Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 – Chương 567: Chứng cứ mai một




Edit: Thu Hang
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn vẫn cứ duy trì tư thế như vậy. Mãi tới khi chút lửa cuối cùng bị hít vào trong bụng hắn, mới ngậm chặt miệng lại, lại không nhịn được nấc lên một tiếng. đây là thiên phú thu phục hỏa của Hỏa sư tử, có thể hút ngọn lửa vào trong bụng. Chẳng qua, điều này cũng chỉ giới hạn với một số đẳng cấp hỏa lực, nếu hắn dám đem huyền minh chân hỏa của Trường Thiên hoặc Ninh Tiểu Nhàn nuốt vào bụng, sợ rằng sẽ nứt bụng đứt ruột ra mất.

Nhưng vô luận như thế nào, ngón đòn này hay hay kém thì ngọn lửa cũng đã được dập tắt, có người cả kinh nói “Người Lý gia sao rồi, lửa lớn như vậy …” Lửa lớn như vậy nhưng không thấy người của gia đình này xuất hiện, chỉ sợ đã gặp bất trắc.

Một nhà Lý gia ở nơi này cũng là người tốt, lập tức không ít người đẩy lụi khói bụi tiến vào bên trong, muốn tìm kiếm họ. Nhưng mọi người mới đi vào liền cả kinh mở lớn mắt.

Cửa thùy hoa ở Lý gia đã bị đại hỏa thiêu rụi, bức tường đổ sụp xuống lộ ra hậu viện. Cửa thùy hoa này có kiến trúc rất thú vị, bởi vì trải qua hỏa hoạn mái hiên lại không có rơi xuống, vẫn rủ trên cột trụ, phía dưới còn có một loạt thùy châu rơi xuống, hoa văn cùng màu sắc bình thường. Cánh cửa này cũng đáng chú ý, vì nó là ranh giới giữa nội viện và ngoại viện, ngoại viện vốn dùng để tiếp đãi khách nhân, nội viện là nơi sinh hoạt của gia đình, người ngoài không thể tùy tiện xuất nhập, quy định này ngay cả nam bộc trong nhà cũng phải chấp hành. Mọi người thường nói ‘Đại môn không ra, cổng trong không bước” – cổng trong – chính là để chỉ cửa thùy hoa này.

Thành phần gia đình Lý gia đơn giản, hàng xóm phụ cận cùng Lý gia có quan hệ khá tốt, cũng có người chạy vào bên trong gặp mặt nữ quyến, dĩ nhiên cũng chưa từng đi đến trong nội viện, giờ phút này cửa thùy hoa đã đổ nát, rối rít nối đuôi nhau đi vào, tìm hành tung của những người Lý gia. Kết quả …

Hậu trạch Lý gia lại chỉ có mấy gian sương phòng nhỏ, nhưng lại khác ở chỗ nhà kho rất lớn. Người tới đều ngạc nhiên. Nhà kho này có ít nhất hơn mười gian, lúc này cửa lớn nhà kho mở rộng. Xem ra lửa lớn ban đầu là từ nơi này tràn ra, đồ vật bên trong bị lửa lớn thiêu sạch.

Chẳng ai ngờ rằng, hậu viện Lý gia lại có nhà kho khổng lồ bí ẩn như vậy.

Trong đám người có không ít tu sĩ, cũng là hạng người mắt sáng như đuốc, một ánh mắt quét tới những thứ chưa bị thiêu hủy trong nhà kho, ánh mắt giống như bị nam châm hút lại, không thể rời đi.

Hải trung kim, thiên ngoại vân thiết, xích tinh, còn có nội đan yêu quái muôn hình muôn vẻ, pháp khí. Nửa đoạn còn sót lại của huyết linh chi ngàn năm, ngọc sâm … Tùy tiện cầm một vật ra ngoài là có thể chống đỡ được tất cả gia nghiệp bị tiêu hủy của Lý lão gia rồi. Một trung đẳng phú thương, trong nhà kho có thể có được những loại đồ này sao?

Sau khi mọi người tiến vào hậu viện, bị cảnh tượng này làm cho cả kinh, qua một lúc lâu mới có người vội vàng chạy tới mấy gian sương phòng, lớn tiếng gọi “Lý gia tử”

Mấy gian sương phòng, ngay tới nóc nhà cũng đã sụp xuống, kết cục của người ở bên trong có thể tưởng tượng được. Ninh Tiểu Nhàn truyền âm cho Cưu Ma nói “Theo vào đi”

Cưu Ma nhận lệnh, theo sát người kia vào sương phòng, quả nhiên thấy sáu thi thể, hai lớn bốn nhỏ đen sì, sau đó nàng thuận tay phóng kết giới, chặn lại ánh mắt theo dõi của người bên  ngoài.

Trận đại hỏa này mặc dù thế mãnh liệt, nhưng thời gian cháy không lâu, cho nên mấy người chết này vẫn còn duy trì tư thế khi còn sống. Thi thể cũng không bị nhiệt độ cao làm cho co rút lại trong thời gian đó. Vào trong liền thấy năm thi thể ngã lệch trên giường, chỉ có một người vóc dáng cao lớn nhất cúi gục trên mặt đất.

