng. Thuộc về đại sát khí vừa tổn hại người lại gây bất lợi mình.

“Nhờ phúc của ngài, ta ngược lại lần đầu tiên thấy được tràng diện  náo nhiệt của thương hội mà đã nhiều năm chưa từng thấy qua, lần giám định này đã bỏ ra thời gian rất dài hơn phân nửa là vì cây bút này.” Ngô quản sự cười nói, vì thần bút này mà đám Giám Định Sư mặt đỏ tới mang tai, thiếu chút nữa nhao nhao đánh chung một đám.

Một bên cho rằng, hiệu dụng  cây thần khí này là Thông Thần, có thể dẫn động thiên địa lực lượng cho mình dùng. Có hiệu quá Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, đây đã là đạt đến phạm trù của thần khí. Lẽ ra phải đưa ra cái giá cao; một bên khác lại cho rằng, điều kiện sử dụng “Kinh Phong vũ” hà khắc. Chữ vẽ ra uy lực càng lớn, lực hấp thụ mạng sống con người thì càng nhiều, không phải pháp khí thông thường Tu tiên giả có thể tùy tâm sở dục sử dụng, thậm chí không nên quy vào hạng pháp khí  mà nên xưng là kỳ vật, đương nhiên càng chưa nói tới là thần khí, cho nên giá trị nó không  vượt qua 500 vạn linh thạch.

“Cuối cùng thì sao?” Hai bên lão gia hỏa này cũng thật sự là có tinh thần học giả, chỉ là giá cả trên tờ đơn lại là một mảnh trống không, lại có ý gì?

Ngô quản sự cười khan một tiếng nói: “Cuối cùng vẫn là không có tranh giành ra kết quả. Cho nên các lão tiên sinh có muốn đợi đến lúc ngài thực sự định cầm thần bút này đi ra bán, bọn hắn một lần nữa cân nhắc lại.”

Định giá một lần nữa sao? Nàng xấu hổ. Nói đi nói lại, kỳ thật là tạm thời không cách nào định giá chứ sao.

Có vẻ như là trong tay nàng còn một kiện bảo vật là:Tụ Bảo Bồn. Chỉ là thứ này mới về trong tay nàng không lâu, Kính Hải Vương Phủ lại đang truy tìm tung tích của vật này, mạo muội lấy ra trước mặt công chúng thể hiện thì không tốt lắm.

Nàng lắc lắc đầu rồi nhìn hội đấu giá tầng thứ nhất. Tầng này bán chính là các thức nguyên vật liệu, cũng kể cả kim loại mà Vô Điện một mực chú ý. Không thể không nói, thằng này quả nhiên rất kén chọn, thứ để ý đều là Thiên Ngoại Thiên Thạch, kim loại cấp bậc như kim đáy biển này một mảnh lớn như trái bồ đào cũng phải mất gần một ngàn linh thạch. Đã đưa nó mang vào đây rồi, nàng cũng sẽ trong phạm vi đủ khả năng đó thỏa mãn yêu cầu của hắn, huống chi năng lực đặc thù của Vô Diện từng gia chủ đều quý trọng đấy.

Nàng dựa theo yêu cầu của Vô Diện, đem những kim loại nó nhìn trúng từng cái mua đi, linh thạch bất tri bất giác lại tốn hơn bảy mươi vạn. Lại để cho nàng tiêu tốn như thế, yêu quái Dịch Kim cũng có chút ngại ngùng, co lại thành một quả cầu bạc cọ cọ trên ngón tay nàng, đột nhiên kịch liệt mà run rẩy lên!

Đây là làm rồi sao, sinh mệnh kim loại cũng có được chứng bệnh động kinh sao? Trong khi nàng ngạc nhiên, Vô Diện đột nhiên hướng nàng phát tới một đạo tin tức: “Ta muốn, ta muốn, cái này!” Đúng là lời nói đều không nối liền ăn khớp.

Lấy bản tính lãnh đạm của nó, tỉnh táo trấn định khổ tu nhiều năm, có đồ vật gì đó có thể làm nó thất thố như này? Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “Ngươi muốn, ngươi muốn, cái gì? Lại không nói rõ ràng là cái nào?” Còn muốn muốn muốn muốn nữa, đây là khát khao bao nhiêu năm à?

Vô Diện vội vàng nói: “Vật này, tầng thứ mười ba đang đấu giá. Ta ăn nó, lập tức có thể tấn giai!”

Nàng giương mắt nhìn, vật đấu giá ở tầng thứ mười ba không phải nguyên vật liệu rồi, mà là “Kỳ vật”. Trêu chọc được Vô Diện xuân tâm nảy mầm, tình khó kìm chế là một tảng đá màu đen mà đấu giá sư đang  giới thiệu.

Là ảo giác của nàng sao? Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, sao lại cảm thấy hình dạng thứ này thoạt nhìn giống như cứt vậy? Nàng lại ngưng thần lắng nghe, không khỏi quýnh lên:

Quả nhiên, quả nhiên đúng a!

Thứ này, lại là vật bài tiết của Thực Thiết Thú.