Có người thét lên một tiếng bi thảm “Lý lão gia” đưa tay ra muốn nâng thi thể trên đất. Ánh mắt Cưu Ma lóe lên, đột nhiên đoạt trước một bước, nhào vào thi thể Lý lão gia đen nhánh trên  mặt đất “Lý thúc”. Nếu là Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, thì không thể nào thiếu bước khóc lóc buồn bã mấy câu “người chết thật thê thảm” … lại thêm hai hàng nước mắt yêu kiều. Đáng tiếc, Cưu Ma làm không được bực đó, chỉ có thể khô cằn nói một câu này.

Nàng có tu vi bực nào. Lần bổ nhào về phía trước này đẩy người nọ một cái, hắn lảo đảo lui lại hai trượng.

Người này trợn mắt nhìn. Cưu Ma chỉ làm như không thấy. Góc độ xông ra của nàng cũng rất có tính toán, vừa vặn chặn tầm nhìn của người phía sau. Sau đó đưa tay hướng tới người Lý lão gia, phát giác quả nhiên trong tay người chết nắm chặt một lệnh bài. Nàng cũng không rảnh nhìn kỹ, lập tức len lén đem nó thu vào nhẫn trữ vật, giữ lấy thi thể đung đưa của Lý lão gia, nhìn như thực thương tâm, thật ra là đang kiểm tra xong trên người hắn cùng trong quần áo còn vật gì khác hay không.

Nàng nhìn thấy rõ ràng, những người bên giường kia sắc mặt bình thản, năm ngón tay mở rộng, hiển nhiên không giấu được đồ, nếu có người muốn gài tang vật thì chỉ có thể giấu trên người Lý lão gia này, vì vậy vừa vào gian phòng liền lao thẳng tới thi thể của Lý lão gia.

Mấy động tác của nàng vô cùng mau lẹ, lại có tu vi độ kiếp kỳ, muốn nhìn rõ động tác của nàng, người trong phòng này căn bản không làm được. Sau khi cực nhanh kiểm tra một lần, Cưu Ma thình lình đem thi thể lật ra. Nhất thời vẻ mặt kinh hoảng cũng ánh mắt trợn tròn rơi vào trong mắt mọi người. Bộ mặt hắn cũng bị cháy sạch, thay đổi hình dạng, với vẻ mặt này lúc bình thường hơn nửa đêm cũng làm cho người ta thoặt nhìn kinh hãi, nói chi tới tình trạng cháy như vậy, hai người phàm nhát gan không nhịn được thối lui một bước dài.

Trọng điểm Cưu ma chú ý không ở trên mặt người chết. Động tác cúi người úp sấp của Lý lão gia rất dễ dàng làm người ta liên tưởng tới, trước khi chết hắn muốn che chắc cho thứ gì ở phía dưới, quả nhiên thời điểm lật thi thể ra, nàng thấy rõ mấy vết vạch, nhìn như trước khi chết Lý lão gia dùng móng tay vội trên khe gạch viết ra.

Lý lão gia gia cảnh không tệ, trong sương phòng dùng gạch Thủy Phương, gạch được mãi nhẵn bóng, các vết ghép cũng được làm rất chỉnh tề, dùng dương vôi tương đối chắc chắn. Nhưng Lý lão gia trước khi chết hẳn oán niệm phải rất sâu, liên tục dùng móng tay lấy vôi cùng máu viết nên.

Trên mặt đất chỉ có một chữ:

Ninh!

Lúc này có người phát giác ra sự tình không đúng, đưa tay ra nắm lấy bả vai Cưu Ma, nghi ngờ hỏi “Ngươi là người nào?”

Cưu Ma nức nở hai tiếng, mới vỗ ngực thối lui, nhường không gian cho người khác. Nàng vừa khóc, bộ ngực khổng lồ liền lên xuống phập phồng, đoạt đi ánh mắt người đó. Người vừa hỏi nhất thời ngây ngẩn, còn chưa kịp nói nữa, nàng đã tập tễnh bước ra ngoài. Mà người rất có danh vọng trong vùng là Hoài Nam Tử lại đẩy cửa đi vào, báo cho mọi người “Lui về phía sau. Chờ đốc vụ cục tới khám nghiệm tử thi”

Lý gia dù sao cũng là người phàm. Trong nội thành, nếu nhà người phàm xảy ra hỏa hoạn trộm đạo, tự nhiên là cần tuân theo trình tự của người phàm.

Mà Cưu Ma nếu đã thấy được di ngôn kia, trên  mặt đất tất nhiên chỉ còn lại một mảnh vôi mơ hồ, cái gì cũng không rõ.

Cưu Ma ra khỏi sương phòng còn che mặt, bộ dáng là thật thương tâm, nhưng khi đi tới sau lưng Ninh Tiểu Nhàn thì sóng mắt sáng ngời, trên mặt nào có nửa điểm lệ? Nàng nhẹ nhàng nghiêng về phía trước, lấy tấm lệnh bài từ trong tay Lý gia tử, đưa tới tay Ninh Tiểu Nhàn.

Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve đường vân trên đó, biến sắc, vừa cười vừa nói “Làm thật đẹp mắt”

Mí mắt Cưu ma giương lên, đột nhiên thấy chúng ẩn vệ quay đầu nhìn nàng, ánh mắt quái dị. Đầu tiên nàng còn kinh ngạc, sau đó mới giật mình “Ta mà lại làm ra chuyện như vậy” Nàng đường đường là đại yêu quái độ kiếp kỳ, phượng tộc cao ngạo, nếu là trước kia, đánh chết nàng cũng không làm ra được bộ dạng này. Nào biết đi theo Ninh Tiểu Nhàn không tới một năm, lại có thể không chút gánh nặng để xuống mặt mũi, bày ra dáng vẻ đó. Thật là càng ngày càng thụt lùi.

Ninh Tiểu Nhàn nào biết được suy nghĩ trong nội tâm của nàng. Nàng lần mò đường vân trên lệnh bài, trong lòng ngăn không được cười lạnh “Quả nhiên thế”

Bất quá đường vân này quá quen thuộc, chính là yêu bài của Ninh Viễn đường. Sự kiện này không khác gì suy nghĩ của nàng, không đuổi vào trong chỗ ở Lý gia kiểm tra linh trà, cho nên kế này không được liền sử dụng kế khoác, dứt khoát giết cả nhà Lý gia, gài tang vật giá họa cho nàng.

Nếu như lúc đó nàng sớm rời đi, hiện tại dựa vào lệnh bài trong tay Lý lão gia trước khi chết lưu lại, nàng không thể biện giải được rồi.

Trên mặt Ninh Tiểu Nhàn sắc mặt như thường, trong bụng lại bập bùng lửa giận. Từ khi xuất đạo tới nay, cho dù là cùng phân thân của Âm Cửu U giao thủ mấy lần, nàng vẫn có thể toàn thân trở ra, cùng nhừng người khác giao thiệp lại càng chiếm thế thượng phong, chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy.

Linh trà nhà mình không rõ tung tích, tổn thất vạn lượng, còn chút nữa bị tặc tử cắn ngược lại một cái, giết cười cướp bảo vật. Bị đánh tới không hoàn trả như vậy, thật sự nàng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, tay nàng nắm chặt thành quyền, trên người bỗng dâng lên một khí thế bén nhọn, khiến các ẩn vệ bên cạnh không khỏi tự chủ lui hơn nửa bước.

Nàng nổi giận rồi, mà người có thể trấn an nàng, trước mắt vừa vặn không có mặt.

Thất Tử nuốt một chút nước miếng, thử kéo ống tay áo nàng “Nữ chủ nhân”. Quần áo lại bị cương khí của nàng đánh văng, khí thế nàng phóng ra quá mãnh liệt, ngay cả bọn người Hoài Nam Tử cũng nhìn ra.

Cưu Ma cau mày, giơ tay đánh tới. Đạo hạnh nàng thâm hậu, một chưởng này nhẹ nhàng áp vào cương khí hộ thân của Ninh Tiểu Nhàn, sau đó nàng thấp giọng nói từng chữ một “Nơi này là chỗ ở của Lý gia”

Mấy chữ này rốt cuộc khiến Ninh Tiểu Nhàn đột ngột tỉnh ngộ, nhớ ra mình đang ở hiện trường hỏa hoạn, trong sương phòng có người chết, hiện trường còn có rất nhiều người tu tiên, ở chỗ này thất thố tuyệt đối không phải chủ ý tốt.

Thần quan trong mắt nàng chợt lóe, cương khí nhất thời thu hồi, nàng lại biến trở thành cô gái thanh tú vô hại.

Nắm đấm của nàng chầm chập thả rả, nhẹ nhàng đặt bên người “Đám người này cũng không phải là dấu diếm không lộ ra sơ hở, ta vừa rồi có thể bắt được một điểm, thì cũng có thể bắt được nhiều hơn. Thời gian còn hai ngày, còn đủ để phản kích”

Nàng ở trong hậu viện đứng một hồi. May là đốc vụ cục làm việc hiệu suất cao, phái người nhanh chạy tới hiện trường, trước đem đồ trong nhà kho bảo vệ, lại có một người lấy khẩu cung của những người có mặt tại hiện trường, trong đó có nàng. Ở nơi này, nàng phải cẩn thận từng bước, không thể khiến người khác mượn cớ, ngay cả việc lúc trước theo Lưu Vân Phong tới quý phủ Hoài Nam Tử làm khách cũng có cùng mục đích, nàng mặc dù không biết muốn đối phó người này nàng cần chuẩn bị gì, nhưng có một chút việc rõ ràng là nàng cần phải có người làm chứng cho mình, chứng minh thời điểm xảy ra việc nàng cùng nhân chứng ở chung một chỗ, nàng trong sạch.

Nàng lại một lần nữa kiểm tra hiện trường, xác nhận không còn thứ gì bất lợi cho mình  nữa mới cùng Hoài Nam Tử và Lưu Vân Phong rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.