Thực Thiết Thú cũng là một loại dị thú kì lạ, trong thực đơn của nó dĩ nhiên không chỉ có sắt, cái chữ “Thiết” này đại điện cho kim loại, ý là nó không ăn phàm vật không uống nước, chỉ ăn các loại kim loại. Bởi vì cái gọi là ăn cái gì thì ra cái ấy, Thực Thiết Thú sau khi nuốt vào đại lượng kim loại trải qua đường ruột tiêu hóa, bài tiết đi ra cũng là kim loại, hơn nữa là kim loại hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ. Mọi người đều biết, nhiều loại kim loại dung hợp cùng một chỗ sẽ biến thành kim loại mới, hữu dụng hay là rác rưởi, mấu chốt ở chỗ thành phần pha trộn cân đối.

Cho dù có người nuôi dưỡng, thì chỉ số thông minh của Thực Thiết Thú cũng cực kỳ thấp, ăn cái gì cũng sẽ không nghiêm khắc mà dựa theo tỉ lệ Hoàng Kim để bài tiết ra, cho nên hỗn hợp kim loại nó sinh ra trong đó, 90% đều là phế kim loại, nhưng cũng có ngẫu nhiên một hai lần, nó có thể sản xuất ra kim loại mới tỉ lệ cực kỳ hoàn mỹ. Ví dụ như kim loại đang được đấu giá ở tầng thứ mười ba thì lóe ra những tia sáng màu trắng bạc. Có lẽ cũng chính là bởi vì sáng bóng như vậy, mới bị phát hiện và đưa tới Bạch Ngọc Kinh.

Giám Định Sư của Thiên Thượng Cư quả nhiên rất cao minh, thuộc tính đại biến của kim loại Thực Thiết Thú sinh ra, thường thường trở nên kỳ lạ quý hiếm cổ quái, như vậy cũng có thể giám định ra!

Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó, lập tức hiểu được: “Thì ra Thực Thiết Thú rõ ràng có thể đem nhiều loại kim loại dung hợp thành đặc chủng thép hoặc hợp kim!” Không cần lò luyện nhiệt độ cao, sinh vật này chỉ dựa vào dạ dày chính mình có thể làm được điểm này, quả nhiên là thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ.

Lúc này đấu giá sư nói: “Trải qua quyền uy giám định, Thực Thiết Thú này hẳn là nuốt luôn một loại kim loại hiếm thấy tên là Khoa Trương Ngân, cho nên khối hỗn hợp kim loại này có thể kéo dài và dát mỏng vô cùng tốt.” Từ trong mâm trước mặt lấy ra một sợi tơ bạc biểu diễn cho tất cả mọi người xem, cái tơ bạc này yếu ớt như tóc, nhưng chiều dài lại đạt tới gần ba thước, “Cái này là Luyện Khí Sư của chúng ta từ trong kim loại lấy ra một khối nhỏ hạt gạo mà rèn thành đấy.”

Người có chút thưởng thức luyện khí cũng biết, thần binh lợi khí tính chất cũng không phải càng cứng rắn càng tốt, có câu gọi là “Kiên cường dễ gãy”. Đặc tính của loại kim loại này, đúng là rất nhiều binh khí cần thiết, cho nên người định cạnh tranh cũng không ít. Ninh Tiểu Nhàn nhìn xem bộ dáng Vô Diện xao động, đành phải tham dự đấu giá, thẳng đến dùng giá cả tám vạn linh thạch, mới đem cái hỗn hợp kim loại to cỡ nắm tay này lấy về.

Vô Diện có sinh mệnh đặc thù, ngày cả Ngọc Cao cũng không cách nào tăng lên thể chất của nó, cho nên người này muốn như thế nào tấn giai, liền chính nó đều nói không rõ ràng. Nàng nghe rõ đặc tính của khối kim loại này rất giống kim loại hiếm thấy trên địa cầu, nên hiểu Vô Diện vì cái gì mà nhất định phải có được nó. Có điều Vô Diện phải làm sao ăn khối kim loại này? Khục, nàng tự mình bổ não một phen, liền không rét mà run.

Kỳ thật nàng cũng biết mình ngạc nhiên quá mức rồi, Vô Diện là không có giới tính, yêu quái vô hình thể, khả năng lớn nhất là cắn nuốt kim loại, đem nó dung hợp đến thân thể của mình. Lại nói, trong thế giới trước đây của nàng, vô luận là Miêu Thỉ (cức mèo) Cà Phê (cà phê Chồn) hay là Trùng Thỉ Trà, đều là xa xỉ phẩm giá trị cực kỳ đắt đỏ, đều có một nhóm lớn người ủng hộ, còn phát ngôn là vì yêu cái mùi vị kia, dân chúng bình thường trong túi chỉ mang hai mươi hai lạng bạc kia căn bản mua không nổi.

Nàng lại quan sát mấy buổi diễn khác, thẳng đến gã sai vặt nhẹ giọng nhắc nhở nàng giờ Dậu đã tới, buổi đấu giá hôm nay gần tới khâu cuối cùng, nàng mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.